Những ngày kỷ niệm kết hôn trước kia, Phí Nam Châu đều không muốn ăn cơm cùng với Liễu Đào.
Trong lòng Liễu Đào hiểu rất rõ, chắc chắn lúc này Phí Nam Châu cũng không muốn chúc mừng kỷ niệm ngày kết hôn của bọn họ với cô.
Bởi vì, lấy cô là nét bút nguệch lớn nhất cả đời này của Phí Nam Châu.
Nhưng dù là như vậy thì trong lòng Liễu Đào vẫn có chút chờ mong, đây là ngày kỷ niệm kết hôn cuối cùng của bọn họ. Cô muốn lưu giữ một vài hồi ức khó quên.
Người chết, tất thảy đều trở về cát bụi, trong lòng Liễu Đào hiểu rất rõ, có một số việc dù cho cô có cố gắng cách mấy đi chăng nữa, cuối cùng cũng chỉ là công dã tràng. Nhưng người sống trên đời này, thì dù còn một hơi thở cũng sẽ còn chờ mong, sẽ có hy vọng xa vời.
Thấy Phí Nam Châu không nói tiếng nào, Liễu Đào ngước mặt lên, trên gương mặt nhỏ nhắn vốn dĩ là sự lạnh lùng nở một nụ cười say lòng người: "Nam Châu, em làm món tôm ngâm rượu và bánh phù dung mà anh thích ăn nhất..."
Xoảng!
Chưa đợi Liễu Đào nói hết câu, Phí Nam Châu đã dồn sức đẩy hết những món ăn mà cô đã chuẩn bị tỉ mỉ cả chiều rơi xuống bàn, rơi vãi tứ tung.
Nhìn thấy thức ăn đổ tràn hết ra đất, trong lòng Liễu Đào hơi nhói đau, nhưng vì cũng đã quen rồi nên cũng không đau lòng quá mức.
Cô ngẩng mặt lên, khóe môi cong lên nở nụ cười trong trẻo nhẹ nhàng nhìn người đàn ông cao hơn cô gần một cái đầu ở trước mặt.
Một điều chắc chắn, Phí Nam Châu có một gương mặt cực kỳ đẹp, dù là mới gặp gỡ hay sau này sớm tối bên nhau thì trong mắt Liễu Đào, Phí Nam Châu vẫn đẹp trai như thế.
Như hoàng tử bước ra từ câu truyện cổ tích, cả người lạnh lùng thanh cao nhưng lại khiến người ta không thể dời mắt.
Phí Nam Châu không hề có kiểu ra vẻ thanh cao như con cháu thế gia, cũng không có sự bướng bỉnh cương quyết thường thấy của một nghệ thuật gia, anh ta rạng ngời như viên ngọc băng, rõ ràng là yên tĩnh như thế nhưng vẫn luôn có thể thu hút ánh mắt của người khác.
"Nam Châu, có phải anh không muốn ăn mấy món này không, em có thể làm cho anh những món khác...!" Liễu Đào đè ép sự đắng chát trong lòng, vẫn cười nhẹ nói tiếp: "Em có thể..."
Liễu Đào còn chưa kịp nói hết thì Phí Nam Châu đã đẩy mạnh cô xuống sô pha bên cạnh.
Gần đây cơ thể của Liễu Đào càng ngày càng yếu nên khi vừa bị Phí Nam Châu đẩy một cái như thế, thật sự cô không thể đứng dậy ngay được.
Thấy Liễu Đào vẫn nằm trên ghế sô pha không nhúc nhích, Phí Nam Châu cười mỉa, mày kiếm mắt sáng ẩn hiện sự tàn nhẫn khiến lòng người rét lạnh, bỗng nhiên anh ta dùng sức đè tay cô lại, không hề có màn dạo đầu mà cứ thế xâm nhập một cách mạnh bạo.
Nhan Nhã Tịnh đã nói với cô rằng không thể xảy ra quan hệ vợ chồng nữa, nhưng cô không đẩy Phí Nam Châu ra nổi, nên chỉ có thể chấp nhận sự hành hạ và đau đớn mà anh ta mang lại.
Khi Liễu Đào đã đau đến sắp ngất đi, cuối cùng Phí Nam Châu cũng tha cho cô.
"Nam Châu, sau này chúng ta đừng làm vậy nữa."
"Liễu Đào, cô giả vờ liệt nữ trinh tiết cái gì chứ? Đây chẳng phải là thứ cô muốn hay sao! Cô ép tôi cưới cô chẳng phải là vì muốn ngày nào cũng bị tôi làm hay sao!"
Liễu Đào không phản bác lại lời của Phí Nam Châu, bởi vì năm năm trước khi anh ta lấy cô cũng không phải là cam tâm tình nguyện. Anh ta là con nhà gia thế nên tất nhiên sẽ được thừa kế doanh nghiệp của gia tộc, nhưng anh ta trời sinh lại là nghệ thuật gia, muốn theo đuổi ước mơ làm nhà thiết kế của mình, nhà họ Phí lấy việc thành toàn cho anh ta theo đuổi ước mơ thiết kế bằng việc phải kết hôn với Liễu Đào.
Nhưng bản tính anh ta vốn nổi loạn, ngay những phút đầu gặp gỡ, anh ta còn có một chút thiện cảm với Liễu Đào, những bởi vì bị ép buộc cưới cô nên anh ta càng ngày càng chán ghét cô.
Tựa như vừa nhìn thấy cô là sẽ nhớ tới vết nhơ mà anh ta đã bị ép phải thỏa hiệp với dòng tộc.
Anh ta đứng dậy, bộ vest thẳng băng, nhưng trong ánh mắt lại không hề có chút ánh sáng ấm áp.
Anh ta dùng khăn ướt lau cơ thể sạch sẽ, khi thấy vệt hồng chói mắt trên sô pha, nụ cười mỉa mai trên khoé môi dù làm cách nào cũng không thu lại được.
"Lại vá cái màng đó tiếp? Liễu Đào, lần giả vờ trong trắng này của cô là muốn đi quyến rũ đạo diễn nào nữa đây?" Ánh mắt Phí Nam Châu nhìn Liễu Đào mang theo sự chán ghét không cách nào che giấu: "Xin lỗi nha, lại không cẩn thận làm rách cái màng cô tỉ mỉ vá lại rồi, nếu cô muốn đi quyến rũ đạo diễn thì e rằng phải vá thêm lần nữa thôi!"
Liễu Đào cắn chặt môi, cảm giác ô nhục dày đặc làm cô không thể thở nổi.
Cô muốn nói với Phí Nam Châu rằng mình không hề đi vá lớp màng kia, và cô cũng sẽ không quyến rũ đạo diễn hay gì cả, nhưng rốt cuộc cô vẫn không nói những lời này ra.
Bởi vì, cô không muốn để cho anh ta biết rằng cô bị chảy máu là do cô bị bệnh, cô sắp chết.
Vốn dĩ anh ta cũng đã đủ ghét cô rồi, nếu còn để anh ta biết cô là một người sắp chết thì e rằng chỉ cần liếc nhìn cô một cái thôi là anh ta cũng sẽ cảm thấy buồn nôn.
Nếu Liễu Đào thanh minh cho mình thì Phí Nam Châu sẽ tức giận, nhưng cô cam chịu không nói tiếng nào như vậy thì lại càng làm anh ta cảm thấy khó chịu hơn.
Cô thật sự... vá cái màng này lại vì những lão già kinh tởm kia ư!
Phí Nam Châu vừa định phát cáu thì điện thoại của anh ta lại đổ chuông.
Thấy là do Cung Tư Mỹ gọi tới, anh ta vội vàng nghe máy: "Nam Châu, sao anh còn chưa tới đây? Có phải anh không tiện đến không? Nếu anh không tiện đến thì...". Truyện Linh Dị
"Tư Mỹ, anh qua liền đây!"
Liễu Đào thật sự không có sở thích nghe lén người khác nói chuyện, nhưng bây giờ cô ngồi hơi gần điện thoại của Phí Nam Châu nên có thể nghe rõ mồn một giọng nói ở đầu dây bên kia.
Cô nghe được Cung Tư Mỹ nói: "Nam Châu, chắc không phải anh đang ở cạnh Liễu Đào đấy chứ? Nam Châu, anh ở cùng cô ta làm em khó chịu lắm."
Trong lòng Liễu Đào cười khẩy, nhìn đi, trên thế giới này có ai không biết là Cung Tư Mỹ sắp kết hôn với cậu hai Lưu, nhưng bây giờ cô ta vẫn chiếm lấy chồng cô không buông, bắt cá hai tay cũng không tới mức không biết xấu hổ đến thế đâu!
"Tư Mỹ, trong lòng anh chỉ có em thôi."
Liễu Đào cười mỉa mai đến ảm đạm, cho dù Cung Tư Mỹ có không biết xấu hổ bao nhiêu thì cô ta vẫn là báu vật thánh khiết nhất trong lòng Phí Nam Châu.
"Nam Châu, anh biết không, em đã từng muốn dừng lại cập bến nơi anh, nhưng đáng tiếc, anh cưới Liễu Đào mất rồi. Nam Châu, em là một người kiêu ngạo, sự kiêu ngạo của em không cho phép em làm kẻ thứ ba trong cuộc tình người khác, bởi vậy nên em mới từ chối anh hết lần này tới lần khác. Nam Châu, là Liễu Đào chia rẽ chúng ta."
Quả thật, sau khi nghe Cung Tư Mỹ nói hết mấy lời này thì ánh mắt Phí Nam Châu nhìn về Liễu Đào càng chán ghét trầm trọng hơn, đó là sự chán ghét rác rưởi từ sâu trong xương tủy, làm cho cả người Liễu Đào rét run.
"Liễu Đào, cô thật kinh tởm! Cô còn muốn làm tôi buồn nôn đến khi nào nữa đây!"
Liễu Đào muốn nói, có lẽ cô khiến anh buồn nôn cùng lắm cũng chỉ chưa tới trăm ngày nữa thôi, nhưng lời nói đến miệng lại rẽ hướng khác: "Nam Châu, trên đường nhớ lái xe cho cẩn thận! Về nhà sớm một chút nhé!"
Dáng vẻ cười rộ như hoa làm lộ lúm đồng tiền này của Liễu Đào làm cho lửa giận trong lòng Phí Nam Châu càng bốc lên.
Người phụ nữ này, không có thể diện phải không? Cho dù anh ta có mắng cô đến cỡ nào thì cô vẫn cười rạng rỡ như thế, giống như nước đổ lá khoai làm lòng anh ta cực kỳ khó chịu.
Sau khi Phí Nam Châu rời đi, rốt cuộc Liễu Đào cũng không có cách nào duy trì dáng vẻ tươi cười xán lạn như thế được nữa, cô uể oải rúc người trên chiếc ghế sô pha, trên trán chảy đầy mồ hôi lạnh, chỉ nháy mắt đã làm cho mái tóc của cô ướt nhẹp.
Nhan Nhã Tịnh nói, cô ấy sẽ cố gắng giúp cô chống đỡ tới sinh nhật của Phí Nam Châu, nhưng cô bỗng nhiên cảm thấy mình sẽ không chống đỡ nổi.
Nhưng cô có thể đoán được ước nguyện năm nay của Phí Nam Châu cũng sẽ giống như mấy năm trước, là không muốn gặp lại gương mặt kinh tởm này của cô.
Liễu Đào nhẹ nhàng cong môi, vừa bất đắc dĩ lại vừa bi thương, Nam Châu, chúc mừng anh nhé... anh sẽ được như ý nguyện sớm thôi!
Sau khi Lưu Thiên Hàn rời khỏi biệt thự của Cung Tư Mỹ, anh vốn muốn về thẳng Tầm Viên.
Ai ngờ, anh vừa xuống dưới lầu đã nhận được cuộc gọi từ Nhạc Dũng.
Lưu Thị xảy ra chuyện lớn rồi!
Trong lòng Liễu Đào hiểu rất rõ, chắc chắn lúc này Phí Nam Châu cũng không muốn chúc mừng kỷ niệm ngày kết hôn của bọn họ với cô.
Bởi vì, lấy cô là nét bút nguệch lớn nhất cả đời này của Phí Nam Châu.
Nhưng dù là như vậy thì trong lòng Liễu Đào vẫn có chút chờ mong, đây là ngày kỷ niệm kết hôn cuối cùng của bọn họ. Cô muốn lưu giữ một vài hồi ức khó quên.
Người chết, tất thảy đều trở về cát bụi, trong lòng Liễu Đào hiểu rất rõ, có một số việc dù cho cô có cố gắng cách mấy đi chăng nữa, cuối cùng cũng chỉ là công dã tràng. Nhưng người sống trên đời này, thì dù còn một hơi thở cũng sẽ còn chờ mong, sẽ có hy vọng xa vời.
Thấy Phí Nam Châu không nói tiếng nào, Liễu Đào ngước mặt lên, trên gương mặt nhỏ nhắn vốn dĩ là sự lạnh lùng nở một nụ cười say lòng người: "Nam Châu, em làm món tôm ngâm rượu và bánh phù dung mà anh thích ăn nhất..."
Xoảng!
Chưa đợi Liễu Đào nói hết câu, Phí Nam Châu đã dồn sức đẩy hết những món ăn mà cô đã chuẩn bị tỉ mỉ cả chiều rơi xuống bàn, rơi vãi tứ tung.
Nhìn thấy thức ăn đổ tràn hết ra đất, trong lòng Liễu Đào hơi nhói đau, nhưng vì cũng đã quen rồi nên cũng không đau lòng quá mức.
Cô ngẩng mặt lên, khóe môi cong lên nở nụ cười trong trẻo nhẹ nhàng nhìn người đàn ông cao hơn cô gần một cái đầu ở trước mặt.
Một điều chắc chắn, Phí Nam Châu có một gương mặt cực kỳ đẹp, dù là mới gặp gỡ hay sau này sớm tối bên nhau thì trong mắt Liễu Đào, Phí Nam Châu vẫn đẹp trai như thế.
Như hoàng tử bước ra từ câu truyện cổ tích, cả người lạnh lùng thanh cao nhưng lại khiến người ta không thể dời mắt.
Phí Nam Châu không hề có kiểu ra vẻ thanh cao như con cháu thế gia, cũng không có sự bướng bỉnh cương quyết thường thấy của một nghệ thuật gia, anh ta rạng ngời như viên ngọc băng, rõ ràng là yên tĩnh như thế nhưng vẫn luôn có thể thu hút ánh mắt của người khác.
"Nam Châu, có phải anh không muốn ăn mấy món này không, em có thể làm cho anh những món khác...!" Liễu Đào đè ép sự đắng chát trong lòng, vẫn cười nhẹ nói tiếp: "Em có thể..."
Liễu Đào còn chưa kịp nói hết thì Phí Nam Châu đã đẩy mạnh cô xuống sô pha bên cạnh.
Gần đây cơ thể của Liễu Đào càng ngày càng yếu nên khi vừa bị Phí Nam Châu đẩy một cái như thế, thật sự cô không thể đứng dậy ngay được.
Thấy Liễu Đào vẫn nằm trên ghế sô pha không nhúc nhích, Phí Nam Châu cười mỉa, mày kiếm mắt sáng ẩn hiện sự tàn nhẫn khiến lòng người rét lạnh, bỗng nhiên anh ta dùng sức đè tay cô lại, không hề có màn dạo đầu mà cứ thế xâm nhập một cách mạnh bạo.
Nhan Nhã Tịnh đã nói với cô rằng không thể xảy ra quan hệ vợ chồng nữa, nhưng cô không đẩy Phí Nam Châu ra nổi, nên chỉ có thể chấp nhận sự hành hạ và đau đớn mà anh ta mang lại.
Khi Liễu Đào đã đau đến sắp ngất đi, cuối cùng Phí Nam Châu cũng tha cho cô.
"Nam Châu, sau này chúng ta đừng làm vậy nữa."
"Liễu Đào, cô giả vờ liệt nữ trinh tiết cái gì chứ? Đây chẳng phải là thứ cô muốn hay sao! Cô ép tôi cưới cô chẳng phải là vì muốn ngày nào cũng bị tôi làm hay sao!"
Liễu Đào không phản bác lại lời của Phí Nam Châu, bởi vì năm năm trước khi anh ta lấy cô cũng không phải là cam tâm tình nguyện. Anh ta là con nhà gia thế nên tất nhiên sẽ được thừa kế doanh nghiệp của gia tộc, nhưng anh ta trời sinh lại là nghệ thuật gia, muốn theo đuổi ước mơ làm nhà thiết kế của mình, nhà họ Phí lấy việc thành toàn cho anh ta theo đuổi ước mơ thiết kế bằng việc phải kết hôn với Liễu Đào.
Nhưng bản tính anh ta vốn nổi loạn, ngay những phút đầu gặp gỡ, anh ta còn có một chút thiện cảm với Liễu Đào, những bởi vì bị ép buộc cưới cô nên anh ta càng ngày càng chán ghét cô.
Tựa như vừa nhìn thấy cô là sẽ nhớ tới vết nhơ mà anh ta đã bị ép phải thỏa hiệp với dòng tộc.
Anh ta đứng dậy, bộ vest thẳng băng, nhưng trong ánh mắt lại không hề có chút ánh sáng ấm áp.
Anh ta dùng khăn ướt lau cơ thể sạch sẽ, khi thấy vệt hồng chói mắt trên sô pha, nụ cười mỉa mai trên khoé môi dù làm cách nào cũng không thu lại được.
"Lại vá cái màng đó tiếp? Liễu Đào, lần giả vờ trong trắng này của cô là muốn đi quyến rũ đạo diễn nào nữa đây?" Ánh mắt Phí Nam Châu nhìn Liễu Đào mang theo sự chán ghét không cách nào che giấu: "Xin lỗi nha, lại không cẩn thận làm rách cái màng cô tỉ mỉ vá lại rồi, nếu cô muốn đi quyến rũ đạo diễn thì e rằng phải vá thêm lần nữa thôi!"
Liễu Đào cắn chặt môi, cảm giác ô nhục dày đặc làm cô không thể thở nổi.
Cô muốn nói với Phí Nam Châu rằng mình không hề đi vá lớp màng kia, và cô cũng sẽ không quyến rũ đạo diễn hay gì cả, nhưng rốt cuộc cô vẫn không nói những lời này ra.
Bởi vì, cô không muốn để cho anh ta biết rằng cô bị chảy máu là do cô bị bệnh, cô sắp chết.
Vốn dĩ anh ta cũng đã đủ ghét cô rồi, nếu còn để anh ta biết cô là một người sắp chết thì e rằng chỉ cần liếc nhìn cô một cái thôi là anh ta cũng sẽ cảm thấy buồn nôn.
Nếu Liễu Đào thanh minh cho mình thì Phí Nam Châu sẽ tức giận, nhưng cô cam chịu không nói tiếng nào như vậy thì lại càng làm anh ta cảm thấy khó chịu hơn.
Cô thật sự... vá cái màng này lại vì những lão già kinh tởm kia ư!
Phí Nam Châu vừa định phát cáu thì điện thoại của anh ta lại đổ chuông.
Thấy là do Cung Tư Mỹ gọi tới, anh ta vội vàng nghe máy: "Nam Châu, sao anh còn chưa tới đây? Có phải anh không tiện đến không? Nếu anh không tiện đến thì...". Truyện Linh Dị
"Tư Mỹ, anh qua liền đây!"
Liễu Đào thật sự không có sở thích nghe lén người khác nói chuyện, nhưng bây giờ cô ngồi hơi gần điện thoại của Phí Nam Châu nên có thể nghe rõ mồn một giọng nói ở đầu dây bên kia.
Cô nghe được Cung Tư Mỹ nói: "Nam Châu, chắc không phải anh đang ở cạnh Liễu Đào đấy chứ? Nam Châu, anh ở cùng cô ta làm em khó chịu lắm."
Trong lòng Liễu Đào cười khẩy, nhìn đi, trên thế giới này có ai không biết là Cung Tư Mỹ sắp kết hôn với cậu hai Lưu, nhưng bây giờ cô ta vẫn chiếm lấy chồng cô không buông, bắt cá hai tay cũng không tới mức không biết xấu hổ đến thế đâu!
"Tư Mỹ, trong lòng anh chỉ có em thôi."
Liễu Đào cười mỉa mai đến ảm đạm, cho dù Cung Tư Mỹ có không biết xấu hổ bao nhiêu thì cô ta vẫn là báu vật thánh khiết nhất trong lòng Phí Nam Châu.
"Nam Châu, anh biết không, em đã từng muốn dừng lại cập bến nơi anh, nhưng đáng tiếc, anh cưới Liễu Đào mất rồi. Nam Châu, em là một người kiêu ngạo, sự kiêu ngạo của em không cho phép em làm kẻ thứ ba trong cuộc tình người khác, bởi vậy nên em mới từ chối anh hết lần này tới lần khác. Nam Châu, là Liễu Đào chia rẽ chúng ta."
Quả thật, sau khi nghe Cung Tư Mỹ nói hết mấy lời này thì ánh mắt Phí Nam Châu nhìn về Liễu Đào càng chán ghét trầm trọng hơn, đó là sự chán ghét rác rưởi từ sâu trong xương tủy, làm cho cả người Liễu Đào rét run.
"Liễu Đào, cô thật kinh tởm! Cô còn muốn làm tôi buồn nôn đến khi nào nữa đây!"
Liễu Đào muốn nói, có lẽ cô khiến anh buồn nôn cùng lắm cũng chỉ chưa tới trăm ngày nữa thôi, nhưng lời nói đến miệng lại rẽ hướng khác: "Nam Châu, trên đường nhớ lái xe cho cẩn thận! Về nhà sớm một chút nhé!"
Dáng vẻ cười rộ như hoa làm lộ lúm đồng tiền này của Liễu Đào làm cho lửa giận trong lòng Phí Nam Châu càng bốc lên.
Người phụ nữ này, không có thể diện phải không? Cho dù anh ta có mắng cô đến cỡ nào thì cô vẫn cười rạng rỡ như thế, giống như nước đổ lá khoai làm lòng anh ta cực kỳ khó chịu.
Sau khi Phí Nam Châu rời đi, rốt cuộc Liễu Đào cũng không có cách nào duy trì dáng vẻ tươi cười xán lạn như thế được nữa, cô uể oải rúc người trên chiếc ghế sô pha, trên trán chảy đầy mồ hôi lạnh, chỉ nháy mắt đã làm cho mái tóc của cô ướt nhẹp.
Nhan Nhã Tịnh nói, cô ấy sẽ cố gắng giúp cô chống đỡ tới sinh nhật của Phí Nam Châu, nhưng cô bỗng nhiên cảm thấy mình sẽ không chống đỡ nổi.
Nhưng cô có thể đoán được ước nguyện năm nay của Phí Nam Châu cũng sẽ giống như mấy năm trước, là không muốn gặp lại gương mặt kinh tởm này của cô.
Liễu Đào nhẹ nhàng cong môi, vừa bất đắc dĩ lại vừa bi thương, Nam Châu, chúc mừng anh nhé... anh sẽ được như ý nguyện sớm thôi!
Sau khi Lưu Thiên Hàn rời khỏi biệt thự của Cung Tư Mỹ, anh vốn muốn về thẳng Tầm Viên.
Ai ngờ, anh vừa xuống dưới lầu đã nhận được cuộc gọi từ Nhạc Dũng.
Lưu Thị xảy ra chuyện lớn rồi!