“Phí Nam Châu!”
Nhan Nhã Tịnh trực tiếp bị tình huống này doạ ngơ mắt nhìn, cô làm thế sao cũng không nghĩ tới Phí Nam Châu sẽ đi tìm chết.
Cô sải bước lao qua, muốn kéo Phí Nam Châu lại, nhưng chân Phí Nam Châu dài hơn cô, tốc độ của anh ta lại nhanh, cô căn bản kéo không được.
Nhìn thấy Phí Nam Châu đứng sừng sững trước chiếc xe tải nọ, đợi xe tải đụng bay người anh ta, trái tim của Nhan Nhã Tịnh bị doạ tới mức muốn lao ra khỏi lồng ngực.
Chiếc xe tải cách Phí Nam Châu càng lúc càng gần, Nhan Nhã Tịnh bị doạ đến mức không dám nhìn một màn này.
Cô cho rằng, Phí Nam Châu ắt hẳn phải bị chiếc xe tải đụng bay, máu tươi chảy ngang, nhưng ngoài dự liệu là, vào lúc ngàn cân treo sợi tóc, chiếc xe tải mạnh mẽ hãm được phanh lại.
“Anh có bệnh phải không! Muốn tìm chết thì tự uống thuốc, đừng đến tìm tôi! Đồ thần kinh!”
Tài xế xe tải mắng vài câu, nhanh chóng di chuyển đầu xe, hướng sang một bên lái đi, chỉ sợ bị cái tên điên không muốn sống Phí Nam Châu này bám lấy.
Thấy Phí Nam Châu không bị xe tải tông trúng, Nhan Nhã Tịnh không khỏi thở phào thật dài một hơi.
Sợ Phí Nam Châu lại nghĩ không thông, cô vội vàng đi qua, dốc ra sức lực lớn nhất kéo anh ta vào bên đường.
“Phí Nam Châu, anh bình tĩnh một chút, anh đừng có phát điên!”
Phí Nam Châu lại như thể không nghe thấy lời Nhan Nhã Tịnh nói, anh ta si ngốc thấp giọng thì thầm, “Liễu Đào ở dưới đó rất lạnh, cô ấy sợ tối, tôi phải đi làm bạn với cô ấy, tôi phải đi làm bạn với cô ấy…”
Từng bước từng bước, Phí Nam Châu lại muốn đi ra giữa đường, Nhan Nhã Tịnh gấp đến không xong, cô nhạy bén nảy ra một ý, vội vàng hướng về phía Phía Nam Châu hô lên, “Phí Nam Châu, nếu Liễu Đào nhìn thấy dáng vẻ tìm sống tìm chết này của anh, cô ấy nhất định sẽ rất thất vọng!”
“Lúc Liễu Đào còn sống, anh đã đủ khiến cho cô ấy thất vọng rồi, chẳng lẽ sau khi cô ấy đi rồi, anh còn phải tiếp tục làm cô ấy thất vọng nữa sao?!”
Quả nhiên, nghe thấy lời Nhan Nhã Tịnh nói, Phí Nam Châu dừng chân lại.
Anh ta ngẩng mặt, trong đôi mắt giăng đầy tơ máu đỏ không hề có một chút tiêu cự, cơ hồ như, anh ta đã không còn là một người có máu có thịt nữa, mà chỉ là một cái xác không có linh hồn.
Tất thảy bi kịch cả đời này của Liễu Đào, nguyên nhân lớn nhất, đều bởi vì Phí Nam Châu.
Nhan Nhã Tịnh thích Liễu Đào từ tận đáy lòng, cho nên sau khi Liễu Đào ra đi, cô ghét Phí Nam Châu đến chết, nhưng bây giờ, nhìn người đàn ông như đã sớm chết trăm ngàn lần trước mặt, cô đột nhiên không còn ghét anh ta đến vậy nữa.
Nhưng có vài lời, cô vẫn nhịn không được muốn nói với Phí Nam Châu.
Cô cong cong môi, mi mắt ngậm cười, lại mang theo cả nét trào phúng rõ ràng.
“Phí Nam Châu, lúc Liễu Đào còn sống anh không quý trọng cho tốt, bây giờ cô ấy đi rồi, anh ở đây tìm sống tìm chết cho ai nhìn chứ? Có ý nghĩa gì?”
“Phí Nam Châu, nếu Liễu Đào dưới suối vàng có linh thiêng, nhìn thấy dáng vẻ này của anh cô ấy nhất định sẽ buồn nôn từ tận đáy lòng. Sao năm đó cô ấy lại thích một người đàn ông như anh vậy chứ?”
Phí Nam Châu cứng ngắc nhúc nhích môi, trong mắt anh ta, đau đớn như thuỷ triều dâng trào, đôi mắt đỏ rực màu máu của anh ta nhìn Nhan Nhã Tịnh, giống như một con dã thú bên bờ tuyệt vọng.
Đột nhiên, anh ta tự giễu mà nhúc nhích khoé môi, “Đúng vậy, Liễu Đào cảm thấy tôi rất buồn nôn. Cô ấy cảm thấy tôi đã làm loại chuyện đó với Cung Tư Mỹ, cô ấy nhất định cảm thấy tôi đặc biệt buồn nôn!”
“Nhưng mà tôi không có! Tôi không có đụng vào Cung Tư Mỹ! Ngoài cô ấy ra, tôi trước giờ không hề đụng vào người nào khác!”
Phí Nam Châu đau khổ ôm đầu, lời này của anh ta nhìn thì giống như đang nói với Nhan Nhã Tịnh, thực ra, anh ta càng giống tự mình lẩm bẩm hơn.
“Tôi chưa từng đụng qua người nào khác, tôi thực sự chỉ có Liễu Đào! Tôi chỉ là quá lù đù trong chuyện tình cảm, tôi không nhìn rõ trái tim mình.”
“Tôi thích Liễu Đào, tôi thật sự rất rất thích cô ấy, tôi bằng lòng móc trái tim của tôi ra cho cô ấy, nhưng bây giờ cô ấy không cần nữa rồi.”
“Cô ấy không muốn chôn cùng một chỗ với tôi, cô ấy chết rồi cũng không muốn nhìn thấy tôi nữa! Liễu Đào cô ấy ghét tôi, cô ấy hận tôi! Liễu Đào cô ấy không cần tôi nữa rồi!”
“Liễu Đào, sao em có thể không nguyện ý chôn cũng một chỗ với anh chứ! Chúng ta là vợ chồng mà, chúng ta phải sống chung giường, chết chung huyệt chứ! Liễu Đào, anh sẽ không để em phải đợi anh quá lâu, anh rất nhanh sẽ đi tìm em! Đến lúc đó, Liễu Đào, xin em đừng không cần anh nữa, đừng không để ý đến anh!”
“Liễu Đào, là anh có lỗi với em, nhưng em đối với anh cũng thật tàn nhẫn! Em đi rồi, đem trái tim anh cũng mang đi rồi…”
“Phí Nam Châu, anh đừng như vậy.” Nhan Nhã Tịnh không quen an ủi người khác, cô càng không muốn an ủi cái người đàn ông cặn bã Phí Nam Châu này.
Nhưng nghĩ tới Liễu Đào từng nói với cô, tâm nguyện lớn nhất của cô ấy là Phí Nam Châu được sống tốt, cô vẫn là nhẹ giọng nói với Phí Nam Châu, “Phí Nam Châu, Liễu Đào nhờ tôi chuyển vài lời cho anh.”
“Liễu Đào có lời muốn nói với tôi?” Thoắt cái, trong mắt Phí Nam Châu như thắp lên đầy sao sáng, anh ta kích động ôm lấy cánh tay Nhan Nhã Tịnh, gấp không đợi nổi hỏi, “Liễu Đào có lời gì muốn nói với tôi? Cô ấy muốn nói gì với tôi?”
“Phí Nam Châu, mấy câu di ngôn mà Liễu Đào để lại cho anh đó, anh cũng đã nhìn thấy rồi. Cô ấy nói, cô ấy tin rằng anh sẽ trở thành nhà thiết kế thời trang vĩ đại nhất. Liễu Đào từng nói với tôi, mỗi một giải thưởng mà anh nhận được, cô ấy còn lấy làm kiêu ngạo hơn cả anh.”
“Trong lòng cô ấy, anh là người đàn ông có tài hoa nhất, cô ấy muốn nhìn thấy, một ngày nào đó anh có thể dẫn dắt Niết đứng ở nơi cao nhất.”
“Phí Nam Châu, Liễu Đào còn nói, cô ấy hy vọng anh sẽ được tốt, sống cho thật tốt, nhìn thấy anh tốt, cho dù cô ấy đi rồi, trong lòng cô ấy cũng vui vẻ.”
“Phí Nam Châu, sau này đừng muốn sống muốn chết nữa, Liễu Đào nhất định không muốn nhìn thấy dáng vẻ tìm sống tìm chết này của anh.”
“Sống cho thật tốt…”
Phí Nam Châu hết lần này đến lần khác thì thầm câu nói này, trong mắt anh ta, vẻ thê lương không thể xoá mờ, “Cô ấy đều không còn rồi, tôi còn có thể sống cho thật tốt thế nào được!”
“Có điều, kỳ vọng của cô ấy đối với tôi, tôi nhất định sẽ không phụ. Tôi sẽ trở thành nhà thiết kế thời trang vĩ đại nhất, sau này, tất cả tác phẩm của tôi đều vì cô ấy mà thiết kế.”
Nghe thấy lời này của Phí Nam Châu, Nhan Nhã Tịnh rốt cục cũng thở phào được một hơi.
Không cần biết trong lòng anh ta đau buồn đến đâu, nhưng hiện giờ anh ta đã có mục tiêu, nhất định sẽ không dễ dàng kết thúc sinh mạng nữa.
Trong tương lai không xa, Phí Nam Châu thật sự dẫn dắt Niết đi lên vị trí cao nhất, chỉ có điều, Nhan Nhã Tịnh làm thế nào cũng không ngờ được, sau khi anh ta trở thành nhà thiết kế thời trang lớn số một thế giới, anh ta lại ôm theo tất cả vinh dự thực hiện lời hứa sống chết có nhau với Liễu Đào…
Nhan Nhã Tịnh đang muốn rời đi, Phí Nam Châu đột nhiên mở miệng nói, “Nhan Nhã Tịnh, Liễu Đào cô ấy có phải rất rất hận tôi hay không?”
Nhan Nhã Tịnh xoay người, vô cùng nghiêm túc nhìn anh ta nói, “Không, Liễu Đào cô ấy không hận anh, cô ấy biết ơn anh.”
“Phí Nam Châu, Liễu Đào biết ơn anh. Bởi vì vào năm cô ấy mười lăm tuổi đó, mẹ cô ấy qua đời, vào lúc cô ấy đau buồn nhất anh đã tặng cho cô ấy một viên Socola. Cô ấy nói, đó là sự ấm áp mà cô ấy mãi mãi không thể quên được.”
Bởi vì quá ít ấm áp, nên một chút xíu ấm áp đó, liền khiến Liễu Đào khắc cốt ghi tâm.
Hốc mắt Nhan Nhã Tịnh không nhịn được ẩm ướt, cô gái ngốc biết bao a! Một chút ấm áp ít ỏi đó, lại đủ để cô ấy khắc ghi cả đời, lại là một cô gái đáng thương biết bao a!
Đời này của cô ấy, có được sự ấm áp thật sự quá ít quá ít.
“Socola?”
Phí Nam Châu sực nhớ ra gì đó, đột nhiên sắc mặt anh ta đại biến.
Nhan Nhã Tịnh trực tiếp bị tình huống này doạ ngơ mắt nhìn, cô làm thế sao cũng không nghĩ tới Phí Nam Châu sẽ đi tìm chết.
Cô sải bước lao qua, muốn kéo Phí Nam Châu lại, nhưng chân Phí Nam Châu dài hơn cô, tốc độ của anh ta lại nhanh, cô căn bản kéo không được.
Nhìn thấy Phí Nam Châu đứng sừng sững trước chiếc xe tải nọ, đợi xe tải đụng bay người anh ta, trái tim của Nhan Nhã Tịnh bị doạ tới mức muốn lao ra khỏi lồng ngực.
Chiếc xe tải cách Phí Nam Châu càng lúc càng gần, Nhan Nhã Tịnh bị doạ đến mức không dám nhìn một màn này.
Cô cho rằng, Phí Nam Châu ắt hẳn phải bị chiếc xe tải đụng bay, máu tươi chảy ngang, nhưng ngoài dự liệu là, vào lúc ngàn cân treo sợi tóc, chiếc xe tải mạnh mẽ hãm được phanh lại.
“Anh có bệnh phải không! Muốn tìm chết thì tự uống thuốc, đừng đến tìm tôi! Đồ thần kinh!”
Tài xế xe tải mắng vài câu, nhanh chóng di chuyển đầu xe, hướng sang một bên lái đi, chỉ sợ bị cái tên điên không muốn sống Phí Nam Châu này bám lấy.
Thấy Phí Nam Châu không bị xe tải tông trúng, Nhan Nhã Tịnh không khỏi thở phào thật dài một hơi.
Sợ Phí Nam Châu lại nghĩ không thông, cô vội vàng đi qua, dốc ra sức lực lớn nhất kéo anh ta vào bên đường.
“Phí Nam Châu, anh bình tĩnh một chút, anh đừng có phát điên!”
Phí Nam Châu lại như thể không nghe thấy lời Nhan Nhã Tịnh nói, anh ta si ngốc thấp giọng thì thầm, “Liễu Đào ở dưới đó rất lạnh, cô ấy sợ tối, tôi phải đi làm bạn với cô ấy, tôi phải đi làm bạn với cô ấy…”
Từng bước từng bước, Phí Nam Châu lại muốn đi ra giữa đường, Nhan Nhã Tịnh gấp đến không xong, cô nhạy bén nảy ra một ý, vội vàng hướng về phía Phía Nam Châu hô lên, “Phí Nam Châu, nếu Liễu Đào nhìn thấy dáng vẻ tìm sống tìm chết này của anh, cô ấy nhất định sẽ rất thất vọng!”
“Lúc Liễu Đào còn sống, anh đã đủ khiến cho cô ấy thất vọng rồi, chẳng lẽ sau khi cô ấy đi rồi, anh còn phải tiếp tục làm cô ấy thất vọng nữa sao?!”
Quả nhiên, nghe thấy lời Nhan Nhã Tịnh nói, Phí Nam Châu dừng chân lại.
Anh ta ngẩng mặt, trong đôi mắt giăng đầy tơ máu đỏ không hề có một chút tiêu cự, cơ hồ như, anh ta đã không còn là một người có máu có thịt nữa, mà chỉ là một cái xác không có linh hồn.
Tất thảy bi kịch cả đời này của Liễu Đào, nguyên nhân lớn nhất, đều bởi vì Phí Nam Châu.
Nhan Nhã Tịnh thích Liễu Đào từ tận đáy lòng, cho nên sau khi Liễu Đào ra đi, cô ghét Phí Nam Châu đến chết, nhưng bây giờ, nhìn người đàn ông như đã sớm chết trăm ngàn lần trước mặt, cô đột nhiên không còn ghét anh ta đến vậy nữa.
Nhưng có vài lời, cô vẫn nhịn không được muốn nói với Phí Nam Châu.
Cô cong cong môi, mi mắt ngậm cười, lại mang theo cả nét trào phúng rõ ràng.
“Phí Nam Châu, lúc Liễu Đào còn sống anh không quý trọng cho tốt, bây giờ cô ấy đi rồi, anh ở đây tìm sống tìm chết cho ai nhìn chứ? Có ý nghĩa gì?”
“Phí Nam Châu, nếu Liễu Đào dưới suối vàng có linh thiêng, nhìn thấy dáng vẻ này của anh cô ấy nhất định sẽ buồn nôn từ tận đáy lòng. Sao năm đó cô ấy lại thích một người đàn ông như anh vậy chứ?”
Phí Nam Châu cứng ngắc nhúc nhích môi, trong mắt anh ta, đau đớn như thuỷ triều dâng trào, đôi mắt đỏ rực màu máu của anh ta nhìn Nhan Nhã Tịnh, giống như một con dã thú bên bờ tuyệt vọng.
Đột nhiên, anh ta tự giễu mà nhúc nhích khoé môi, “Đúng vậy, Liễu Đào cảm thấy tôi rất buồn nôn. Cô ấy cảm thấy tôi đã làm loại chuyện đó với Cung Tư Mỹ, cô ấy nhất định cảm thấy tôi đặc biệt buồn nôn!”
“Nhưng mà tôi không có! Tôi không có đụng vào Cung Tư Mỹ! Ngoài cô ấy ra, tôi trước giờ không hề đụng vào người nào khác!”
Phí Nam Châu đau khổ ôm đầu, lời này của anh ta nhìn thì giống như đang nói với Nhan Nhã Tịnh, thực ra, anh ta càng giống tự mình lẩm bẩm hơn.
“Tôi chưa từng đụng qua người nào khác, tôi thực sự chỉ có Liễu Đào! Tôi chỉ là quá lù đù trong chuyện tình cảm, tôi không nhìn rõ trái tim mình.”
“Tôi thích Liễu Đào, tôi thật sự rất rất thích cô ấy, tôi bằng lòng móc trái tim của tôi ra cho cô ấy, nhưng bây giờ cô ấy không cần nữa rồi.”
“Cô ấy không muốn chôn cùng một chỗ với tôi, cô ấy chết rồi cũng không muốn nhìn thấy tôi nữa! Liễu Đào cô ấy ghét tôi, cô ấy hận tôi! Liễu Đào cô ấy không cần tôi nữa rồi!”
“Liễu Đào, sao em có thể không nguyện ý chôn cũng một chỗ với anh chứ! Chúng ta là vợ chồng mà, chúng ta phải sống chung giường, chết chung huyệt chứ! Liễu Đào, anh sẽ không để em phải đợi anh quá lâu, anh rất nhanh sẽ đi tìm em! Đến lúc đó, Liễu Đào, xin em đừng không cần anh nữa, đừng không để ý đến anh!”
“Liễu Đào, là anh có lỗi với em, nhưng em đối với anh cũng thật tàn nhẫn! Em đi rồi, đem trái tim anh cũng mang đi rồi…”
“Phí Nam Châu, anh đừng như vậy.” Nhan Nhã Tịnh không quen an ủi người khác, cô càng không muốn an ủi cái người đàn ông cặn bã Phí Nam Châu này.
Nhưng nghĩ tới Liễu Đào từng nói với cô, tâm nguyện lớn nhất của cô ấy là Phí Nam Châu được sống tốt, cô vẫn là nhẹ giọng nói với Phí Nam Châu, “Phí Nam Châu, Liễu Đào nhờ tôi chuyển vài lời cho anh.”
“Liễu Đào có lời muốn nói với tôi?” Thoắt cái, trong mắt Phí Nam Châu như thắp lên đầy sao sáng, anh ta kích động ôm lấy cánh tay Nhan Nhã Tịnh, gấp không đợi nổi hỏi, “Liễu Đào có lời gì muốn nói với tôi? Cô ấy muốn nói gì với tôi?”
“Phí Nam Châu, mấy câu di ngôn mà Liễu Đào để lại cho anh đó, anh cũng đã nhìn thấy rồi. Cô ấy nói, cô ấy tin rằng anh sẽ trở thành nhà thiết kế thời trang vĩ đại nhất. Liễu Đào từng nói với tôi, mỗi một giải thưởng mà anh nhận được, cô ấy còn lấy làm kiêu ngạo hơn cả anh.”
“Trong lòng cô ấy, anh là người đàn ông có tài hoa nhất, cô ấy muốn nhìn thấy, một ngày nào đó anh có thể dẫn dắt Niết đứng ở nơi cao nhất.”
“Phí Nam Châu, Liễu Đào còn nói, cô ấy hy vọng anh sẽ được tốt, sống cho thật tốt, nhìn thấy anh tốt, cho dù cô ấy đi rồi, trong lòng cô ấy cũng vui vẻ.”
“Phí Nam Châu, sau này đừng muốn sống muốn chết nữa, Liễu Đào nhất định không muốn nhìn thấy dáng vẻ tìm sống tìm chết này của anh.”
“Sống cho thật tốt…”
Phí Nam Châu hết lần này đến lần khác thì thầm câu nói này, trong mắt anh ta, vẻ thê lương không thể xoá mờ, “Cô ấy đều không còn rồi, tôi còn có thể sống cho thật tốt thế nào được!”
“Có điều, kỳ vọng của cô ấy đối với tôi, tôi nhất định sẽ không phụ. Tôi sẽ trở thành nhà thiết kế thời trang vĩ đại nhất, sau này, tất cả tác phẩm của tôi đều vì cô ấy mà thiết kế.”
Nghe thấy lời này của Phí Nam Châu, Nhan Nhã Tịnh rốt cục cũng thở phào được một hơi.
Không cần biết trong lòng anh ta đau buồn đến đâu, nhưng hiện giờ anh ta đã có mục tiêu, nhất định sẽ không dễ dàng kết thúc sinh mạng nữa.
Trong tương lai không xa, Phí Nam Châu thật sự dẫn dắt Niết đi lên vị trí cao nhất, chỉ có điều, Nhan Nhã Tịnh làm thế nào cũng không ngờ được, sau khi anh ta trở thành nhà thiết kế thời trang lớn số một thế giới, anh ta lại ôm theo tất cả vinh dự thực hiện lời hứa sống chết có nhau với Liễu Đào…
Nhan Nhã Tịnh đang muốn rời đi, Phí Nam Châu đột nhiên mở miệng nói, “Nhan Nhã Tịnh, Liễu Đào cô ấy có phải rất rất hận tôi hay không?”
Nhan Nhã Tịnh xoay người, vô cùng nghiêm túc nhìn anh ta nói, “Không, Liễu Đào cô ấy không hận anh, cô ấy biết ơn anh.”
“Phí Nam Châu, Liễu Đào biết ơn anh. Bởi vì vào năm cô ấy mười lăm tuổi đó, mẹ cô ấy qua đời, vào lúc cô ấy đau buồn nhất anh đã tặng cho cô ấy một viên Socola. Cô ấy nói, đó là sự ấm áp mà cô ấy mãi mãi không thể quên được.”
Bởi vì quá ít ấm áp, nên một chút xíu ấm áp đó, liền khiến Liễu Đào khắc cốt ghi tâm.
Hốc mắt Nhan Nhã Tịnh không nhịn được ẩm ướt, cô gái ngốc biết bao a! Một chút ấm áp ít ỏi đó, lại đủ để cô ấy khắc ghi cả đời, lại là một cô gái đáng thương biết bao a!
Đời này của cô ấy, có được sự ấm áp thật sự quá ít quá ít.
“Socola?”
Phí Nam Châu sực nhớ ra gì đó, đột nhiên sắc mặt anh ta đại biến.