Người một nhà?
Nhan Nhã Tịnh suýt chút nữa đã tự sặc nước bọt của mình mà chết, cái cậu Thẩm này có cần phải dọa người như vậy không!
Trái tim bé nhỏ của cô không chịu nổi bị giày vò như vậy đâu, cô sẽ bị anh ta dọa chết mất thôi!
Càng đáng sợ hơn là gương mặt điển trai của Lưu Thiên Hàn đang tức giận đến tím tái, anh chẳng hề nói lời nào nhưng ánh mắt lại sắc lẹm như dao găm không ngừng phóng về phía Thẩm Quyện, trong thoáng chốc ấy như đã băm vằm xé xác Thẩm Quyện ra rồi.
Thẩm Quyện không khỏi cau cau mày, anh ta đã chủ động tỏ ra thân thiện với Lưu Thiên Hàn rồi, nhưng không ngờ Lưu Thiên Hàn lại không hề nể mặt anh ta chút nào.
Sắc mặt của Thẩm Quyện cũng trở nên có chút khó coi, nhưng với những gì anh ta đã được dạy thì không hề cho phép anh ta tỏ ra ngóng lóng, vậy là anh ta bèn đứng dậy tự mình rót rượu cho Lưu Thiên Hàn: “Anh hai, em mời anh!”
Lưu Thiên Hàn vẫn không có ý cầm ly rượu trước mặt lên, ánh mắt của anh từ từ di chuyển từ Thẩm Quyện sang gương mặt của Nhan Nhã Tịnh, lại còn nhếch mép cười khinh khỉnh.
Cho dù anh không hề nói lời nào nhưng Nhan Nhã Tịnh cảm thấy dường như cô biết thuật đọc tâm vậy, giờ đây cô hoàn toàn có thể biết được chính xác những gì giấu trong ánh mắt của Lưu Thiên Hàn.
Nhan Nhã Tịnh, cô được lắm!
Mí mắt của Nhan Nhã Tịnh không khỏi co giật vài cái, cô không muốn để bầu không khí trong căn phòng trở nên căng thẳng hơn, bèn mỉm cười nói với Thẩm Quyện: “Chắc anh hai không biết uống rượu đâu, cậu Thẩm, vậy để tôi thay anh ấy mời anh một ly nhé!”
Không biết uống rượu?
Gương mặt đẹp trai của Lưu Thiên Hàn ngày càng trở nên u ám hơn, người con gái này coi thường anh đến như thế ư?
Hừm!
Lưu Thiên Hàn kiêu ngạo cầm ly rượu trước mặt lên, ngửa cổ uống cạn một hơi.
Thẩm Quyện nhìn thấy Lưu Thiên Hàn uống hết ly rượu, không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
Anh ta còn tưởng là Lưu Thiên Hàn rất ghét anh ta, nhưng giờ xem ra chắc tính anh như thế sẵn rồi, dù đang vui hay đang cáu giận thì đều là dáng vẻ của kẻ bị người khác nợ mấy trăm triệu vậy.
Nghĩ đến những lời đồn đại về cậu hai Lưu ở Vân Hải, gì mà kẻ ăn tươi nuốt sống, rồi gì mà diêm vương sống đời kế tiếp, trong lòng Thẩm Quyện cùng dần dần thấy dễ chịu hơn.
Đã là diêm vương sống thì đương nhiên là dáng vẻ càng đáng sợ thì càng tốt rồi!
Chứ lẽ nào anh ta lại còn mong chờ một diêm vương sống lại tỏ ra ôn hòa nở một nụ cười hiền lành với mình sao?
Thẩm Quyện nghĩ đi nghĩ lại, vẫn cảm thấy dáng vẻ Lưu Thiên Hàn với cái mặt cau có như thế này hợp lý hơn, diêm vương sống mà nở nụ cười hiền lành gì gì đó thì giống người quá!
Ban đầu bầu không khí giữa Thẩm Quyện và Lưu Thiên Hàn căng thẳng như thế khiến Vu Khiêm âm thầm cảm thấy lo lắng cho thằng cháu họ nhà mình, bây giờ nhìn thấy Lưu Thiên Hàn uống hết ly rượu đó mới cảm thấy yên tâm hơn.
Sớm biết trước thì ông sẽ không vì muốn kéo gần quan hệ hơn với cậu hai Lưu mà mời anh đến ăn như thế này, ở cùng phòng với diêm vương sống quả thật quá đáng sợ!
Chỉ một buổi tối như thế này thôi mà đã muốn đoản thọ mười năm rồi!
Vì muốn làm sôi động bầu không khí trong phòng ăn lên một chút, Vu Khiêm đằng hắng giọng rồi pha trò bật cười vài tiếng, sau đó đứng dậy nâng ly rượu trước mặt lên, hào sảng nói: “Gặp được nhau đều là có duyên cả, tối nay chúng ta không say không về! Đây, tôi xin tự mình cạn ly trước!”
Nói xong, Vu Khiêm ngửa cổ uống hết rượu trong ly của mình.
Dù tửu lượng của Nhan Nhã Tịnh rất kém, nhưng vì Vu Khiêm đã cạn ly trước rồi, cô mà không dính tý hơi rượu nào thì lại thành không nể mặt ông chủ Vu.
Thế là cô cũng cầm ly rượu trước mặt mình lên, định học theo dáng vẻ của Vu Khiêm, một hơi cạn sạch.
Ly rượu trong tay cô vẫn còn chưa kịp chạm môi thì một bàn tay trắng trẻo với những ngón tay dài thon thả đã đặt lên ly của cô.
Thẩm Quyện mỉm cười cướp lấy ly rượu trong tay của Nhan Nhã Tịnh: “Con gái không nên uống rượu! Nhã Tịnh, để anh uống giúp em!”
Nhã Tịnh?
Lần trước gặp mặt Thẩm Quyện vẫn còn gọi cô là Nhan Nhã Tịnh, sao lần này đã đổi thành Nhã Tịnh rồi? Cô với anh ta đâu có thân quen đến vậy đâu!
Nhan Nhã Tịnh quả thật cũng không hề muốn uống rượu, nhưng mà cô lại càng không dám để Thẩm Quyện thay cho mình.
Anh Lưu vốn đã ghét bỏ cô đến thế rồi, nếu mà để Thẩm Quyện thay cô uống ly rượu này thì chắc chắn là anh còn chán ghét cô hơn nữa.
Đối với việc Thẩm Quyện tỏ ra chu đáo với Nhan Nhã Tịnh như vậy, Tô Thu Quỳnh lại cảm thấy rất vui.
Đàn ông mà, đương nhiên là phải dùng chiêu kích thích rồi!
Ai bảo anh Lưu dùng đủ mọi cách đòi chia tay với Nhã Tịnh cơ, bây giờ có người đàn ông khác tỏ ra chu đáo với Nhã Tịnh, đáng đời cho anh Lưu bị tức chết!
Nhìn cái bộ mặt đẹp trai của anh Lưu càng ngày càng cau có lại, tâm trạng của Tô Thu Quỳnh lại càng thấy khoan khoái hơn.
Cô ấy mỉm cười lịch thiệp với Thẩm Quyện nói: “Cậu Thẩm, vậy thì tôi phải thay mặt Nhã Tịnh cảm ơn anh rồi. Nhã Tịnh nhà chúng tôi tửu lượng kém lắm, anh có thể đỡ rượu giúp cô ấy, thật là chu đáo quá!”
“Đúng thế cậu Thẩm, anh đối xử tốt với Nhã Tịnh nhà chúng tôi quá! Thời nay con gái đều thích kiểu người đàn ông ấm áp như anh đấy!” Lê Mạc cũng nâng ly mời Thẩm Quyện: “Cậu Thẩm, tối nay rượu trong ly của Nhã Tịnh nhà tôi đều giao hết cho anh đấy nhé!”
Thẩm Quyện mỉm cười hiền lành, quay sang nhìn Nhan Nhã Tịnh với ánh mắt chiều chuộng như muốn đối phương chìm ngập trong đó, nói: “Được thôi.”
Lưu Thiên Hàn siết tay lại, ly rượu trong tay anh như muốn bị bóp vỡ vụn ra.
Người đàn ông ấm áp?
Con gái thời nay thật sự đều thích loại đàn ông như thế sao?
Thẩm Quyện cũng chỉ là mặt mày sáng sủa, ngoại trừ ấm áp dịu dàng chút ra thì có gì tốt đâu!
Nhan Nhã Tịnh là loại người gì thế! Lúc nào cũng nói là muốn nối lại với anh, thế mà bây giờ đã thích loại đàn ông ấm áp này rồi!
Hừm! Đúng là loại lẳng lơ, đứng núi này trông núi nọ!
Lưu Thiên Hàn tức điên, chỉ muốn đập nát cái bàn trước mặt, nhưng anh lại cảm thấy thái độ hiện giờ của mình biểu hiện rõ rệt quá, như thế lại tỏ ra là anh vẫn còn quan tâm đến Nhan Nhã Tịnh. Nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng anh cũng kìm nén nỗi kích động muốn đập bàn, hậm hực uống rượu.
Cơ hội để ly gián Lưu Thiên Hàn và Nhan Nhã Tịnh tốt như thế này, sao Cung Tư Mỹ có thể bỏ qua được!
Cô ta duyên dáng dựa vào người Lưu Thiên Hàn một cách hết sức tự nhiên: “Anh Gia Thành à, cậu Thẩm đối xử với Nhan Nhã Tịnh tốt quá, anh xem bọn họ trai tài gái sắc chưa kia, đúng là một cặp trời sinh!”
Một cặp trời sinh cái bà già nhà nó!
Lưu Thiên Hàn lại rót một ly rượu ngửa cổ uống cạn, anh muốn đập què chân cái thằng mặt non ẻo lả này lắm rồi!
Khí thế trên người Lưu Thiên Hàn càng ngày càng hung hãn, Nhan Nhã Tịnh bất giác cảm thấy chân mình sắp bị đánh gãy đến nơi rồi.
Nhìn thấy Thẩm Quyện quả thật sắp uống ly rượu của mình, cô ấy vội vàng cướp lại ly rượu từ trong tay anh ta, không đợi anh ta kịp có phản ứng gì, cô đã làm một hơi hết sạch rượu trong ly.
Đặt ly rượu xuống, Nhan Nhã Tịnh rất lễ phép nhưng cũng tỏ ra xa cách, gật đầu nói với Thẩm Quyện: “Cậu Thẩm, vừa rồi cảm ơn anh! Nhưng mà tôi có thể tự uống được, ý tốt của anh tôi xin cảm ơn, nhưng tối nay rượu trong ly của tôi cứ để tôi tự uống là được rồi.”
Cung Tư Mỹ vẫn còn chưa uống hết rượu trong ly của mình, cô ta thấy Lưu Thiên Hàn cứ nhìn Nhan Nhã Tịnh mãi, không nhịn được lại muốn tìm kiếm sự tồn tại của bản thân.
Cô ta nhìn anh với ánh mắt rất đáng thương: “Anh Gia Thành, tối hôm nay em hơi khó chịu, ly rượu này em không uổng nổi nữa rồi, anh có thể uống giúp em không?”
Lưu Thiên Hàn vẫn không thèm nhìn Cung Tư Mỹ mà chỉ lạnh lùng nhìn chằm chằm Nhan Nhã Tịnh.
Nếu như anh từ chối Cung Tư Mỹ thì Nhan Nhã Tịnh nhất định sẽ rất đắc ý đây.
Anh theo bản năng cầm lấy ly rượu đế cao trong tay Cung Tư Mỹ, chỉ có điều khi nhìn thấy rượu trong ly rõ ràng đã bị uống mất hơn nửa, bàn tay anh bỗng dưng khựng lại.
Ly rượu này, môi của Cung Tư Mỹ đã chạm vào rồi, lẽ nào anh lại phải hôn gián tiếp với Cung Tư Mỹ à?
Nhan Nhã Tịnh ngẩng đầu lên, nhìn thấy trên thành ly rượu vẫn còn dấu son môi đỏ của Cung Tư Mỹ. Ngón tay của cô bất giác nắm chặt lại, nếu như Lưu Thiên Hàn dám hôn gián tiếp Cung Tư Mỹ thì cả đời này cô sẽ không để anh hôn cô nữa!
Nhan Nhã Tịnh suýt chút nữa đã tự sặc nước bọt của mình mà chết, cái cậu Thẩm này có cần phải dọa người như vậy không!
Trái tim bé nhỏ của cô không chịu nổi bị giày vò như vậy đâu, cô sẽ bị anh ta dọa chết mất thôi!
Càng đáng sợ hơn là gương mặt điển trai của Lưu Thiên Hàn đang tức giận đến tím tái, anh chẳng hề nói lời nào nhưng ánh mắt lại sắc lẹm như dao găm không ngừng phóng về phía Thẩm Quyện, trong thoáng chốc ấy như đã băm vằm xé xác Thẩm Quyện ra rồi.
Thẩm Quyện không khỏi cau cau mày, anh ta đã chủ động tỏ ra thân thiện với Lưu Thiên Hàn rồi, nhưng không ngờ Lưu Thiên Hàn lại không hề nể mặt anh ta chút nào.
Sắc mặt của Thẩm Quyện cũng trở nên có chút khó coi, nhưng với những gì anh ta đã được dạy thì không hề cho phép anh ta tỏ ra ngóng lóng, vậy là anh ta bèn đứng dậy tự mình rót rượu cho Lưu Thiên Hàn: “Anh hai, em mời anh!”
Lưu Thiên Hàn vẫn không có ý cầm ly rượu trước mặt lên, ánh mắt của anh từ từ di chuyển từ Thẩm Quyện sang gương mặt của Nhan Nhã Tịnh, lại còn nhếch mép cười khinh khỉnh.
Cho dù anh không hề nói lời nào nhưng Nhan Nhã Tịnh cảm thấy dường như cô biết thuật đọc tâm vậy, giờ đây cô hoàn toàn có thể biết được chính xác những gì giấu trong ánh mắt của Lưu Thiên Hàn.
Nhan Nhã Tịnh, cô được lắm!
Mí mắt của Nhan Nhã Tịnh không khỏi co giật vài cái, cô không muốn để bầu không khí trong căn phòng trở nên căng thẳng hơn, bèn mỉm cười nói với Thẩm Quyện: “Chắc anh hai không biết uống rượu đâu, cậu Thẩm, vậy để tôi thay anh ấy mời anh một ly nhé!”
Không biết uống rượu?
Gương mặt đẹp trai của Lưu Thiên Hàn ngày càng trở nên u ám hơn, người con gái này coi thường anh đến như thế ư?
Hừm!
Lưu Thiên Hàn kiêu ngạo cầm ly rượu trước mặt lên, ngửa cổ uống cạn một hơi.
Thẩm Quyện nhìn thấy Lưu Thiên Hàn uống hết ly rượu, không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
Anh ta còn tưởng là Lưu Thiên Hàn rất ghét anh ta, nhưng giờ xem ra chắc tính anh như thế sẵn rồi, dù đang vui hay đang cáu giận thì đều là dáng vẻ của kẻ bị người khác nợ mấy trăm triệu vậy.
Nghĩ đến những lời đồn đại về cậu hai Lưu ở Vân Hải, gì mà kẻ ăn tươi nuốt sống, rồi gì mà diêm vương sống đời kế tiếp, trong lòng Thẩm Quyện cùng dần dần thấy dễ chịu hơn.
Đã là diêm vương sống thì đương nhiên là dáng vẻ càng đáng sợ thì càng tốt rồi!
Chứ lẽ nào anh ta lại còn mong chờ một diêm vương sống lại tỏ ra ôn hòa nở một nụ cười hiền lành với mình sao?
Thẩm Quyện nghĩ đi nghĩ lại, vẫn cảm thấy dáng vẻ Lưu Thiên Hàn với cái mặt cau có như thế này hợp lý hơn, diêm vương sống mà nở nụ cười hiền lành gì gì đó thì giống người quá!
Ban đầu bầu không khí giữa Thẩm Quyện và Lưu Thiên Hàn căng thẳng như thế khiến Vu Khiêm âm thầm cảm thấy lo lắng cho thằng cháu họ nhà mình, bây giờ nhìn thấy Lưu Thiên Hàn uống hết ly rượu đó mới cảm thấy yên tâm hơn.
Sớm biết trước thì ông sẽ không vì muốn kéo gần quan hệ hơn với cậu hai Lưu mà mời anh đến ăn như thế này, ở cùng phòng với diêm vương sống quả thật quá đáng sợ!
Chỉ một buổi tối như thế này thôi mà đã muốn đoản thọ mười năm rồi!
Vì muốn làm sôi động bầu không khí trong phòng ăn lên một chút, Vu Khiêm đằng hắng giọng rồi pha trò bật cười vài tiếng, sau đó đứng dậy nâng ly rượu trước mặt lên, hào sảng nói: “Gặp được nhau đều là có duyên cả, tối nay chúng ta không say không về! Đây, tôi xin tự mình cạn ly trước!”
Nói xong, Vu Khiêm ngửa cổ uống hết rượu trong ly của mình.
Dù tửu lượng của Nhan Nhã Tịnh rất kém, nhưng vì Vu Khiêm đã cạn ly trước rồi, cô mà không dính tý hơi rượu nào thì lại thành không nể mặt ông chủ Vu.
Thế là cô cũng cầm ly rượu trước mặt mình lên, định học theo dáng vẻ của Vu Khiêm, một hơi cạn sạch.
Ly rượu trong tay cô vẫn còn chưa kịp chạm môi thì một bàn tay trắng trẻo với những ngón tay dài thon thả đã đặt lên ly của cô.
Thẩm Quyện mỉm cười cướp lấy ly rượu trong tay của Nhan Nhã Tịnh: “Con gái không nên uống rượu! Nhã Tịnh, để anh uống giúp em!”
Nhã Tịnh?
Lần trước gặp mặt Thẩm Quyện vẫn còn gọi cô là Nhan Nhã Tịnh, sao lần này đã đổi thành Nhã Tịnh rồi? Cô với anh ta đâu có thân quen đến vậy đâu!
Nhan Nhã Tịnh quả thật cũng không hề muốn uống rượu, nhưng mà cô lại càng không dám để Thẩm Quyện thay cho mình.
Anh Lưu vốn đã ghét bỏ cô đến thế rồi, nếu mà để Thẩm Quyện thay cô uống ly rượu này thì chắc chắn là anh còn chán ghét cô hơn nữa.
Đối với việc Thẩm Quyện tỏ ra chu đáo với Nhan Nhã Tịnh như vậy, Tô Thu Quỳnh lại cảm thấy rất vui.
Đàn ông mà, đương nhiên là phải dùng chiêu kích thích rồi!
Ai bảo anh Lưu dùng đủ mọi cách đòi chia tay với Nhã Tịnh cơ, bây giờ có người đàn ông khác tỏ ra chu đáo với Nhã Tịnh, đáng đời cho anh Lưu bị tức chết!
Nhìn cái bộ mặt đẹp trai của anh Lưu càng ngày càng cau có lại, tâm trạng của Tô Thu Quỳnh lại càng thấy khoan khoái hơn.
Cô ấy mỉm cười lịch thiệp với Thẩm Quyện nói: “Cậu Thẩm, vậy thì tôi phải thay mặt Nhã Tịnh cảm ơn anh rồi. Nhã Tịnh nhà chúng tôi tửu lượng kém lắm, anh có thể đỡ rượu giúp cô ấy, thật là chu đáo quá!”
“Đúng thế cậu Thẩm, anh đối xử tốt với Nhã Tịnh nhà chúng tôi quá! Thời nay con gái đều thích kiểu người đàn ông ấm áp như anh đấy!” Lê Mạc cũng nâng ly mời Thẩm Quyện: “Cậu Thẩm, tối nay rượu trong ly của Nhã Tịnh nhà tôi đều giao hết cho anh đấy nhé!”
Thẩm Quyện mỉm cười hiền lành, quay sang nhìn Nhan Nhã Tịnh với ánh mắt chiều chuộng như muốn đối phương chìm ngập trong đó, nói: “Được thôi.”
Lưu Thiên Hàn siết tay lại, ly rượu trong tay anh như muốn bị bóp vỡ vụn ra.
Người đàn ông ấm áp?
Con gái thời nay thật sự đều thích loại đàn ông như thế sao?
Thẩm Quyện cũng chỉ là mặt mày sáng sủa, ngoại trừ ấm áp dịu dàng chút ra thì có gì tốt đâu!
Nhan Nhã Tịnh là loại người gì thế! Lúc nào cũng nói là muốn nối lại với anh, thế mà bây giờ đã thích loại đàn ông ấm áp này rồi!
Hừm! Đúng là loại lẳng lơ, đứng núi này trông núi nọ!
Lưu Thiên Hàn tức điên, chỉ muốn đập nát cái bàn trước mặt, nhưng anh lại cảm thấy thái độ hiện giờ của mình biểu hiện rõ rệt quá, như thế lại tỏ ra là anh vẫn còn quan tâm đến Nhan Nhã Tịnh. Nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng anh cũng kìm nén nỗi kích động muốn đập bàn, hậm hực uống rượu.
Cơ hội để ly gián Lưu Thiên Hàn và Nhan Nhã Tịnh tốt như thế này, sao Cung Tư Mỹ có thể bỏ qua được!
Cô ta duyên dáng dựa vào người Lưu Thiên Hàn một cách hết sức tự nhiên: “Anh Gia Thành à, cậu Thẩm đối xử với Nhan Nhã Tịnh tốt quá, anh xem bọn họ trai tài gái sắc chưa kia, đúng là một cặp trời sinh!”
Một cặp trời sinh cái bà già nhà nó!
Lưu Thiên Hàn lại rót một ly rượu ngửa cổ uống cạn, anh muốn đập què chân cái thằng mặt non ẻo lả này lắm rồi!
Khí thế trên người Lưu Thiên Hàn càng ngày càng hung hãn, Nhan Nhã Tịnh bất giác cảm thấy chân mình sắp bị đánh gãy đến nơi rồi.
Nhìn thấy Thẩm Quyện quả thật sắp uống ly rượu của mình, cô ấy vội vàng cướp lại ly rượu từ trong tay anh ta, không đợi anh ta kịp có phản ứng gì, cô đã làm một hơi hết sạch rượu trong ly.
Đặt ly rượu xuống, Nhan Nhã Tịnh rất lễ phép nhưng cũng tỏ ra xa cách, gật đầu nói với Thẩm Quyện: “Cậu Thẩm, vừa rồi cảm ơn anh! Nhưng mà tôi có thể tự uống được, ý tốt của anh tôi xin cảm ơn, nhưng tối nay rượu trong ly của tôi cứ để tôi tự uống là được rồi.”
Cung Tư Mỹ vẫn còn chưa uống hết rượu trong ly của mình, cô ta thấy Lưu Thiên Hàn cứ nhìn Nhan Nhã Tịnh mãi, không nhịn được lại muốn tìm kiếm sự tồn tại của bản thân.
Cô ta nhìn anh với ánh mắt rất đáng thương: “Anh Gia Thành, tối hôm nay em hơi khó chịu, ly rượu này em không uổng nổi nữa rồi, anh có thể uống giúp em không?”
Lưu Thiên Hàn vẫn không thèm nhìn Cung Tư Mỹ mà chỉ lạnh lùng nhìn chằm chằm Nhan Nhã Tịnh.
Nếu như anh từ chối Cung Tư Mỹ thì Nhan Nhã Tịnh nhất định sẽ rất đắc ý đây.
Anh theo bản năng cầm lấy ly rượu đế cao trong tay Cung Tư Mỹ, chỉ có điều khi nhìn thấy rượu trong ly rõ ràng đã bị uống mất hơn nửa, bàn tay anh bỗng dưng khựng lại.
Ly rượu này, môi của Cung Tư Mỹ đã chạm vào rồi, lẽ nào anh lại phải hôn gián tiếp với Cung Tư Mỹ à?
Nhan Nhã Tịnh ngẩng đầu lên, nhìn thấy trên thành ly rượu vẫn còn dấu son môi đỏ của Cung Tư Mỹ. Ngón tay của cô bất giác nắm chặt lại, nếu như Lưu Thiên Hàn dám hôn gián tiếp Cung Tư Mỹ thì cả đời này cô sẽ không để anh hôn cô nữa!