Trong đầu Nhan Nhã Tịnh vừa mới xuất hiện suy nghĩ này, Lưu Thiên Hàn đã ôm cô vào trong lòng.
Nhan Nhã Tịnh sợ đến mức lập tức trợn tròn mắt, trong đầu cô đang loạn hết cả lên, phản xạ cũng rất chậm chạp, bỗng chốc không biết nên nói đạo lý với Lưu Thiên Hàn như thế nào mới ổn.
Thậm chí, còn không kiềm chế được sự lưu luyến với cái ôm của anh.
Thế này, không ổn chút nào hết.
Nhan Nhã Tịnh biết, nếu cứ tiếp tục như thế này, cô chắc chắn sẽ bị Lưu Thiên Hàn ăn sạch mất.
Dưới trạng thái tỉnh táo như này, nếu như cô và Lưu Thiên Hàn thực sự làm ra chuyện gì đó, dù cô có muốn phủ nhận thì cũng không cách nào phủ nhận được. Cả đời này cũng đừng mơ tẩy trắng nổi.
Nhan Nhã Tịnh duỗi duỗi chân, giả vờ yếu ớt một chút, làm bộ như vết thương trên người mình vẫn còn rất nặng?
Nhan Nhã Tịnh thất bại thu chân về, giả vờ yếu ớt có vẻ khá có tính khiêu chiến, cô đúng là không giả vờ nổi.
Mà Lưu Thiên Hàn thì lại mơ khá đẹp. Anh nghĩ là, sau khi mây tan mưa ngừng, anh sẽ đeo chiếc nhẫn đã chuẩn bị lên tay cô, để cô không thể tiếp tục từ chối nữa. Sau đó đợi đến khi cô chấp nhận anh rồi, anh sẽ nói cho cô chuyện bọn họ chưa ly hôn, tất cả mọi chuyện đều phát triển theo hướng tốt đẹp nhất, quá tuyệt!
Nhưng mà trai thẳng hoàn toàn không nghĩ đến bộ não vi diệu của phụ nữ. Đàn ông nghĩ rằng, chinh phục được cơ thể cũng chẳng khác nào đã chinh phục được trái tim. Nhưng phụ nữ thì lại càng thích sự giao thoa giữa hai tâm hồn hơn. Sau khi chấp nhận người đó là bạn đời tinh thần của mình thì mới bằng lòng giao phó cơ thể mình cho họ.
Cho nên, Nhan Nhã Tịnh chắc chắn sẽ không để Lưu Thiên Hàn thực hiện được suy tính của anh.
Ngay khi anh định ra tay, Nhan Nhã Tịnh dùng hết sức lực, đẩy mạnh anh ra.
Cô nhanh chóng đứng dậy khỏi ghế salon, chân vẫn còn hơi đau, dẫn tới bắp chân của cô cũng đau theo. Cô vốn đã cảm thấy hơi uất ức rồi, giờ lại còn đau như này nữa, trong lòng càng thấy uất ức hơn. Mặc dù cô không rơi nước mắt nhưng viền mắt lại không kiềm được mà đỏ ửng lên. Cảnh này ở trong mắt Lưu Thiên Hàn, trông cực kỳ giống một bông hoa nhỏ trong trắng bị chà đạp.
“Anh Lưu, xin anh sau này đừng mạnh tay với tôi như vậy!”
Nhan Nhã Tịnh lùi về phía sau một bước, cô vừa khéo lại va vào bên cạnh quầy rượu, khiến phía sau lưng của cô rất đau.
Lưu Thiên Hàn thấy cô bị va bèn vội vàng bước tới, định kéo cô vào trong lòng, nhưng cô lại càng lùi về phía sau vài bước.
“Anh Lưu, lúc trước anh đã cứu tôi mấy lần, tôi rất biết ơn anh.”
Nhan Nhã Tịnh hít sâu một hơi, tiếp tục miệng nói một đằng lòng nghĩ một nẻo: “Thậm chí, lúc ở dưới vách núi, bởi vì tâm lý của tôi quá yếu đuối, quá ỷ lại vào anh, suýt chút nữa thì đã phát sinh quan hệ với anh. Nhưng mà bây giờ tôi đã nghĩ kỹ rồi, biết ơn chỉ là biết ơn thôi, không phải tình yêu.”
“Anh Lưu, tôi không thích anh, tôi sẽ không phát sinh quan hệ với một người đàn ông mà tôi không yêu! Cho nên sau này, xin anh hãy bỏ qua cho tôi đi! Anh là trưởng bối của tôi, tôi rất kính trọng anh, cũng mong anh làm trưởng bối của tôi cho tốt, chỉ là trưởng bối mà thôi!”
Chỉ là trưởng bối ư…
Lồng ngực của Nhan Nhã Tịnh đau đớn như bị xé rách. Đây vốn dĩ chính là kết quả mà cô muốn mà, thế nhưng vì sao khi nói ra những lời này, trái tim của cô lại đau đớn đến vậy!
Đôi môi Lưu Thiên Hàn nhếch lên, nhìn Nhan Nhã Tịnh bằng ánh mắt khó lường. Lúc ở bên dưới vách núi, anh có thể cảm nhận rất rõ ràng rằng cô đã rung động với anh. Lẽ nào khi đó thực sự chỉ là sự cảm động trong phút chốc với anh thôi ư? Còn bây giờ anh lại đang cưỡng ép người ta rồi?
Lưu Thiên Hàn không thích cưỡng ép, nhất là với người phụ nữ mà anh thích.
Sau khi im lặng một hồi lâu, Lưu Thiên Hàn mới hỏi một câu: “Nhan Nhã Tịnh, em nghĩ là tôi đang cưỡng ép em đấy à?”
Lưu Thiên Hàn và Nhan An Bảo rất giống nhau, đều có cái mặt lạnh tanh. Lúc anh nói những lời này, trên mặt cũng không có bất kỳ biểu cảm gì. Nhan Nhã Tịnh cũng chẳng biết tại sao mà cô lại cảm thấy câu nói này của Lưu Thiên Hàn mang theo sự lên án vô hình, cả sự tủi thân không sao nói được.
Trái tim của Nhan Nhã Tịnh như “bụp” một cái, lập tức trở nên mềm nhũn.
Dù thế nào cũng không thể tiếp tục dùng những lí lẽ hết sức chính đáng để phân rõ giới hạn với anh nữa.
Nhan Nhã Tịnh khinh bỉ bản thân, cần quả quyết lại không quả quyết thì chắc chắn sẽ xảy ra tai họa. Nhưng mà anh Lưu đẹp trai quá, đối với anh đẹp trai cực phẩm như này, cô vốn không có sức chống cự. Hơn nữa ánh mắt của anh quá vô tội quá tủi thân, quá giống với Nhan An Bảo lúc cậu bé tủi hờn, tình thương của người mẹ lan tràn trong cô, không sao nói được một câu nặng lời.
Nhan Nhã Tịnh không thể tiếp tục từ chối Lưu Thiên Hàn bằng lí do chính đáng nữa, cô chỉ có thể ỉu xìu nói: “Đúng là có hơi cưỡng ép, dù sao thì, tôi cũng không thích anh.”
“Nhan Nhã Tịnh, em nói lại lần nữa thử xem?”
Ánh mắt của Lưu Thiên Hàn bỗng trở nên như sắp ăn thịt người tới nơi, Nhan Nhã Tịnh càng ủ rũ, trái tim bé nhỏ của cô không nhịn được mà run lên: “Tôi nói là, đúng là có hơi cưỡng ép, tôi không thích…”
“Nhìn vào mắt tôi!” Lưu Thiên Hàn nhìn xuống cô từ trên cao, khí thế trên người anh ép cô đến mức không thở nổi: “Nói cho tôi biết, rốt cuộc là em thích tôi, hay là không thích tôi!”
Đối mặt với cặp mắt sâu không thấy đáy của Lưu Thiên Hàn, não của Nhan Nhã Tịnh bỗng dưng hơi chập mạch, suýt nữa thì cô đã thốt lên: “Em rất thích…”
Nhận thấy mình sắp nói ra mấy câu não tàn, Nhan Nhã Tịnh vội đổi giọng: “Tôi… Tôi không thích…”
“Nhan Nhã Tịnh, em thích tôi!”
Không đợi Nhan Nhã Tịnh nói xong, Lưu Thiên Hàn đã đưa ra kết luận. Anh nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn vừa căng thẳng vừa hốt hoảng của Nhan Nhã Tịnh, không khỏi thở dài nặng nề.
Ban đầu anh còn nghĩ cuối cùng thì anh cũng có thể ăn sạch cô. Nhưng giờ xem ra, anh vẫn chưa thể nóng vội được.
Cô gái nhỏ này, chính là một con ốc sên. Nếu đêm nay anh thực sự cưỡng ép cô, sau này khi đối mặt với anh, cô nhất định sẽ hoàn toàn thu mình vào trong vỏ, khiến anh không thể nào chạm vào trái tim cô.
“Nhan Nhã Tịnh, tôi sẽ không ép buộc em.”
Lưu Thiên Hàn không biết tốn bao nhiêu sức lực mới đè nén được khát vọng trong lòng mình: “Chỉ cần một ngày em vẫn chưa chấp nhận tôi, tôi sẽ không ép em.”
Dù sao anh cũng sẽ khiến cho bên cạnh cô, ngoại trừ anh ra thì không có một ngọn cỏ nào hết, cô chỉ có thể chấp nhận anh thôi.
Nhan Nhã Tịnh nhìn Lưu Thiên Hàn bằng ánh mắt không thể tin nổi, cô không ngờ Lưu Thiên Hàn sẽ nói ra những lời như vậy.
Một người đàn ông ngạo nghễ cao quý như anh Lưu mà lại quan tâm cô như thế.
Hu hu hu, làm sao bây giờ, cô cảm động quá, cảm động đến mức cô muốn chủ động hiến thân.
Nhan Nhã Tịnh chính là kiểu người như vậy, người khác cứng rắn, cô cũng cứng đầu cứng cổ theo. Nhưng nếu người khác mềm mỏng với cô, có làm sao cô cũng không cứng rắn nổi.
Mà quan trọng hơn là, trong lòng cô cảm thấy áy náy!
“Anh Lưu, cảm ơn anh nhé!” Nhan Nhã Tịnh thầm nhủ trong lòng với Lưu Thiên Hàn.
Nhưng mà một giây sau, khi cô nghe thấy lời nói của Lưu Thiên Hàn, toàn bộ sự biết ơn trong lòng cô đều tan thành mây khói.
Lưu Thiên Hàn nói: “Nhan Nhã Tịnh, trước khi em đồng ý, tôi sẽ không chạm vào em. Nhưng mà tôi nhất định phải ôm em ngủ, nếu không thì tôi sẽ bị mất ngủ.”
Nói xong, anh không giải thích gì đã bế Nhan Nhã Tịnh vào phòng ngủ.
Nhan Nhã Tịnh khóc không ra nước mắt, vừa mới nói sẽ không ép buộc cơ mà?
Cô không muốn bị anh ôm đi ngủ đâu!
Anh ôm cô ngủ, không trong sáng một tẹo nào hết!
Hơn nữa, lúc này, anh…
Nhan Nhã Tịnh sợ đến mức lập tức trợn tròn mắt, trong đầu cô đang loạn hết cả lên, phản xạ cũng rất chậm chạp, bỗng chốc không biết nên nói đạo lý với Lưu Thiên Hàn như thế nào mới ổn.
Thậm chí, còn không kiềm chế được sự lưu luyến với cái ôm của anh.
Thế này, không ổn chút nào hết.
Nhan Nhã Tịnh biết, nếu cứ tiếp tục như thế này, cô chắc chắn sẽ bị Lưu Thiên Hàn ăn sạch mất.
Dưới trạng thái tỉnh táo như này, nếu như cô và Lưu Thiên Hàn thực sự làm ra chuyện gì đó, dù cô có muốn phủ nhận thì cũng không cách nào phủ nhận được. Cả đời này cũng đừng mơ tẩy trắng nổi.
Nhan Nhã Tịnh duỗi duỗi chân, giả vờ yếu ớt một chút, làm bộ như vết thương trên người mình vẫn còn rất nặng?
Nhan Nhã Tịnh thất bại thu chân về, giả vờ yếu ớt có vẻ khá có tính khiêu chiến, cô đúng là không giả vờ nổi.
Mà Lưu Thiên Hàn thì lại mơ khá đẹp. Anh nghĩ là, sau khi mây tan mưa ngừng, anh sẽ đeo chiếc nhẫn đã chuẩn bị lên tay cô, để cô không thể tiếp tục từ chối nữa. Sau đó đợi đến khi cô chấp nhận anh rồi, anh sẽ nói cho cô chuyện bọn họ chưa ly hôn, tất cả mọi chuyện đều phát triển theo hướng tốt đẹp nhất, quá tuyệt!
Nhưng mà trai thẳng hoàn toàn không nghĩ đến bộ não vi diệu của phụ nữ. Đàn ông nghĩ rằng, chinh phục được cơ thể cũng chẳng khác nào đã chinh phục được trái tim. Nhưng phụ nữ thì lại càng thích sự giao thoa giữa hai tâm hồn hơn. Sau khi chấp nhận người đó là bạn đời tinh thần của mình thì mới bằng lòng giao phó cơ thể mình cho họ.
Cho nên, Nhan Nhã Tịnh chắc chắn sẽ không để Lưu Thiên Hàn thực hiện được suy tính của anh.
Ngay khi anh định ra tay, Nhan Nhã Tịnh dùng hết sức lực, đẩy mạnh anh ra.
Cô nhanh chóng đứng dậy khỏi ghế salon, chân vẫn còn hơi đau, dẫn tới bắp chân của cô cũng đau theo. Cô vốn đã cảm thấy hơi uất ức rồi, giờ lại còn đau như này nữa, trong lòng càng thấy uất ức hơn. Mặc dù cô không rơi nước mắt nhưng viền mắt lại không kiềm được mà đỏ ửng lên. Cảnh này ở trong mắt Lưu Thiên Hàn, trông cực kỳ giống một bông hoa nhỏ trong trắng bị chà đạp.
“Anh Lưu, xin anh sau này đừng mạnh tay với tôi như vậy!”
Nhan Nhã Tịnh lùi về phía sau một bước, cô vừa khéo lại va vào bên cạnh quầy rượu, khiến phía sau lưng của cô rất đau.
Lưu Thiên Hàn thấy cô bị va bèn vội vàng bước tới, định kéo cô vào trong lòng, nhưng cô lại càng lùi về phía sau vài bước.
“Anh Lưu, lúc trước anh đã cứu tôi mấy lần, tôi rất biết ơn anh.”
Nhan Nhã Tịnh hít sâu một hơi, tiếp tục miệng nói một đằng lòng nghĩ một nẻo: “Thậm chí, lúc ở dưới vách núi, bởi vì tâm lý của tôi quá yếu đuối, quá ỷ lại vào anh, suýt chút nữa thì đã phát sinh quan hệ với anh. Nhưng mà bây giờ tôi đã nghĩ kỹ rồi, biết ơn chỉ là biết ơn thôi, không phải tình yêu.”
“Anh Lưu, tôi không thích anh, tôi sẽ không phát sinh quan hệ với một người đàn ông mà tôi không yêu! Cho nên sau này, xin anh hãy bỏ qua cho tôi đi! Anh là trưởng bối của tôi, tôi rất kính trọng anh, cũng mong anh làm trưởng bối của tôi cho tốt, chỉ là trưởng bối mà thôi!”
Chỉ là trưởng bối ư…
Lồng ngực của Nhan Nhã Tịnh đau đớn như bị xé rách. Đây vốn dĩ chính là kết quả mà cô muốn mà, thế nhưng vì sao khi nói ra những lời này, trái tim của cô lại đau đớn đến vậy!
Đôi môi Lưu Thiên Hàn nhếch lên, nhìn Nhan Nhã Tịnh bằng ánh mắt khó lường. Lúc ở bên dưới vách núi, anh có thể cảm nhận rất rõ ràng rằng cô đã rung động với anh. Lẽ nào khi đó thực sự chỉ là sự cảm động trong phút chốc với anh thôi ư? Còn bây giờ anh lại đang cưỡng ép người ta rồi?
Lưu Thiên Hàn không thích cưỡng ép, nhất là với người phụ nữ mà anh thích.
Sau khi im lặng một hồi lâu, Lưu Thiên Hàn mới hỏi một câu: “Nhan Nhã Tịnh, em nghĩ là tôi đang cưỡng ép em đấy à?”
Lưu Thiên Hàn và Nhan An Bảo rất giống nhau, đều có cái mặt lạnh tanh. Lúc anh nói những lời này, trên mặt cũng không có bất kỳ biểu cảm gì. Nhan Nhã Tịnh cũng chẳng biết tại sao mà cô lại cảm thấy câu nói này của Lưu Thiên Hàn mang theo sự lên án vô hình, cả sự tủi thân không sao nói được.
Trái tim của Nhan Nhã Tịnh như “bụp” một cái, lập tức trở nên mềm nhũn.
Dù thế nào cũng không thể tiếp tục dùng những lí lẽ hết sức chính đáng để phân rõ giới hạn với anh nữa.
Nhan Nhã Tịnh khinh bỉ bản thân, cần quả quyết lại không quả quyết thì chắc chắn sẽ xảy ra tai họa. Nhưng mà anh Lưu đẹp trai quá, đối với anh đẹp trai cực phẩm như này, cô vốn không có sức chống cự. Hơn nữa ánh mắt của anh quá vô tội quá tủi thân, quá giống với Nhan An Bảo lúc cậu bé tủi hờn, tình thương của người mẹ lan tràn trong cô, không sao nói được một câu nặng lời.
Nhan Nhã Tịnh không thể tiếp tục từ chối Lưu Thiên Hàn bằng lí do chính đáng nữa, cô chỉ có thể ỉu xìu nói: “Đúng là có hơi cưỡng ép, dù sao thì, tôi cũng không thích anh.”
“Nhan Nhã Tịnh, em nói lại lần nữa thử xem?”
Ánh mắt của Lưu Thiên Hàn bỗng trở nên như sắp ăn thịt người tới nơi, Nhan Nhã Tịnh càng ủ rũ, trái tim bé nhỏ của cô không nhịn được mà run lên: “Tôi nói là, đúng là có hơi cưỡng ép, tôi không thích…”
“Nhìn vào mắt tôi!” Lưu Thiên Hàn nhìn xuống cô từ trên cao, khí thế trên người anh ép cô đến mức không thở nổi: “Nói cho tôi biết, rốt cuộc là em thích tôi, hay là không thích tôi!”
Đối mặt với cặp mắt sâu không thấy đáy của Lưu Thiên Hàn, não của Nhan Nhã Tịnh bỗng dưng hơi chập mạch, suýt nữa thì cô đã thốt lên: “Em rất thích…”
Nhận thấy mình sắp nói ra mấy câu não tàn, Nhan Nhã Tịnh vội đổi giọng: “Tôi… Tôi không thích…”
“Nhan Nhã Tịnh, em thích tôi!”
Không đợi Nhan Nhã Tịnh nói xong, Lưu Thiên Hàn đã đưa ra kết luận. Anh nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn vừa căng thẳng vừa hốt hoảng của Nhan Nhã Tịnh, không khỏi thở dài nặng nề.
Ban đầu anh còn nghĩ cuối cùng thì anh cũng có thể ăn sạch cô. Nhưng giờ xem ra, anh vẫn chưa thể nóng vội được.
Cô gái nhỏ này, chính là một con ốc sên. Nếu đêm nay anh thực sự cưỡng ép cô, sau này khi đối mặt với anh, cô nhất định sẽ hoàn toàn thu mình vào trong vỏ, khiến anh không thể nào chạm vào trái tim cô.
“Nhan Nhã Tịnh, tôi sẽ không ép buộc em.”
Lưu Thiên Hàn không biết tốn bao nhiêu sức lực mới đè nén được khát vọng trong lòng mình: “Chỉ cần một ngày em vẫn chưa chấp nhận tôi, tôi sẽ không ép em.”
Dù sao anh cũng sẽ khiến cho bên cạnh cô, ngoại trừ anh ra thì không có một ngọn cỏ nào hết, cô chỉ có thể chấp nhận anh thôi.
Nhan Nhã Tịnh nhìn Lưu Thiên Hàn bằng ánh mắt không thể tin nổi, cô không ngờ Lưu Thiên Hàn sẽ nói ra những lời như vậy.
Một người đàn ông ngạo nghễ cao quý như anh Lưu mà lại quan tâm cô như thế.
Hu hu hu, làm sao bây giờ, cô cảm động quá, cảm động đến mức cô muốn chủ động hiến thân.
Nhan Nhã Tịnh chính là kiểu người như vậy, người khác cứng rắn, cô cũng cứng đầu cứng cổ theo. Nhưng nếu người khác mềm mỏng với cô, có làm sao cô cũng không cứng rắn nổi.
Mà quan trọng hơn là, trong lòng cô cảm thấy áy náy!
“Anh Lưu, cảm ơn anh nhé!” Nhan Nhã Tịnh thầm nhủ trong lòng với Lưu Thiên Hàn.
Nhưng mà một giây sau, khi cô nghe thấy lời nói của Lưu Thiên Hàn, toàn bộ sự biết ơn trong lòng cô đều tan thành mây khói.
Lưu Thiên Hàn nói: “Nhan Nhã Tịnh, trước khi em đồng ý, tôi sẽ không chạm vào em. Nhưng mà tôi nhất định phải ôm em ngủ, nếu không thì tôi sẽ bị mất ngủ.”
Nói xong, anh không giải thích gì đã bế Nhan Nhã Tịnh vào phòng ngủ.
Nhan Nhã Tịnh khóc không ra nước mắt, vừa mới nói sẽ không ép buộc cơ mà?
Cô không muốn bị anh ôm đi ngủ đâu!
Anh ôm cô ngủ, không trong sáng một tẹo nào hết!
Hơn nữa, lúc này, anh…