“Hửm?”
Lưu Thiên Hàn không nói nhiều, chỉ lạnh lùng thốt ra một chữ như vậy. Nhưng trong một tiếng “hửm” này lại có sự đe dọa rất rõ ràng, như thể đang nói rằng cậu có còn cần tiền thưởng tháng sau nữa không?
Nghĩ tới chuyện rất có thể mình sẽ mất thêm một căn nhà nữa, Nhạc Dũng quyết đoán ngậm miệng lại.
Nhưng bây giờ miệng Nhạc Dũng giật rất mạnh, cứ ngậm miệng như vậy mãi, trong lòng anh ta khó chịu. Anh ta băn khoăn một hồi lâu, cuối cùng vẫn lặng lẽ quay về văn phòng của mình, cầm cuốn “Bí kíp theo đuổi vợ” mà anh ta dốc lòng chuẩn bị cho Lưu Thiên Hàn, rồi lại quay về văn phòng của Lưu Thiên Hàn.
“Cậu hai, nếu như cậu muốn theo đuổi cô Nhan, tôi đề nghị cậu có thể đọc quyển sách này.”
Nhạc Dũng nịnh nọt đi tới trước mặt Lưu Thiên Hàn: “Năm đó sếp... khụ khụ...”
Nhận ra mình gọi nhầm, Nhạc Dũng vội vàng sửa miệng: “Năm đó sếp của tôi đã dùng cuốn sách này mà theo đuổi được cô Nhan đấy. Cậu dùng cuốn sách này, chắc chắn cũng có thể theo đuổi được cô Nhan!”
Lưu Thiên Hàn khựng tay lại, lạnh nhạt nhìn Nhạc Dũng: “Sao thế? Cậu còn không cần cả tiền thưởng năm nay à?”
“Cần! Cần chứ!” Nhạc Dũng sợ Lưu Thiên Hàn lại trừ tiền thưởng của anh ta một cách man rợ một lần nữa, bèn vội vàng nói.
May mà Lưu Thiên Hàn không nhắc tới chuyện trừ tiền thưởng nữa, Nhạc Dũng không khỏi lặng lẽ thở phào một hơi.
Anh ta vừa định nói thêm gì đó thì Lưu Thiên Hàn bỗng dưng nói với giọng khó chịu: “Tôi sẽ không theo đuổi Nhan Nhã Tịnh, cô ta là người phụ nữ của Thiên Hàn.”
Nhạc Dũng âm thầm phỉ nhổ, Thiên Hàn không phải là chính anh à!
Đàn ông ấy à, miệng nói một đằng lòng nghĩ một nẻo quá cũng không tốt đâu, lúc nào cũng nói là không theo đuổi, chẳng phải vẫn ghen suốt đấy thôi?
Lòng dạ đàn ông đúng là như mò kim đáy biển mà!
Nhạc Dũng cảm thấy anh ta phải thêm củi cho người đàn ông miệng nói một đằng lòng nghĩ một nẻo này. Anh ta cầm cuốn “Bí kíp theo đuổi vợ” trong tay: “Sếp, sếp thực sự không cần cuốn sách này có đúng không?”
Thấy Lưu Thiên Hàn không nói gì, Nhạc Dũng lại nói tiếp: “Vậy thì khéo quá, ban nãy cậu Hách và anh Giang đều tìm tôi muốn lấy cuốn sách này, nói rằng muốn học tập kinh nghiệm năm đó của sếp, để còn thượng vị thành công, bây giờ tôi photo thêm một bản nữa, còn quyển sách này tôi tặng đi nhé?”
Sắc mặt Lưu Thiên Hàn vốn dĩ còn rất ổn, Nhạc Dũng vừa nói xong lời này, khuôn mặt tuấn tú của anh lập tức đen như đáy nồi.
Nhạc Dũng biết vị sếp thánh ghen này lại bắt đầu ghen tuông rồi. Anh ta cảm thấy mình bây giờ cứ như bị nhiễm mấy trò dị hợm vậy, vô cùng vô cùng thích nhìn sếp nhà mình ghen tuông mù quáng.
Nhạc Dũng muốn cười, nhưng anh ta hiểu quá rõ cái tính tình của Lưu Thiên Hàn. Nếu như anh ta cười, sếp nhà anh ta chắc chắn sẽ thẹn quá hóa giận.
Anh ta gần như phải dùng hết sức mình mới nhịn cười được: “Sếp, cậu Hách và anh Giang đang đợi ở bên ngoài rồi, tôi ra ngoài trước nhé!”
“Cậu dám!”
Cả người Lưu Thiên Hàn âm trầm, giọng nói lạnh đến mức nhỏ nước thành băng, ngoài mặt Nhạc Dũng không thể hiện điều gì, nhưng đáy lòng lại không nhịn được bật cười.
Giúp người khác theo đuổi người phụ nữ của sếp, anh ta thực sự không dám đâu!
“Để xuống!”
Nhạc Dũng vừa định nói gì đó thì giọng nói lạnh lùng mang thêm chút khó chịu của Lưu Thiên Hàn đã truyền vào tai anh ta.
Nhạc Dũng nhanh trí, sao anh ta có thể không biết Lưu Thiên Hàn muốn anh ta đặt thứ gì xuống được chứ. Anh ta đặt “Bí kíp theo đuổi vợ” xuống bàn làm việc của Lưu Thiên Hàn rồi nhanh nhẹn chuồn mất.
Nhạc Dũng vừa đi ra khỏi văn phòng, ánh mắt ghét bỏ của Lưu Thiên Hàn đã dừng trên quyển sách “Bí kíp theo đuổi vợ” trên bàn làm việc kia.
Ha! Lại còn “Bí kíp theo đuổi vợ” nữa? Đúng là trẻ con!
Vừa chê em trai song sinh đã chết kia của mình trẻ con, Lưu Thiên Hàn vừa cầm cuốn “Bí kíp theo đuổi vợ” trên bàn lên. Truyện Thám Hiểm
Điều đầu tiên trong “Bí kíp theo đuổi vợ”, nhất định phải đối xử dịu dàng với phụ nữ.
Ha!
Lưu Thiên Hàn cười khẩy, cái loại phụ nữ như Nhan Nhã Tịnh kia, có đánh chết anh cũng không thể dịu dàng nổi!
Không đúng!
Anh muốn theo đuổi Nhan Nhã Tịnh khi nào chứ!
Lưu Thiên Hàn bực bội ném “Bí tịch theo đuổi vợ” sang bên cạnh, đúng là một cuốn sách tà ma tẩy não!
Lưu Thiên Hàn cảm thấy có lẽ anh đã thực sự bị cuốn sách tà ma này tẩy não mấy rồi. Vứt cuốn sách tà ma này sang bên cạnh chưa được hai giây, vậy mà anh lại không nhịn được mà cầm cuốn sách tà ma này về.
Điều thứ hai trong bí kíp theo đuổi vợ, phụ nữ đều thích những niềm vui bất ngờ, là một người đàn ông đúng kiểu thì nên tặng chút quà thường xuyên, giữ cảm giác mới mẻ cho đôi bên, ví dụ như, hoa hồng đỏ rực.
Lưu Thiên Hàn ớn lạnh trong lòng, lại còn hoa hồng đỏ rực nữa chứ, mẹ kiếp, làm gì có ai buồn nôn đến vậy!
Lưu Thiên Hàn ghét bỏ cầm lấy điện thoại đặt bên cạnh, sầm mặt gọi một cuộc điện thoại cho trợ lý cấp cao Nhạc Dũng: “Đặt cho tôi một bó hoa hồng.”
Im lặng nửa giây, anh lại nói thêm một câu: “Hoa hồng đỏ.”
Hiệu suất làm việc của Nhạc Dũng rất cao, chưa tới nửa tiếng đồng hồ, một bó hoa hồng đỏ rực đã xuất hiện trong văn phòng của Lưu Thiên Hàn.
Hoa hồng đỏ rực đặt trước mặt Lưu Thiên Hàn, Lưu Thiên Hàn không nhịn được mà hắt xì một cái.
Mặt Lưu Thiên Hàn chuyện từ đen sang tái, anh thực sự không nên bị thứ tà giáo này tẩy não, đầu úng nước mua hoa hồng đỏ rực gì đó. Trước đây sao anh lại không biết mình dị ứng với phấn hoa chứ!
Thấy Lưu Thiên Hàn hắt xì mấy cái liên tục, Nhạc Dũng lại kích động đến mức suýt chút nữa thì chảy nước mắt đầy mặt.
Đúng thật là sếp rồi, đúng thật là sếp bị dị ứng với phấn hoa rồi!
Cũng chỉ có sếp mới có thể hắt xì dị ứng phấn hoa ra được âm thanh trầm bổng vậy thôi!
Sau khi Lưu Thiên Hàn hắt xì xong, vừa ngẩng đầu lên đã thấy Nhạc Dũng mắt rơm rớm nước nhìn chằm chằm mình.
Khóe miệng Lưu Thiên Hàn run rẩy, trợ lý đặc biệt này của anh đa sầu đa cảm đến mức thực sự khiến anh thấy khó chịu.
“Sao thế, cậu cũng dị ứng phấn hoa à?” Lưu Thiên Hàn lạnh lùng cất lời.
Nhạc Dũng không ngốc, đương nhiên anh ta biết dáng vẻ kích động này của mình đã bị sếp ghét bỏ.
Nhưng anh ta thực sự rất vui mừng, anh ta không kiềm chế được cảm xúc của mình.
Nhạc Dũng lắc đầu thật mạnh, vừa định quay về văn phòng của mình ở cách vách thì Cung Tư Mỹ mặc chiếc váy liền thân màu đỏ tươi đi vào.
Cung Tư Mỹ vốn đẹp sẵn rồi, hôm nay cô ta còn cố ý trang điểm, trên người còn mặc màu đỏ chói mắt như thế này, nhìn cô ta thực sự đẹp không sao tả xiết, đến cả phụ nữ cũng không nhịn được mà phải si mê.
Nhưng Lưu Thiên Hàn lại như thể bị mù mặt vậy, hoàn toàn không nhận ra được vẻ đẹp của Cung Tư Mỹ. Anh lạnh nhạt ngước mắt lên, tuy rằng không phải là chán ghét nhưng cũng không có sự dịu dàng mà bạn trai nên có.
“Sao em lại tới đây?”
“Anh Gia Thành, em nhớ anh mà, có phải anh không chào đón em tới đây không?”
Cung Tư Mỹ vốn dĩ là con gái cưng của trời, sống ung dung khoan thai, bình thường cô ta ở trước mặt người khác cũng luôn tỏ ra cao quý, cũng chỉ trước mặt Lưu Thiên Hàn cô ta mới lộ ra dáng vẻ xấu hổ của thiếu nữ.
Từ tận đáy lòng Nhạc Dũng muốn nói thay Lưu Thiên Hàn một câu, rằng nơi đây không chào đón cô đâu. Nhưng bây giờ Lưu Thiên Hàn đã chắc chắn bản thân là Lưu Gia Thành rồi, nếu như anh ta dám nói câu này, anh chắc chắn sẽ đánh gãy chân anh ta mất.
Nhạc Dũng nhìn Lưu Thiên Hàn bằng ánh mắt phức tạp, cuối cùng vẫn lặng lẽ đi ra khỏi văn phòng tổng giám đốc.
Cứ để sếp xử lý đi vậy, dù sao thì đợi khi anh khôi phục trí nhớ rồi, người quỳ ván giặt quỳ sầu riêng cũng chẳng phải anh ta.
“Không phải.”
Lưu Thiên Hàn vẫn giữ dáng vẻ bình tĩnh không chút dao động đó. Cung Tư Mỹ đã quen với sự lạnh nhạt của Lưu Thiên Hàn rồi nên dù trong lời nói của anh không có dịu dàng thì cô ta cũng không cảm thấy xấu hổ.
Cung Tư Mỹ vừa định nói gì đó thì nhìn thấy một bó hoa hồng đỏ rực trên bàn làm việc, cô ta vui mừng ôm lấy bó hoa hồng lớn kia: “Anh Gia Thành, hoa này tặng cho em có đúng không?”
Lưu Thiên Hàn không nói nhiều, chỉ lạnh lùng thốt ra một chữ như vậy. Nhưng trong một tiếng “hửm” này lại có sự đe dọa rất rõ ràng, như thể đang nói rằng cậu có còn cần tiền thưởng tháng sau nữa không?
Nghĩ tới chuyện rất có thể mình sẽ mất thêm một căn nhà nữa, Nhạc Dũng quyết đoán ngậm miệng lại.
Nhưng bây giờ miệng Nhạc Dũng giật rất mạnh, cứ ngậm miệng như vậy mãi, trong lòng anh ta khó chịu. Anh ta băn khoăn một hồi lâu, cuối cùng vẫn lặng lẽ quay về văn phòng của mình, cầm cuốn “Bí kíp theo đuổi vợ” mà anh ta dốc lòng chuẩn bị cho Lưu Thiên Hàn, rồi lại quay về văn phòng của Lưu Thiên Hàn.
“Cậu hai, nếu như cậu muốn theo đuổi cô Nhan, tôi đề nghị cậu có thể đọc quyển sách này.”
Nhạc Dũng nịnh nọt đi tới trước mặt Lưu Thiên Hàn: “Năm đó sếp... khụ khụ...”
Nhận ra mình gọi nhầm, Nhạc Dũng vội vàng sửa miệng: “Năm đó sếp của tôi đã dùng cuốn sách này mà theo đuổi được cô Nhan đấy. Cậu dùng cuốn sách này, chắc chắn cũng có thể theo đuổi được cô Nhan!”
Lưu Thiên Hàn khựng tay lại, lạnh nhạt nhìn Nhạc Dũng: “Sao thế? Cậu còn không cần cả tiền thưởng năm nay à?”
“Cần! Cần chứ!” Nhạc Dũng sợ Lưu Thiên Hàn lại trừ tiền thưởng của anh ta một cách man rợ một lần nữa, bèn vội vàng nói.
May mà Lưu Thiên Hàn không nhắc tới chuyện trừ tiền thưởng nữa, Nhạc Dũng không khỏi lặng lẽ thở phào một hơi.
Anh ta vừa định nói thêm gì đó thì Lưu Thiên Hàn bỗng dưng nói với giọng khó chịu: “Tôi sẽ không theo đuổi Nhan Nhã Tịnh, cô ta là người phụ nữ của Thiên Hàn.”
Nhạc Dũng âm thầm phỉ nhổ, Thiên Hàn không phải là chính anh à!
Đàn ông ấy à, miệng nói một đằng lòng nghĩ một nẻo quá cũng không tốt đâu, lúc nào cũng nói là không theo đuổi, chẳng phải vẫn ghen suốt đấy thôi?
Lòng dạ đàn ông đúng là như mò kim đáy biển mà!
Nhạc Dũng cảm thấy anh ta phải thêm củi cho người đàn ông miệng nói một đằng lòng nghĩ một nẻo này. Anh ta cầm cuốn “Bí kíp theo đuổi vợ” trong tay: “Sếp, sếp thực sự không cần cuốn sách này có đúng không?”
Thấy Lưu Thiên Hàn không nói gì, Nhạc Dũng lại nói tiếp: “Vậy thì khéo quá, ban nãy cậu Hách và anh Giang đều tìm tôi muốn lấy cuốn sách này, nói rằng muốn học tập kinh nghiệm năm đó của sếp, để còn thượng vị thành công, bây giờ tôi photo thêm một bản nữa, còn quyển sách này tôi tặng đi nhé?”
Sắc mặt Lưu Thiên Hàn vốn dĩ còn rất ổn, Nhạc Dũng vừa nói xong lời này, khuôn mặt tuấn tú của anh lập tức đen như đáy nồi.
Nhạc Dũng biết vị sếp thánh ghen này lại bắt đầu ghen tuông rồi. Anh ta cảm thấy mình bây giờ cứ như bị nhiễm mấy trò dị hợm vậy, vô cùng vô cùng thích nhìn sếp nhà mình ghen tuông mù quáng.
Nhạc Dũng muốn cười, nhưng anh ta hiểu quá rõ cái tính tình của Lưu Thiên Hàn. Nếu như anh ta cười, sếp nhà anh ta chắc chắn sẽ thẹn quá hóa giận.
Anh ta gần như phải dùng hết sức mình mới nhịn cười được: “Sếp, cậu Hách và anh Giang đang đợi ở bên ngoài rồi, tôi ra ngoài trước nhé!”
“Cậu dám!”
Cả người Lưu Thiên Hàn âm trầm, giọng nói lạnh đến mức nhỏ nước thành băng, ngoài mặt Nhạc Dũng không thể hiện điều gì, nhưng đáy lòng lại không nhịn được bật cười.
Giúp người khác theo đuổi người phụ nữ của sếp, anh ta thực sự không dám đâu!
“Để xuống!”
Nhạc Dũng vừa định nói gì đó thì giọng nói lạnh lùng mang thêm chút khó chịu của Lưu Thiên Hàn đã truyền vào tai anh ta.
Nhạc Dũng nhanh trí, sao anh ta có thể không biết Lưu Thiên Hàn muốn anh ta đặt thứ gì xuống được chứ. Anh ta đặt “Bí kíp theo đuổi vợ” xuống bàn làm việc của Lưu Thiên Hàn rồi nhanh nhẹn chuồn mất.
Nhạc Dũng vừa đi ra khỏi văn phòng, ánh mắt ghét bỏ của Lưu Thiên Hàn đã dừng trên quyển sách “Bí kíp theo đuổi vợ” trên bàn làm việc kia.
Ha! Lại còn “Bí kíp theo đuổi vợ” nữa? Đúng là trẻ con!
Vừa chê em trai song sinh đã chết kia của mình trẻ con, Lưu Thiên Hàn vừa cầm cuốn “Bí kíp theo đuổi vợ” trên bàn lên. Truyện Thám Hiểm
Điều đầu tiên trong “Bí kíp theo đuổi vợ”, nhất định phải đối xử dịu dàng với phụ nữ.
Ha!
Lưu Thiên Hàn cười khẩy, cái loại phụ nữ như Nhan Nhã Tịnh kia, có đánh chết anh cũng không thể dịu dàng nổi!
Không đúng!
Anh muốn theo đuổi Nhan Nhã Tịnh khi nào chứ!
Lưu Thiên Hàn bực bội ném “Bí tịch theo đuổi vợ” sang bên cạnh, đúng là một cuốn sách tà ma tẩy não!
Lưu Thiên Hàn cảm thấy có lẽ anh đã thực sự bị cuốn sách tà ma này tẩy não mấy rồi. Vứt cuốn sách tà ma này sang bên cạnh chưa được hai giây, vậy mà anh lại không nhịn được mà cầm cuốn sách tà ma này về.
Điều thứ hai trong bí kíp theo đuổi vợ, phụ nữ đều thích những niềm vui bất ngờ, là một người đàn ông đúng kiểu thì nên tặng chút quà thường xuyên, giữ cảm giác mới mẻ cho đôi bên, ví dụ như, hoa hồng đỏ rực.
Lưu Thiên Hàn ớn lạnh trong lòng, lại còn hoa hồng đỏ rực nữa chứ, mẹ kiếp, làm gì có ai buồn nôn đến vậy!
Lưu Thiên Hàn ghét bỏ cầm lấy điện thoại đặt bên cạnh, sầm mặt gọi một cuộc điện thoại cho trợ lý cấp cao Nhạc Dũng: “Đặt cho tôi một bó hoa hồng.”
Im lặng nửa giây, anh lại nói thêm một câu: “Hoa hồng đỏ.”
Hiệu suất làm việc của Nhạc Dũng rất cao, chưa tới nửa tiếng đồng hồ, một bó hoa hồng đỏ rực đã xuất hiện trong văn phòng của Lưu Thiên Hàn.
Hoa hồng đỏ rực đặt trước mặt Lưu Thiên Hàn, Lưu Thiên Hàn không nhịn được mà hắt xì một cái.
Mặt Lưu Thiên Hàn chuyện từ đen sang tái, anh thực sự không nên bị thứ tà giáo này tẩy não, đầu úng nước mua hoa hồng đỏ rực gì đó. Trước đây sao anh lại không biết mình dị ứng với phấn hoa chứ!
Thấy Lưu Thiên Hàn hắt xì mấy cái liên tục, Nhạc Dũng lại kích động đến mức suýt chút nữa thì chảy nước mắt đầy mặt.
Đúng thật là sếp rồi, đúng thật là sếp bị dị ứng với phấn hoa rồi!
Cũng chỉ có sếp mới có thể hắt xì dị ứng phấn hoa ra được âm thanh trầm bổng vậy thôi!
Sau khi Lưu Thiên Hàn hắt xì xong, vừa ngẩng đầu lên đã thấy Nhạc Dũng mắt rơm rớm nước nhìn chằm chằm mình.
Khóe miệng Lưu Thiên Hàn run rẩy, trợ lý đặc biệt này của anh đa sầu đa cảm đến mức thực sự khiến anh thấy khó chịu.
“Sao thế, cậu cũng dị ứng phấn hoa à?” Lưu Thiên Hàn lạnh lùng cất lời.
Nhạc Dũng không ngốc, đương nhiên anh ta biết dáng vẻ kích động này của mình đã bị sếp ghét bỏ.
Nhưng anh ta thực sự rất vui mừng, anh ta không kiềm chế được cảm xúc của mình.
Nhạc Dũng lắc đầu thật mạnh, vừa định quay về văn phòng của mình ở cách vách thì Cung Tư Mỹ mặc chiếc váy liền thân màu đỏ tươi đi vào.
Cung Tư Mỹ vốn đẹp sẵn rồi, hôm nay cô ta còn cố ý trang điểm, trên người còn mặc màu đỏ chói mắt như thế này, nhìn cô ta thực sự đẹp không sao tả xiết, đến cả phụ nữ cũng không nhịn được mà phải si mê.
Nhưng Lưu Thiên Hàn lại như thể bị mù mặt vậy, hoàn toàn không nhận ra được vẻ đẹp của Cung Tư Mỹ. Anh lạnh nhạt ngước mắt lên, tuy rằng không phải là chán ghét nhưng cũng không có sự dịu dàng mà bạn trai nên có.
“Sao em lại tới đây?”
“Anh Gia Thành, em nhớ anh mà, có phải anh không chào đón em tới đây không?”
Cung Tư Mỹ vốn dĩ là con gái cưng của trời, sống ung dung khoan thai, bình thường cô ta ở trước mặt người khác cũng luôn tỏ ra cao quý, cũng chỉ trước mặt Lưu Thiên Hàn cô ta mới lộ ra dáng vẻ xấu hổ của thiếu nữ.
Từ tận đáy lòng Nhạc Dũng muốn nói thay Lưu Thiên Hàn một câu, rằng nơi đây không chào đón cô đâu. Nhưng bây giờ Lưu Thiên Hàn đã chắc chắn bản thân là Lưu Gia Thành rồi, nếu như anh ta dám nói câu này, anh chắc chắn sẽ đánh gãy chân anh ta mất.
Nhạc Dũng nhìn Lưu Thiên Hàn bằng ánh mắt phức tạp, cuối cùng vẫn lặng lẽ đi ra khỏi văn phòng tổng giám đốc.
Cứ để sếp xử lý đi vậy, dù sao thì đợi khi anh khôi phục trí nhớ rồi, người quỳ ván giặt quỳ sầu riêng cũng chẳng phải anh ta.
“Không phải.”
Lưu Thiên Hàn vẫn giữ dáng vẻ bình tĩnh không chút dao động đó. Cung Tư Mỹ đã quen với sự lạnh nhạt của Lưu Thiên Hàn rồi nên dù trong lời nói của anh không có dịu dàng thì cô ta cũng không cảm thấy xấu hổ.
Cung Tư Mỹ vừa định nói gì đó thì nhìn thấy một bó hoa hồng đỏ rực trên bàn làm việc, cô ta vui mừng ôm lấy bó hoa hồng lớn kia: “Anh Gia Thành, hoa này tặng cho em có đúng không?”