“Khụ khụ…”
Suýt chút nữa Nhan Nhã Tịnh đã tự sặc nước miếng của mình: “Anh Lưu, anh nói đùa gì thế? Sao em có thể cưỡng…”
Nhan Nhã Tịnh chưa nói hết câu đã nhìn thấy dấu vết xanh xanh tím tím trên người mình cùng với vệt đỏ ửng trên cổ Lưu Thiên Hàn.
Cô lẳng lặng nhìn vết đỏ đó trên cổ Lưu Thiên Hàn vài giây, cả người như bị sét đánh.
Cô nhớ rõ vết đỏ này chính là dấu dâu tây cô để lại trên cổ Lưu Thiên Hàn vào tối qua!
Anh Lưu không hề lừa cô, tất cả mọi chuyện tối qua đều là thật!
Cô thật sự cưỡng bức anh Lưu rồi!
Nghĩ đến dáng vẻ chủ động, điên cuồng của mình tối qua, Nhan Nhã Tịnh vội vàng cúi rạp đầu xuống, muốn tìm một cái lỗ chôn mình.
Mất mặt quá, mất mặt quá đi mất!
Không ngờ tối hôm qua cô lại làm ra chuyện đó với anh Lưu! Chắc anh Lưu sẽ không cảm thấy cô là người phụ nữ đói bụng ăn quàng, vô cùng tùy tiện đâu nhỉ?
Nhan Nhã Tịnh chỉ muốn giải thích với Lưu Thiên Hàn, cô thật sự không phải là một người phụ nữ tùy tiện. Tối hôm qua cô làm ra chuyện như vậy, tất cả đều là do cồn lên não.
Nhưng cuối cùng, cô vẫn nuốt những lời định nói xuống.
Trong tình huống này, cho dù cô có giải thích thế nào thì cũng giống giấu đầu hở đuôi.
“Anh Lưu, em…”
Im lặng một lúc lâu, Nhan Nhã Tịnh mới nhỏ giọng nói: “Anh Lưu, rất xin lỗi, tối hôm qua em thật sự không cố ý cưỡng bức anh đâu.”
“Không cần xin lỗi.”
Ánh mắt Lưu Thiên Hàn sáng rực nhìn Nhan Nhã Tịnh: “Anh bị cưỡng bức… cũng rất vui.”
“Khụ khụ…” Nhan Nhã Tịnh suýt chút nữa lại bị sặc nước miếng. Cô thở không ra hơi, ho một lúc lâu, ngực cũng đau quặn từng cơn.
Cái gì mà bị cưỡng bức nhưng lại thấy rất vui? Cô không vui tí nào, nhé!
Cô chỉ cảm thấy mất mặt thôi! Cái mặt mo này bị cô ném đi mất rồi!
Tối hôm qua Lưu Thiên Hàn bị Nhan Nhã Tịnh cưỡng bức quả thật rất vui vẻ. Người đàn ông cấm dục nhiều năm, cuối cùng cũng có thể phóng túng thoải mái, sao không vui cho được chứ!
Sáng nay tỉnh lại, Lưu Thiên Hàn cảm thấy tinh thần sảng khoái trước nay chưa từng có.
Lưu Thiên Hàn là người đàn ông thưởng phạt phân minh, tối qua Nhan Nhã Tịnh biểu hiện tốt như vậy, anh nghĩ anh nên nói gì đó để khích lệ cô.
Đây cũng là lần đầu tiên Lưu Thiên Hàn khích lệ một người phụ nữ ở phương diện này. Anh cảm thấy hơi mất tự nhiên, vỗ bả vai Nhan Nhã Tịnh rồi nói: “Biểu hiện của em tối hôm qua rất tốt, tiếp tục cố gắng nhé.”
“Khụ…”
Nhan Nhã Tịnh xấu hổ đến mức muốn ói máu, cái gì mà biểu hiện rất tốt, tiếp tục cố gắng?
Chẳng lẽ Lưu Thiên Hàn cảm thấy cô còn cần không gian để luyện tập, về sau càng cố gắng cưỡng bức anh à?
Kiểu như, da…
Nhan Nhã Tịnh bị trí tưởng tượng phong phú của mình kích thích đến hỏng não, anh Lưu bị cưỡng bức đến nghiện rồi phải không?
Trong lòng Nhan Nhã Tịnh vừa thẹn lại vừa lúng túng, chỉ ước gì tìm được cái lỗ nhảy vào. Cô cúi thấp đầu, không dám nhìn vào đôi mắt sâu thẳm của Lưu Thiên Hàn.
May là điện thoại của cô chợt vang lên, Nhan Nhã Tịnh như nhận được lệnh đặc xá. Thấy người gọi là Tô Thu Quỳnh, cô vội vàng nhận điện thoại.
Điện thoại vừa được kết nối, đầu kia lập tức truyền đến giọng nói bất đắc dĩ của Tô Thu Quỳnh.
“Nhã Tịnh, tối hôm qua tớ đi xem mắt rồi.”
Xem mắt á?
Nhan Nhã Tịnh giật mình, sau đó là sự mừng rỡ không nói được thành lời. Tô Thu Quỳnh đi xem mắt, chứng tỏ cô ấy đã bằng lòng buông xuống đoạn tình cảm đau khổ kia, chịu bước ra ngoài.
Cô thật lòng mong Tô Thu Quỳnh đi xem mắt có thể gặp được người tình định mệnh của cô ấy.
Nhan Nhã Tịnh hỏi Tô Thu Quỳnh về tình hình buổi xem mắt, trong điện thoại lập tức truyền đến giọng nói của cô ấy.
“Nhã Tịnh, cậu không thể tưởng tượng được tình hình đó đâu. Trang web mai mối nói, tất cả điều kiện mọi mặt của đối tượng xem mắt của tớ đều tốt đến mức không thể bắt bẻ, nhưng cậu đoán xem, sự thật là gì?
“Ông ta chỉ cao tầm mét sáu, đầu hói, bụng bia, gương mặt khiến người ta buồn nôn, còn bắt tớ đi vá lại cái màng kia.”
“À, tên quái thai đó còn bảo tớ đi nâng ngực nữa!”
Nghe thấy lời Tô Thu Quỳnh nói, Nhan Nhã Tịnh không nhịn được nghĩ, chẳng lẽ tên quái thai đó là Kiều Phong à?
Trong đầu cô vừa lóe lên ý nghĩ này, lập tức nghe thấy Tô Thu Quỳnh nói: “Cái người đó tên là Kiều Phong! Ông ta còn dám tự xưng là Kiều đại hiệp nữa, đúng là khiến người ta buồn nôn! Đến cơm tớ cũng không thèm ăn, lôi thẳng ông ta đi shopping với tớ. Tớ chọn một đôi giày cao gót cao hai mươi phân, tớ với ông ta đi cạnh nhau, ông ta chỉ cao đến vai tớ.”
“Cậu đoán xem sau đó như thế nào? Ông ta bảo tớ đến quán bar với ông ta, còn bắt tớ mặc đồng phục. Tớ lập tức cởi giày, phang thẳng vào mặt ông ta!”
Nhan Nhã Tịnh không nhịn được phì cười, qua lời lên án của Tô Thu Quỳnh, cô có thể tưởng tượng ra được dáng vẻ buồn nôn của Kiều Phong khi bị Tô Thu Quỳnh đánh đến mức hoảng hốt bỏ chạy.
Nhan Nhã Tịnh hắng giọng, muốn lên tiếng an ủi Tô Thu Quỳnh bị Kiều Phong chọc tức.
“Thu Quỳnh, thực ra tớ cũng đã từng gặp tên quái thai này rồi. Nhưng mà cậu cũng giỏi thật đấy, không ngờ cậu có thể cáng được cả 20 phân.”
“Tớ cố ý khiêu khích ông ta đấy! Để ông ta cảm nhận rõ bản thân ông ta thấp đến mức nào! Thực ra tớ cũng không gánh được đôi hai mươi phân đó đâu! Đi shopping một vòng, chân của tớ đau muốn chết!”
“Đau á? Có đau tớ cũng hâm mộ cậu! Từ trước đến nay tớ chưa bao giờ được thử hai mươi phân cả.”
Tán gẫu một hồi với Nhan Nhã Tịnh, tâm trạng của Tô Thu Quỳnh đã thoải mái hơn nhiều, cô ấy cũng bắt đầu nói đùa với Nhan Nhã Tịnh: “Trước đây không có cơ hội thử, không có nghĩa sau này không có! Nhã Tịnh, đợi cậu về nhà, cậu cũng đi thử đôi 20 phân đó đi, đi vào chân sướng muốn chết luôn!”
“Sướng lắm à?”
Lúc Nhan Nhã Tịnh nói lời này, cô vô thức liếc nhìn Lưu Thiên Hàn. Thật ra, cái nhìn này của cô không có ý gì khác, chỉ cảm thấy cô và Tô Thu Quỳnh trò chuyện lâu như vậy, bỏ mặc anh ở một bên có vẻ không tốt lắm thôi.
Đúng là thế thật, cô vừa liếc nhìn anh, phát hiện sắc mặt anh rất khó coi.
Nhan Nhã Tịnh quyết định nói thêm mấy câu, sau đó kết thúc cuộc trò chuyện với Tô Thu Quỳnh.
“Có sướng thì mình cũng không có cơ hội! Đời tớ cùng lắm chỉ được dùng năm phân thôi!”
Nhan Nhã Tịnh nói rất đúng, cô không đi được giày quá cao, với cô mà nói, năm phân đã là cực hạn.
Tô Thu Quỳnh ở đầu bên kia nói gì đó, Lưu Thiên Hàn không nghe thấy, nhưng lời Nhan Nhã Tịnh nói thì anh nghe vô cùng rõ ràng.
Mãi cho đến lúc Nhan Nhã Tịnh cúp điện thoại, trong đầu anh vẫn còn xoay vòng vòng những lời Nhan Nhã Tịnh đã nói.
Có đau mình cũng hâm mộ cậu! Từ trước đến nay tớ chưa bao giờ được thử hai mươi phân cả.
Có sướng thì mình cũng không có cơ hội! Đời tớ cùng lắm chỉ được dùng năm phân thôi!
Năm phân!
Nhan Nhã Tịnh lại nói anh chỉ có năm phân!
Nhan Nhã Tịnh và Tô Thu Quỳnh nói chuyện điện thoại vốn là chuyện giày cao gót vô cùng trong sáng. Nhưng có lẽ vì tối hôm qua Lưu Thiên Hàn vừa mới khai trai nên tư tưởng hơi đen tối. Hơn nữa vừa rồi Nhan Nhã Tịnh lại liếc anh một cái, anh lập tức tự hiểu thành hai người đang nói về độ dài ngắn thứ đó của đàn ông.
Gương mặt đẹp trai của Lưu Thiên Hàn đen như đáy nồi, tối hôm qua chẳng phải người phụ nữ này đã biết rốt cuộc của anh dài bao nhiêu ư?
Con mắt nào của cô nhìn thấy anh chỉ có năm phân?
Chẳng lẽ năng lực ở phương diện kia của anh kém quá, khiến cô có ảo giác anh chỉ có năm phân?
Không được khiêu khích lòng kiêu hãnh của đàn ông. Nghe thấy từ năm phân này, sự kiêu ngạo của Lưu Thiên Hàn như phải chịu đả kích nặng nề.
Anh cảm thấy anh nhất định phải làm gì đó. Để Nhan Nhã Tịnh biết anh không phải chỉ có năm phân!
Suýt chút nữa Nhan Nhã Tịnh đã tự sặc nước miếng của mình: “Anh Lưu, anh nói đùa gì thế? Sao em có thể cưỡng…”
Nhan Nhã Tịnh chưa nói hết câu đã nhìn thấy dấu vết xanh xanh tím tím trên người mình cùng với vệt đỏ ửng trên cổ Lưu Thiên Hàn.
Cô lẳng lặng nhìn vết đỏ đó trên cổ Lưu Thiên Hàn vài giây, cả người như bị sét đánh.
Cô nhớ rõ vết đỏ này chính là dấu dâu tây cô để lại trên cổ Lưu Thiên Hàn vào tối qua!
Anh Lưu không hề lừa cô, tất cả mọi chuyện tối qua đều là thật!
Cô thật sự cưỡng bức anh Lưu rồi!
Nghĩ đến dáng vẻ chủ động, điên cuồng của mình tối qua, Nhan Nhã Tịnh vội vàng cúi rạp đầu xuống, muốn tìm một cái lỗ chôn mình.
Mất mặt quá, mất mặt quá đi mất!
Không ngờ tối hôm qua cô lại làm ra chuyện đó với anh Lưu! Chắc anh Lưu sẽ không cảm thấy cô là người phụ nữ đói bụng ăn quàng, vô cùng tùy tiện đâu nhỉ?
Nhan Nhã Tịnh chỉ muốn giải thích với Lưu Thiên Hàn, cô thật sự không phải là một người phụ nữ tùy tiện. Tối hôm qua cô làm ra chuyện như vậy, tất cả đều là do cồn lên não.
Nhưng cuối cùng, cô vẫn nuốt những lời định nói xuống.
Trong tình huống này, cho dù cô có giải thích thế nào thì cũng giống giấu đầu hở đuôi.
“Anh Lưu, em…”
Im lặng một lúc lâu, Nhan Nhã Tịnh mới nhỏ giọng nói: “Anh Lưu, rất xin lỗi, tối hôm qua em thật sự không cố ý cưỡng bức anh đâu.”
“Không cần xin lỗi.”
Ánh mắt Lưu Thiên Hàn sáng rực nhìn Nhan Nhã Tịnh: “Anh bị cưỡng bức… cũng rất vui.”
“Khụ khụ…” Nhan Nhã Tịnh suýt chút nữa lại bị sặc nước miếng. Cô thở không ra hơi, ho một lúc lâu, ngực cũng đau quặn từng cơn.
Cái gì mà bị cưỡng bức nhưng lại thấy rất vui? Cô không vui tí nào, nhé!
Cô chỉ cảm thấy mất mặt thôi! Cái mặt mo này bị cô ném đi mất rồi!
Tối hôm qua Lưu Thiên Hàn bị Nhan Nhã Tịnh cưỡng bức quả thật rất vui vẻ. Người đàn ông cấm dục nhiều năm, cuối cùng cũng có thể phóng túng thoải mái, sao không vui cho được chứ!
Sáng nay tỉnh lại, Lưu Thiên Hàn cảm thấy tinh thần sảng khoái trước nay chưa từng có.
Lưu Thiên Hàn là người đàn ông thưởng phạt phân minh, tối qua Nhan Nhã Tịnh biểu hiện tốt như vậy, anh nghĩ anh nên nói gì đó để khích lệ cô.
Đây cũng là lần đầu tiên Lưu Thiên Hàn khích lệ một người phụ nữ ở phương diện này. Anh cảm thấy hơi mất tự nhiên, vỗ bả vai Nhan Nhã Tịnh rồi nói: “Biểu hiện của em tối hôm qua rất tốt, tiếp tục cố gắng nhé.”
“Khụ…”
Nhan Nhã Tịnh xấu hổ đến mức muốn ói máu, cái gì mà biểu hiện rất tốt, tiếp tục cố gắng?
Chẳng lẽ Lưu Thiên Hàn cảm thấy cô còn cần không gian để luyện tập, về sau càng cố gắng cưỡng bức anh à?
Kiểu như, da…
Nhan Nhã Tịnh bị trí tưởng tượng phong phú của mình kích thích đến hỏng não, anh Lưu bị cưỡng bức đến nghiện rồi phải không?
Trong lòng Nhan Nhã Tịnh vừa thẹn lại vừa lúng túng, chỉ ước gì tìm được cái lỗ nhảy vào. Cô cúi thấp đầu, không dám nhìn vào đôi mắt sâu thẳm của Lưu Thiên Hàn.
May là điện thoại của cô chợt vang lên, Nhan Nhã Tịnh như nhận được lệnh đặc xá. Thấy người gọi là Tô Thu Quỳnh, cô vội vàng nhận điện thoại.
Điện thoại vừa được kết nối, đầu kia lập tức truyền đến giọng nói bất đắc dĩ của Tô Thu Quỳnh.
“Nhã Tịnh, tối hôm qua tớ đi xem mắt rồi.”
Xem mắt á?
Nhan Nhã Tịnh giật mình, sau đó là sự mừng rỡ không nói được thành lời. Tô Thu Quỳnh đi xem mắt, chứng tỏ cô ấy đã bằng lòng buông xuống đoạn tình cảm đau khổ kia, chịu bước ra ngoài.
Cô thật lòng mong Tô Thu Quỳnh đi xem mắt có thể gặp được người tình định mệnh của cô ấy.
Nhan Nhã Tịnh hỏi Tô Thu Quỳnh về tình hình buổi xem mắt, trong điện thoại lập tức truyền đến giọng nói của cô ấy.
“Nhã Tịnh, cậu không thể tưởng tượng được tình hình đó đâu. Trang web mai mối nói, tất cả điều kiện mọi mặt của đối tượng xem mắt của tớ đều tốt đến mức không thể bắt bẻ, nhưng cậu đoán xem, sự thật là gì?
“Ông ta chỉ cao tầm mét sáu, đầu hói, bụng bia, gương mặt khiến người ta buồn nôn, còn bắt tớ đi vá lại cái màng kia.”
“À, tên quái thai đó còn bảo tớ đi nâng ngực nữa!”
Nghe thấy lời Tô Thu Quỳnh nói, Nhan Nhã Tịnh không nhịn được nghĩ, chẳng lẽ tên quái thai đó là Kiều Phong à?
Trong đầu cô vừa lóe lên ý nghĩ này, lập tức nghe thấy Tô Thu Quỳnh nói: “Cái người đó tên là Kiều Phong! Ông ta còn dám tự xưng là Kiều đại hiệp nữa, đúng là khiến người ta buồn nôn! Đến cơm tớ cũng không thèm ăn, lôi thẳng ông ta đi shopping với tớ. Tớ chọn một đôi giày cao gót cao hai mươi phân, tớ với ông ta đi cạnh nhau, ông ta chỉ cao đến vai tớ.”
“Cậu đoán xem sau đó như thế nào? Ông ta bảo tớ đến quán bar với ông ta, còn bắt tớ mặc đồng phục. Tớ lập tức cởi giày, phang thẳng vào mặt ông ta!”
Nhan Nhã Tịnh không nhịn được phì cười, qua lời lên án của Tô Thu Quỳnh, cô có thể tưởng tượng ra được dáng vẻ buồn nôn của Kiều Phong khi bị Tô Thu Quỳnh đánh đến mức hoảng hốt bỏ chạy.
Nhan Nhã Tịnh hắng giọng, muốn lên tiếng an ủi Tô Thu Quỳnh bị Kiều Phong chọc tức.
“Thu Quỳnh, thực ra tớ cũng đã từng gặp tên quái thai này rồi. Nhưng mà cậu cũng giỏi thật đấy, không ngờ cậu có thể cáng được cả 20 phân.”
“Tớ cố ý khiêu khích ông ta đấy! Để ông ta cảm nhận rõ bản thân ông ta thấp đến mức nào! Thực ra tớ cũng không gánh được đôi hai mươi phân đó đâu! Đi shopping một vòng, chân của tớ đau muốn chết!”
“Đau á? Có đau tớ cũng hâm mộ cậu! Từ trước đến nay tớ chưa bao giờ được thử hai mươi phân cả.”
Tán gẫu một hồi với Nhan Nhã Tịnh, tâm trạng của Tô Thu Quỳnh đã thoải mái hơn nhiều, cô ấy cũng bắt đầu nói đùa với Nhan Nhã Tịnh: “Trước đây không có cơ hội thử, không có nghĩa sau này không có! Nhã Tịnh, đợi cậu về nhà, cậu cũng đi thử đôi 20 phân đó đi, đi vào chân sướng muốn chết luôn!”
“Sướng lắm à?”
Lúc Nhan Nhã Tịnh nói lời này, cô vô thức liếc nhìn Lưu Thiên Hàn. Thật ra, cái nhìn này của cô không có ý gì khác, chỉ cảm thấy cô và Tô Thu Quỳnh trò chuyện lâu như vậy, bỏ mặc anh ở một bên có vẻ không tốt lắm thôi.
Đúng là thế thật, cô vừa liếc nhìn anh, phát hiện sắc mặt anh rất khó coi.
Nhan Nhã Tịnh quyết định nói thêm mấy câu, sau đó kết thúc cuộc trò chuyện với Tô Thu Quỳnh.
“Có sướng thì mình cũng không có cơ hội! Đời tớ cùng lắm chỉ được dùng năm phân thôi!”
Nhan Nhã Tịnh nói rất đúng, cô không đi được giày quá cao, với cô mà nói, năm phân đã là cực hạn.
Tô Thu Quỳnh ở đầu bên kia nói gì đó, Lưu Thiên Hàn không nghe thấy, nhưng lời Nhan Nhã Tịnh nói thì anh nghe vô cùng rõ ràng.
Mãi cho đến lúc Nhan Nhã Tịnh cúp điện thoại, trong đầu anh vẫn còn xoay vòng vòng những lời Nhan Nhã Tịnh đã nói.
Có đau mình cũng hâm mộ cậu! Từ trước đến nay tớ chưa bao giờ được thử hai mươi phân cả.
Có sướng thì mình cũng không có cơ hội! Đời tớ cùng lắm chỉ được dùng năm phân thôi!
Năm phân!
Nhan Nhã Tịnh lại nói anh chỉ có năm phân!
Nhan Nhã Tịnh và Tô Thu Quỳnh nói chuyện điện thoại vốn là chuyện giày cao gót vô cùng trong sáng. Nhưng có lẽ vì tối hôm qua Lưu Thiên Hàn vừa mới khai trai nên tư tưởng hơi đen tối. Hơn nữa vừa rồi Nhan Nhã Tịnh lại liếc anh một cái, anh lập tức tự hiểu thành hai người đang nói về độ dài ngắn thứ đó của đàn ông.
Gương mặt đẹp trai của Lưu Thiên Hàn đen như đáy nồi, tối hôm qua chẳng phải người phụ nữ này đã biết rốt cuộc của anh dài bao nhiêu ư?
Con mắt nào của cô nhìn thấy anh chỉ có năm phân?
Chẳng lẽ năng lực ở phương diện kia của anh kém quá, khiến cô có ảo giác anh chỉ có năm phân?
Không được khiêu khích lòng kiêu hãnh của đàn ông. Nghe thấy từ năm phân này, sự kiêu ngạo của Lưu Thiên Hàn như phải chịu đả kích nặng nề.
Anh cảm thấy anh nhất định phải làm gì đó. Để Nhan Nhã Tịnh biết anh không phải chỉ có năm phân!