Phí Nam Châu đã không ngại thỏa hiệp với gia tộc và kết hôn với Liễu Đào để thực hiện ước mơ thiết kế của mình, điều này cho thấy rằng anh ta thực sự thích thiết kế thời trang.
Đối với anh ta mà nói, thiết kế thời trang là thiêng liêng và bất khả xâm phạm.
Anh ta không muốn làm ô uế mảnh đất thuần ấy trong lòng vì một lý do nào đó.
Nhưng bây giờ, Cung Tư Mỹ cầu xin anh ta.
Đi theo Cung Tư Mỹ, bất chấp mọi thứ làm cho Cung Tư Mỹ hài lòng và thỏa mãn, nhiều năm trôi qua, Phí Nam Châu dần dần không xác định rõ đây là do anh ta quá yêu Cung Tư Mỹ hay chỉ là thói quen trong nhiều năm qua.
Nhưng dù là vì tình yêu hay chỉ là thói quen, anh ta cũng sẽ không từ chối yêu cầu của Cung Tư Mỹ.
Trầm mặc hồi lâu, Phí Nam Châu nhẹ giọng nói: "Tư Mỹ, anh sẽ không để em thua."
Nghe lời này của Phí Nam Châu, Cung Tư Mỹ biết rằng anh ta đồng ý cho Lê Mặc điểm kém bất chấp ánh mắt của công chúng.
Vị thế của Phí Nam Châu trong số các giám khảo là rất quan trọng, Cao Chí Minh đã nhận được sự ủng hộ hết mình của anh ta, đang tiến gần hơn một bước tới chức vô địch.
Ngày cô ta toàn quyền nắm giữ Cung Đình không còn xa.
Cách làm việc Phí Nam Châu chưa từng làm cô ta thất vọng, nhưng chuyện này đối với cô ta quá đỗi quan trọng, cô ta không cho phép xảy ra bất cứ sai sót nào.
Cô ta nghĩ bản thân đã kiểm soát được Phí Nam Châu.
Cô ta biết Phí Nam Châu thích mình đến nhường nào, chỉ cần tốt với anh ta một chút, anh ta nhất định sẽ tâm cân tình nguyện làm trâu làm bò cho cô ta, có chết cũng không từ.
Nghĩ đến đây, Cung Tư Mỹ nhẹ giọng nói với anh ta: "Nam Châu, tối nay anh ở bên em được không? Em vừa gặp ác mộng, em sợ lắm."
"Tư Mỹ, đừng sợ, anh qua ngay."
Tư Mỹ, đừng sợ ...
Nụ cười trên môi Liễu Đào nhợt nhạt và có phần bất lực.
Thực ra anh ta cũng có lúc ôn nhu, nhưng tất cả sự ôn nhu của anh ta đều dành cho Cung Tư Mỹ.
Nhìn thấy anh ta đi ra ngoài, Liễu Đào bỗng nhiên muốn giữ anh ta lại.
Có thể trước khi chết con người thực sự có cái gì đó gọi là linh tính, cô ấy cảm thấy khi anh ta rời khỏi cánh cửa này, cô ấy sẽ không bao giờ có cơ hội gặp lại anh ta.
Anh ta chưa bao giờ ôm cô ấy một cách thật lòng.
Trước khi chết, cô ấy muốn một lần cảm nhận được cái ôm của anh ta.
"Nam Châu!"
Nghe tiếng gọi của Liễu Đào, Phí Nam Châu cứng nhắc quay người: “Có chuyện gì? Tư Mỹ đang đợi tôi.”
Liễu Đào cười khổ, xem kìa, lúc anh ta nhắc đến Cung Tư Mỹ luôn không chút kiêng dè như thế, dường như Cung Tư Mỹ mới chính là vợ anh ta, còn cô ấy giống như kẻ thứ ba khuất trong bóng tối.
“Nam Châu, anh có thể... ôm tôi một lát không?”
Phí Nam Châu ngây người, anh ta chưa từng nghĩ tới Liễu Đào sẽ đột nhiên nói ra một câu như vậy.
Nhìn người phụ nữ với đôi môi nhợt nhạt trước mặt, Phí Nam Châu không kìm được bước tới, suýt chút nữa đưa tay ra ôm chặt cô ấy vào lòng.
Nhưng khi nghĩ đến cô ấy lấy lòng những người đàn ông khác, trong lòng anh ta chỉ còn lại sự mỉa mai.
Lạnh lùng quay người đi, Phí Nam Châu đi về phía trước không quay đầu lại, Lưu Đào cắn chặt răng, lao tới và ôm chặt lấy anh ta từ phía sau.
“Nam Châu, anh chưa bao giờ ôm tôi tử tế.”
“Thôi bỏ đi, Nam Châu, Anh không chịu ôm tôi, tôi chủ động ôm anh một lát cũng được.”
Phí Nam Châu đơ người, anh ta suýt chút nữa quay người lại ôm cô ấy. Nhưng nghĩ tới việc cô ấy mập mờ với nhiều người đàn ông khác, trong lòng chỉ còn lại căm hận lạnh lẽo.
Anh ta gần như dùng hết sức để xô cô ấy ra.
"Liễu Đào, nếu muốn ôm thì đi tìm tên mặt trắng đó đi!"
Anh ta chán ghét phủi chỗ áo mà Liễu Đào đã chạm vào: "Đừng có đụng vào tôi! Bẩn thỉu!"
Nói xong, Phí Nam Châu rời đi không chút lưu luyến.
Liễu Đào không ngờ Phí Nam Châu lại dùng sức đẩy cô ấy ra như vậy, cô ấy không kịp đề phòng mà đập mạnh cả người vào chiếc bàn.
Thật trùng hợp, góc bàn cứng ngắc đập vào bụng dưới của cô ấy.
Trong phút chốc, Liễu Đào chỉ cảm thấy giữa trời và đất, tất cả cảm giác đều chỉ còn lại đau đớn.
Cô ấy cũng là một thanh niên văn chương, đầu óc văn thơ phong phú, nhưng hiện tại, cô ấy không tìm được từ ngữ nào có thể diễn tả sự đau đớn của thân thể.
Thì ra ở giai đoạn cuối căn bệnh này sẽ gây đau đớn như vậy.
Đau đến mức không thể sống nổi.
Cho dù đau đến mức chết đi sống lại, Liễu Đào vẫn cố chật vật bò về phía tủ quần áo, từ ngăn dưới cùng lôi ra hai tờ đơn ly hôn dự phòng và một bản di chúc.
Trên di chúc cô ấy đã ký rồi nên không cần vướng bận gì nữa.
Kỳ thực cũng sẽ không vướng bận gì, ba cô ấy không thiếu chút tiền này, cô ấy không có con cái, không có người thân thích nào khác, toàn bộ tài sản chỉ có thể để lại cho Phí Nam Châu.
Anh ta khinh rẻ cô ấy cũng được.
Máu đã thấm ướt váy của cô ấy, nhìn thấy trên mặt đất toàn là máu, cô ấy vội vàng lấy khăn bông trong tủ ra lau.
Anh ta ưa sạch sẽ, cô ấy làm bẩn sàn rồi, anh ta nhất định sẽ nổi giận.
Ngay cả khi anh ta không thích cô ấy, cô ấy vẫn không nỡ để anh tức giận.
Cô ấy lau phía trước, máu tươi lại chảy ròng ròng phía sau.
Dường như có từng khóm hoa bỉ ngạn nở rộ, xóa thế nào cũng không sạch được.
Nếu đã không thể lau sạch, Liễu Đàn quyết định không lau nữa.
Ý thức càng lúc càng hỗn loạn, cô ấy ấn mạnh vào bụng dưới, đau đến mức tưởng như có thứ gì đó đang vỡ ra từng chút từng chút một.
Cô ấy nghĩ đến điều gì đó, vội vàng mò tìm giấy bút trên tủ đầu giường, để lại nguyện vọng cuối cùng.
Đầu ngón tay cô run lẩy bẩy, vài chữ quá đỗi dễ dàng với cô ấy thường ngày, nhưng vào lúc này, cô lại không thể viết ra.
Căn phòng vô cùng yên tĩnh, cô ấy có thể nghe thấy rõ ràng tiếng máu chảy, giọt máu nhỏ giọt cùng với sinh mệnh của cô ấy biến mất từng chút một.
Sau hơn nửa tiếng đồng hồ dày vò, những giọt mồ hôi túa ra trên trán, cuối cùng, cô ấy đã viết xong vài dòng ngắn ngủi đó.
Ngồi sụp xuống đất, tầm mắt của Liễu Đào dần trở nên mờ mịt.
Cô ấy biết rằng mình có thể đang trải qua những giây phút cuối cùng của sinh mệnh.
Vào thời khắc cuối cùng của cuộc đời, cô ấy rất muốn nghe giọng nói của Phí Nam Châu.
Đó là người đàn ông mà cô ấy đã ngày nhớ đêm mong, mến mộ từ khi còn nhỏ.
Liễu Đào phải mất rất nhiều sức lực mới nhặt được chiếc điện thoại rơi trên mặt đất.
Cô ấy không còn nhìn thấy màn hình điện thoại, nhưng cô ấy vẫn dễ dàng tìm được số điện thoại của Phí Nam Châu.
Cho dù đó là công cụ liên lạc của cô ấy nào, tên của Phí Nam Châu sẽ luôn được xếp đầu tiên trong danh bạ.
"Nam Châu..."
Đầu dây bên kia nhấc máy, Liễu Đào vừa mở miệng thì nghe thấy một giọng nữ ám muội.
"Nam Châu, chậm lại ... ừm..."
Nước mắt lặng lẽ khẽ lăn từ khóe mắt, cô ấy đột nhiên bật cười trong hàng nước mắt.
Cô ấy cười nói với đầu dây bên kia: “Tốt lắm”.
Cuối cùng thì anh ta cũng đã hoàn toàn có được người mình yêu, cuối cùng anh ta đã có được thứ mình muốn.
Tốt lắm.
Điện thoại chậm rãi tuột khỏi tay Liễu Đào, cô ấy muốn cúp điện thoại, nhưng còn chưa kịp nhặt điện thoại rơi trên mặt đất, bàn tay nhỏ bé của cô ấy đột ngột buông thõng.
Đôi mắt nhắm chặt, lông mi không chút run rẩy, cô ấy đã hoàn toàn vĩnh biệt thế giới này...
Đối với anh ta mà nói, thiết kế thời trang là thiêng liêng và bất khả xâm phạm.
Anh ta không muốn làm ô uế mảnh đất thuần ấy trong lòng vì một lý do nào đó.
Nhưng bây giờ, Cung Tư Mỹ cầu xin anh ta.
Đi theo Cung Tư Mỹ, bất chấp mọi thứ làm cho Cung Tư Mỹ hài lòng và thỏa mãn, nhiều năm trôi qua, Phí Nam Châu dần dần không xác định rõ đây là do anh ta quá yêu Cung Tư Mỹ hay chỉ là thói quen trong nhiều năm qua.
Nhưng dù là vì tình yêu hay chỉ là thói quen, anh ta cũng sẽ không từ chối yêu cầu của Cung Tư Mỹ.
Trầm mặc hồi lâu, Phí Nam Châu nhẹ giọng nói: "Tư Mỹ, anh sẽ không để em thua."
Nghe lời này của Phí Nam Châu, Cung Tư Mỹ biết rằng anh ta đồng ý cho Lê Mặc điểm kém bất chấp ánh mắt của công chúng.
Vị thế của Phí Nam Châu trong số các giám khảo là rất quan trọng, Cao Chí Minh đã nhận được sự ủng hộ hết mình của anh ta, đang tiến gần hơn một bước tới chức vô địch.
Ngày cô ta toàn quyền nắm giữ Cung Đình không còn xa.
Cách làm việc Phí Nam Châu chưa từng làm cô ta thất vọng, nhưng chuyện này đối với cô ta quá đỗi quan trọng, cô ta không cho phép xảy ra bất cứ sai sót nào.
Cô ta nghĩ bản thân đã kiểm soát được Phí Nam Châu.
Cô ta biết Phí Nam Châu thích mình đến nhường nào, chỉ cần tốt với anh ta một chút, anh ta nhất định sẽ tâm cân tình nguyện làm trâu làm bò cho cô ta, có chết cũng không từ.
Nghĩ đến đây, Cung Tư Mỹ nhẹ giọng nói với anh ta: "Nam Châu, tối nay anh ở bên em được không? Em vừa gặp ác mộng, em sợ lắm."
"Tư Mỹ, đừng sợ, anh qua ngay."
Tư Mỹ, đừng sợ ...
Nụ cười trên môi Liễu Đào nhợt nhạt và có phần bất lực.
Thực ra anh ta cũng có lúc ôn nhu, nhưng tất cả sự ôn nhu của anh ta đều dành cho Cung Tư Mỹ.
Nhìn thấy anh ta đi ra ngoài, Liễu Đào bỗng nhiên muốn giữ anh ta lại.
Có thể trước khi chết con người thực sự có cái gì đó gọi là linh tính, cô ấy cảm thấy khi anh ta rời khỏi cánh cửa này, cô ấy sẽ không bao giờ có cơ hội gặp lại anh ta.
Anh ta chưa bao giờ ôm cô ấy một cách thật lòng.
Trước khi chết, cô ấy muốn một lần cảm nhận được cái ôm của anh ta.
"Nam Châu!"
Nghe tiếng gọi của Liễu Đào, Phí Nam Châu cứng nhắc quay người: “Có chuyện gì? Tư Mỹ đang đợi tôi.”
Liễu Đào cười khổ, xem kìa, lúc anh ta nhắc đến Cung Tư Mỹ luôn không chút kiêng dè như thế, dường như Cung Tư Mỹ mới chính là vợ anh ta, còn cô ấy giống như kẻ thứ ba khuất trong bóng tối.
“Nam Châu, anh có thể... ôm tôi một lát không?”
Phí Nam Châu ngây người, anh ta chưa từng nghĩ tới Liễu Đào sẽ đột nhiên nói ra một câu như vậy.
Nhìn người phụ nữ với đôi môi nhợt nhạt trước mặt, Phí Nam Châu không kìm được bước tới, suýt chút nữa đưa tay ra ôm chặt cô ấy vào lòng.
Nhưng khi nghĩ đến cô ấy lấy lòng những người đàn ông khác, trong lòng anh ta chỉ còn lại sự mỉa mai.
Lạnh lùng quay người đi, Phí Nam Châu đi về phía trước không quay đầu lại, Lưu Đào cắn chặt răng, lao tới và ôm chặt lấy anh ta từ phía sau.
“Nam Châu, anh chưa bao giờ ôm tôi tử tế.”
“Thôi bỏ đi, Nam Châu, Anh không chịu ôm tôi, tôi chủ động ôm anh một lát cũng được.”
Phí Nam Châu đơ người, anh ta suýt chút nữa quay người lại ôm cô ấy. Nhưng nghĩ tới việc cô ấy mập mờ với nhiều người đàn ông khác, trong lòng chỉ còn lại căm hận lạnh lẽo.
Anh ta gần như dùng hết sức để xô cô ấy ra.
"Liễu Đào, nếu muốn ôm thì đi tìm tên mặt trắng đó đi!"
Anh ta chán ghét phủi chỗ áo mà Liễu Đào đã chạm vào: "Đừng có đụng vào tôi! Bẩn thỉu!"
Nói xong, Phí Nam Châu rời đi không chút lưu luyến.
Liễu Đào không ngờ Phí Nam Châu lại dùng sức đẩy cô ấy ra như vậy, cô ấy không kịp đề phòng mà đập mạnh cả người vào chiếc bàn.
Thật trùng hợp, góc bàn cứng ngắc đập vào bụng dưới của cô ấy.
Trong phút chốc, Liễu Đào chỉ cảm thấy giữa trời và đất, tất cả cảm giác đều chỉ còn lại đau đớn.
Cô ấy cũng là một thanh niên văn chương, đầu óc văn thơ phong phú, nhưng hiện tại, cô ấy không tìm được từ ngữ nào có thể diễn tả sự đau đớn của thân thể.
Thì ra ở giai đoạn cuối căn bệnh này sẽ gây đau đớn như vậy.
Đau đến mức không thể sống nổi.
Cho dù đau đến mức chết đi sống lại, Liễu Đào vẫn cố chật vật bò về phía tủ quần áo, từ ngăn dưới cùng lôi ra hai tờ đơn ly hôn dự phòng và một bản di chúc.
Trên di chúc cô ấy đã ký rồi nên không cần vướng bận gì nữa.
Kỳ thực cũng sẽ không vướng bận gì, ba cô ấy không thiếu chút tiền này, cô ấy không có con cái, không có người thân thích nào khác, toàn bộ tài sản chỉ có thể để lại cho Phí Nam Châu.
Anh ta khinh rẻ cô ấy cũng được.
Máu đã thấm ướt váy của cô ấy, nhìn thấy trên mặt đất toàn là máu, cô ấy vội vàng lấy khăn bông trong tủ ra lau.
Anh ta ưa sạch sẽ, cô ấy làm bẩn sàn rồi, anh ta nhất định sẽ nổi giận.
Ngay cả khi anh ta không thích cô ấy, cô ấy vẫn không nỡ để anh tức giận.
Cô ấy lau phía trước, máu tươi lại chảy ròng ròng phía sau.
Dường như có từng khóm hoa bỉ ngạn nở rộ, xóa thế nào cũng không sạch được.
Nếu đã không thể lau sạch, Liễu Đàn quyết định không lau nữa.
Ý thức càng lúc càng hỗn loạn, cô ấy ấn mạnh vào bụng dưới, đau đến mức tưởng như có thứ gì đó đang vỡ ra từng chút từng chút một.
Cô ấy nghĩ đến điều gì đó, vội vàng mò tìm giấy bút trên tủ đầu giường, để lại nguyện vọng cuối cùng.
Đầu ngón tay cô run lẩy bẩy, vài chữ quá đỗi dễ dàng với cô ấy thường ngày, nhưng vào lúc này, cô lại không thể viết ra.
Căn phòng vô cùng yên tĩnh, cô ấy có thể nghe thấy rõ ràng tiếng máu chảy, giọt máu nhỏ giọt cùng với sinh mệnh của cô ấy biến mất từng chút một.
Sau hơn nửa tiếng đồng hồ dày vò, những giọt mồ hôi túa ra trên trán, cuối cùng, cô ấy đã viết xong vài dòng ngắn ngủi đó.
Ngồi sụp xuống đất, tầm mắt của Liễu Đào dần trở nên mờ mịt.
Cô ấy biết rằng mình có thể đang trải qua những giây phút cuối cùng của sinh mệnh.
Vào thời khắc cuối cùng của cuộc đời, cô ấy rất muốn nghe giọng nói của Phí Nam Châu.
Đó là người đàn ông mà cô ấy đã ngày nhớ đêm mong, mến mộ từ khi còn nhỏ.
Liễu Đào phải mất rất nhiều sức lực mới nhặt được chiếc điện thoại rơi trên mặt đất.
Cô ấy không còn nhìn thấy màn hình điện thoại, nhưng cô ấy vẫn dễ dàng tìm được số điện thoại của Phí Nam Châu.
Cho dù đó là công cụ liên lạc của cô ấy nào, tên của Phí Nam Châu sẽ luôn được xếp đầu tiên trong danh bạ.
"Nam Châu..."
Đầu dây bên kia nhấc máy, Liễu Đào vừa mở miệng thì nghe thấy một giọng nữ ám muội.
"Nam Châu, chậm lại ... ừm..."
Nước mắt lặng lẽ khẽ lăn từ khóe mắt, cô ấy đột nhiên bật cười trong hàng nước mắt.
Cô ấy cười nói với đầu dây bên kia: “Tốt lắm”.
Cuối cùng thì anh ta cũng đã hoàn toàn có được người mình yêu, cuối cùng anh ta đã có được thứ mình muốn.
Tốt lắm.
Điện thoại chậm rãi tuột khỏi tay Liễu Đào, cô ấy muốn cúp điện thoại, nhưng còn chưa kịp nhặt điện thoại rơi trên mặt đất, bàn tay nhỏ bé của cô ấy đột ngột buông thõng.
Đôi mắt nhắm chặt, lông mi không chút run rẩy, cô ấy đã hoàn toàn vĩnh biệt thế giới này...