Lời này của Thịnh Vân Hiên, đâm đến mức tròng mắt Nhan Nhã Tịnh cay cay, trong tim cũng chát.
Hiện tại cô rõ ràng là yêu đương với chồng của mình, trong mắt người khác thế nào lại biến thành loạn luân vậy!
Trong lòng cô thật sự rất ấm ức, nhưng loại ấm ức này không có ai hiểu được.
Cô chỉ có thể khàn giọng đắng chát nói với Thịnh Vân Hiên: "Mẹ, con không có loạn luân với anh hai, con…"
"Tiểu Tịnh, con với Tiểu Thành ở bên nhau chính là loạn luân! Bây giờ mẹ nói lần cuối, chia tay với Tiểu Thành! " Thịnh Vân Hiên cũng không muốn ép Nhan Nhã Tịnh đến cùng, nhưng vai người xấu này một khi bà đã làm thì nhất định phải làm đến cũng.
"Mẹ, con với Nhã Tịnh đúng là đến với nhau rồi. "
Không đợi Nhan Nhã Tịnh mở miệng, giọng nói lạnh lẽo của Lưu Thiên Hàn vang lên trong không trung.
Anh nhìn Thịnh Vân Hiên, trên khuôn mặt anh tuấn như bức tượng điêu khắc tinh xảo, có sự kiên định thể thể đạp đổ: "Nhưng con sẽ không chia tay với Nhã Tịnh! "
"Tiểu Thành, con nói cái gì? " Thịnh Vân Hiên không dám tin mà nhìn Lưu Thiên Hàn hỏi: "Tiểu Thành, con có biết con đang nói gì không?! Tiểu Tịnh nó là em dâu ruột của con! Nó là người mà Tiểu Hàn cả đời này yêu nhất! "
"Mẹ, Nhã Tịnh trước kia cùng ai yêu đương con không quan tâm, con yêu chính bản thân cô ấy, con muốn cùng cô ấy bên nhau đến già. " Con ngươi Lưu Thiên Hàn sáng ngời, nói ra rành mạnh từng chữ.
Quan hệ giữa anh và Nhan Nhã Tịnh thực ra anh không muốn giấu diếm mãi, nếu Thịnh Vân Hiên đã biết rồi, vậy thì không bằng thuận nước đẩy thuyền công bố quan hệ của bọn họ ra ngoài công chúng luôn.
"Tiểu Thành, con…con…"
Thịnh Vân Hiên bị lời của Lưu Thiên Hàn làm cho sợ hãi đến nói không ra lời, nửa ngày mới lấy lại được giọng nói của mình: "Tiểu Thành, mẹ không cần biết, dù sao con và Tiểu Tịnh cũng không thể đên với nhau! Con cướp người con gái của em trai ruột mình, con bảo Tiểu Hàn ở dưới đó sao có thể yên tâm được! "
"Mẹ, Tiểu Hàn cũng mong Nhã Tịnh sẽ tìm được một người thật sự tốt với cô ấy, con yêu Nhã Tịnh, con sẽ yêu cô ấy hơn cả Tiểu Hàn! "
Thấy Thịnh Vân Hiên bị Lưu Thiên Hàn làm cho tức đến hô hấp khó khăn, Nhan Nhã Tịnh sợ bệnh tim của bà lại phát tác, vội tiến lên trước nói nhẹ với Lưu Thiên Hàn: "Anh đừng nói nữa, anh biết sức khỏe của mẹ mà, mẹ không chịu được kích động đâu. "
Nói xong Nhan Nhã Tịnh quay lại ôm lấy cánh tay của Thịnh Vân Hiên: "Mẹ, con xin lỗi, con làm mẹ thất vọng rồi. "
"Tiểu Tịnh, con có thể làm cho mẹ không thất vọng. Chia tay với Tiểu Thành! Con vẫn sẽ là đứa con mà mẹ kiêu ngạo nhất! "
Thịnh Vân Hiên dùng sức năm lấy tay Nhan Nhã Tịnh, như là nắm lấy cọng cỏ cíu mạng cuối cùng vậy: "Tiểu Tịnh, chia tay với Tiểu Thành đi! Coi như mẹ xin con đó! Tiểu Tịnh, con làm vậy sẽ hủy hoại Tiểu Thành đó! "
Cô sẽ hủy hoại anh…
Nhan Nhã Tịnh biết, những lời này của Thịnh Vân Hiên không phải là chỉ là đe dọa không thôi, cô cũng không muốn hủy hoại tiền đồ của Lưu Thiên Hàn, nhưng cô còn cách nào khác sao, cô đã quá yêu anh mất rồi, lời nói chia tay cô không nói ra miệng được.
"Mẹ đừng ép Nhã Tịnh nữa! " Lưu Thiên Hàn không nhìn Thịnh Vân Hiên nữa, con ngươi sáng quắc của anh nhìn Nhan Nhã Tịnh: "Nhã Tịnh, đừng hòng chia tay với anh! Anh sẽ không đồng ý đâu! "
Nhan Nhã Tịnh có thể nhìn thấy rõ ràng sự lo lắng trong mắt của Lưu Thiên Hàn, cô không muốn làm anh buồn, giọng cô dịu dàng mà kiên định nói: "Anh, em sẽ không chia tay với anh. Chỉ cần Nhan Nhã Tịnh còn một tia hơi thở thi thuyệt sẽ không chia tay với anh! "
Nghe Nhan Nhã Tịnh nói, khóe môi Lưu Thiên Hàn không tự chủ được mà cong lên.
Trái tim Thịnh Vân Hiên thì lại từng chút từng chút chìm xuống đáy vực. Trong lòng bà, Nhan Nhã Tịnh từ trước đến nay luôn ngoan ngoãn nghe lười, nhưng tại sao trong vấn đề quan trọng lại mê muội không chịu tỉnh ngộ như vậy chứ!
Thịnh Vân Hiên cắn răng, bà biết muốn hai người bọn chúng chia tay thì chỉ như vậy sẽ không có tác dụng, bà chỉ có thể dùng cách cứng rắn hơn.
Vừa nghĩ, hai đầu gối Thịnh Vân Hiên liền quỳ xuống đất.
"Mẹ làm gì vậy! " Nhan Nhã Tịnh bị hành động của Thịnh Viên Hiên dại hết hồn: "Mẹ đừng như vậy, mau đứng lên! "
"Tiểu Tịnh, chia tay với Tiểu Thành! Nếu không mẹ sẽ quỳ mãi ở đây không đứng dậy! " Thịnh Vân Hiên ghét những người vì đoạt được mục đích mà không từ thủ đoạn, nhưng hiện tại bà lại biến thành loại người mà mình ghét nhất, nhưng bà không còn lựa chọn nào khác.
"Mẹ đừng như vậy, đừng quỳ nữa…"
Nhan Nhã Tịnh ngồi xồm xuống muốn kéo Thịnh Vân Hiên lên, nhưng bà lại quá cố chấp, cho dù cô có dùng sức thế nào cũng không kéo được Thịnh Vân Hiên đứng dậy.
Thấy Thịnh Vân Hiên quỳ gối trước Nhan Nhã Tịnh, Lưu Thiên Hàn cũng không nhịn được nhăn mày.
Nhưng anh cũng không đi ngăn cản Thịnh Vân Hiên mà nói: "Mẹ đừng phí sức nữa! "
"Con sẽ không chia tay với Nhã Tịnh! Muốn con với cô ấy chia tay, trừ khi con chết! "
Cả người Thịnh Vân Hiên run rẩy, bà không ngờ đến con trai mình lại cố chấp như vậy.
Có chết cùng không chia tay Nhan Nhã Tịnh!
Nó mới quen biết Nhan Nhã Tịnh bao lâu chứ! Chỉ có một tháng sao có thể đã có tình cảm sâu nặng như vậy!
Thịnh Vân Hiên hiểu rõ tính cách của con trai mình, nó nói không chia tay với Nhan Nhã Tịnh thì tuyệt sẽ không chia tay.
Chu dù bà có nói gì đi chăng nữa, đều sẽ không thay đổi được chủ ý của Lưu Thiên Hàn.
Trừ khi Nhan Nhã Tịnh chủ động đề nghị chia tay.
Thịnh Vân Hiên biết, ra tay với Lưu Thiên hàn bà sẽ không bao giờ đạt được mục đích, bag chỉ có thể nghĩ cách ra tay từ chỗ Nhan Nhã Tịnh, khiến cho cô chủ động rời xa con trai cưng của bà!
Thịnh Vân Hiên vừa cứng ngắc vừa thất vọng đứng lên, bà tự nhủ trong lòng, mẹ xin lỗi Tiểu Tịnh, nhưng cờ sai một nước thua cả ván cờ. Mẹ không thể để Tiểu Thành thua được.
Thịnh Vân Hiên thâm thúy nhìn Lưu Thiên Hàn một cái, bà cũng không giằng co với Nhan Nhã Tịnh nữa mà quay người lên xe, bảo tài xế lái xe rời đi.
Nhìn xe của Thịnh Vân Hiên từ từ rời đi, Lưu Thiên Hàn và Nhan Nhã Tịnh đều biết bà sẽ không bỏ qua dễ dàng như vậy.
Nhan Nhã Tịnh âm trầm nhìn điện thoại mà bà để lại, trước đây cô có nhân lúc Lưu Thiên Hàn không chú ý mà nhổ trộm mấy cọng tóc của anh rồi gửi đi giám định DNA với An Bảo và An Mỹ.
Bởi vì Lưu Thiên Hàn và Lưu Gia Thành là anh em sịnh đôi cùng trứng, muốn chứng minh anh là Lưu Thiên Hàn bắt buộc phải giám định DNA tỉ mỉ hơn nữa, đến bây giờ cũng qua khá lâu rồi, có lẽ kết quả giám định cũng có rồi.
Đợi cô lấy được kết quả, cho dù Lưu Thiên Hàn vẫn không chịu thừa nhận mình là anh Lưu của cô đi chăng nữa, nhưng cô tin Thịnh Vân Hiên nhất định sẽ không tiếp tục cản trở họ ở bên nhau!
Nhan Nhã Tịnh đang chìm đắm trong suy nghũ của bản thân thì có một cánh tay rắn chắc kéo cô vào trong một cái ôm.
"Nhã Tịnh, em đang nghĩ gì vậy? "
Không đợi Nhan Nhã Tịnh nói chuyện, Lưu Thiên hàn lại nói: "Nhã Tịnh, em đừng hòng chia tay với anh! Anh không cho phép! "
Nghe Lưu Thiên Hàn nói, Nhan Nhã Tịnh cảm thấy rất bất lực, cô cũng vừa nói rồi, cô sẽ không chia tay với anh, sao Lưu Thiên Hàn vẫn còn lo lắng vậy chứ!
"Nhã Tịnh, anh biết mẹ sẽ không cứ như vậy mà bỏ qua, nhưng cho dù bà có nói gì, anh cũng không cho phép em chia tay với anh! "
Hiện tại cô rõ ràng là yêu đương với chồng của mình, trong mắt người khác thế nào lại biến thành loạn luân vậy!
Trong lòng cô thật sự rất ấm ức, nhưng loại ấm ức này không có ai hiểu được.
Cô chỉ có thể khàn giọng đắng chát nói với Thịnh Vân Hiên: "Mẹ, con không có loạn luân với anh hai, con…"
"Tiểu Tịnh, con với Tiểu Thành ở bên nhau chính là loạn luân! Bây giờ mẹ nói lần cuối, chia tay với Tiểu Thành! " Thịnh Vân Hiên cũng không muốn ép Nhan Nhã Tịnh đến cùng, nhưng vai người xấu này một khi bà đã làm thì nhất định phải làm đến cũng.
"Mẹ, con với Nhã Tịnh đúng là đến với nhau rồi. "
Không đợi Nhan Nhã Tịnh mở miệng, giọng nói lạnh lẽo của Lưu Thiên Hàn vang lên trong không trung.
Anh nhìn Thịnh Vân Hiên, trên khuôn mặt anh tuấn như bức tượng điêu khắc tinh xảo, có sự kiên định thể thể đạp đổ: "Nhưng con sẽ không chia tay với Nhã Tịnh! "
"Tiểu Thành, con nói cái gì? " Thịnh Vân Hiên không dám tin mà nhìn Lưu Thiên Hàn hỏi: "Tiểu Thành, con có biết con đang nói gì không?! Tiểu Tịnh nó là em dâu ruột của con! Nó là người mà Tiểu Hàn cả đời này yêu nhất! "
"Mẹ, Nhã Tịnh trước kia cùng ai yêu đương con không quan tâm, con yêu chính bản thân cô ấy, con muốn cùng cô ấy bên nhau đến già. " Con ngươi Lưu Thiên Hàn sáng ngời, nói ra rành mạnh từng chữ.
Quan hệ giữa anh và Nhan Nhã Tịnh thực ra anh không muốn giấu diếm mãi, nếu Thịnh Vân Hiên đã biết rồi, vậy thì không bằng thuận nước đẩy thuyền công bố quan hệ của bọn họ ra ngoài công chúng luôn.
"Tiểu Thành, con…con…"
Thịnh Vân Hiên bị lời của Lưu Thiên Hàn làm cho sợ hãi đến nói không ra lời, nửa ngày mới lấy lại được giọng nói của mình: "Tiểu Thành, mẹ không cần biết, dù sao con và Tiểu Tịnh cũng không thể đên với nhau! Con cướp người con gái của em trai ruột mình, con bảo Tiểu Hàn ở dưới đó sao có thể yên tâm được! "
"Mẹ, Tiểu Hàn cũng mong Nhã Tịnh sẽ tìm được một người thật sự tốt với cô ấy, con yêu Nhã Tịnh, con sẽ yêu cô ấy hơn cả Tiểu Hàn! "
Thấy Thịnh Vân Hiên bị Lưu Thiên Hàn làm cho tức đến hô hấp khó khăn, Nhan Nhã Tịnh sợ bệnh tim của bà lại phát tác, vội tiến lên trước nói nhẹ với Lưu Thiên Hàn: "Anh đừng nói nữa, anh biết sức khỏe của mẹ mà, mẹ không chịu được kích động đâu. "
Nói xong Nhan Nhã Tịnh quay lại ôm lấy cánh tay của Thịnh Vân Hiên: "Mẹ, con xin lỗi, con làm mẹ thất vọng rồi. "
"Tiểu Tịnh, con có thể làm cho mẹ không thất vọng. Chia tay với Tiểu Thành! Con vẫn sẽ là đứa con mà mẹ kiêu ngạo nhất! "
Thịnh Vân Hiên dùng sức năm lấy tay Nhan Nhã Tịnh, như là nắm lấy cọng cỏ cíu mạng cuối cùng vậy: "Tiểu Tịnh, chia tay với Tiểu Thành đi! Coi như mẹ xin con đó! Tiểu Tịnh, con làm vậy sẽ hủy hoại Tiểu Thành đó! "
Cô sẽ hủy hoại anh…
Nhan Nhã Tịnh biết, những lời này của Thịnh Vân Hiên không phải là chỉ là đe dọa không thôi, cô cũng không muốn hủy hoại tiền đồ của Lưu Thiên Hàn, nhưng cô còn cách nào khác sao, cô đã quá yêu anh mất rồi, lời nói chia tay cô không nói ra miệng được.
"Mẹ đừng ép Nhã Tịnh nữa! " Lưu Thiên Hàn không nhìn Thịnh Vân Hiên nữa, con ngươi sáng quắc của anh nhìn Nhan Nhã Tịnh: "Nhã Tịnh, đừng hòng chia tay với anh! Anh sẽ không đồng ý đâu! "
Nhan Nhã Tịnh có thể nhìn thấy rõ ràng sự lo lắng trong mắt của Lưu Thiên Hàn, cô không muốn làm anh buồn, giọng cô dịu dàng mà kiên định nói: "Anh, em sẽ không chia tay với anh. Chỉ cần Nhan Nhã Tịnh còn một tia hơi thở thi thuyệt sẽ không chia tay với anh! "
Nghe Nhan Nhã Tịnh nói, khóe môi Lưu Thiên Hàn không tự chủ được mà cong lên.
Trái tim Thịnh Vân Hiên thì lại từng chút từng chút chìm xuống đáy vực. Trong lòng bà, Nhan Nhã Tịnh từ trước đến nay luôn ngoan ngoãn nghe lười, nhưng tại sao trong vấn đề quan trọng lại mê muội không chịu tỉnh ngộ như vậy chứ!
Thịnh Vân Hiên cắn răng, bà biết muốn hai người bọn chúng chia tay thì chỉ như vậy sẽ không có tác dụng, bà chỉ có thể dùng cách cứng rắn hơn.
Vừa nghĩ, hai đầu gối Thịnh Vân Hiên liền quỳ xuống đất.
"Mẹ làm gì vậy! " Nhan Nhã Tịnh bị hành động của Thịnh Viên Hiên dại hết hồn: "Mẹ đừng như vậy, mau đứng lên! "
"Tiểu Tịnh, chia tay với Tiểu Thành! Nếu không mẹ sẽ quỳ mãi ở đây không đứng dậy! " Thịnh Vân Hiên ghét những người vì đoạt được mục đích mà không từ thủ đoạn, nhưng hiện tại bà lại biến thành loại người mà mình ghét nhất, nhưng bà không còn lựa chọn nào khác.
"Mẹ đừng như vậy, đừng quỳ nữa…"
Nhan Nhã Tịnh ngồi xồm xuống muốn kéo Thịnh Vân Hiên lên, nhưng bà lại quá cố chấp, cho dù cô có dùng sức thế nào cũng không kéo được Thịnh Vân Hiên đứng dậy.
Thấy Thịnh Vân Hiên quỳ gối trước Nhan Nhã Tịnh, Lưu Thiên Hàn cũng không nhịn được nhăn mày.
Nhưng anh cũng không đi ngăn cản Thịnh Vân Hiên mà nói: "Mẹ đừng phí sức nữa! "
"Con sẽ không chia tay với Nhã Tịnh! Muốn con với cô ấy chia tay, trừ khi con chết! "
Cả người Thịnh Vân Hiên run rẩy, bà không ngờ đến con trai mình lại cố chấp như vậy.
Có chết cùng không chia tay Nhan Nhã Tịnh!
Nó mới quen biết Nhan Nhã Tịnh bao lâu chứ! Chỉ có một tháng sao có thể đã có tình cảm sâu nặng như vậy!
Thịnh Vân Hiên hiểu rõ tính cách của con trai mình, nó nói không chia tay với Nhan Nhã Tịnh thì tuyệt sẽ không chia tay.
Chu dù bà có nói gì đi chăng nữa, đều sẽ không thay đổi được chủ ý của Lưu Thiên Hàn.
Trừ khi Nhan Nhã Tịnh chủ động đề nghị chia tay.
Thịnh Vân Hiên biết, ra tay với Lưu Thiên hàn bà sẽ không bao giờ đạt được mục đích, bag chỉ có thể nghĩ cách ra tay từ chỗ Nhan Nhã Tịnh, khiến cho cô chủ động rời xa con trai cưng của bà!
Thịnh Vân Hiên vừa cứng ngắc vừa thất vọng đứng lên, bà tự nhủ trong lòng, mẹ xin lỗi Tiểu Tịnh, nhưng cờ sai một nước thua cả ván cờ. Mẹ không thể để Tiểu Thành thua được.
Thịnh Vân Hiên thâm thúy nhìn Lưu Thiên Hàn một cái, bà cũng không giằng co với Nhan Nhã Tịnh nữa mà quay người lên xe, bảo tài xế lái xe rời đi.
Nhìn xe của Thịnh Vân Hiên từ từ rời đi, Lưu Thiên Hàn và Nhan Nhã Tịnh đều biết bà sẽ không bỏ qua dễ dàng như vậy.
Nhan Nhã Tịnh âm trầm nhìn điện thoại mà bà để lại, trước đây cô có nhân lúc Lưu Thiên Hàn không chú ý mà nhổ trộm mấy cọng tóc của anh rồi gửi đi giám định DNA với An Bảo và An Mỹ.
Bởi vì Lưu Thiên Hàn và Lưu Gia Thành là anh em sịnh đôi cùng trứng, muốn chứng minh anh là Lưu Thiên Hàn bắt buộc phải giám định DNA tỉ mỉ hơn nữa, đến bây giờ cũng qua khá lâu rồi, có lẽ kết quả giám định cũng có rồi.
Đợi cô lấy được kết quả, cho dù Lưu Thiên Hàn vẫn không chịu thừa nhận mình là anh Lưu của cô đi chăng nữa, nhưng cô tin Thịnh Vân Hiên nhất định sẽ không tiếp tục cản trở họ ở bên nhau!
Nhan Nhã Tịnh đang chìm đắm trong suy nghũ của bản thân thì có một cánh tay rắn chắc kéo cô vào trong một cái ôm.
"Nhã Tịnh, em đang nghĩ gì vậy? "
Không đợi Nhan Nhã Tịnh nói chuyện, Lưu Thiên hàn lại nói: "Nhã Tịnh, em đừng hòng chia tay với anh! Anh không cho phép! "
Nghe Lưu Thiên Hàn nói, Nhan Nhã Tịnh cảm thấy rất bất lực, cô cũng vừa nói rồi, cô sẽ không chia tay với anh, sao Lưu Thiên Hàn vẫn còn lo lắng vậy chứ!
"Nhã Tịnh, anh biết mẹ sẽ không cứ như vậy mà bỏ qua, nhưng cho dù bà có nói gì, anh cũng không cho phép em chia tay với anh! "