Hầu hết nhân viên của Lưu Thị đều biết Nhan Nhã Tịnh, tuy rằng bọn họ đều nghĩ Lưu Thiên Hàn đã chết trong vụ tai nạn xe, nhưng uy thế của anh Lưu vẫn còn đó, đương nhiên nhân viên của Lưu Thị không dám ngăn cản Nhan Nhã Tịnh.
Cả đường thuận lợi không bị ngăn cản, rồi thêm cả sự giúp đỡ của Nhạc Dũng, Nhan Nhã Tịnh đi vào văn phòng của Lưu Thiên Hàn rất dễ dàng.
Nhan Nhã Tịnh biết, gần đây Lưu Thị có rất nhiều việc, giờ này chắc chắn Lưu Thiên Hàn còn chưa ăn sáng.
Sau khi cô vào văn phòng bèn chu đáo đặt hộp cơm lên trên bàn trà bên cạnh, nhỏ giọng nói với anh: “Anh hai, em nấu bữa sáng đây, anh ăn chút đồ trước đi.”
Lưu Thiên Hàn nhíu mày, suýt nữa buột miệng nói câu ai cho cô xuống bếp.
Nhưng cuối cùng vẫn là lý trí chiến thắng tình cảm, anh cố gắng tỏ vẻ không quan tâm rồi đứng dậy: “Nhan Nhã Tịnh, tôi đã nói rồi, cô đừng có tự rước lấy nhục nữa!”
Nhan Nhã Tịnh như thể không nghe thấy lời anh nói, cô mở hộp đồ ăn trên bàn trà ra, cười lấy lòng: “Anh hai, em nấu trứng rán, bánh bao nhỏ, còn có sandwich nữa. Bữa sáng em chuẩn bị phong phú lắm, anh tới đây nếm thử có được không?”
Lưu Thiên Hàn không nói gì, ánh mắt lạnh lùng dán chặt trên khuôn mặt nhỏ của cô, ánh mắt âm trầm như vậy, dường như anh thực sự không có một chút quyến luyến nào với cô nữa.
“Nhan Nhã Tịnh, đồ cô nấu, tôi chê bẩn!”
Anh ấy chê bẩn...
Mặt Nhan Nhã Tịnh tái đi, nhưng cô lại quay trở lại vẻ cười tươi rói ngay lập tức: “Anh hai, anh yên tâm, đồ ăn em nấu sạch sẽ lắm! Vệ sinh hơn đồ ăn ngoài nhà hàng nhiều, anh cứ yên tâm mà ăn. Anh hai, anh không thể nể mặt ăn chút bữa sáng tình yêu mà em nấu cho anh sao?”
“Bốp!”
Tay Lưu Thiên Hàn dồn sức, hất hộp cơm trên bàn trà xuống sàn.
Tiếng hộp cơm rơi xuống sàn thực ra cũng không vang lắm, nhưng Nhan Nhã Tịnh cảm thấy hộp cơm kia đập thành một cái động trong tim cô, đau đớn quặn thắt, đau đến mức cô không thở nổi, đau đến mức suýt nữa nước mắt vô dụng lại chảy xuống.
Nhan Nhã Tịnh ngẩng đầu lên nhìn trần nhà, cố gắng nén nước mắt mình lại, cô giật giật môi, muốn cứu vãn một chút gì đó, nhưng cô còn chưa lên tiếng, giọng nói lạnh lẽo của Lưu Thiên Hàn đã vang lên bên tai cô.
“Cút!”
Nhan Nhã Tịnh không muốn cút, cô thực sự không muốn cút, cô muốn dính trên người anh như viên kẹo mè xửng. Nhưng sáng sớm nay cô tới đây là để đưa bữa sáng tình yêu, bây giờ bữa sáng tình yêu mà cô dày công chuẩn bị đã bị anh ném mạnh xuống sàn, anh sẽ không ăn bữa sáng tình yêu mà cô chuẩn bị.
Nhan Nhã Tịnh vô thức nhìn bàn tay mình một cái, để anh được ăn dinh dưỡng phong phú hơn một chút, sáng sớm hôm nay cô đặc biệt làm mấy loại bánh bao nhỏ có nhân, nhân đều là cô tự thái.
Về khả năng nấu nướng thì cô hơi ngốc, lúc cô thái nhân bất cẩn cắt vào ngón tay hai lần.
Cô khinh thường phụ nữ thích giả vờ đáng thương trước mặt đàn ông nhất, nhưng nếu như giả vờ đáng thương có thể khiến anh Lưu thay đổi suy nghĩ, thì cô sẵn sàng thử.
Nhan Nhã Tịnh đi tới trước mặt Lưu Thiên Hàn, đáng thương vươn tay trái mình ra.
“Anh hai, em bị thương rồi.”
Nhan Nhã Tịnh bĩu môi, cô giơ ngón tay bị thương ra trước mặt Lưu Thiên Hàn, tiếp tục giả vờ đáng thương đến cùng: “Anh hai, sáng nay lúc nấu cơm cho anh, em bất cẩn cắt vào tay.”
Thấy Lưu Thiên Hàn vẫn bất động, Nhan Nhã Tịnh lại đáng thương nói thêm một câu: “Anh hai, tay em đau lắm.”
Ngay khi nhìn thấy vết thương trên tay Nhan Nhã Tịnh, suýt chút nữa Lưu Thiên Hàn đã không kiềm chế được mà xông tới kiểm tra thật kỹ vết thương trên ngón tay cô.
Nhưng nhớ tới việc ngay cả khi cô lên giường với anh cũng tưởng tượng anh thành em trai ruột của anh, là trái tim anh lập tức lạnh như băng.
Anh cong môi khinh thường, trong đôi mắt lạnh như băng ngàn năm kia không có chút ấm áp nào.
“Nhan Nhã Tịnh, cho dù cô có đau đến chết, cũng không liên quan đến tôi!”
“Cút đi! Sau này đừng xuất hiện trước mặt tôi mà tự rước lấy nhục nữa!”
Cho dù có đau đến chết, cũng không liên quan đến anh ấy...
Đàn ông lúc tuyệt tình, đúng là tàn nhẫn thật!
Cơ thể Nhan Nhã Tịnh chợt run lên, nếu không phải chống lên bức tường bên cạnh, chắc chắn cô sẽ ngã ra đất.
Nhưng cho dù trong lòng khó chịu gần chết, cô vẫn cố gắng rặn ra một nụ cười nói với Lưu Thiên Hàn: “Anh hai, cho dù anh không thích em, anh không để ý đến em nữa, thì em vẫn sẽ tiếp tục xuất hiện trước mặt anh. Bởi vì, anh là bạn trai của em mà! Chỉ cần một ngày em không đồng ý chia tay với anh, thì anh vẫn là bạn trai em!”
“Bạn trai?” Lưu Thiên Hàn cười khẩy: “Nhan Nhã Tịnh, cô thực sự coi Lưu Gia Thành tôi rẻ mạt như vậy à? Làm bạn trai của Nhan Nhã Tịnh cô, tôi chỉ thấy ghê tởm từ tận đáy lòng thôi!”
“Anh hai, cho dù anh cảm thấy ghê tởm, anh cũng không thể thay đổi được sự thật chúng ta là người yêu mà!”
Nhan Nhã Tịnh biết, có những chuyện cần phải biết điểm dừng, cô nở nụ cười thật tươi với Lưu Thiên Hàn: “Bạn trai à, cho dù hôm nay anh không ăn bữa sáng tình yêu em làm, ngày mai em vẫn sẽ đưa cơm cho anh.”
“Được, nếu như cô đã thích tự rước lấy nhục thì cứ tiếp tục đi!”
Lưu Thiên Hàn mỉa mai khịt mũi, giọng điệu lạnh lùng sắc lẹm: “Nhưng bây giờ, cô nên cút rồi đấy!”
Thực ra Nhan Nhã Tịnh muốn nhặt hộp đồ ăn trên sàn lên, vốn dĩ anh đã đủ chán ghét cô rồi, nếu như cô đưa cơm đến còn làm văn phòng anh bẩn như vậy, chắc chắn anh sẽ càng chán ghét cô.
Nhưng cô còn chưa ngồi xổm xuống nhặt hộp đồ ăn rơi dưới đất lên thì Lưu Thiên Hàn đã ném cô ra khỏi văn phòng không chút thương tiếc.
Nhan Nhã Tịnh gắng gượng đứng vững lại, cô vừa định rời khỏi tòa nhà Lưu Thị thì giọng nói của Lưu Thiên Hàn liền vang lên bên tai cô. Tiên Hiệp Hay
“Quay lại!”
Nghe thấy giọng nói của Lưu Thiên Hàn, Nhan Nhã Tịnh tưởng rằng hay đã thay đổi ý định, cô lập tức vui mừng như điên.
Cô vội vàng quay người lại, chạy về văn phòng của anh, vừa kích động vừa cẩn thận hỏi: “Anh hai, chúng ta cùng ra ngoài ăn bữa sáng được không?”
Lưu Thiên Hàn không nói gì, anh chỉ dồn sức giật vòng tay cỏ bốn lá trên cổ tay trái mình xuống.
Nhìn hai chữ cái khắc bên trong vòng tay, anh hừ lạnh một tiếng, ném mạnh chiếc vòng tay kia vào trong thùng rác.
“Nhan Nhã Tịnh, cầm đồ của cô đi đi, bẩn!”
Nhan Nhã Tịnh cứng đờ quay mặt qua, cô nhìn chiếc vòng tay bạc bị đủ loại rác bao bọc trong thùng rác, sắc mặt trắng bệch đáng thương.
Đây là tín vật định tình mà cô tặng cho anh, đây là lời hứa bọn họ bạc đầu không chia ly.
Nhưng bây giờ, anh lại giật xuống, ném đi rồi.
Ném vào trong thùng rác như vứt rác vậy.
Bên trên vòng tay bạc kia còn có tên viết tắt của Nhan Nhã Tịnh cô, ném cái vòng tay này đi, cứ như dứt khoát như vứt bỏ cô vậy.
Lồng ngực Nhan Nhã Tịnh đau đến mức không thở nổi, thực ra nhặt một chiếc vòng tay từ trong thùng rác ra thực sự rất đơn giản, nhưng lúc này cô không biết mình làm sao nữa.
Cô đã nhìn thấy chiếc vòng tay kia ở trong thùng rác rồi, nhưng làm thế nào cô cũng không cầm lên được.
Nhan Nhã Tịnh gắng sức siết chặt mép bàn trà bên cạnh, cô quay mặt lại nhìn Lưu Thiên Hàn, trong giọng nói có sự cầu xin rõ ràng: “Anh hai, anh như vậy khiến tim em đau lắm. Anh đừng đối xử với em như vậy có được không?”
Cả đường thuận lợi không bị ngăn cản, rồi thêm cả sự giúp đỡ của Nhạc Dũng, Nhan Nhã Tịnh đi vào văn phòng của Lưu Thiên Hàn rất dễ dàng.
Nhan Nhã Tịnh biết, gần đây Lưu Thị có rất nhiều việc, giờ này chắc chắn Lưu Thiên Hàn còn chưa ăn sáng.
Sau khi cô vào văn phòng bèn chu đáo đặt hộp cơm lên trên bàn trà bên cạnh, nhỏ giọng nói với anh: “Anh hai, em nấu bữa sáng đây, anh ăn chút đồ trước đi.”
Lưu Thiên Hàn nhíu mày, suýt nữa buột miệng nói câu ai cho cô xuống bếp.
Nhưng cuối cùng vẫn là lý trí chiến thắng tình cảm, anh cố gắng tỏ vẻ không quan tâm rồi đứng dậy: “Nhan Nhã Tịnh, tôi đã nói rồi, cô đừng có tự rước lấy nhục nữa!”
Nhan Nhã Tịnh như thể không nghe thấy lời anh nói, cô mở hộp đồ ăn trên bàn trà ra, cười lấy lòng: “Anh hai, em nấu trứng rán, bánh bao nhỏ, còn có sandwich nữa. Bữa sáng em chuẩn bị phong phú lắm, anh tới đây nếm thử có được không?”
Lưu Thiên Hàn không nói gì, ánh mắt lạnh lùng dán chặt trên khuôn mặt nhỏ của cô, ánh mắt âm trầm như vậy, dường như anh thực sự không có một chút quyến luyến nào với cô nữa.
“Nhan Nhã Tịnh, đồ cô nấu, tôi chê bẩn!”
Anh ấy chê bẩn...
Mặt Nhan Nhã Tịnh tái đi, nhưng cô lại quay trở lại vẻ cười tươi rói ngay lập tức: “Anh hai, anh yên tâm, đồ ăn em nấu sạch sẽ lắm! Vệ sinh hơn đồ ăn ngoài nhà hàng nhiều, anh cứ yên tâm mà ăn. Anh hai, anh không thể nể mặt ăn chút bữa sáng tình yêu mà em nấu cho anh sao?”
“Bốp!”
Tay Lưu Thiên Hàn dồn sức, hất hộp cơm trên bàn trà xuống sàn.
Tiếng hộp cơm rơi xuống sàn thực ra cũng không vang lắm, nhưng Nhan Nhã Tịnh cảm thấy hộp cơm kia đập thành một cái động trong tim cô, đau đớn quặn thắt, đau đến mức cô không thở nổi, đau đến mức suýt nữa nước mắt vô dụng lại chảy xuống.
Nhan Nhã Tịnh ngẩng đầu lên nhìn trần nhà, cố gắng nén nước mắt mình lại, cô giật giật môi, muốn cứu vãn một chút gì đó, nhưng cô còn chưa lên tiếng, giọng nói lạnh lẽo của Lưu Thiên Hàn đã vang lên bên tai cô.
“Cút!”
Nhan Nhã Tịnh không muốn cút, cô thực sự không muốn cút, cô muốn dính trên người anh như viên kẹo mè xửng. Nhưng sáng sớm nay cô tới đây là để đưa bữa sáng tình yêu, bây giờ bữa sáng tình yêu mà cô dày công chuẩn bị đã bị anh ném mạnh xuống sàn, anh sẽ không ăn bữa sáng tình yêu mà cô chuẩn bị.
Nhan Nhã Tịnh vô thức nhìn bàn tay mình một cái, để anh được ăn dinh dưỡng phong phú hơn một chút, sáng sớm hôm nay cô đặc biệt làm mấy loại bánh bao nhỏ có nhân, nhân đều là cô tự thái.
Về khả năng nấu nướng thì cô hơi ngốc, lúc cô thái nhân bất cẩn cắt vào ngón tay hai lần.
Cô khinh thường phụ nữ thích giả vờ đáng thương trước mặt đàn ông nhất, nhưng nếu như giả vờ đáng thương có thể khiến anh Lưu thay đổi suy nghĩ, thì cô sẵn sàng thử.
Nhan Nhã Tịnh đi tới trước mặt Lưu Thiên Hàn, đáng thương vươn tay trái mình ra.
“Anh hai, em bị thương rồi.”
Nhan Nhã Tịnh bĩu môi, cô giơ ngón tay bị thương ra trước mặt Lưu Thiên Hàn, tiếp tục giả vờ đáng thương đến cùng: “Anh hai, sáng nay lúc nấu cơm cho anh, em bất cẩn cắt vào tay.”
Thấy Lưu Thiên Hàn vẫn bất động, Nhan Nhã Tịnh lại đáng thương nói thêm một câu: “Anh hai, tay em đau lắm.”
Ngay khi nhìn thấy vết thương trên tay Nhan Nhã Tịnh, suýt chút nữa Lưu Thiên Hàn đã không kiềm chế được mà xông tới kiểm tra thật kỹ vết thương trên ngón tay cô.
Nhưng nhớ tới việc ngay cả khi cô lên giường với anh cũng tưởng tượng anh thành em trai ruột của anh, là trái tim anh lập tức lạnh như băng.
Anh cong môi khinh thường, trong đôi mắt lạnh như băng ngàn năm kia không có chút ấm áp nào.
“Nhan Nhã Tịnh, cho dù cô có đau đến chết, cũng không liên quan đến tôi!”
“Cút đi! Sau này đừng xuất hiện trước mặt tôi mà tự rước lấy nhục nữa!”
Cho dù có đau đến chết, cũng không liên quan đến anh ấy...
Đàn ông lúc tuyệt tình, đúng là tàn nhẫn thật!
Cơ thể Nhan Nhã Tịnh chợt run lên, nếu không phải chống lên bức tường bên cạnh, chắc chắn cô sẽ ngã ra đất.
Nhưng cho dù trong lòng khó chịu gần chết, cô vẫn cố gắng rặn ra một nụ cười nói với Lưu Thiên Hàn: “Anh hai, cho dù anh không thích em, anh không để ý đến em nữa, thì em vẫn sẽ tiếp tục xuất hiện trước mặt anh. Bởi vì, anh là bạn trai của em mà! Chỉ cần một ngày em không đồng ý chia tay với anh, thì anh vẫn là bạn trai em!”
“Bạn trai?” Lưu Thiên Hàn cười khẩy: “Nhan Nhã Tịnh, cô thực sự coi Lưu Gia Thành tôi rẻ mạt như vậy à? Làm bạn trai của Nhan Nhã Tịnh cô, tôi chỉ thấy ghê tởm từ tận đáy lòng thôi!”
“Anh hai, cho dù anh cảm thấy ghê tởm, anh cũng không thể thay đổi được sự thật chúng ta là người yêu mà!”
Nhan Nhã Tịnh biết, có những chuyện cần phải biết điểm dừng, cô nở nụ cười thật tươi với Lưu Thiên Hàn: “Bạn trai à, cho dù hôm nay anh không ăn bữa sáng tình yêu em làm, ngày mai em vẫn sẽ đưa cơm cho anh.”
“Được, nếu như cô đã thích tự rước lấy nhục thì cứ tiếp tục đi!”
Lưu Thiên Hàn mỉa mai khịt mũi, giọng điệu lạnh lùng sắc lẹm: “Nhưng bây giờ, cô nên cút rồi đấy!”
Thực ra Nhan Nhã Tịnh muốn nhặt hộp đồ ăn trên sàn lên, vốn dĩ anh đã đủ chán ghét cô rồi, nếu như cô đưa cơm đến còn làm văn phòng anh bẩn như vậy, chắc chắn anh sẽ càng chán ghét cô.
Nhưng cô còn chưa ngồi xổm xuống nhặt hộp đồ ăn rơi dưới đất lên thì Lưu Thiên Hàn đã ném cô ra khỏi văn phòng không chút thương tiếc.
Nhan Nhã Tịnh gắng gượng đứng vững lại, cô vừa định rời khỏi tòa nhà Lưu Thị thì giọng nói của Lưu Thiên Hàn liền vang lên bên tai cô. Tiên Hiệp Hay
“Quay lại!”
Nghe thấy giọng nói của Lưu Thiên Hàn, Nhan Nhã Tịnh tưởng rằng hay đã thay đổi ý định, cô lập tức vui mừng như điên.
Cô vội vàng quay người lại, chạy về văn phòng của anh, vừa kích động vừa cẩn thận hỏi: “Anh hai, chúng ta cùng ra ngoài ăn bữa sáng được không?”
Lưu Thiên Hàn không nói gì, anh chỉ dồn sức giật vòng tay cỏ bốn lá trên cổ tay trái mình xuống.
Nhìn hai chữ cái khắc bên trong vòng tay, anh hừ lạnh một tiếng, ném mạnh chiếc vòng tay kia vào trong thùng rác.
“Nhan Nhã Tịnh, cầm đồ của cô đi đi, bẩn!”
Nhan Nhã Tịnh cứng đờ quay mặt qua, cô nhìn chiếc vòng tay bạc bị đủ loại rác bao bọc trong thùng rác, sắc mặt trắng bệch đáng thương.
Đây là tín vật định tình mà cô tặng cho anh, đây là lời hứa bọn họ bạc đầu không chia ly.
Nhưng bây giờ, anh lại giật xuống, ném đi rồi.
Ném vào trong thùng rác như vứt rác vậy.
Bên trên vòng tay bạc kia còn có tên viết tắt của Nhan Nhã Tịnh cô, ném cái vòng tay này đi, cứ như dứt khoát như vứt bỏ cô vậy.
Lồng ngực Nhan Nhã Tịnh đau đến mức không thở nổi, thực ra nhặt một chiếc vòng tay từ trong thùng rác ra thực sự rất đơn giản, nhưng lúc này cô không biết mình làm sao nữa.
Cô đã nhìn thấy chiếc vòng tay kia ở trong thùng rác rồi, nhưng làm thế nào cô cũng không cầm lên được.
Nhan Nhã Tịnh gắng sức siết chặt mép bàn trà bên cạnh, cô quay mặt lại nhìn Lưu Thiên Hàn, trong giọng nói có sự cầu xin rõ ràng: “Anh hai, anh như vậy khiến tim em đau lắm. Anh đừng đối xử với em như vậy có được không?”