“Chiến Mục Hàng, nếu anh quên rồi thì chỗ tôi vẫn còn ảnh đây, để tôi giúp anh nhớ lại!”
Tô Thu Quỳnh thật sự cảm thấy Chiến Mục Hàng tàn nhẫn đến mức không thể tàn nhẫn hơn, đích thân anh ta đẩy cô vào cảnh ngục tù, ở trong tù, rất nhiều lần cô bị tra tấn đến thừa sống thiếu chết.
Nỗi đau mất con khiến cho giấc mơ mỗi đêm trong ngục giam đều biến thành ác mộng hành hạ cô.
Cô cho rằng, thời gian qua đi, cô sẽ dần dần quên nỗi đau thấu tim kia.
Nhưng ba ruột của con cô lại không cho phép cô quên đi nỗi đau này.
Lúc con cô bị lấy ra, người trong tù còn chụp ảnh lại. Sau khi cô ra tù, Chiến Mục Hàng lại sai người gửi bức ảnh đó cho cô, nhắc nhở cô rằng cô đã từng trải qua cuộc sống bi thảm tuyệt vọng như thế nào trong tù.
Nếu như lúc mất con, Tô Thu Quỳnh đau đến mức gần như muốn chết đi cho rồi thì khi nhìn thấy bức ảnh đó, trong lòng cô như bị một con dao cứa thật mạnh.
Nó thật sự rất đau, nỗi đau ám ảnh cô đến tận bây giờ, đến mức mỗi khi mở mắt ra là hốc mắt lại giống như bị kim đâm.
Tô Thu Quỳnh liếc nhìn Chiến Mục Hàng, cô cười thê lương, tất cả nỗi đau của cô đều là do người đàn ông này ban tặng!
Người ta hay nói, yêu một người là một loại chấp niệm, yêu đến nhập ma, đến chết cũng không hối hận.
Tô Thu Quỳnh cũng đã từng nghĩ như vậy. Nhưng sau nhiều năm ngồi tù, Tô Thu Quỳnh mới hoàn toàn tỉnh ngộ.
Cuộc đời này làm gì có nhiều cái gọi là đến chết cũng không hối hận. Nếu có thì cũng chỉ là hối hận vì quyết định ban đầu mà thôi.
Đúng vậy, Tô Thu Quỳnh hối hận rồi. Nếu biết trước rằng yêu Chiến Mục Hàng sẽ đau như vậy thì lúc trước dù có thế nào cô cũng sẽ không yêu người đàn ông chẳng khác nào ma quỷ này!
“Chiến Mục Hàng, anh nhớ ra chưa?”
Tô Thu Quỳnh cười đến mức nước mắt trực trào, nhưng cô cố gắng ngẩng mặt lên, không để cho nước mắt rơi xuống.
Cô sẽ không để cho con ma quỷ này nhìn thấy dáng vẻ yếu ớt của mình. Anh ta không xứng!
Chiến Mục Hàng liếc nhìn điện thoại trước mặt, thật ra anh ta vẫn chưa nhìn thấy ảnh chụp trong điện thoại. Anh ta vô thức cầm điện thoại lên, không biết vì sao rõ ràng chỉ là chiếc điện thoại nhỏ bé mà giờ phút này, khi nó nằm trong tay anh ta thì dường như lại nặng đến ngàn cân.
Anh ta không nói gì, chậm rãi ấn nút nguồn, màn hình điện thoại mở ra, một bức ảnh máu chảy đầm đìa đập vào mắt anh ta.
Tay Chiến Mục Hàng run lên, điện thoại trong tay di động thiếu chút nữa rơi xuống đất.
Đúng vậy, chính là máu chảy đầm đìa!
Cảm giác đầu tiên mà Chiến Mục Hàng cảm nhận được từ bức ảnh này chính là máu chảy đầm đìa.
Một mảng máu đỏ tươi, khắp nơi đều là máu.
Anh ta nhìn thấy Tô Thu Quỳnh nằm trên mặt đất cả người đều là máu, nửa thân dưới của cô bị máu nhuốm đỏ, còn mơ hồ nhìn thấy máu thịt nát bét giữa hai chân.
Cuối cùng Chiến Mục Hàng cũng không khống chế nổi nữa, cổ tay anh ta đột nhiên run lên, điện thoại của Tô Thu Quỳnh từ trên tay anh ta rơi xuống.
Nghe thấy tiếng điện thoại rơi xuống đất, Tô Thu Quỳnh cười vô cùng xán lạn: “Chiến Mục Hàng, anh nhớ ra rồi đúng không? Anh nói xem con tôi chết thảm như thế, tôi phải trả lại anh như thế nào đây!”
“Tô Thu Quỳnh…”
Môi của Chiến Mục Hàng không khống chế được mà run rẩy, anh ta gọi tên Tô Thu Quỳnh xong rồi lại không biết nên nói gì cho phải.
Chiến Mục Hàng dùng sức giữ chặt lấy lồng ngực mình, từ trước đến nay trong lòng anh ta chưa bao giờ hoảng loạn như vậy. Anh ta không biết rốt cuộc là đã xảy ra sai lầm ở đâu, anh ta không hề phái người lấy con của Tô Thu Quỳnh ra, lại càng không sai người gửi cho cô bức ảnh này, sao con của bọn họ lại chết được!
Lúc trước anh ta thật sự không hề hay biết về chuyện Tô Thu Quỳnh đang mang thai!
Anh ta cũng không phải cầm thú, cho dù trái tim của anh ta đúng là có chút lạnh lùng nhưng nếu lúc trước anh ta biết Tô Thu Quỳnh đang mang thai con của anh ta thì anh ta sẽ không tàn nhẫn đưa cô vào tù!
Tô Thu Quỳnh vẫn tiếp tục nói: “Chiến Mục Hàng, lúc đó con của tôi đã được hơn bảy tháng rồi, nó đã thành hình, là một bé trai. Cho dù sinh non nhưng nếu được đặt trong lồng giữ nhiệt thì nó vẫn sẽ là một sinh mệnh còn sống. Nhưng không, anh đã cho người giết nó! Chiến Mục Hàng, anh không phải người!”
Chiến Mục Hàng, anh không phải người!
Những lời này, từ rất nhiều năm về trước Tô Thu Quỳnh đã muốn nói ra. Mà bây giờ, cuối cùng cô cũng đã hét lên được thành tiếng, trong lòng cô chưa từng cảm thấy vui sướng như bây giờ.
Một người ngay cả con ruột của mình cũng có thể xuống tay được thì sao xứng đáng làm người!
“Tô Thu Quỳnh, tôi không giết chết đứa bé kia, tôi…”
Không đợi anh ta nói xong, Tô Thu Quỳnh đã ngắt lời anh ta: “Chiến Mục Hàng, đừng diễn nữa! Anh định lừa ai thế? Những bác sĩ đó đều là người của anh, nếu không có anh bày mưu đặt kế thì ai dám phách lối như vậy trong tù được!”
“Tô Thu Quỳnh, tôi…”
Chiến Mục Hàng muốn nói thật sự không phải anh ta, nhưng lời này, anh ta lại không nói ra nổi.
Dù anh ta có phải là người đã phái người đi giết con của bọn họ hay không thì anh ta cũng chính là người đã đưa cô vào tù, anh ta đã đẩy người vợ kết tóc đang mang thai con của anh ta vào tù!
Nếu anh ta không đưa Tô Thu Quỳnh vào tù thì con của bọn họ chắc chắn sẽ không chết thảm như vậy!
Xét cho cùng, vẫn là anh ta đã hại chết con của bọn họ!
Ngực Chiến Mục Hàng đau đến mức không hít thở nổi, đôi mắt anh ta đỏ bừng lên, cuồng loạn nhìn chằm chằm Tô Thu Quỳnh.
Đúng, anh ta không sai, anh ta đưa Tô Thu Quỳnh vào tù là đúng, anh ta không hề sai.
Nếu không phải là vì người phụ nữ Tô Thu Quỳnh này tâm địa ác độc, hại chết con của anh ta với An Tình thì anh ta đã không đích thân đẩy cô vào tù!
“Tô Thu Quỳnh, tất cả những thứ này đều do cô gieo gió gặt bão! Cô giết chết con của tôi với An Tình, cô xứng đáng bị như vậy! Cô bị trừng phạt là đúng tội, tội ác của cô dù có chết trăm nghìn lần cũng không thể rửa sạch!”
“Ha!”
Cho dù là nụ cười giả tạo thì gương mặt kia của Tô Thu Quỳnh vẫn đẹp đến nghiêng nước nghiêng thành.
Tô Thu Quỳnh nâng mắt: “Chiến Mục Hàng, anh dựa vào đâu mà dám nhận định tôi giết chết con của anh với An Tình? Chỉ với mấy câu nói của An Tình thôi sao? Hay là nghiệm xét ra được da của An Tình trong móng tay của tôi!”
“Chiến Mục Hàng, nếu tôi nói, tôi không hại chết đứa trẻ trong bụng An Tình thì sao! Nếu tôi không hại chết con của An Tình thì ai bồi thường cho khoảng thời gian năm năm tôi sống không bằng chết ở trong tù kia, ai bồi thường cho tính mạng của con tôi!”
“Chiến Mục Hàng, anh không bồi thường nổi đâu!”
Sở dĩ Chiến Mục Hàng hận Tô Thu Quỳnh như vậy, muốn tra tấn Tô Thu Quỳnh như vậy đều là vì anh ta hận cô đã hại chết con của An Tình.
Nhưng anh ta chưa bao giờ có suy nghĩ là nếu Tô Thu Quỳnh vô tội thì anh ta nên làm gì?
Hiện giờ, trong đầu anh ta giống như có ma chú vậy, cứ lặp đi lặp lại cùng một câu.
Nếu như, Tô Thu Quỳnh thật sự vô tội thì sao?
Quãng thời gian sống không bằng chết, con chết thảm, cho dù là cái nào thì Chiến Mục Hàng cũng đều không thể bồi thường nổi. Cho nên, anh ta chỉ có thể nói với bản thân rằng Tô Thu Quỳnh không thể nào vô tội được!
Tất cả những thứ anh ta làm là vì khiến cho Tô Thu Quỳnh phải chuộc tội, Chiến Mục Hàng anh ta, không sai!
Chiến Mục Hàng dồn sức siết tay thật chặt, nhưng làm thế nào cũng không thể khống chế nổi ngón tay đang run rẩy.
Nhưng anh ta, thật sự không làm sai sao?
Một người cao ngạo bễ nghễ như Chiến Mục Hàng sao có thể hạ thấp cái đầu cao quý của mình xuống được!
Anh ta đỏ mắt gào rống: “Tô Thu Quỳnh, tôi không cần phải bồi thường! Bởi vì, cô đáng chết!”
Anh ta đột nhiên lật Tô Thu Quỳnh lại, vừa định không thèm quan tâm gì hết mà xâm nhập vào thì cửa phòng bỗng nhiên bị đẩy ra, giọng An Tình khàn khàn kêu gào: “Anh Mục Hàng, anh… anh đang làm gì thế!
Tô Thu Quỳnh thật sự cảm thấy Chiến Mục Hàng tàn nhẫn đến mức không thể tàn nhẫn hơn, đích thân anh ta đẩy cô vào cảnh ngục tù, ở trong tù, rất nhiều lần cô bị tra tấn đến thừa sống thiếu chết.
Nỗi đau mất con khiến cho giấc mơ mỗi đêm trong ngục giam đều biến thành ác mộng hành hạ cô.
Cô cho rằng, thời gian qua đi, cô sẽ dần dần quên nỗi đau thấu tim kia.
Nhưng ba ruột của con cô lại không cho phép cô quên đi nỗi đau này.
Lúc con cô bị lấy ra, người trong tù còn chụp ảnh lại. Sau khi cô ra tù, Chiến Mục Hàng lại sai người gửi bức ảnh đó cho cô, nhắc nhở cô rằng cô đã từng trải qua cuộc sống bi thảm tuyệt vọng như thế nào trong tù.
Nếu như lúc mất con, Tô Thu Quỳnh đau đến mức gần như muốn chết đi cho rồi thì khi nhìn thấy bức ảnh đó, trong lòng cô như bị một con dao cứa thật mạnh.
Nó thật sự rất đau, nỗi đau ám ảnh cô đến tận bây giờ, đến mức mỗi khi mở mắt ra là hốc mắt lại giống như bị kim đâm.
Tô Thu Quỳnh liếc nhìn Chiến Mục Hàng, cô cười thê lương, tất cả nỗi đau của cô đều là do người đàn ông này ban tặng!
Người ta hay nói, yêu một người là một loại chấp niệm, yêu đến nhập ma, đến chết cũng không hối hận.
Tô Thu Quỳnh cũng đã từng nghĩ như vậy. Nhưng sau nhiều năm ngồi tù, Tô Thu Quỳnh mới hoàn toàn tỉnh ngộ.
Cuộc đời này làm gì có nhiều cái gọi là đến chết cũng không hối hận. Nếu có thì cũng chỉ là hối hận vì quyết định ban đầu mà thôi.
Đúng vậy, Tô Thu Quỳnh hối hận rồi. Nếu biết trước rằng yêu Chiến Mục Hàng sẽ đau như vậy thì lúc trước dù có thế nào cô cũng sẽ không yêu người đàn ông chẳng khác nào ma quỷ này!
“Chiến Mục Hàng, anh nhớ ra chưa?”
Tô Thu Quỳnh cười đến mức nước mắt trực trào, nhưng cô cố gắng ngẩng mặt lên, không để cho nước mắt rơi xuống.
Cô sẽ không để cho con ma quỷ này nhìn thấy dáng vẻ yếu ớt của mình. Anh ta không xứng!
Chiến Mục Hàng liếc nhìn điện thoại trước mặt, thật ra anh ta vẫn chưa nhìn thấy ảnh chụp trong điện thoại. Anh ta vô thức cầm điện thoại lên, không biết vì sao rõ ràng chỉ là chiếc điện thoại nhỏ bé mà giờ phút này, khi nó nằm trong tay anh ta thì dường như lại nặng đến ngàn cân.
Anh ta không nói gì, chậm rãi ấn nút nguồn, màn hình điện thoại mở ra, một bức ảnh máu chảy đầm đìa đập vào mắt anh ta.
Tay Chiến Mục Hàng run lên, điện thoại trong tay di động thiếu chút nữa rơi xuống đất.
Đúng vậy, chính là máu chảy đầm đìa!
Cảm giác đầu tiên mà Chiến Mục Hàng cảm nhận được từ bức ảnh này chính là máu chảy đầm đìa.
Một mảng máu đỏ tươi, khắp nơi đều là máu.
Anh ta nhìn thấy Tô Thu Quỳnh nằm trên mặt đất cả người đều là máu, nửa thân dưới của cô bị máu nhuốm đỏ, còn mơ hồ nhìn thấy máu thịt nát bét giữa hai chân.
Cuối cùng Chiến Mục Hàng cũng không khống chế nổi nữa, cổ tay anh ta đột nhiên run lên, điện thoại của Tô Thu Quỳnh từ trên tay anh ta rơi xuống.
Nghe thấy tiếng điện thoại rơi xuống đất, Tô Thu Quỳnh cười vô cùng xán lạn: “Chiến Mục Hàng, anh nhớ ra rồi đúng không? Anh nói xem con tôi chết thảm như thế, tôi phải trả lại anh như thế nào đây!”
“Tô Thu Quỳnh…”
Môi của Chiến Mục Hàng không khống chế được mà run rẩy, anh ta gọi tên Tô Thu Quỳnh xong rồi lại không biết nên nói gì cho phải.
Chiến Mục Hàng dùng sức giữ chặt lấy lồng ngực mình, từ trước đến nay trong lòng anh ta chưa bao giờ hoảng loạn như vậy. Anh ta không biết rốt cuộc là đã xảy ra sai lầm ở đâu, anh ta không hề phái người lấy con của Tô Thu Quỳnh ra, lại càng không sai người gửi cho cô bức ảnh này, sao con của bọn họ lại chết được!
Lúc trước anh ta thật sự không hề hay biết về chuyện Tô Thu Quỳnh đang mang thai!
Anh ta cũng không phải cầm thú, cho dù trái tim của anh ta đúng là có chút lạnh lùng nhưng nếu lúc trước anh ta biết Tô Thu Quỳnh đang mang thai con của anh ta thì anh ta sẽ không tàn nhẫn đưa cô vào tù!
Tô Thu Quỳnh vẫn tiếp tục nói: “Chiến Mục Hàng, lúc đó con của tôi đã được hơn bảy tháng rồi, nó đã thành hình, là một bé trai. Cho dù sinh non nhưng nếu được đặt trong lồng giữ nhiệt thì nó vẫn sẽ là một sinh mệnh còn sống. Nhưng không, anh đã cho người giết nó! Chiến Mục Hàng, anh không phải người!”
Chiến Mục Hàng, anh không phải người!
Những lời này, từ rất nhiều năm về trước Tô Thu Quỳnh đã muốn nói ra. Mà bây giờ, cuối cùng cô cũng đã hét lên được thành tiếng, trong lòng cô chưa từng cảm thấy vui sướng như bây giờ.
Một người ngay cả con ruột của mình cũng có thể xuống tay được thì sao xứng đáng làm người!
“Tô Thu Quỳnh, tôi không giết chết đứa bé kia, tôi…”
Không đợi anh ta nói xong, Tô Thu Quỳnh đã ngắt lời anh ta: “Chiến Mục Hàng, đừng diễn nữa! Anh định lừa ai thế? Những bác sĩ đó đều là người của anh, nếu không có anh bày mưu đặt kế thì ai dám phách lối như vậy trong tù được!”
“Tô Thu Quỳnh, tôi…”
Chiến Mục Hàng muốn nói thật sự không phải anh ta, nhưng lời này, anh ta lại không nói ra nổi.
Dù anh ta có phải là người đã phái người đi giết con của bọn họ hay không thì anh ta cũng chính là người đã đưa cô vào tù, anh ta đã đẩy người vợ kết tóc đang mang thai con của anh ta vào tù!
Nếu anh ta không đưa Tô Thu Quỳnh vào tù thì con của bọn họ chắc chắn sẽ không chết thảm như vậy!
Xét cho cùng, vẫn là anh ta đã hại chết con của bọn họ!
Ngực Chiến Mục Hàng đau đến mức không hít thở nổi, đôi mắt anh ta đỏ bừng lên, cuồng loạn nhìn chằm chằm Tô Thu Quỳnh.
Đúng, anh ta không sai, anh ta đưa Tô Thu Quỳnh vào tù là đúng, anh ta không hề sai.
Nếu không phải là vì người phụ nữ Tô Thu Quỳnh này tâm địa ác độc, hại chết con của anh ta với An Tình thì anh ta đã không đích thân đẩy cô vào tù!
“Tô Thu Quỳnh, tất cả những thứ này đều do cô gieo gió gặt bão! Cô giết chết con của tôi với An Tình, cô xứng đáng bị như vậy! Cô bị trừng phạt là đúng tội, tội ác của cô dù có chết trăm nghìn lần cũng không thể rửa sạch!”
“Ha!”
Cho dù là nụ cười giả tạo thì gương mặt kia của Tô Thu Quỳnh vẫn đẹp đến nghiêng nước nghiêng thành.
Tô Thu Quỳnh nâng mắt: “Chiến Mục Hàng, anh dựa vào đâu mà dám nhận định tôi giết chết con của anh với An Tình? Chỉ với mấy câu nói của An Tình thôi sao? Hay là nghiệm xét ra được da của An Tình trong móng tay của tôi!”
“Chiến Mục Hàng, nếu tôi nói, tôi không hại chết đứa trẻ trong bụng An Tình thì sao! Nếu tôi không hại chết con của An Tình thì ai bồi thường cho khoảng thời gian năm năm tôi sống không bằng chết ở trong tù kia, ai bồi thường cho tính mạng của con tôi!”
“Chiến Mục Hàng, anh không bồi thường nổi đâu!”
Sở dĩ Chiến Mục Hàng hận Tô Thu Quỳnh như vậy, muốn tra tấn Tô Thu Quỳnh như vậy đều là vì anh ta hận cô đã hại chết con của An Tình.
Nhưng anh ta chưa bao giờ có suy nghĩ là nếu Tô Thu Quỳnh vô tội thì anh ta nên làm gì?
Hiện giờ, trong đầu anh ta giống như có ma chú vậy, cứ lặp đi lặp lại cùng một câu.
Nếu như, Tô Thu Quỳnh thật sự vô tội thì sao?
Quãng thời gian sống không bằng chết, con chết thảm, cho dù là cái nào thì Chiến Mục Hàng cũng đều không thể bồi thường nổi. Cho nên, anh ta chỉ có thể nói với bản thân rằng Tô Thu Quỳnh không thể nào vô tội được!
Tất cả những thứ anh ta làm là vì khiến cho Tô Thu Quỳnh phải chuộc tội, Chiến Mục Hàng anh ta, không sai!
Chiến Mục Hàng dồn sức siết tay thật chặt, nhưng làm thế nào cũng không thể khống chế nổi ngón tay đang run rẩy.
Nhưng anh ta, thật sự không làm sai sao?
Một người cao ngạo bễ nghễ như Chiến Mục Hàng sao có thể hạ thấp cái đầu cao quý của mình xuống được!
Anh ta đỏ mắt gào rống: “Tô Thu Quỳnh, tôi không cần phải bồi thường! Bởi vì, cô đáng chết!”
Anh ta đột nhiên lật Tô Thu Quỳnh lại, vừa định không thèm quan tâm gì hết mà xâm nhập vào thì cửa phòng bỗng nhiên bị đẩy ra, giọng An Tình khàn khàn kêu gào: “Anh Mục Hàng, anh… anh đang làm gì thế!