"Hahahaha... hahahaha..." Nhan Vũ Trúc còn muốn nói gì đó, nhưng thứ từ miệng cô phát ra lại là tiếng cười kỳ quái.
Cao Bắc Vinh không lập tức đáp lời mà chỉ nhìn Nhan Vũ Trúc như thằng hề.
“Nhan Vũ Trúc, cô thật đáng thương!” Cao Bắc Vinh dừng một chút rồi tiếp tục: “Cô tìm máu mà còn không biết máu đó có thật sự nhiễm HIV hay không! Tôi nói thật cho cô biết! Bây giờ chị dâu vẫn rất khoẻ, Bùi Ninh Hinh căn bản không bị bệnh, chị dâu càng không bị bệnh!
"Cao Bắc Vinh, anh nói gì vậy?! Hahahaha..."
"Tôi nói, không thể nào có chuyện chị dâu bị bệnh, Nhan Vũ Trúc, tất cả những gì cô làm chỉ là hành động tự huỷ hoại bản thân thôi!”
Nhan Vũ Trúc kinh ngạc nhìn Cao Bắc Vinh, ống máu kia vô dụng!
Bùi Ninh Hinh không bị bệnh nên dù cô ta bị Nhan Nhã Tịnh tiêm máu vào người thì cũng sẽ bình an vô sự. Nhưng cô ta thà bị HIV còn hơn, cô ta muốn kéo Nhan Nhã Tịnh xuống địa ngục!
Cô ta đã tốn nhiều công sức như vậy, suýt chút nữa đã mất mạng nhưng vẫn không huỷ hoại được Nhan Nhã Tịnh!
"Nhan Vũ Trúc, cô thật sự vừa đáng buồn vừa đáng thương! Từ nay về sau, cô cứ ở trong bệnh viện tâm thần cùng một lũ người điên cả đời đi!" Cao Bắc Vinh khuyên nhủ cô ta vài câu, sau đó tống Nhan Vũ Trúc lên xe rồi chở cô ta đến bệnh viện tâm thần u ám nhất Vân Hải.
Bệnh viện Hồng Sơn.
Nhan Vũ Trúc đã cười đến sùi bọt mép, cô ta hận đến mức suýt nghiến bạc thành từng mảnh, nhưng dù vậy, cô ta cũng không thể thay đổi được số phận bi thảm của mình.
Mãi đến tận tối ngày hôm sau, thuốc ngứa trên người Nhan Vũ Trúc mới từ từ hết tác dụng. Trên người cô ta không còn mảng thịt nào nguyên vẹn, khuôn mặt cao quý xinh đẹp vốn có trông càng kinh khủng khó tả.
Khi nhìn mình trong gương, Nhan Vũ Trúc không nhịn được mà hét lên.
Cô ta là Nhan Vũ Trúc rực rỡ chói loá, một Nhan Vũ Trúc còn lấp lánh hơn cả những vì sao, sao cô ta có thể biến thành cái bộ dạng người không ra người quỷ không ra quỷ thế này được!
Nhan Nhã Tịnh! Cô ta thê thảm như vậy đều là vì Nhan Nhã Tịnh!
Không! Cô ta sẽ không chết già trong bệnh viện tâm thần này đâu. Cô ta là ảnh hậu được vạn người săn đó, cô ta phải sống một cuộc đời tốt đẹp, cô ta phải rời khỏi nơi quỷ quái này!
Nghĩ đến đây, Nhan Vũ Trúc bèn lao như điên ra khỏi khu phòng bệnh.
Khi vừa bước ra khỏi phòng, cô ta đụng phải một phụ nữ trung niên trong bộ váy cưới rách nát. Khi người phụ nữ trung niên đó nhìn thấy cô, bà ta cũng không nhịn được mà hét lên.
"Quỷ! Cứu với! Ác quỷ sắp ăn thịt người!”
Nhan Vũ Trúc vốn đã cáu kỉnh đến cực điểm, người phụ nữ có mắt như mù này lại dám gọi cô ta là quỷ khiến cô ta lại càng thêm tức giận.
Cô ta sầm mặt rống lên: "Bà gọi ai là quỷ? Ngậm cái mồm thối của bà lại! Nếu bà còn dám nói bậy như thế, có tin tôi sẽ xé rách cái mồm thối của bà không!”
Mồm thối?
Người phụ nữ trung niên bỗng bối rối cụp mắt, sau đó bà ta cười khúc khích nhìn Nhan Vũ Trúc, tiếng cười của bà ta rất quái dị khiến Nhan Vũ Trúc nổi da gà.
"Cô là mồm thối! Cô là mồm thối!"
Người phụ nữ trung niên vừa hét vừa lao lên người Nhan Vũ Trúc: "Tôi phải xé rách cái mồm thối của cô! Xé rách cái mồm thối của cô!”
Người phụ nữ trung niên vừa nói xong, rất nhiều phụ nữ khác lao ra từ phòng bênh bên cạnh, họ cào mặt Nhan Vũ Trúc: "Mau xé cái mồm thối! Con quỷ này có cái mồm thối! Máu xé rách cái mồm thối của cô ta!”
Nhan Vũ Trúc không nghĩ mọi thứ sẽ vượt quá tầm kiểm soát như vậy, cô ta rất muốn thoát khỏi nanh vuốt của những người này nhưng sức lực của bệnh nhân tâm thần đều rất mạnh, cô ta không đấu nổi bọn họ.
Nhan Vũ Trúc cảm thấy toàn thân đau đớn, cuối cùng cô ta cũng không phân biệt nổi chỗ nào đang đau, cô ta chỉ cảm thấy từng bàn tay đang cào lên người cô, mỗi khi hít thở đều đau tới tâm can phế liệt.
"Cút! Cút ngay!" Nhan Vũ Trúc gầm lên, cô ta dùng sức tát một cái vào mặt người phụ nữ phía trước.
“Quỷ đánh người! Nó đánh người! Mọi người mau ăn cô ta đi! Nếu không quỷ nhất định sẽ ăn thịt người! Ăn cô ta, ăn cô ta….!
Những giọng nói vặn vẹo xung quanh vang lên, da đầu Nhan Vũ Trúc như tê dại.
Cô ta sợ, thật sự rất sợ, cô ta chưa bao giờ thấy sợ như vậy, cô ta là người bình thường mà phải đối mặt với một đám bệnh nhân tâm thần, chỉ sợ không lâu nữa cô ta cũng sẽ bị ép tới điên luôn.
Chừng nào chuỗi ngày đen tối này mới chấm dứt đây!
Lưu Thiên Hàn định cầu hôn Nhan Nhã Tịnh vào ngày 1 tháng 1, ngày đầu năm mới.
Năm mới, cuộc đời mới, anh sẽ nắm tay người con gái mình yêu và hẹn ước cùng nhau bên nhau tới đầu bạc răng long.
Chỉ còn ba ngày nữa là đến Tết Dương lịch, ngày cầu hôn càng đến gần thì Lưu Thiên Hàn càng kích động.
Một khi đã kích động thì anh rất thích lợi dụng người con gái mình yêu.
Mấy đêm gần đây, sự vô sỉ của anh đã lên đến một đỉnh cao mới, nên anh đã bị Nhan Nhã Tịnh ghét bỏ.
Lưu Thiên Hàn không muốn bị Nhan Nhã Tịnh ghét.
Anh bỗng nhớ tới cuốn “Bí kíp theo đuổi vợ” mà Nhạc Dũng đưa cho mình, trong đó có nói, khi đàn ông thỉnh thoảng giả vờ đáng thương hoặc làm nũng thì có thể khiến tình mẫu tử của phụ nữ trào dâng.
Một người kiêu ngạo như Lưu Thiên Hàn đương nhiên sẽ rất khinh thường những hành động như làm nũng hay giả vờ đáng thương, nhưng, anh lại muốn Nhan Nhã Tịnh quan tâm mình một chút, thế là anh quyết định làm những việc mình khinh thường.
“Nhã Tịnh, có phải em không thích anh nữa rồi không? Vợ ơi, em không được bỏ anh đâu đó…..”
Cao Bắc Vinh không lập tức đáp lời mà chỉ nhìn Nhan Vũ Trúc như thằng hề.
“Nhan Vũ Trúc, cô thật đáng thương!” Cao Bắc Vinh dừng một chút rồi tiếp tục: “Cô tìm máu mà còn không biết máu đó có thật sự nhiễm HIV hay không! Tôi nói thật cho cô biết! Bây giờ chị dâu vẫn rất khoẻ, Bùi Ninh Hinh căn bản không bị bệnh, chị dâu càng không bị bệnh!
"Cao Bắc Vinh, anh nói gì vậy?! Hahahaha..."
"Tôi nói, không thể nào có chuyện chị dâu bị bệnh, Nhan Vũ Trúc, tất cả những gì cô làm chỉ là hành động tự huỷ hoại bản thân thôi!”
Nhan Vũ Trúc kinh ngạc nhìn Cao Bắc Vinh, ống máu kia vô dụng!
Bùi Ninh Hinh không bị bệnh nên dù cô ta bị Nhan Nhã Tịnh tiêm máu vào người thì cũng sẽ bình an vô sự. Nhưng cô ta thà bị HIV còn hơn, cô ta muốn kéo Nhan Nhã Tịnh xuống địa ngục!
Cô ta đã tốn nhiều công sức như vậy, suýt chút nữa đã mất mạng nhưng vẫn không huỷ hoại được Nhan Nhã Tịnh!
"Nhan Vũ Trúc, cô thật sự vừa đáng buồn vừa đáng thương! Từ nay về sau, cô cứ ở trong bệnh viện tâm thần cùng một lũ người điên cả đời đi!" Cao Bắc Vinh khuyên nhủ cô ta vài câu, sau đó tống Nhan Vũ Trúc lên xe rồi chở cô ta đến bệnh viện tâm thần u ám nhất Vân Hải.
Bệnh viện Hồng Sơn.
Nhan Vũ Trúc đã cười đến sùi bọt mép, cô ta hận đến mức suýt nghiến bạc thành từng mảnh, nhưng dù vậy, cô ta cũng không thể thay đổi được số phận bi thảm của mình.
Mãi đến tận tối ngày hôm sau, thuốc ngứa trên người Nhan Vũ Trúc mới từ từ hết tác dụng. Trên người cô ta không còn mảng thịt nào nguyên vẹn, khuôn mặt cao quý xinh đẹp vốn có trông càng kinh khủng khó tả.
Khi nhìn mình trong gương, Nhan Vũ Trúc không nhịn được mà hét lên.
Cô ta là Nhan Vũ Trúc rực rỡ chói loá, một Nhan Vũ Trúc còn lấp lánh hơn cả những vì sao, sao cô ta có thể biến thành cái bộ dạng người không ra người quỷ không ra quỷ thế này được!
Nhan Nhã Tịnh! Cô ta thê thảm như vậy đều là vì Nhan Nhã Tịnh!
Không! Cô ta sẽ không chết già trong bệnh viện tâm thần này đâu. Cô ta là ảnh hậu được vạn người săn đó, cô ta phải sống một cuộc đời tốt đẹp, cô ta phải rời khỏi nơi quỷ quái này!
Nghĩ đến đây, Nhan Vũ Trúc bèn lao như điên ra khỏi khu phòng bệnh.
Khi vừa bước ra khỏi phòng, cô ta đụng phải một phụ nữ trung niên trong bộ váy cưới rách nát. Khi người phụ nữ trung niên đó nhìn thấy cô, bà ta cũng không nhịn được mà hét lên.
"Quỷ! Cứu với! Ác quỷ sắp ăn thịt người!”
Nhan Vũ Trúc vốn đã cáu kỉnh đến cực điểm, người phụ nữ có mắt như mù này lại dám gọi cô ta là quỷ khiến cô ta lại càng thêm tức giận.
Cô ta sầm mặt rống lên: "Bà gọi ai là quỷ? Ngậm cái mồm thối của bà lại! Nếu bà còn dám nói bậy như thế, có tin tôi sẽ xé rách cái mồm thối của bà không!”
Mồm thối?
Người phụ nữ trung niên bỗng bối rối cụp mắt, sau đó bà ta cười khúc khích nhìn Nhan Vũ Trúc, tiếng cười của bà ta rất quái dị khiến Nhan Vũ Trúc nổi da gà.
"Cô là mồm thối! Cô là mồm thối!"
Người phụ nữ trung niên vừa hét vừa lao lên người Nhan Vũ Trúc: "Tôi phải xé rách cái mồm thối của cô! Xé rách cái mồm thối của cô!”
Người phụ nữ trung niên vừa nói xong, rất nhiều phụ nữ khác lao ra từ phòng bênh bên cạnh, họ cào mặt Nhan Vũ Trúc: "Mau xé cái mồm thối! Con quỷ này có cái mồm thối! Máu xé rách cái mồm thối của cô ta!”
Nhan Vũ Trúc không nghĩ mọi thứ sẽ vượt quá tầm kiểm soát như vậy, cô ta rất muốn thoát khỏi nanh vuốt của những người này nhưng sức lực của bệnh nhân tâm thần đều rất mạnh, cô ta không đấu nổi bọn họ.
Nhan Vũ Trúc cảm thấy toàn thân đau đớn, cuối cùng cô ta cũng không phân biệt nổi chỗ nào đang đau, cô ta chỉ cảm thấy từng bàn tay đang cào lên người cô, mỗi khi hít thở đều đau tới tâm can phế liệt.
"Cút! Cút ngay!" Nhan Vũ Trúc gầm lên, cô ta dùng sức tát một cái vào mặt người phụ nữ phía trước.
“Quỷ đánh người! Nó đánh người! Mọi người mau ăn cô ta đi! Nếu không quỷ nhất định sẽ ăn thịt người! Ăn cô ta, ăn cô ta….!
Những giọng nói vặn vẹo xung quanh vang lên, da đầu Nhan Vũ Trúc như tê dại.
Cô ta sợ, thật sự rất sợ, cô ta chưa bao giờ thấy sợ như vậy, cô ta là người bình thường mà phải đối mặt với một đám bệnh nhân tâm thần, chỉ sợ không lâu nữa cô ta cũng sẽ bị ép tới điên luôn.
Chừng nào chuỗi ngày đen tối này mới chấm dứt đây!
Lưu Thiên Hàn định cầu hôn Nhan Nhã Tịnh vào ngày 1 tháng 1, ngày đầu năm mới.
Năm mới, cuộc đời mới, anh sẽ nắm tay người con gái mình yêu và hẹn ước cùng nhau bên nhau tới đầu bạc răng long.
Chỉ còn ba ngày nữa là đến Tết Dương lịch, ngày cầu hôn càng đến gần thì Lưu Thiên Hàn càng kích động.
Một khi đã kích động thì anh rất thích lợi dụng người con gái mình yêu.
Mấy đêm gần đây, sự vô sỉ của anh đã lên đến một đỉnh cao mới, nên anh đã bị Nhan Nhã Tịnh ghét bỏ.
Lưu Thiên Hàn không muốn bị Nhan Nhã Tịnh ghét.
Anh bỗng nhớ tới cuốn “Bí kíp theo đuổi vợ” mà Nhạc Dũng đưa cho mình, trong đó có nói, khi đàn ông thỉnh thoảng giả vờ đáng thương hoặc làm nũng thì có thể khiến tình mẫu tử của phụ nữ trào dâng.
Một người kiêu ngạo như Lưu Thiên Hàn đương nhiên sẽ rất khinh thường những hành động như làm nũng hay giả vờ đáng thương, nhưng, anh lại muốn Nhan Nhã Tịnh quan tâm mình một chút, thế là anh quyết định làm những việc mình khinh thường.
“Nhã Tịnh, có phải em không thích anh nữa rồi không? Vợ ơi, em không được bỏ anh đâu đó…..”