Lưu Thiên Hàn chợt phanh gấp, cơ thể Nhan Nhã Tịnh mất kiểm soát chúi về phía trước, đầu đập mạnh lên lưng ghế đằng trước.
Trán bị đụng hơi đau, nhưng Nhan Nhã Tịnh hoàn toàn không quan tâm. Bây giờ thấy Lưu Thiên Hàn ghen tuông, cô chỉ cảm thấy vui sướng trong lòng.
Sau khi nguôi đi, cô mới nói tiếp: “Anh hai, đến cả Cung Tư Mỹ anh cũng mặc kệ, cưỡng ép bế em lên xe, có phải là vì anh đang ghen với Tư Hãn vì em không?”
“Nhan Nhã Tịnh, cô đi xuống cho tôi!” Lưu Thiên Hàn lạnh lùng quát, dù đánh chết anh thì anh cũng không thừa nhận mình đang ghen với tên mặt non ẻo lả kia!
“Được, anh hai, anh đừng nôn nóng nha, giờ em xuống ngay đây! Tư Hãn vẫn còn đang đợi em trong cửa hàng nữa đó!”
Nói rồi, Nhan Nhã Tịnh giả bộ mở cửa xe bước xuống.
“Nhan Nhã Tịnh, cô dám!”
Không đợi Nhan Nhã Tịnh xuống xe, Lưu Thiên Hàn lại quát lên bằng giọng lạnh lẽo, Nhan Nhã Tịnh rụt tay lại, chậm rãi ngồi về chỗ. Nhìn đi, đàn ông đúng là dễ thay đổi, giây trước còn đuổi cô xuống xe, bây giờ lại không cho cô xuống!
Lòng dạ đàn ông, đúng là mò kim đáy biển mà!
Thấy Nhan Nhã Tịnh không còn vùng vằng muốn xuống xe nữa, trái tim như thiêu như đốt của Lưu Thiên Hàn cuối cùng cũng được dễ chịu hơn một chút.
Ừm, người phụ nữ này cũng không phải là hết thuốc chữa, ít nhất thì cô không dám xuống xe tìm tên ẻo lả kia.
Ngày mai Lưu Thiên Hàn sẽ đính hôn với Cung Tư Mỹ rồi, Nhan Nhã Tịnh thực sự không còn bao nhiêu thời gian nữa. Hôm nay mọi chuyện đều phát triển thuận lợi như vậy, cô muốn nắm chặt cơ hội, để Lưu Thiên Hàn thấy rõ được tấm lòng của chính anh, hủy bỏ nghi thức đính hôn với Cung Tư Mỹ.
Im lặng một lúc, Nhan Nhã Tịnh khẽ lên tiếng: “Anh hai, cho dù anh có muốn thừa nhận hay không thì em đều phải nói, thực ra, anh rất để ý đến em. Nhìn thấy em và Tư Hãn ở bên nhau là anh sẽ ghen, nhìn thấy em khó chịu là anh sẽ nôn nóng. Anh hai, vì sao anh không chịu đối mặt với lòng mình chứ?”
“Nhan Nhã Tịnh, cô đúng là thích tự mình đa tình!”
Giọng nói của Lưu Thiên Hàn vẫn lạnh lùng như trước: “Tôi không muốn nhìn thấy cô và tên ẻo lả kia ở bên nhau, không phải là vì tôi để ý cô, mà là tôi không muốn nhìn thấy cô vội vã cắm sừng Thiên Hàn như vậy!”
“Còn về việc lúc cô không thoải mái tôi chăm sóc cô... lẽ nào tôi còn phải trơ mắt nhìn vợ của Thiên Hàn chết vì bị bệnh sao?”
Lưu Thiên Hàn nói lời này như thể đương nhiên, trông có vẻ cũng chẳng có gì để soi mói. Nhưng sau khi nghe lời của anh, Nhan Nhã Tịnh lại cười càng thêm tươi tắn.
“Anh hai, sự chăm sóc này của anh cũng đặc biệt thật đấy! Sự chăm sóc của anh là thay quần áo cho em, còn xoa bụng cho em à? Anh hai, đây không phải là việc anh nên làm với em dâu đâu!”
Khuôn mặt điển trai như tượng điêu khắc thủ công của Lưu Thiên Hàn lập tức lóe lên vẻ mất tự nhiên. Dù thế nào anh cũng không ngờ rằng tối qua Nhan Nhã Tịnh say đến thế rồi mà những chuyện anh làm với cô, cô đều nhớ cả.
“Nhan Nhã Tịnh, cô câm miệng cho tôi!”
Nghe thấy giọng nói trầm như nước của Lưu Thiên Hàn, Nhan Nhã Tịnh ra sức che miệng.
Được rồi, cô mà không che miệng chắc chắn sẽ cười đến co giật mất. Anh Lưu vốn đã đủ thẹn quá hóa giận rồi, nếu như cô còn cười không chút kiêng dè như vậy nữa, anh chắc chắn sẽ tức chết!
“Anh hai, anh hôn em rồi, anh cũng sờ em rồi, cơ thể của em còn bị anh nhìn thấy hết sạch rồi. Cho nên anh phải chịu trách nhiệm với em.” Sau khi Nhan Nhã Tịnh ngừng cười, cô giương cái cằm nhỏ lên nói với Lưu Thiên Hàn với vẻ vô cùng hùng hồn ngay thẳng.
“Nhan Nhã Tịnh, đàn ông sờ cô hôn cô nhiều như vậy, lẽ nào ai cũng phải chịu trách nhiệm với cô chắc?”
Lưu Thiên Hàn cười khẩy khinh thường: “Không phải ban nãy cô còn hôn hít ôm ấp sờ mó với cái tên ẻo lả kia ở trong phòng thử đồ sao?”
Mỗi một chữ Lưu Thiên Hàn nói đều mang theo gai nhọn, nhưng Nhan Nhã Tịnh cảm thấy những gai nhọn này không đâm người một chú nào, ngược lại còn dịu dàng dễ gần khó mà diễn tả được.
“Anh hai, em và Tư Hãn không như anh nghĩ đâu.” Nhan Nhã Tịnh vốn dĩ định nói ra chuyện Lâm Tư Hãn chỉ là nam phụ mà cô mời tới với Lưu Thiên Hàn, nhưng cô sợ sau này còn phải dùng tới nam phụ này, nên cô đành cố nuốt lại lời đã tới bên miệng.
“Ha!”
Lưu Thiên Hàn cười lạnh lùng thấu xương, rõ ràng là không tin lời Nhan Nhã Tịnh nói.
Lưu Thiên Hàn không tin, Nhan Nhã Tịnh cũng không tiếp tục tranh luận chuyện này với anh nữa, cô cất lời với chất giọng mềm mại: “Anh hai, nếu Cung Tư Mỹ và người đàn ông khác ở bên nhau, anh có không vui không?”
Lưu Thiên Hàn không muốn để ý đến Nhan Nhã Tịnh, nhưng anh lại không nhịn được mà nhớ tới mấy người bạn là nam có quan hệ không tệ với Cung Tư Mỹ, ví dụ như Cung Trạch Dương, ví dụ như Phí Nam Châu, thậm chí có một lần anh còn nhìn thấy Cung Tư Mỹ và Phí Nam Châu ôm nhau, nhưng khi đó anh thực sự không có cảm giác gì cả.
Không đợi Lưu Thiên Hàn lên tiếng, Nhan Nhã Tịnh lại nói tiếp: “Anh sẽ không không vui đâu! Thậm chí, anh còn không có bất kỳ cảm giác gì! Bởi vì người mà anh yêu không phải là Cung Tư Mỹ! Anh hai, người anh yêu là em!”
Anh hai, người anh yêu là em!
Đầu óc Lưu Thiên Hàn nổ ầm một cái, anh vô thức muốn phủ nhận lời của Nhan Nhã Tịnh, nhưng anh lại như bị ma nhập vậy, trong đầu không nhịn được mà xuất hiện bờ môi đỏ mọng, cơ thể trắng nõn như sứ như ngọc của Nhan Nhã Tịnh, khiến cơ thể anh nóng đến mức gần như nổ tung.
Lẽ nào, anh thực sự có suy nghĩ không nên có gì đó với Nhan Nhã Tịnh sao?
Không!
Không thể nào!
Anh tuyệt đối sẽ không thích người phụ nữ của em trai mình! Anh trở nên kì lạ như vậy chỉ là vì bản lĩnh quyến rũ của Nhan Nhã Tịnh quá lợi hại mà thôi!
“Nhan Nhã Tịnh, cô đã từng nói lời này với bao nhiêu tên đàn ông rồi?” Lưu Thiên Hàn ép bản thân phải bình tĩnh lại: “Có lẽ có tên đàn ông sẽ trúng mánh này của cô. Nhưng đáng tiếc, cô nói những điều này không có tác dụng gì với Gia Thành này đâu!”
Đúng là đàn gảy tai trâu!
Nhan Nhã Tịnh kiêu ngạo nguýt mắt lườm, cô hiểu quá rõ tính tình của Lưu Thiên Hàn, cho dù cô tiếp tục tranh luận với anh thì anh cũng sẽ không thừa nhận. Cô chỉ có thể tiếp tục nghĩ cách khác để anh nhìn rõ được lòng mình.
Nhan Nhã Tịnh đang vắt hết óc nghĩ xem nên thuyết phục Lưu Thiên Hàn như thế nào thì điện thoại của cô bỗng đổ tiếng nhạc chuông vui mừng.
Cô cầm điện thoại lên nhìn thử, là một số lạ.
Cô sợ là bệnh nhân của mình gọi tới nên vội vàng nghe máy.
Kì lạ đó là, sau khi cuộc gọi được kết nối, đầu bên kia điện thoại mãi vẫn không có người lên tiếng.
“Xin chào, cho hỏi là ai vậy ạ? Tìm tôi có việc gì sao?”
Nhan Nhã Tịnh hỏi câu này thêm lần nữa, bên kia vẫn là sự im lặng khiến người ta nghẹt thở.
Nhan Nhã Tịnh cảm thấy chắc là người khác gọi nhầm số rồi, cô lịch sự nói một câu: “Nếu như không có việc gì, vậy thì tôi cúp máy nhé.” Rồi định ngắt cuộc gọi luôn.
“Nhan Nhã Tịnh, là tôi.”
Ngay khi Nhan Nhã Tịnh định cúp máy, đầu bên kia điện thoại bỗng vang lên giọng nói của một người đàn ông, giọng nói này nghe hơi quen tai, nhưng bỗng chốc Nhan Nhã Tịnh không nhớ ra ngay được đã nghe thấy giọng nói này ở đâu.
“Anh là?”
“Cung Trí Cương.” Cung Trí Cương khựng lại một thoáng rồi nói tiếp: “Cô từng cứu mạng tôi.”
Cung Trí Cương?
Anh trai Cung Trí Cương của Cung Tư Mỹ sao!
Là cái người đàn ông muốn đem cô cho sói ăn? Cũng là người đàn ông đêm đó cô cứu sao?
Bởi vì khuôn mặt đó của Cung Trí Cương nên Nhan Nhã Tịnh không thể chán ghét anh ta nổi, nhưng ám ảnh suýt chút nữa bị đem cho sói ăn quá lớn, cô cũng không muốn có giao tiếp gì với anh ta nữa.
Nhan Nhã Tịnh vừa định từ chối thì giọng nói của Cung Trí Cương lại vang lên: “Nhan Nhã Tịnh, chúng ta ăn bữa cơm đi!”
“Cung Trí Cương, tôi...” Tôi không đi đâu, tạm biệt!
Cô còn chưa nói ra lời sau đó thì tiếng cười khẩy của Lưu Thiên Hàn đã vang lên bên tai cô: “Nhan Nhã Tịnh, cô cũng giỏi thật đấy!”
Trán bị đụng hơi đau, nhưng Nhan Nhã Tịnh hoàn toàn không quan tâm. Bây giờ thấy Lưu Thiên Hàn ghen tuông, cô chỉ cảm thấy vui sướng trong lòng.
Sau khi nguôi đi, cô mới nói tiếp: “Anh hai, đến cả Cung Tư Mỹ anh cũng mặc kệ, cưỡng ép bế em lên xe, có phải là vì anh đang ghen với Tư Hãn vì em không?”
“Nhan Nhã Tịnh, cô đi xuống cho tôi!” Lưu Thiên Hàn lạnh lùng quát, dù đánh chết anh thì anh cũng không thừa nhận mình đang ghen với tên mặt non ẻo lả kia!
“Được, anh hai, anh đừng nôn nóng nha, giờ em xuống ngay đây! Tư Hãn vẫn còn đang đợi em trong cửa hàng nữa đó!”
Nói rồi, Nhan Nhã Tịnh giả bộ mở cửa xe bước xuống.
“Nhan Nhã Tịnh, cô dám!”
Không đợi Nhan Nhã Tịnh xuống xe, Lưu Thiên Hàn lại quát lên bằng giọng lạnh lẽo, Nhan Nhã Tịnh rụt tay lại, chậm rãi ngồi về chỗ. Nhìn đi, đàn ông đúng là dễ thay đổi, giây trước còn đuổi cô xuống xe, bây giờ lại không cho cô xuống!
Lòng dạ đàn ông, đúng là mò kim đáy biển mà!
Thấy Nhan Nhã Tịnh không còn vùng vằng muốn xuống xe nữa, trái tim như thiêu như đốt của Lưu Thiên Hàn cuối cùng cũng được dễ chịu hơn một chút.
Ừm, người phụ nữ này cũng không phải là hết thuốc chữa, ít nhất thì cô không dám xuống xe tìm tên ẻo lả kia.
Ngày mai Lưu Thiên Hàn sẽ đính hôn với Cung Tư Mỹ rồi, Nhan Nhã Tịnh thực sự không còn bao nhiêu thời gian nữa. Hôm nay mọi chuyện đều phát triển thuận lợi như vậy, cô muốn nắm chặt cơ hội, để Lưu Thiên Hàn thấy rõ được tấm lòng của chính anh, hủy bỏ nghi thức đính hôn với Cung Tư Mỹ.
Im lặng một lúc, Nhan Nhã Tịnh khẽ lên tiếng: “Anh hai, cho dù anh có muốn thừa nhận hay không thì em đều phải nói, thực ra, anh rất để ý đến em. Nhìn thấy em và Tư Hãn ở bên nhau là anh sẽ ghen, nhìn thấy em khó chịu là anh sẽ nôn nóng. Anh hai, vì sao anh không chịu đối mặt với lòng mình chứ?”
“Nhan Nhã Tịnh, cô đúng là thích tự mình đa tình!”
Giọng nói của Lưu Thiên Hàn vẫn lạnh lùng như trước: “Tôi không muốn nhìn thấy cô và tên ẻo lả kia ở bên nhau, không phải là vì tôi để ý cô, mà là tôi không muốn nhìn thấy cô vội vã cắm sừng Thiên Hàn như vậy!”
“Còn về việc lúc cô không thoải mái tôi chăm sóc cô... lẽ nào tôi còn phải trơ mắt nhìn vợ của Thiên Hàn chết vì bị bệnh sao?”
Lưu Thiên Hàn nói lời này như thể đương nhiên, trông có vẻ cũng chẳng có gì để soi mói. Nhưng sau khi nghe lời của anh, Nhan Nhã Tịnh lại cười càng thêm tươi tắn.
“Anh hai, sự chăm sóc này của anh cũng đặc biệt thật đấy! Sự chăm sóc của anh là thay quần áo cho em, còn xoa bụng cho em à? Anh hai, đây không phải là việc anh nên làm với em dâu đâu!”
Khuôn mặt điển trai như tượng điêu khắc thủ công của Lưu Thiên Hàn lập tức lóe lên vẻ mất tự nhiên. Dù thế nào anh cũng không ngờ rằng tối qua Nhan Nhã Tịnh say đến thế rồi mà những chuyện anh làm với cô, cô đều nhớ cả.
“Nhan Nhã Tịnh, cô câm miệng cho tôi!”
Nghe thấy giọng nói trầm như nước của Lưu Thiên Hàn, Nhan Nhã Tịnh ra sức che miệng.
Được rồi, cô mà không che miệng chắc chắn sẽ cười đến co giật mất. Anh Lưu vốn đã đủ thẹn quá hóa giận rồi, nếu như cô còn cười không chút kiêng dè như vậy nữa, anh chắc chắn sẽ tức chết!
“Anh hai, anh hôn em rồi, anh cũng sờ em rồi, cơ thể của em còn bị anh nhìn thấy hết sạch rồi. Cho nên anh phải chịu trách nhiệm với em.” Sau khi Nhan Nhã Tịnh ngừng cười, cô giương cái cằm nhỏ lên nói với Lưu Thiên Hàn với vẻ vô cùng hùng hồn ngay thẳng.
“Nhan Nhã Tịnh, đàn ông sờ cô hôn cô nhiều như vậy, lẽ nào ai cũng phải chịu trách nhiệm với cô chắc?”
Lưu Thiên Hàn cười khẩy khinh thường: “Không phải ban nãy cô còn hôn hít ôm ấp sờ mó với cái tên ẻo lả kia ở trong phòng thử đồ sao?”
Mỗi một chữ Lưu Thiên Hàn nói đều mang theo gai nhọn, nhưng Nhan Nhã Tịnh cảm thấy những gai nhọn này không đâm người một chú nào, ngược lại còn dịu dàng dễ gần khó mà diễn tả được.
“Anh hai, em và Tư Hãn không như anh nghĩ đâu.” Nhan Nhã Tịnh vốn dĩ định nói ra chuyện Lâm Tư Hãn chỉ là nam phụ mà cô mời tới với Lưu Thiên Hàn, nhưng cô sợ sau này còn phải dùng tới nam phụ này, nên cô đành cố nuốt lại lời đã tới bên miệng.
“Ha!”
Lưu Thiên Hàn cười lạnh lùng thấu xương, rõ ràng là không tin lời Nhan Nhã Tịnh nói.
Lưu Thiên Hàn không tin, Nhan Nhã Tịnh cũng không tiếp tục tranh luận chuyện này với anh nữa, cô cất lời với chất giọng mềm mại: “Anh hai, nếu Cung Tư Mỹ và người đàn ông khác ở bên nhau, anh có không vui không?”
Lưu Thiên Hàn không muốn để ý đến Nhan Nhã Tịnh, nhưng anh lại không nhịn được mà nhớ tới mấy người bạn là nam có quan hệ không tệ với Cung Tư Mỹ, ví dụ như Cung Trạch Dương, ví dụ như Phí Nam Châu, thậm chí có một lần anh còn nhìn thấy Cung Tư Mỹ và Phí Nam Châu ôm nhau, nhưng khi đó anh thực sự không có cảm giác gì cả.
Không đợi Lưu Thiên Hàn lên tiếng, Nhan Nhã Tịnh lại nói tiếp: “Anh sẽ không không vui đâu! Thậm chí, anh còn không có bất kỳ cảm giác gì! Bởi vì người mà anh yêu không phải là Cung Tư Mỹ! Anh hai, người anh yêu là em!”
Anh hai, người anh yêu là em!
Đầu óc Lưu Thiên Hàn nổ ầm một cái, anh vô thức muốn phủ nhận lời của Nhan Nhã Tịnh, nhưng anh lại như bị ma nhập vậy, trong đầu không nhịn được mà xuất hiện bờ môi đỏ mọng, cơ thể trắng nõn như sứ như ngọc của Nhan Nhã Tịnh, khiến cơ thể anh nóng đến mức gần như nổ tung.
Lẽ nào, anh thực sự có suy nghĩ không nên có gì đó với Nhan Nhã Tịnh sao?
Không!
Không thể nào!
Anh tuyệt đối sẽ không thích người phụ nữ của em trai mình! Anh trở nên kì lạ như vậy chỉ là vì bản lĩnh quyến rũ của Nhan Nhã Tịnh quá lợi hại mà thôi!
“Nhan Nhã Tịnh, cô đã từng nói lời này với bao nhiêu tên đàn ông rồi?” Lưu Thiên Hàn ép bản thân phải bình tĩnh lại: “Có lẽ có tên đàn ông sẽ trúng mánh này của cô. Nhưng đáng tiếc, cô nói những điều này không có tác dụng gì với Gia Thành này đâu!”
Đúng là đàn gảy tai trâu!
Nhan Nhã Tịnh kiêu ngạo nguýt mắt lườm, cô hiểu quá rõ tính tình của Lưu Thiên Hàn, cho dù cô tiếp tục tranh luận với anh thì anh cũng sẽ không thừa nhận. Cô chỉ có thể tiếp tục nghĩ cách khác để anh nhìn rõ được lòng mình.
Nhan Nhã Tịnh đang vắt hết óc nghĩ xem nên thuyết phục Lưu Thiên Hàn như thế nào thì điện thoại của cô bỗng đổ tiếng nhạc chuông vui mừng.
Cô cầm điện thoại lên nhìn thử, là một số lạ.
Cô sợ là bệnh nhân của mình gọi tới nên vội vàng nghe máy.
Kì lạ đó là, sau khi cuộc gọi được kết nối, đầu bên kia điện thoại mãi vẫn không có người lên tiếng.
“Xin chào, cho hỏi là ai vậy ạ? Tìm tôi có việc gì sao?”
Nhan Nhã Tịnh hỏi câu này thêm lần nữa, bên kia vẫn là sự im lặng khiến người ta nghẹt thở.
Nhan Nhã Tịnh cảm thấy chắc là người khác gọi nhầm số rồi, cô lịch sự nói một câu: “Nếu như không có việc gì, vậy thì tôi cúp máy nhé.” Rồi định ngắt cuộc gọi luôn.
“Nhan Nhã Tịnh, là tôi.”
Ngay khi Nhan Nhã Tịnh định cúp máy, đầu bên kia điện thoại bỗng vang lên giọng nói của một người đàn ông, giọng nói này nghe hơi quen tai, nhưng bỗng chốc Nhan Nhã Tịnh không nhớ ra ngay được đã nghe thấy giọng nói này ở đâu.
“Anh là?”
“Cung Trí Cương.” Cung Trí Cương khựng lại một thoáng rồi nói tiếp: “Cô từng cứu mạng tôi.”
Cung Trí Cương?
Anh trai Cung Trí Cương của Cung Tư Mỹ sao!
Là cái người đàn ông muốn đem cô cho sói ăn? Cũng là người đàn ông đêm đó cô cứu sao?
Bởi vì khuôn mặt đó của Cung Trí Cương nên Nhan Nhã Tịnh không thể chán ghét anh ta nổi, nhưng ám ảnh suýt chút nữa bị đem cho sói ăn quá lớn, cô cũng không muốn có giao tiếp gì với anh ta nữa.
Nhan Nhã Tịnh vừa định từ chối thì giọng nói của Cung Trí Cương lại vang lên: “Nhan Nhã Tịnh, chúng ta ăn bữa cơm đi!”
“Cung Trí Cương, tôi...” Tôi không đi đâu, tạm biệt!
Cô còn chưa nói ra lời sau đó thì tiếng cười khẩy của Lưu Thiên Hàn đã vang lên bên tai cô: “Nhan Nhã Tịnh, cô cũng giỏi thật đấy!”