Mục lục
Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Phòng cách vách của Lưu Thiên Hàn có gian chuyên để quần áo.

Phòng thay đồ rất lớn, rộng tới mức có thể sánh với căn hộ ba phòng ngủ một phòng khách của hộ gia đình bình thường.

Nhưng quần áo của Lưu Thiên Hàn cũng không nhiều. Đồ của anh chỉ chiếm chưa tới một phần tư phòng thay đồ.

Hơn nữa, ngày thường anh thích mặc đồ đen. Vì thế, trong đống quần áo của anh, đa số đều là màu đen thẫm.

Nhưng cho dù là màu đen đơn điệu nhất này, mặc lên người anh cũng trở nên ưa nhìn khó tả.

Có một số người là giá treo quần áo bẩm sinh, bất kể khoác lên người bộ nào cũng đều rất ưa nhìn.

Trong phòng thay đồ rộng như vậy, thứ còn lại đều là đồ của phụ nữ.

Đồ mùa xuân, mùa hè, mùa thu, mùa đông…

Còn có đủ kiểu mũ cùng phụ kiện, thứ gì cũng có.

Thời đại học, Nhan Nhã Tịnh theo học ngành thiết kế quần áo, dĩ nhiên cô hiểu sơ về mấy nhãn hiệu quần áo này.

Quần áo trong phòng thay đồ đa số đều là đồ của thương hiệu Tận Minh. Dù chọn đại một bộ thì giá cũng đắt đến mức hù chết người ta.

Túi xách đều là thương hiệu trực thuộc của Lưu Thị, mẫu rẻ nhất cũng phải lên đến tám con số.

Phô trương nhất là châu báu đựng đầy tủ.

Cũng đều là thương hiệu Mystery trực thuộc của Lưu Thị, chọn đại một thứ cũng đủ để người bình thường ăn no mấy năm liền, lóa mắt đến độ xém chút làm mù đôi mắt cún của Nhan Nhã Tịnh, muốn xa xỉ cỡ nào thì có xa xỉ cỡ đó.

Nhan Nhã Tịnh vốn chỉ định tìm một bộ đơn giản để thay, nhưng nghĩ đến mấy bộ quần áo và trang sức này đều là Lưu Thiên Hàn chuẩn bị cho Cung Tư Mỹ, trong lòng cô lại chua xót không nói nên lời.



Thật ra cô cũng không thích đồ xa xỉ, chỉ là không chịu được người đàn ông mình yêu nhất lại nâng niu người phụ nữ khác trong lòng bàn tay.

Cô nhăn nhó mặt mày, chọn một bộ để thay với vẻ không cam lòng. Cô biết bộ quần áo này là thần tượng Phí Nam Châu của cô thiết kế. Nhưng lúc này dù mặc đồ do thần tượng nhà mình thiết kế thì tâm trạng cô cũng hoàn toàn không vui nổi.

Khi Lưu Thiên Hàn đi vào phòng, thấy Nhan Nhã Tịnh đang ngồi rầu rĩ bên giường.

Anh vốn muốn đuổi cô đi, nhưng bây giờ thấy dáng vẻ tức giận của cô, anh bỗng thấy mềm lòng.

Không kìm được mà muốn dỗ dành cô.

“Thay xong rồi à?”

“Anh hai, anh đừng qua đây, em không muốn nhìn thấy anh!”

Cô rất giận! Không muốn nhìn thấy người đàn ông trong lòng chỉ có Cung Tư Mỹ này!

Hễ nghĩ tới chuyện anh đối xử tốt với Cung Tư Mỹ là vành mắt cô lại không kìm được mà đỏ hoe. Cô khụt khịt mũi, đáng thương trông y như chú cún con bị bỏ rơi.

Nhan Nhã Tịnh bỗng dưng gào lên với anh như thế, Lưu Thiên Hàn thật sự rất tức giận, muốn đánh gãy chân cô. Nhưng khi thấy dáng vẻ tội nghiệp này của cô, anh lại thấy đau lòng vô cùng.

Anh không đè nén được tình cảm đang dâng trào trong tim, bước tới trước một bước rồi ôm lấy cô: “Nhan Nhã Tịnh, đừng khóc.”

Nhan Nhã Tịnh thật sự không khóc, hốc mắt đỏ lên là do sinh lí thôi. Lúc cô tức giận thì vành mắt rất dễ ửng đỏ.

Nhưng nghe anh nói như vậy, cô lập tức trút bỏ nỗi uất ức mà mình đè nén đã lâu.

“Anh hai, ai cho phép trong lòng anh chỉ có Cung Tư Mỹ! Ai cho anh đối xử tốt với cô ta như vậy! Ai cho anh chuẩn bị quần áo cho cô ta chu đáo như thế! Anh hai, em ghét anh!”

Nhan Nhã Tịnh nói ghét anh, nhưng Lưu Thiên Hàn vẫn không kìm được tâm tình vui vẻ. Thì ra người phụ nữ này bỗng dưng trở nên kỳ lạ như vậy là vì ghen à.

Môi của anh dịu dàng đặt lên môi cô: “Nhan Nhã Tịnh, mấy bộ quần áo này đều chuẩn bị cho em đấy.”



Anh cũng không biết rốt cuộc mấy ngày trước mình bị chập mạch gì nữa, dặn Nhạc Dũng chuẩn bị một số quần áo cho cô mang lại đây. Mà Nhạc Dũng vừa nghe thấy là chuẩn bị cho Nhan Nhã Tịnh thì chỉ ước gì nhét đầy căn biệt thự của anh.

Ai ngờ cô gái nhỏ này lại hiểu lầm mấy thứ đó là anh chuẩn bị cho Cung Tư Mỹ.

Nói ra thì anh thật sự không nghĩ đến phải chuẩn bị thứ gì cho cô ta.

Dù thế nào Nhan Nhã Tịnh cũng không ngờ mấy thứ này lại chuẩn bị cho cô. Trong lòng cô mềm nhũn đến mức gần như run rẩy, chủ động dâng đôi môi của mình.

Cô thấp giọng nỉ non: "Anh Lưu, anh đối xử với em tốt quá, em rất thích anh!"

Trái tim của Lưu Thiên Hàn bỗng chốc trở nên lạnh lẽo.

Cả người như tảng băng, không cách nào ấm trở lại.

Thì ra lúc nãy cô ghen với Cung Tư Mỹ, cô đau buồn như thế chỉ vì cô lại coi anh là em trai ruột của anh thôi!

Lưu Thiên Hàn đột ngột đứng phắt lên, người đàn ông ăn mặc chỉnh tề, trên người đã không còn nhìn thấy chút dịu dàng nào nữa: “Nhan Nhã Tịnh, sau này đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa! Cút!”

Nói xong câu này, Lưu Thiên Hàn bỏ đi mà chẳng thèm ngoảnh đầu.

Vừa rồi đang êm đẹp, sao đột nhiên anh Lưu lại nổi giận thế?

Nhan Nhã Tịnh cố gắng nhớ lại tình huống lúc nãy, chẳng mấy chốc cô đã hiểu ra vấn đề. Khi nãy cô nhất thời buột miệng, xưng hô với anh thành anh Lưu.

Nhan Nhã Tịnh vốn định đi giải thích với Lưu Thiên Hàn, nhưng cô còn chưa đuổi kịp anh thì đã nhận được một cuộc gọi.

Tin tức trong điện thoại khiến cô sốc đến độ trời đất quay cuồng.

Tô Thu Quỳnh giết người rồi!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK