Đầu óc Nhan Nhã Tịnh hơi trì độn, cô nhớ rõ vừa rồi cô đã khóa cửa rồi, hiện giờ chất lượng cửa chống trộm cũng tốt lắm mà, sao anh Lưu lại có thể vào được!
Vì quá sợ hãi, bỗng chốc cô quên mất dùng những lời lẽ chính đáng đuổi anh ra.
Rất lâu sau, Nhan Nhã Tịnh mới tỉnh táo lại, ý thức được tình cảnh hiện giờ của mình, cô hét lên một tiếng, vội vàng chui lại vào trong nước.
Mặt cô nóng đến mức như bị bàn ủi làm bỏng, cô ấp úng nói với Lưu Thiên Hàn: “Anh Lưu, anh… anh đi ra ngoài!”
Lưu Thiên Hàn không hề có ý muốn ra ngoài, anh đúng lý hợp tình nói với Nhan Nhã Tịnh: “Nhan Nhã Tịnh, là em bảo tôi vào!”
Mặt Nhan Nhã Tịnh càng nóng hơn, anh Lưu đúng là không nói lý chút nào hết, cô bảo Tô Thu Quỳnh lấy quần áo giúp mà! Ai ngờ người bước vào không phải Tô Thu Quỳnh, mà là anh!
Nhan Nhã Tịnh hít sâu một hơi: “Anh Lưu, tôi không bảo anh vào, mời anh ra ngoài cho!”
Nghĩ rồi, Nhan Nhã Tịnh lại hỏi một câu: “Tôi đã khóa cửa rồi, sao anh lại vào được?”
“An Bảo đưa chìa khóa cho tôi.” Vẻ mặt Lưu Thiên Hàn mang theo sự đắc ý rõ ràng, tối nay anh tới đây, chính là do hai đứa trẻ ủng hộ, anh ra trận có danh nghĩa.
Nhan An Bảo…
Nhan Nhã Tịnh nghiến răng nghiến lợi. Có thế nào cô cũng không thể ngờ được, một đời thanh danh của cô lại bị hủy hoại bởi cậu con trai bảo bối ăn cây táo rào cây sung này!
Nhan Nhã Tịnh tức giận đến nỗi không còn lời nào để nói.
Nhan Nhã Tịnh nhắm chặt mắt lại, rồi lại lần nữa chầm chậm mở mắt ra. Cô biết, Nhan An Bảo đã dẫn sói vào nhà rồi, đêm nay cô đừng mơ sẽ dễ dàng tiễn sói đi.
Thế nên hiện giờ, hình như ngoại trừ giả chết ra thì cô chẳng thể làm gì khác cả.
Đúng, có lẽ cô đã chết rồi, bị anh Lưu dọa sợ chết.
Nghĩ như vậy, Nhan Nhã Tịnh quyết đoán nhắm mắt lại, đầu cũng rúc luôn vào trong nước, hoàn toàn không nhúc nhích.
Lông mày Nhan Nhã Tịnh lặng lẽ nhướng lên, cô đã giả chết luôn rồi, chắc anh có thể đi ra ngoài rồi chứ?
Chút mánh khóe này của Nhan Nhã Tịnh sao có thể qua được hỏa nhãn kim tinh của Lưu Thiên Hàn. Khóe môi anh gợi lên một nụ cười không rõ ý tứ, cô gái này đang giả chết đấy à?
Kỹ thuật diễn xuất này… không đúng, hoàn toàn không có chút kỹ thuật diễn xuất nào hết.
Lưu Thiên Hàn bất đắc dĩ khẽ thở dài một tiếng, vươn tay kéo Nhan Nhã Tịnh từ trong nước ra.
Kéo…
Cả người Nhan Nhã Tịnh căng cứng lại.
Nhan Nhã Tịnh biết, nếu lúc này cô mở mắt ra, muốn tránh khỏi cái ôm của Lưu Thiên Hàn, giữa hai người họ chắc chắn sẽ càng xấu hổ hơn, thế nên Nhan Nhã Tịnh trợn ngược mắt lên, tiếp tục giả chết.
Đêm nay, cứ coi như cô đã chết rồi đi.
“Nhan Nhã Tịnh, em thế này là chết đuối rồi đấy à?”
Lưu Thiên Hàn sợ cô gái nhỏ thẹn quá hóa giận, áp xuống đường cong trên khóe môi, hỏi đầy thâm ý.
Nhan Nhã Tịnh tiếp tục nhắm mắt lại, không nói lời nào, cô chỉ hy vọng Lưu Thiên Hàn có thể nhanh chóng ném cô xuống rồi để cô tự sinh tự diệt thôi.
“Ồ, đúng là chết đuối thật rồi. Nếu chết đuối, có phải tôi nên hô hấp nhân tạo cho em không?”
Hô hấp nhân tạo?
Nhan Nhã Tịnh suýt chút nữa không giả vờ nổi nữa, nhảy dựng lên từ trong lồng ngực Lưu Thiên Hàn.
Trong lúc rối rắm không biết nên phản ứng như thế nào, môi Lưu Thiên Hàn đã áp vào môi cô.
Nhan Nhã Tịnh khóc không ra nước mắt, nhưng làm sao bây giờ, cô đã giả chết rồi, không thể nào giả vờ được một nửa lại thành xác chết sống dậy chứ?
Có lẽ ngay cả ông trời cũng đang giúp cô, ngay khi cô sắp phát điên lên thì điện thoại của Lưu Thiên Hàn bỗng vang lên.
Nhan Nhã Tịnh vô thức khẽ hé hờ mắt, cô nhìn thấy rõ ràng, màn hình thông báo hiển thị là Cung Tư Mỹ.
Là người phụ nữ gửi tin nhắn cho Lưu Thiên Hàn mấy lần trước.
Dường như Lưu Thiên Hàn hơi nhíu mày, chần chờ một lát, cuối cùng anh vẫn nhấn nghe.
Điện thoại vừa được kết nối, đầu dây bên kia truyền tới giọng người phụ nữ vừa thẹn thùng vừa êm tai: “Anh Cửu…”
Anh Cửu…
Không hiểu sao trong lòng Nhan Nhã Tịnh lại thấy hơi chua xót, nhưng nghĩ tới Lưu Thiên Hàn nghe điện thoại là thời cơ tốt để cô thoát thân, cô cũng không rảnh lo nghĩ quá nhiều, cô mở khăn tắm ra, quấn kín mình lại, sau đó chạy vào phòng ngủ, quyết đoán khóa chặt cửa phòng.
Dù tên phản bội nhỏ Nhan An Bảo này đưa chìa khóa chung cư cho Lưu Thiên Hàn, nhưng anh cũng không thể có chìa khóa phòng ngủ của cô được. Tối nay cô không cần lo sẽ bị sỗ sàng tiếp nữa.
Thật ra Nhan Nhã Tịnh cũng từng nghĩ, nếu Lưu Thiên Hàn không mở được cửa phòng ngủ của cô thì có khả năng sẽ gõ cửa.
Lưu Thiên Hàn cũng tới gõ cửa thật, nhưng anh không bảo cô mở cửa, anh chỉ nói: “Nhan Nhã Tịnh, tôi có chút việc cần xử lý, tôi về trước đây.”
Nói xong, Lưu Thiên Hàn nhanh chóng bước ra khỏi căn hộ.
Nghe thấy tiếng cửa đóng lại, trong lòng Nhan Nhã Tịnh lại càng chua xót hơn.
Cô cảm thấy, hiện giờ cô ngày càng giống một bệnh nhân tâm thần mất rồi. Lưu Thiên Hàn chạm vào cô thì cô muốn giữ khoảng cách với anh, nhưng nghĩ đến việc anh rời đi, còn là đi tìm cô gái tên Cung Tư Mỹ kia nữa, trái tim cô lại giống như một hũ giấm ngâm lâu năm.
Rốt cuộc cô nên làm thế nào mới có thể vạch rõ giới hạn với anh Lưu, để không phải bị sự chua xót này giày vò nữa đây?
Hình như ngoại trừ xem mắt ra thì không còn cách nào khác nữa. Vừa rồi trang web mai mối lại giới thiệu cho cô một người đàn ông có điều kiện khá ổn khác, hy vọng buổi xem mắt tối mai sẽ thuận lợi.
…
Chiến Mục Hàng cưỡng ép mang Tô Thu Quỳnh thẳng về biệt thự Bán Sơn.
Anh ta quăng ngã Tô Thu Quỳnh phịch trên giường, trên khuôn mặt lạnh lùng không giấu nổi sự trào phúng.
“Ha! Khiêu vũ à. Liếc mắt đưa tình quyến rũ đàn ông? Tô Thu Quỳnh, cô đúng là đê tiện!”
Chiến Mục Hàng siết tay, bóp chặt cổ cô không chút thương tiếc: “Tô Thu Quỳnh, không có đàn ông cô sẽ chết sao? Nói! Không có đàn ông cô sẽ chết đúng không!”
Vì quá sợ hãi, bỗng chốc cô quên mất dùng những lời lẽ chính đáng đuổi anh ra.
Rất lâu sau, Nhan Nhã Tịnh mới tỉnh táo lại, ý thức được tình cảnh hiện giờ của mình, cô hét lên một tiếng, vội vàng chui lại vào trong nước.
Mặt cô nóng đến mức như bị bàn ủi làm bỏng, cô ấp úng nói với Lưu Thiên Hàn: “Anh Lưu, anh… anh đi ra ngoài!”
Lưu Thiên Hàn không hề có ý muốn ra ngoài, anh đúng lý hợp tình nói với Nhan Nhã Tịnh: “Nhan Nhã Tịnh, là em bảo tôi vào!”
Mặt Nhan Nhã Tịnh càng nóng hơn, anh Lưu đúng là không nói lý chút nào hết, cô bảo Tô Thu Quỳnh lấy quần áo giúp mà! Ai ngờ người bước vào không phải Tô Thu Quỳnh, mà là anh!
Nhan Nhã Tịnh hít sâu một hơi: “Anh Lưu, tôi không bảo anh vào, mời anh ra ngoài cho!”
Nghĩ rồi, Nhan Nhã Tịnh lại hỏi một câu: “Tôi đã khóa cửa rồi, sao anh lại vào được?”
“An Bảo đưa chìa khóa cho tôi.” Vẻ mặt Lưu Thiên Hàn mang theo sự đắc ý rõ ràng, tối nay anh tới đây, chính là do hai đứa trẻ ủng hộ, anh ra trận có danh nghĩa.
Nhan An Bảo…
Nhan Nhã Tịnh nghiến răng nghiến lợi. Có thế nào cô cũng không thể ngờ được, một đời thanh danh của cô lại bị hủy hoại bởi cậu con trai bảo bối ăn cây táo rào cây sung này!
Nhan Nhã Tịnh tức giận đến nỗi không còn lời nào để nói.
Nhan Nhã Tịnh nhắm chặt mắt lại, rồi lại lần nữa chầm chậm mở mắt ra. Cô biết, Nhan An Bảo đã dẫn sói vào nhà rồi, đêm nay cô đừng mơ sẽ dễ dàng tiễn sói đi.
Thế nên hiện giờ, hình như ngoại trừ giả chết ra thì cô chẳng thể làm gì khác cả.
Đúng, có lẽ cô đã chết rồi, bị anh Lưu dọa sợ chết.
Nghĩ như vậy, Nhan Nhã Tịnh quyết đoán nhắm mắt lại, đầu cũng rúc luôn vào trong nước, hoàn toàn không nhúc nhích.
Lông mày Nhan Nhã Tịnh lặng lẽ nhướng lên, cô đã giả chết luôn rồi, chắc anh có thể đi ra ngoài rồi chứ?
Chút mánh khóe này của Nhan Nhã Tịnh sao có thể qua được hỏa nhãn kim tinh của Lưu Thiên Hàn. Khóe môi anh gợi lên một nụ cười không rõ ý tứ, cô gái này đang giả chết đấy à?
Kỹ thuật diễn xuất này… không đúng, hoàn toàn không có chút kỹ thuật diễn xuất nào hết.
Lưu Thiên Hàn bất đắc dĩ khẽ thở dài một tiếng, vươn tay kéo Nhan Nhã Tịnh từ trong nước ra.
Kéo…
Cả người Nhan Nhã Tịnh căng cứng lại.
Nhan Nhã Tịnh biết, nếu lúc này cô mở mắt ra, muốn tránh khỏi cái ôm của Lưu Thiên Hàn, giữa hai người họ chắc chắn sẽ càng xấu hổ hơn, thế nên Nhan Nhã Tịnh trợn ngược mắt lên, tiếp tục giả chết.
Đêm nay, cứ coi như cô đã chết rồi đi.
“Nhan Nhã Tịnh, em thế này là chết đuối rồi đấy à?”
Lưu Thiên Hàn sợ cô gái nhỏ thẹn quá hóa giận, áp xuống đường cong trên khóe môi, hỏi đầy thâm ý.
Nhan Nhã Tịnh tiếp tục nhắm mắt lại, không nói lời nào, cô chỉ hy vọng Lưu Thiên Hàn có thể nhanh chóng ném cô xuống rồi để cô tự sinh tự diệt thôi.
“Ồ, đúng là chết đuối thật rồi. Nếu chết đuối, có phải tôi nên hô hấp nhân tạo cho em không?”
Hô hấp nhân tạo?
Nhan Nhã Tịnh suýt chút nữa không giả vờ nổi nữa, nhảy dựng lên từ trong lồng ngực Lưu Thiên Hàn.
Trong lúc rối rắm không biết nên phản ứng như thế nào, môi Lưu Thiên Hàn đã áp vào môi cô.
Nhan Nhã Tịnh khóc không ra nước mắt, nhưng làm sao bây giờ, cô đã giả chết rồi, không thể nào giả vờ được một nửa lại thành xác chết sống dậy chứ?
Có lẽ ngay cả ông trời cũng đang giúp cô, ngay khi cô sắp phát điên lên thì điện thoại của Lưu Thiên Hàn bỗng vang lên.
Nhan Nhã Tịnh vô thức khẽ hé hờ mắt, cô nhìn thấy rõ ràng, màn hình thông báo hiển thị là Cung Tư Mỹ.
Là người phụ nữ gửi tin nhắn cho Lưu Thiên Hàn mấy lần trước.
Dường như Lưu Thiên Hàn hơi nhíu mày, chần chờ một lát, cuối cùng anh vẫn nhấn nghe.
Điện thoại vừa được kết nối, đầu dây bên kia truyền tới giọng người phụ nữ vừa thẹn thùng vừa êm tai: “Anh Cửu…”
Anh Cửu…
Không hiểu sao trong lòng Nhan Nhã Tịnh lại thấy hơi chua xót, nhưng nghĩ tới Lưu Thiên Hàn nghe điện thoại là thời cơ tốt để cô thoát thân, cô cũng không rảnh lo nghĩ quá nhiều, cô mở khăn tắm ra, quấn kín mình lại, sau đó chạy vào phòng ngủ, quyết đoán khóa chặt cửa phòng.
Dù tên phản bội nhỏ Nhan An Bảo này đưa chìa khóa chung cư cho Lưu Thiên Hàn, nhưng anh cũng không thể có chìa khóa phòng ngủ của cô được. Tối nay cô không cần lo sẽ bị sỗ sàng tiếp nữa.
Thật ra Nhan Nhã Tịnh cũng từng nghĩ, nếu Lưu Thiên Hàn không mở được cửa phòng ngủ của cô thì có khả năng sẽ gõ cửa.
Lưu Thiên Hàn cũng tới gõ cửa thật, nhưng anh không bảo cô mở cửa, anh chỉ nói: “Nhan Nhã Tịnh, tôi có chút việc cần xử lý, tôi về trước đây.”
Nói xong, Lưu Thiên Hàn nhanh chóng bước ra khỏi căn hộ.
Nghe thấy tiếng cửa đóng lại, trong lòng Nhan Nhã Tịnh lại càng chua xót hơn.
Cô cảm thấy, hiện giờ cô ngày càng giống một bệnh nhân tâm thần mất rồi. Lưu Thiên Hàn chạm vào cô thì cô muốn giữ khoảng cách với anh, nhưng nghĩ đến việc anh rời đi, còn là đi tìm cô gái tên Cung Tư Mỹ kia nữa, trái tim cô lại giống như một hũ giấm ngâm lâu năm.
Rốt cuộc cô nên làm thế nào mới có thể vạch rõ giới hạn với anh Lưu, để không phải bị sự chua xót này giày vò nữa đây?
Hình như ngoại trừ xem mắt ra thì không còn cách nào khác nữa. Vừa rồi trang web mai mối lại giới thiệu cho cô một người đàn ông có điều kiện khá ổn khác, hy vọng buổi xem mắt tối mai sẽ thuận lợi.
…
Chiến Mục Hàng cưỡng ép mang Tô Thu Quỳnh thẳng về biệt thự Bán Sơn.
Anh ta quăng ngã Tô Thu Quỳnh phịch trên giường, trên khuôn mặt lạnh lùng không giấu nổi sự trào phúng.
“Ha! Khiêu vũ à. Liếc mắt đưa tình quyến rũ đàn ông? Tô Thu Quỳnh, cô đúng là đê tiện!”
Chiến Mục Hàng siết tay, bóp chặt cổ cô không chút thương tiếc: “Tô Thu Quỳnh, không có đàn ông cô sẽ chết sao? Nói! Không có đàn ông cô sẽ chết đúng không!”