Nhan Nhã Tịnh đương nhiên biết là anh biết.
Bản năng của con người, sao có thể không biết cho được.
Chỉ có điều là Nhan Nhã Tịnh hy vọng anh có thể từ trong sự nhiệt tình trong khu rừng nhỏ này, tìm lại được ký ức trước kia, nhưng trong khoảnh khắc mà Nhan Nhã Tịnh bị anh hôn xuống, anh vẫn như trước không hề có chút biểu hiện nào giống như đã nhớ lại chuyện cũ.
Trong lòng Nhan Nhã Tịnh có chút mất mát, nhưng loại chuyện như tìm lại ký ức này, cũng chẳng dễ như thế, cô còn cần phải nỗ lực hơn nữa.
Hồi tưởng lại lần đó khi bọn họ ở trong khu rừng nhỏ, dáng vẻ cô khi hôn anh, Nhan Nhã Tịnh làm theo trí nhớ, vừa hôn anh, cô vừa vẽ vòng tròn trên ngực anh.
Đang muốn kiếm thêm chút béo bở trên người anh, thì một luồng ánh đèn chói mắt sáng rọi lên trong khu rừng nhỏ.
Những đôi tình nhân nhỏ khác, vừa nhìn thấy ánh đèn quen thuộc này, thoắt cái đã bỏ chạy tứ tán.
Nhan Nhã Tịnh đại khái đã đoán ra ánh đèn này là thế nào, cô không muốn lại bị mời lên phòng giám hiệu một lần nữa, liền vội vàng nhảy xuống từ trên người Lưu Thiên Hàn.
Chỉ có điều, eo cô bị Lưu Thiên Hàn ôm quá chặt, cô nhảy không được.
Ánh đèn chói mắt quét qua trong khu rừng nhỏ một vòng, đoạn rọi vào mặt Nhan Nhã Tịnh.
Nhan Nhã Tịnh vội vàng che mặt, nhưng trưởng khoa vẫn là nhìn một cái bèn nhận ra cô.
"Lại là các em?!" Trưởng khoa tỉ mỉ đánh giá Nhan Nhã Tịnh và Lưu Thiên Hàn một vòng, "Tôi nói các em không lo chịu khó học hành, lúc tắt lửa tối đèn thế này, rúc vào trong rừng cây nhỏ làm gì? Bắt dế sao!"
"Thầy ơi, bọn em..."
Nhan Nhã Tịnh muốn nói, bọn cô không phải sinh viên của trường Đại học Vân Hải, nhưng lúc còn đi học, cô vẫn luôn là một học trò ngoan, có một loại tôn kính xuất phát từ tận đáy lòng đối với giáo viên, khiến cô không thể làm được lại chuyện như cãi lời thầy giáo.
"Các em thì làm sao?"
Trưởng khoa một bộ hận rèn sắt không thành thép, "Các em hết lần này đến lần khác bị tôi bắt được, các em còn có lý à?!"
"Phải, bây giờ các em đã là người thành niên rồi, nhà trường không nên can thiệp vào việc các em tự do yêu đương! Nhưng thầy vẫn muốn tặng các em một lời khuyên, trường học là nơi để học tập, không phải là nơi để các em tạo ra bầu không khí u ám đen tối như thế này!"
"Xin lỗi thầy, về sau bọn em sẽ chú ý."
Nhan Nhã Tịnh không muốn lại bị trưởng khoa mời lên văn phòng, liên tục vội vàng nhận sai.
"Chú ý? Lần trước em cũng nói em sẽ chú ý! Không phải vẫn bị tên nhóc thối này chiếm hời hay sao! Cô gái nhỏ à, thầy tặng em một lời khuyên, em với cậu ta ở trong rừng cây nhỏ, bất kể bọn em làm gì, người bị thiệt đều không phải là cậu ta! Chịu thiệt là nữ sinh các em! Các em phải học biết cách tự bảo vệ mới được!"
"Thầy ơi, lần này em thật sự rút ra bài học rồi, sẽ nghiêm túc sửa đổi!" Nhan Nhã Tịnh cười khan một tiếng, "Thầy ơi, cũng không còn sớm nữa rồi, thầy vẫn nên về sớm nghỉ ngơi thôi ạ!"
"Không được! Lần này các em nhất định phải lên văn phòng tôi viết kiểm điểm!". Đam Mỹ Sắc
Trưởng khoa cũng là một người tính tình cứng rắn, ông cũng là người có con gái, nghĩ đến sau này con gái mình có thể cũng sẽ bị những tên nhóc không có trách nhiệm như này bắt nạt, trong lòng ông đều muốn xé xác Lưu Thiên Hàn rồi.
Ông căm tức trừng Lưu Thiên Hàn một phát, "Đặc biệt là cậu! Nhất định phải kiểm điểm cho tốt! Lớn lên với khuôn mặt trêu hoa ghẹo bướm, suốt ngày gieo hoạ cho các nữ sinh nhỏ, cậu có thấy mất mặt không!"
Nhan Nhã Tịnh, "..."
Thực ra, cô rất vui lòng bị Lưu Thiên Hàn gieo hoạ.
Trưởng khoa càng nhìn gương mặt Lưu Thiên Hàn, càng cảm thấy hại nước hại dân, cũng có chút quen mắt khó nói.
Nghĩ đến con gái mình, cơn tức trong lòng ông càng nhiều hơn một chút, "Cậu! Gọi phụ huynh đến đây! Về sau mỗi tối đều phải ngoan ngoãn đến văn phòng tôi viết kiểm điểm! Cậu đừng hòng tiếp tục gieo hoạ cho những thiếu nữ vô tri của Đại học Vân Hải chúng ta!"
Lại gọi phụ huynh a...
Còn phải viết kiểm điểm...
Lòng muốn chết Nhan Nhã Tịnh cũng có luôn rồi, sao cô lại có duyên với thầy trưởng khoa này đến vậy, lần nào vào khu rừng nhỏ làm chuyện xấu cũng đều gặp phải thầy ấy!
"Thầy ơi, em viết kiểm điểm là được rồi, anh ấy thì thôi đi ạ." Nhan Nhã Tịnh nhẹ giọng nói.
Trưởng khoa thấy đến lúc này rồi mà Nhan Nhã Tịnh còn bảo vệ Lưu Thiên Hàn, ông tức tối, ông dùng sức khua khua cây đèn pin trong tay, "Vô tri! Vô tri! Cô thiếu nữ ơi, cô thế này là bị người ta bán còn giúp người ta đếm tiền đấy, cô có biết không?!"
"Em..."
"Tôi tên là Lưu Gia Thành." Lưu Thiên Hàn kéo tay Nhan Nhã Tịnh, không đợi trưởng khoa tỉnh hồn lại, đã vội bước nhanh ra khỏi rừng cây nhỏ.
Trưởng khoa không ngờ được hai sinh viên này còn dám bỏ chạy ngay trước mặt ông, ông đang muốn đuổi theo, giáo dục đến nơi đến chốn cái tên nhóc thối chỉ biết gieo hoạ cho thiếu nữ vô tri kia một trận, ông lại dường như cảm thấy cái tên Lưu Gia Thành này sao mà lại nghe quen tai đến vậy.
"Lưu Gia Thành..."
Trưởng khoa lẩm bẩm nhắc lại một lần cái tên này, đột nhiên, ông xem chút nhảy dựng lên từ trên mặt đất.
Đây chắc không phải là cái vị Lưu Gia Thành trên tạp chí tài chính kinh tế đấy chứ?
Nhưng dù cho anh ta có là Lưu Gia Thành đi nữa, cũng không thể gieo hoạ cho thiếu nữ vô tri nha!
Trưởng khoa đầy ngực chính nghĩa, ông muốn đuổi theo kéo lại thiếu nữ vô tri lầm đường lạc lối kia, chỉ có điều, thiếu nữ vô tri đã sớm không còn bóng dáng, ông chỉ có thể lặng lẽ gửi một tin nhắn cho con gái nhà mình, "Con gái à, phải học hành cho tốt, nếu có tên nhóc nào dám hẹn con đi rừng cây nhỏ trong trường, trực tiếp đánh gãy chân nó!"
"Anh Hai, anh thật dũng cảm, lại dám bỏ chạy ngay dưới mí mắt của trưởng khoa!" Xác định đã đến được khu vực an toàn, Nhan Nhã Tịnh mới dừng lại bước chân, cười híp mí nói với Lưu Thiên Hàn.
Gương mặt tuấn tú của Lưu Thiên Hàn lại không hề có một chút ý cười nào, ánh mắt anh thầm trầm lạnh lẽo đến đáng sợ.
"Nhan Nhã Tịnh, trước kia em với Thiên Hàn từng đến rừng cây nhỏ này đúng không?"
Những lời nói sau đó của trưởng khoa ở trong rừng cây nhỏ, kỳ thực Lưu Thiên Hàn không chú ý nghe lắm, trong đầu anh chỉ lặp đi lặp lại một câu.
Lại là các em.
Hơn nửa gương mặt của Lưu Thiên Hàn lẩn khuất trong màn đêm, nếu là ban ngày, Nhan Nhã Tịnh sẽ lưu ý tới, trên mặt anh thất vọng lan tràn, lạng lẽo thấu xương.
Anh cảm thấy, điều châm biếm nhất đời là bạn một lòng chân thành muốn cùng một người đi làm một việc gì đó, bạn cho rằng đang giúp cô ấy thực hiện nguyện vọng, đó là hoàn thành một giấc mộng lãng mạn của cô ấy.
Trên thực tế, giấc mộng đó, sớm đã có người giúp cô ấy hoàn thành qua rồi.
Sự bồi bạn của bạn, đối với cô ấy chẳng qua bị coi thành thế thân của người nọ, cùng cô ấy ôn lại giấc mộng xưa.
Lưu Thiên Hàn không nháy mắt lấy một cái nhìn chằm chằm Nhan Nhã Tịnh, trong khoảnh khắc, trong mắt anh như mọc ra vô số gai nhọn, đến cuối cùng, chỉ còn lại châm biếm.
Cô luôn miệng nói, cô sẽ không coi anh thành thế thân, anh không phải cậu ấy, không thể thay thế, nhưng đến cuối cùng, cô vẫn tìm kiếm sự ấm áp của em trai anh từ trên người anh.
Thấy Nhan Nhã Tịnh không nói gì, ánh mắt Lưu Thiên Hàn càng thêm lạnh lẽo vài phần, "Nhan Nhã Tịnh, nói đi! Em và Thiên Hàn từng đến qua khu rừng nhỏ này đúng không?!"
"Đúng vậy, em với Anh Lưu từng đến khu rừng nhỏ." Nhan Nhã Tịnh không muốn giấu anh, nhẹ giọng nói, "Lúc đó chúng ta cũng bị trưởng khoa tóm được."
"Anh Hai, chẳng lẽ anh không nhớ sao? Sau khi chúng ta bị trưởng khoa tóm, thầy nhất định bắt phải gọi phụ huynh đến, vẫn là nhờ Cao Bắc Vinh mạo xưng là phụ huynh của chúng ta, trưởng khoa mới để chúng ta rời khỏi văn phòng của thầy ấy."
"Nhan Nhã Tịnh, quả nhiên là em lại coi anh thành Thiên Hàn!" Lưu Thiên Hàn cười lạnh thối lui, bây giờ cô thậm chí còn không phân biệt rõ, người đứng trước mặt cô là Lưu Gia Thành anh hay là em trai anh Lưu Thiên Hàn.
"Nhan Nhã Tịnh, chúng ta chia tay đi!"
Bản năng của con người, sao có thể không biết cho được.
Chỉ có điều là Nhan Nhã Tịnh hy vọng anh có thể từ trong sự nhiệt tình trong khu rừng nhỏ này, tìm lại được ký ức trước kia, nhưng trong khoảnh khắc mà Nhan Nhã Tịnh bị anh hôn xuống, anh vẫn như trước không hề có chút biểu hiện nào giống như đã nhớ lại chuyện cũ.
Trong lòng Nhan Nhã Tịnh có chút mất mát, nhưng loại chuyện như tìm lại ký ức này, cũng chẳng dễ như thế, cô còn cần phải nỗ lực hơn nữa.
Hồi tưởng lại lần đó khi bọn họ ở trong khu rừng nhỏ, dáng vẻ cô khi hôn anh, Nhan Nhã Tịnh làm theo trí nhớ, vừa hôn anh, cô vừa vẽ vòng tròn trên ngực anh.
Đang muốn kiếm thêm chút béo bở trên người anh, thì một luồng ánh đèn chói mắt sáng rọi lên trong khu rừng nhỏ.
Những đôi tình nhân nhỏ khác, vừa nhìn thấy ánh đèn quen thuộc này, thoắt cái đã bỏ chạy tứ tán.
Nhan Nhã Tịnh đại khái đã đoán ra ánh đèn này là thế nào, cô không muốn lại bị mời lên phòng giám hiệu một lần nữa, liền vội vàng nhảy xuống từ trên người Lưu Thiên Hàn.
Chỉ có điều, eo cô bị Lưu Thiên Hàn ôm quá chặt, cô nhảy không được.
Ánh đèn chói mắt quét qua trong khu rừng nhỏ một vòng, đoạn rọi vào mặt Nhan Nhã Tịnh.
Nhan Nhã Tịnh vội vàng che mặt, nhưng trưởng khoa vẫn là nhìn một cái bèn nhận ra cô.
"Lại là các em?!" Trưởng khoa tỉ mỉ đánh giá Nhan Nhã Tịnh và Lưu Thiên Hàn một vòng, "Tôi nói các em không lo chịu khó học hành, lúc tắt lửa tối đèn thế này, rúc vào trong rừng cây nhỏ làm gì? Bắt dế sao!"
"Thầy ơi, bọn em..."
Nhan Nhã Tịnh muốn nói, bọn cô không phải sinh viên của trường Đại học Vân Hải, nhưng lúc còn đi học, cô vẫn luôn là một học trò ngoan, có một loại tôn kính xuất phát từ tận đáy lòng đối với giáo viên, khiến cô không thể làm được lại chuyện như cãi lời thầy giáo.
"Các em thì làm sao?"
Trưởng khoa một bộ hận rèn sắt không thành thép, "Các em hết lần này đến lần khác bị tôi bắt được, các em còn có lý à?!"
"Phải, bây giờ các em đã là người thành niên rồi, nhà trường không nên can thiệp vào việc các em tự do yêu đương! Nhưng thầy vẫn muốn tặng các em một lời khuyên, trường học là nơi để học tập, không phải là nơi để các em tạo ra bầu không khí u ám đen tối như thế này!"
"Xin lỗi thầy, về sau bọn em sẽ chú ý."
Nhan Nhã Tịnh không muốn lại bị trưởng khoa mời lên văn phòng, liên tục vội vàng nhận sai.
"Chú ý? Lần trước em cũng nói em sẽ chú ý! Không phải vẫn bị tên nhóc thối này chiếm hời hay sao! Cô gái nhỏ à, thầy tặng em một lời khuyên, em với cậu ta ở trong rừng cây nhỏ, bất kể bọn em làm gì, người bị thiệt đều không phải là cậu ta! Chịu thiệt là nữ sinh các em! Các em phải học biết cách tự bảo vệ mới được!"
"Thầy ơi, lần này em thật sự rút ra bài học rồi, sẽ nghiêm túc sửa đổi!" Nhan Nhã Tịnh cười khan một tiếng, "Thầy ơi, cũng không còn sớm nữa rồi, thầy vẫn nên về sớm nghỉ ngơi thôi ạ!"
"Không được! Lần này các em nhất định phải lên văn phòng tôi viết kiểm điểm!". Đam Mỹ Sắc
Trưởng khoa cũng là một người tính tình cứng rắn, ông cũng là người có con gái, nghĩ đến sau này con gái mình có thể cũng sẽ bị những tên nhóc không có trách nhiệm như này bắt nạt, trong lòng ông đều muốn xé xác Lưu Thiên Hàn rồi.
Ông căm tức trừng Lưu Thiên Hàn một phát, "Đặc biệt là cậu! Nhất định phải kiểm điểm cho tốt! Lớn lên với khuôn mặt trêu hoa ghẹo bướm, suốt ngày gieo hoạ cho các nữ sinh nhỏ, cậu có thấy mất mặt không!"
Nhan Nhã Tịnh, "..."
Thực ra, cô rất vui lòng bị Lưu Thiên Hàn gieo hoạ.
Trưởng khoa càng nhìn gương mặt Lưu Thiên Hàn, càng cảm thấy hại nước hại dân, cũng có chút quen mắt khó nói.
Nghĩ đến con gái mình, cơn tức trong lòng ông càng nhiều hơn một chút, "Cậu! Gọi phụ huynh đến đây! Về sau mỗi tối đều phải ngoan ngoãn đến văn phòng tôi viết kiểm điểm! Cậu đừng hòng tiếp tục gieo hoạ cho những thiếu nữ vô tri của Đại học Vân Hải chúng ta!"
Lại gọi phụ huynh a...
Còn phải viết kiểm điểm...
Lòng muốn chết Nhan Nhã Tịnh cũng có luôn rồi, sao cô lại có duyên với thầy trưởng khoa này đến vậy, lần nào vào khu rừng nhỏ làm chuyện xấu cũng đều gặp phải thầy ấy!
"Thầy ơi, em viết kiểm điểm là được rồi, anh ấy thì thôi đi ạ." Nhan Nhã Tịnh nhẹ giọng nói.
Trưởng khoa thấy đến lúc này rồi mà Nhan Nhã Tịnh còn bảo vệ Lưu Thiên Hàn, ông tức tối, ông dùng sức khua khua cây đèn pin trong tay, "Vô tri! Vô tri! Cô thiếu nữ ơi, cô thế này là bị người ta bán còn giúp người ta đếm tiền đấy, cô có biết không?!"
"Em..."
"Tôi tên là Lưu Gia Thành." Lưu Thiên Hàn kéo tay Nhan Nhã Tịnh, không đợi trưởng khoa tỉnh hồn lại, đã vội bước nhanh ra khỏi rừng cây nhỏ.
Trưởng khoa không ngờ được hai sinh viên này còn dám bỏ chạy ngay trước mặt ông, ông đang muốn đuổi theo, giáo dục đến nơi đến chốn cái tên nhóc thối chỉ biết gieo hoạ cho thiếu nữ vô tri kia một trận, ông lại dường như cảm thấy cái tên Lưu Gia Thành này sao mà lại nghe quen tai đến vậy.
"Lưu Gia Thành..."
Trưởng khoa lẩm bẩm nhắc lại một lần cái tên này, đột nhiên, ông xem chút nhảy dựng lên từ trên mặt đất.
Đây chắc không phải là cái vị Lưu Gia Thành trên tạp chí tài chính kinh tế đấy chứ?
Nhưng dù cho anh ta có là Lưu Gia Thành đi nữa, cũng không thể gieo hoạ cho thiếu nữ vô tri nha!
Trưởng khoa đầy ngực chính nghĩa, ông muốn đuổi theo kéo lại thiếu nữ vô tri lầm đường lạc lối kia, chỉ có điều, thiếu nữ vô tri đã sớm không còn bóng dáng, ông chỉ có thể lặng lẽ gửi một tin nhắn cho con gái nhà mình, "Con gái à, phải học hành cho tốt, nếu có tên nhóc nào dám hẹn con đi rừng cây nhỏ trong trường, trực tiếp đánh gãy chân nó!"
"Anh Hai, anh thật dũng cảm, lại dám bỏ chạy ngay dưới mí mắt của trưởng khoa!" Xác định đã đến được khu vực an toàn, Nhan Nhã Tịnh mới dừng lại bước chân, cười híp mí nói với Lưu Thiên Hàn.
Gương mặt tuấn tú của Lưu Thiên Hàn lại không hề có một chút ý cười nào, ánh mắt anh thầm trầm lạnh lẽo đến đáng sợ.
"Nhan Nhã Tịnh, trước kia em với Thiên Hàn từng đến rừng cây nhỏ này đúng không?"
Những lời nói sau đó của trưởng khoa ở trong rừng cây nhỏ, kỳ thực Lưu Thiên Hàn không chú ý nghe lắm, trong đầu anh chỉ lặp đi lặp lại một câu.
Lại là các em.
Hơn nửa gương mặt của Lưu Thiên Hàn lẩn khuất trong màn đêm, nếu là ban ngày, Nhan Nhã Tịnh sẽ lưu ý tới, trên mặt anh thất vọng lan tràn, lạng lẽo thấu xương.
Anh cảm thấy, điều châm biếm nhất đời là bạn một lòng chân thành muốn cùng một người đi làm một việc gì đó, bạn cho rằng đang giúp cô ấy thực hiện nguyện vọng, đó là hoàn thành một giấc mộng lãng mạn của cô ấy.
Trên thực tế, giấc mộng đó, sớm đã có người giúp cô ấy hoàn thành qua rồi.
Sự bồi bạn của bạn, đối với cô ấy chẳng qua bị coi thành thế thân của người nọ, cùng cô ấy ôn lại giấc mộng xưa.
Lưu Thiên Hàn không nháy mắt lấy một cái nhìn chằm chằm Nhan Nhã Tịnh, trong khoảnh khắc, trong mắt anh như mọc ra vô số gai nhọn, đến cuối cùng, chỉ còn lại châm biếm.
Cô luôn miệng nói, cô sẽ không coi anh thành thế thân, anh không phải cậu ấy, không thể thay thế, nhưng đến cuối cùng, cô vẫn tìm kiếm sự ấm áp của em trai anh từ trên người anh.
Thấy Nhan Nhã Tịnh không nói gì, ánh mắt Lưu Thiên Hàn càng thêm lạnh lẽo vài phần, "Nhan Nhã Tịnh, nói đi! Em và Thiên Hàn từng đến qua khu rừng nhỏ này đúng không?!"
"Đúng vậy, em với Anh Lưu từng đến khu rừng nhỏ." Nhan Nhã Tịnh không muốn giấu anh, nhẹ giọng nói, "Lúc đó chúng ta cũng bị trưởng khoa tóm được."
"Anh Hai, chẳng lẽ anh không nhớ sao? Sau khi chúng ta bị trưởng khoa tóm, thầy nhất định bắt phải gọi phụ huynh đến, vẫn là nhờ Cao Bắc Vinh mạo xưng là phụ huynh của chúng ta, trưởng khoa mới để chúng ta rời khỏi văn phòng của thầy ấy."
"Nhan Nhã Tịnh, quả nhiên là em lại coi anh thành Thiên Hàn!" Lưu Thiên Hàn cười lạnh thối lui, bây giờ cô thậm chí còn không phân biệt rõ, người đứng trước mặt cô là Lưu Gia Thành anh hay là em trai anh Lưu Thiên Hàn.
"Nhan Nhã Tịnh, chúng ta chia tay đi!"