Nhan Nhã Tịnh đứng khựng người tại chỗ. Cô biết, Lưu Thiên Hàn chắc chắn sẽ cảm thấy lời hứa hẹn ban nãy của cô không đủ sức thuyết phục, anh sợ cô sẽ tiếp tục quấn lấy anh. Cô cười tự giễu một tiếng, nhẹ nhàng nói: “Anh hai, anh yên tâm, Nhan Nhã Tịnh em lời nói gói vàng, em nói sẽ không quấn lấy anh thì vĩnh viễn cũng sẽ không quấn lấy anh nữa!”
Đầu lông mày Lưu Thiên Hàn nhíu lại càng chặt hơn. Anh muốn vạch rõ giới hạn với cô bao giờ!
Nghe cô muốn kéo dài khoảng cách với anh một cách chém đinh chặt sắt như vậy, sao tâm trạng của anh lại không thoải mái thế này!
“Anh hai, nếu như anh còn không tin thì em có thể thề!” Nhan Nhã Tịnh ngẩng mặt lên, vẻ mặt tràn ngập bi thương không thể hết được, nhưng chiếc cằm hơi nâng lên của cô lại vừa kiêu ngạo vừa quật cường.
“Nhan Nhã Tịnh em thề ngay tại đây, sau này nếu như em còn quấn lấy anh hai nữa, em sẽ bị sét...”
“Nhan Nhã Tịnh, tôi hy vọng cô nói lời thì giữ lấy lời!”
Không đợi Nhan Nhã Tịnh thề độc xong, Lưu Thiên Hàn đã lạnh lùng ngắt lời cô.
Tự dưng anh cực kỳ không muốn nghe cô nói mấy từ thề độc thường dùng, như bị sét đánh hay chết không yên thân.
Tâm trạng càng ngày càng cáu kỉnh, Lưu Thiên Hàn lại cảm thấy mình vô cùng buồn cười. Cô từng quấn lấy anh, chỉ là vì coi anh thành thế thân của em trai anh. Bây giờ cô lười coi anh thành thế thân rồi, muốn đạp anh đi, lẽ nào người thế thân như anh còn mất mát nhiều ngày nữa sao!
Mất mát cái con khỉ!
Lưu Thiên Hàn cười mỉa một tiếng, trong giọng nói lạnh lẽo như thể chất chứa toàn là băng: “Nếu như cô còn quấn lấy tôi không tha, tôi chắc chắn sẽ khiến cô phải trả cái giá đắt!”
Nghe thấy lời này của Lưu Thiên Hàn, vẻ tự giễu nơi khóe môi Nhan Nhã Tịnh lại càng mãnh liệt hơn. Cô nhìn Lưu Thiên Hàn bằng ánh mắt sâu thẳm, sau đấy bỗng nhiên phá lên cười suồng sã.
Cô cười vô cùng lớn, cười đến mức nước mắt cũng chảy ra.
Mãi một lúc lâu sau, cô mới ngừng cười, kiêu ngạo lau đi ẩm ướt nơi khóe mắt, nói từng câu từng chữ một: “Anh hai, anh nghĩ nhiều quá rồi! Nếu như anh là người đàn ông của em, đương nhiên em sẽ quấn lấy anh. Nhưng bây giờ, đến cả thế thân em cũng không muốn để anh làm nữa, em còn quấn lấy anh làm gì?”
“Anh hai, anh yên tâm, tuy rằng anh cảm thấy em rất ghê tởm nhưng em cũng không thích đê tiện như thế đâu!”
Lúc Nhan Nhã Tịnh nói hai chữ “đê tiện”, trong giọng nói tràn ngập chua xót, Lưu Thiên Hàn nghe xong mà đáy lòng cũng nói đau.
Nhưng hai chữ “thế thân” mà Nhan Nhã Tịnh nói quá chói tai, anh lười tìm hiểu sâu xem vì sao khi đối mặt với Nhan Nhã Tịnh trái tim anh luôn trở nên kì lạ như vậy. Anh lạnh lùng nhìn Nhan Nhã Tịnh một cái, giọng nói vẫn sắc bén như thường.
“Được, chỉ mong cô nói được làm được, đừng tiếp tục khiến tôi thấy ghê tởm nữa!”
Nói xong câu này, Lưu Thiên Hàn lạnh lùng buông cổ tay Nhan Nhã Tịnh ra, quay người rời đi mà đầu chẳng thèm quay lại.
Nhan Nhã Tịnh đứng yên tại chỗ như người mất hồn, Lưu Thiên Hàn đã vào trong biệt thự rồi, nhưng cô vẫn đứng yên ở đó như hóa đá. Chuyên trang đọc truyện { ТrU????Тru y????n.vn }
Thời gian dài đằng đẵng như một thế kỷ đã trôi qua, cô mới nhẹ nhàng nhếch khóe miệng.
Đừng tiếp tục khiến anh thấy ghê tởm nữa!
Cô nghĩ, cô sẽ cố gắng làm như mong muốn của anh.
Nhưng trái tim cô sẽ đau như dao cắt, sống không bằng chết.
Tửu lượng của Nhan Nhã Tịnh rất tệ, bình thường cô gần như không dám uống rượu, nhưng tối hôm nay cô quá đau lòng, cô vô cùng vô cùng muốn dùng rượu để khiến bản thân tê dại.
Vốn dĩ cô muốn gọi Tô Thu Quỳnh ra uống rượu cùng mình.
Nhưng bây giờ Tô Thu Quỳnh là nhân vật công chúng, lại đang đứng trên đầu sóng ngọn gió, cô sợ Tô Thu Quỳnh bị đám phóng viên chỗ nào cũng có mặt chụp được ảnh đang uống rượu, sẽ gây ra một đợt sóng gió nữa, nên cô cũng bỏ suy nghĩ gọi Tô Thu Quỳnh ra ngoài.
May mà đúng lúc Tôn Lệ gọi điện cho cô nói rằng hôm nay tâm trạng của cô ấy không tốt, muốn tìm người uống rượu, Nhan Nhã Tịnh dứt khoát đến cuộc hẹn, định đêm nay sẽ ở cùng cô ấy uống cho say mèm giải tỏa nỗi buồn.
Tôn Lệ chung thủy với Lam Điều nên hẹn Nhan Nhã Tịnh gặp mặt ở Lâm Điều.
Lúc Nhan Nhã Tịnh tới thì Tôn Lệ đã ở bên trong phòng riêng.
Tôn Lệ vẫn luôn có hình tượng một người phụ nữ mạnh mẽ sấm rền gió cuốn trong mắt Nhan Nhã Tịnh, nhưng tối nay trông cô ấy lại vô cùng yếu ớt.
Tôn Lệ đã uống không ít rượu, dáng vẻ say ngất ngây, vừa nhìn thấy Nhan Nhã Tịnh thì cô ấy đã bật khóc nức nở.
Đây vẫn là lần đầu tiên Nhan Nhã Tịnh thấy Tôn Lệ thất thố như vậy, cô bỗng cảm thấy không biết nên làm như thế nào.
Cô thực sự không biết an ủi người khác, chỉ có thể ôm lấy Tôn Lệ, vụng về an ủi cô ấy rằng: “Chị Tôn, chị sao thế? Chị đừng khóc nữa.”
“Nhã Tịnh, chị đau lòng quá.” Nhan Nhã Tịnh tới rồi, cuối cùng Tôn Lệ cũng tìm được người để tâm sự, cô ấy hận không thể nói ra hết tất cả những tủi thân và bất bình trong lòng mình ra với Nhan Nhã Tịnh.
“Chị Tôn, mọi chuyện rồi sẽ tốt lên thôi, chị đừng nghĩ đến chuyện xấu mãi, có lẽ...”
“Nhã Tịnh, chồng chị ngoại tình rồi!”
Lời này của Tôn Lệ lập tức khiến Nhan Nhã Tịnh không biết phải tiếp tục an ủi cô ấy như thế nào nữa.
Chuyện của Tôn Lệ và chồng, Nhan Nhã Tịnh đã nghe nói qua. Hai người bọn họ là đôi vợ chồng kiểu mẫu trong lòng rất nhiều người, hai người từ trường học ra tới ngoài xã hội, từ mù mờ ngây ngô tới thành trưởng thành thành công, cả quãng đường ở bên nhau, dựa vào nhau, không biết đã khiến bao nhiêu người hâm mộ muốn chết.
Trong đoàn phim của bọn họ có không ít người thầm thảo luận rằng, bọn họ cảm thấy hai người không thể ly hôn nhất trên đời này là Tôn Lệ và chồng cô ấy, nhưng không ngờ bây giờ Tôn Lệ lại nói chồng cô ấy ngoại tình.
Từ những lời Tôn Lệ nói, Nhan Nhã Tịnh đã biết được đại khái vấn đề giữa cô ấy và chồng.
Doãn Uy chồng của Tôn Lệ tới từ nông thôn, là trai nghèo điển hình, còn Tôn Lệ lại là cô gái xinh đẹp giàu có điển hình.
Lúc tình yêu ập đến, thân phận, địa vị, tiền tài đều không thể ngăn cản được. Năm Tôn Lệ mười tám tuổi, ở trong trường đại học đã trúng tình yêu sét đánh với chàng trai mặc áo phông trắng trong sáng kia.
Từ đó hai người bắt đầu tình yêu mãnh liệt.
Lúc yêu đương, Doãn Uy thực sự rất tốt với Tôn Lệ, Tôn Lệ cũng yêu anh ta sâu sắc, cho nên cô ấy bằng lòng đưa tất cả mọi thứ của mình cho chàng trai nghèo này mà chẳng giữ lại gì.
Tốt nghiệp đại học, Doãn Uy khởi nghiệp, ba mẹ Tôn Lệ phản đối bọn họ ở bên nhau, đương nhiên sẽ không ủng hộ anh ta khởi nghiệp.
Tôn Lệ đóng góp tất cả quỹ nhỏ của mình để giúp Doãn Uy tay trắng dựng nghiệp. Thực ra thiên phú kinh doanh của Doãn Uy không hề tốt, lúc gian nan nhất đến cả mì gói mà hai người cũng không ăn được, chỉ có thể mua dưa chua ở chợ nông sản về ăn với bánh bao chay.
Sau này công ty của Doãn Uy dần dần tốt lên, sự nghiệp của Tôn Lệ cũng đi đúng hướng, ba mẹ Tôn Lệ thấy ván đã đóng thành thuyền, cuối cùng cũng gật đầu đồng ý cho bọn họ ở bên nhau.
Doãn Uy nói rằng anh ta sẽ tốt với Tôn Lệ cả đời, Tôn Lệ không nghi ngờ lời nói thâm tình của anh ta.
Tình yêu cùng chung hoạn nạn đáng lẽ sẽ kéo dài mãi mãi. Cho dù thế nào Tôn Lệ cũng không ngờ rằng tình yêu của bọn họ lại thất bại ở chỗ con cái.
Đường ống tử cung của Tôn Lệ bị tắc nghẽn nghiêm trọng, rất khó để có thai, ba mẹ Doãn Uy nôn nóng muốn ôm cháu trai, ép Doãn Uy và Tôn Lệ tìm người mang thai hộ.
Tôn Lệ không muốn tìm người mang thai hộ, nhưng cô ấy không đánh bại được sự mạnh mẽ của mẹ Doãn, cuối cùng chỉ đành thỏa hiệp.
Mẹ Doãn đã sớm tìm được một ứng cử viên tốt, là một sinh viên đại học cùng thôn với Doãn Uy, Trương Khả Hân. Khi đó gia đình cô ta khó khăn, Tôn Lệ và Doãn Uy từng tài trợ cho cô ta đi học, cô ta sẵn lòng báo ơn, làm phẫu thuật mang thai hộ, sinh con giúp Tôn Lệ và Doãn Uy.
Để thuận tiến hành phẫu thuật mang thai hộ thuận lợi, Tôn Lệ và Doãn Uy đón Trương Khả Hân tới nhà. Nhưng Tôn Lệ không ngờ rằng tối nay cô ấy hủy lịch trình quay phim, về nhà sớm lại gặp cảnh Doãn Uy và Trương Khả Hân lăn lộn trên giường với nhau.
Đầu lông mày Lưu Thiên Hàn nhíu lại càng chặt hơn. Anh muốn vạch rõ giới hạn với cô bao giờ!
Nghe cô muốn kéo dài khoảng cách với anh một cách chém đinh chặt sắt như vậy, sao tâm trạng của anh lại không thoải mái thế này!
“Anh hai, nếu như anh còn không tin thì em có thể thề!” Nhan Nhã Tịnh ngẩng mặt lên, vẻ mặt tràn ngập bi thương không thể hết được, nhưng chiếc cằm hơi nâng lên của cô lại vừa kiêu ngạo vừa quật cường.
“Nhan Nhã Tịnh em thề ngay tại đây, sau này nếu như em còn quấn lấy anh hai nữa, em sẽ bị sét...”
“Nhan Nhã Tịnh, tôi hy vọng cô nói lời thì giữ lấy lời!”
Không đợi Nhan Nhã Tịnh thề độc xong, Lưu Thiên Hàn đã lạnh lùng ngắt lời cô.
Tự dưng anh cực kỳ không muốn nghe cô nói mấy từ thề độc thường dùng, như bị sét đánh hay chết không yên thân.
Tâm trạng càng ngày càng cáu kỉnh, Lưu Thiên Hàn lại cảm thấy mình vô cùng buồn cười. Cô từng quấn lấy anh, chỉ là vì coi anh thành thế thân của em trai anh. Bây giờ cô lười coi anh thành thế thân rồi, muốn đạp anh đi, lẽ nào người thế thân như anh còn mất mát nhiều ngày nữa sao!
Mất mát cái con khỉ!
Lưu Thiên Hàn cười mỉa một tiếng, trong giọng nói lạnh lẽo như thể chất chứa toàn là băng: “Nếu như cô còn quấn lấy tôi không tha, tôi chắc chắn sẽ khiến cô phải trả cái giá đắt!”
Nghe thấy lời này của Lưu Thiên Hàn, vẻ tự giễu nơi khóe môi Nhan Nhã Tịnh lại càng mãnh liệt hơn. Cô nhìn Lưu Thiên Hàn bằng ánh mắt sâu thẳm, sau đấy bỗng nhiên phá lên cười suồng sã.
Cô cười vô cùng lớn, cười đến mức nước mắt cũng chảy ra.
Mãi một lúc lâu sau, cô mới ngừng cười, kiêu ngạo lau đi ẩm ướt nơi khóe mắt, nói từng câu từng chữ một: “Anh hai, anh nghĩ nhiều quá rồi! Nếu như anh là người đàn ông của em, đương nhiên em sẽ quấn lấy anh. Nhưng bây giờ, đến cả thế thân em cũng không muốn để anh làm nữa, em còn quấn lấy anh làm gì?”
“Anh hai, anh yên tâm, tuy rằng anh cảm thấy em rất ghê tởm nhưng em cũng không thích đê tiện như thế đâu!”
Lúc Nhan Nhã Tịnh nói hai chữ “đê tiện”, trong giọng nói tràn ngập chua xót, Lưu Thiên Hàn nghe xong mà đáy lòng cũng nói đau.
Nhưng hai chữ “thế thân” mà Nhan Nhã Tịnh nói quá chói tai, anh lười tìm hiểu sâu xem vì sao khi đối mặt với Nhan Nhã Tịnh trái tim anh luôn trở nên kì lạ như vậy. Anh lạnh lùng nhìn Nhan Nhã Tịnh một cái, giọng nói vẫn sắc bén như thường.
“Được, chỉ mong cô nói được làm được, đừng tiếp tục khiến tôi thấy ghê tởm nữa!”
Nói xong câu này, Lưu Thiên Hàn lạnh lùng buông cổ tay Nhan Nhã Tịnh ra, quay người rời đi mà đầu chẳng thèm quay lại.
Nhan Nhã Tịnh đứng yên tại chỗ như người mất hồn, Lưu Thiên Hàn đã vào trong biệt thự rồi, nhưng cô vẫn đứng yên ở đó như hóa đá. Chuyên trang đọc truyện { ТrU????Тru y????n.vn }
Thời gian dài đằng đẵng như một thế kỷ đã trôi qua, cô mới nhẹ nhàng nhếch khóe miệng.
Đừng tiếp tục khiến anh thấy ghê tởm nữa!
Cô nghĩ, cô sẽ cố gắng làm như mong muốn của anh.
Nhưng trái tim cô sẽ đau như dao cắt, sống không bằng chết.
Tửu lượng của Nhan Nhã Tịnh rất tệ, bình thường cô gần như không dám uống rượu, nhưng tối hôm nay cô quá đau lòng, cô vô cùng vô cùng muốn dùng rượu để khiến bản thân tê dại.
Vốn dĩ cô muốn gọi Tô Thu Quỳnh ra uống rượu cùng mình.
Nhưng bây giờ Tô Thu Quỳnh là nhân vật công chúng, lại đang đứng trên đầu sóng ngọn gió, cô sợ Tô Thu Quỳnh bị đám phóng viên chỗ nào cũng có mặt chụp được ảnh đang uống rượu, sẽ gây ra một đợt sóng gió nữa, nên cô cũng bỏ suy nghĩ gọi Tô Thu Quỳnh ra ngoài.
May mà đúng lúc Tôn Lệ gọi điện cho cô nói rằng hôm nay tâm trạng của cô ấy không tốt, muốn tìm người uống rượu, Nhan Nhã Tịnh dứt khoát đến cuộc hẹn, định đêm nay sẽ ở cùng cô ấy uống cho say mèm giải tỏa nỗi buồn.
Tôn Lệ chung thủy với Lam Điều nên hẹn Nhan Nhã Tịnh gặp mặt ở Lâm Điều.
Lúc Nhan Nhã Tịnh tới thì Tôn Lệ đã ở bên trong phòng riêng.
Tôn Lệ vẫn luôn có hình tượng một người phụ nữ mạnh mẽ sấm rền gió cuốn trong mắt Nhan Nhã Tịnh, nhưng tối nay trông cô ấy lại vô cùng yếu ớt.
Tôn Lệ đã uống không ít rượu, dáng vẻ say ngất ngây, vừa nhìn thấy Nhan Nhã Tịnh thì cô ấy đã bật khóc nức nở.
Đây vẫn là lần đầu tiên Nhan Nhã Tịnh thấy Tôn Lệ thất thố như vậy, cô bỗng cảm thấy không biết nên làm như thế nào.
Cô thực sự không biết an ủi người khác, chỉ có thể ôm lấy Tôn Lệ, vụng về an ủi cô ấy rằng: “Chị Tôn, chị sao thế? Chị đừng khóc nữa.”
“Nhã Tịnh, chị đau lòng quá.” Nhan Nhã Tịnh tới rồi, cuối cùng Tôn Lệ cũng tìm được người để tâm sự, cô ấy hận không thể nói ra hết tất cả những tủi thân và bất bình trong lòng mình ra với Nhan Nhã Tịnh.
“Chị Tôn, mọi chuyện rồi sẽ tốt lên thôi, chị đừng nghĩ đến chuyện xấu mãi, có lẽ...”
“Nhã Tịnh, chồng chị ngoại tình rồi!”
Lời này của Tôn Lệ lập tức khiến Nhan Nhã Tịnh không biết phải tiếp tục an ủi cô ấy như thế nào nữa.
Chuyện của Tôn Lệ và chồng, Nhan Nhã Tịnh đã nghe nói qua. Hai người bọn họ là đôi vợ chồng kiểu mẫu trong lòng rất nhiều người, hai người từ trường học ra tới ngoài xã hội, từ mù mờ ngây ngô tới thành trưởng thành thành công, cả quãng đường ở bên nhau, dựa vào nhau, không biết đã khiến bao nhiêu người hâm mộ muốn chết.
Trong đoàn phim của bọn họ có không ít người thầm thảo luận rằng, bọn họ cảm thấy hai người không thể ly hôn nhất trên đời này là Tôn Lệ và chồng cô ấy, nhưng không ngờ bây giờ Tôn Lệ lại nói chồng cô ấy ngoại tình.
Từ những lời Tôn Lệ nói, Nhan Nhã Tịnh đã biết được đại khái vấn đề giữa cô ấy và chồng.
Doãn Uy chồng của Tôn Lệ tới từ nông thôn, là trai nghèo điển hình, còn Tôn Lệ lại là cô gái xinh đẹp giàu có điển hình.
Lúc tình yêu ập đến, thân phận, địa vị, tiền tài đều không thể ngăn cản được. Năm Tôn Lệ mười tám tuổi, ở trong trường đại học đã trúng tình yêu sét đánh với chàng trai mặc áo phông trắng trong sáng kia.
Từ đó hai người bắt đầu tình yêu mãnh liệt.
Lúc yêu đương, Doãn Uy thực sự rất tốt với Tôn Lệ, Tôn Lệ cũng yêu anh ta sâu sắc, cho nên cô ấy bằng lòng đưa tất cả mọi thứ của mình cho chàng trai nghèo này mà chẳng giữ lại gì.
Tốt nghiệp đại học, Doãn Uy khởi nghiệp, ba mẹ Tôn Lệ phản đối bọn họ ở bên nhau, đương nhiên sẽ không ủng hộ anh ta khởi nghiệp.
Tôn Lệ đóng góp tất cả quỹ nhỏ của mình để giúp Doãn Uy tay trắng dựng nghiệp. Thực ra thiên phú kinh doanh của Doãn Uy không hề tốt, lúc gian nan nhất đến cả mì gói mà hai người cũng không ăn được, chỉ có thể mua dưa chua ở chợ nông sản về ăn với bánh bao chay.
Sau này công ty của Doãn Uy dần dần tốt lên, sự nghiệp của Tôn Lệ cũng đi đúng hướng, ba mẹ Tôn Lệ thấy ván đã đóng thành thuyền, cuối cùng cũng gật đầu đồng ý cho bọn họ ở bên nhau.
Doãn Uy nói rằng anh ta sẽ tốt với Tôn Lệ cả đời, Tôn Lệ không nghi ngờ lời nói thâm tình của anh ta.
Tình yêu cùng chung hoạn nạn đáng lẽ sẽ kéo dài mãi mãi. Cho dù thế nào Tôn Lệ cũng không ngờ rằng tình yêu của bọn họ lại thất bại ở chỗ con cái.
Đường ống tử cung của Tôn Lệ bị tắc nghẽn nghiêm trọng, rất khó để có thai, ba mẹ Doãn Uy nôn nóng muốn ôm cháu trai, ép Doãn Uy và Tôn Lệ tìm người mang thai hộ.
Tôn Lệ không muốn tìm người mang thai hộ, nhưng cô ấy không đánh bại được sự mạnh mẽ của mẹ Doãn, cuối cùng chỉ đành thỏa hiệp.
Mẹ Doãn đã sớm tìm được một ứng cử viên tốt, là một sinh viên đại học cùng thôn với Doãn Uy, Trương Khả Hân. Khi đó gia đình cô ta khó khăn, Tôn Lệ và Doãn Uy từng tài trợ cho cô ta đi học, cô ta sẵn lòng báo ơn, làm phẫu thuật mang thai hộ, sinh con giúp Tôn Lệ và Doãn Uy.
Để thuận tiến hành phẫu thuật mang thai hộ thuận lợi, Tôn Lệ và Doãn Uy đón Trương Khả Hân tới nhà. Nhưng Tôn Lệ không ngờ rằng tối nay cô ấy hủy lịch trình quay phim, về nhà sớm lại gặp cảnh Doãn Uy và Trương Khả Hân lăn lộn trên giường với nhau.