Tô Thu Quỳnh cười, cười đến nỗi hốc mắt chua xót. Cô thật sự cảm thấy lời này của Chiến Mục Hàng cực kỳ, cực kỳ buồn cười.
Anh ta còn cho người giết chết con của cô luôn rồi, hiện giờ còn làm bộ làm tịch hỏi cô năm đó rốt cuộc có mang thai hay không. Không phải anh ta rất nực cười à!
Trong lòng Chiến Mục Hàng vốn dĩ cũng đã khó chịu tới cực hạn rồi, Tô Thu Quỳnh lại cười như vậy, trong lòng anh ta càng tức giận như bị lửa thiêu.
Anh ta nên vặn gãy cổ cô rồi xong xuôi mọi chuyện. Anh ta não tàn rồi nên mới để người phụ nữ này chọc giận anh ta hết lần này tới lần khác như thế!
Tô Thu Quỳnh hít sâu mấy hơi mới tìm lại giọng mình, cô tiếp tục nhìn Chiến Mục Hàng mà cười, rõ ràng là một khuôn mặt xinh đẹp như vậy, nhưng lại hệt như một con búp bê vải không có linh hồn.
“Chiến Mục Hàng, sáu năm trước tôi có mang thai không, anh lại không biết chắc?”
“Tôi…”
Chiến Mục Hàng nghẹn họng, anh ta thật sự không biết cô có mang thai hay không.
“Chiến Mục Hàng, đừng chạm vào tôi. Tôi nói rồi, anh đừng chạm vào, khiến tôi ghê tởm!”
Thấy tay Chiến Mục Hàng vẫn ở trên cổ cô, Tô Thu Quỳnh cười càng mỉa mai hơn: “Chiến Mục Hàng, nếu anh muốn tôi chết thì tốt nhất mau giết tôi luôn đi! Bóp cổ cho đã vào rồi lại buông ra, làm vậy càng khiến người ta ghê tởm hơn thôi!”
Khốn khiếp! Lại nói anh ta ghê tởm tiếp!
Chiến Mục Hàng siết chặt ngón tay, người phụ nữ này, thật đúng là cả người đầy gai, được lắm!
“Tô Thu Quỳnh, nói! Rốt cuộc con của tôi ở đâu rồi?”
Lần trước cô nói anh ta khiến con họ bị kẹp chết, giết chết con. Anh ta không tin, anh ta hoàn toàn không làm những chuyện đó. Nếu cô thật sự mang thai thì nhất định đã giấu con họ đi rồi!
Anh ta là ba đứa bé, dựa vào đâu một mình cô giấu đứa bé đi, không cho anh ta gặp con?
Cô không có tư cách làm vậy!
Lời này của Chiến Mục Hàng thật sự chọc cười Tô Thu Quỳnh, nhưng Tô Thu Quỳnh càng cười thì trong lòng lại càng quạnh quẽ.
Cô nhìn Chiến Mục Hàng như nhìn một tên ngốc, ý hận trong mắt vẫn không vơi đi chút nào.
Giống như nói đùa, từng chữ cô thốt ra đều mang theo oán hận, mang theo sự trách móc đời đời kiếp kiếp không thể tha thứ.
“Chiến Mục Hàng, tôi nói rồi, anh cử người khiến con chúng ta bị kẹp chết, giết chết con chúng ta. Hiện giờ anh còn muốn hỏi rốt cuộc con chúng ta ở đâu? Anh ngớ ngẩn đấy à?”
“Chiến Mục Hàng, anh đúng là tên ngớ ngẩn!”
“Anh muốn tìm đứa bé đó đúng không? Ha, đứa bé đó đã chết rồi, bị anh tàn nhẫn giết chết. Nếu anh thật sự muốn tìm nó thì đi chết đi!”
Ban đầu Tô Thu Quỳnh nói những lời này còn có thể duy trì sự bình tĩnh lạnh nhạt như thói quen, nhưng vì quá hận, hận đến nỗi hàm răng run lên, càng nói, giọng cô càng mang theo sự cuồng loạn không nói thành lời.
Chiến Mục Hàng ngơ ngẩn nhìn Tô Thu Quỳnh, bỗng chốc anh ta lại quên tiếp tục bóp cổ Tô Thu Quỳnh.
Cơ thể Tô Thu Quỳnh được tự do, vội vàng chạy ra ngoài cửa.
Dù tàn tạ chạy ra ngoài, cô cũng không muốn ở cùng Chiến Mục Hàng thêm một giây nào nữa.
“Tô Thu Quỳnh, cô quay lại cho tôi!”
Chiến Mục Hàng nắm lấy cổ tay Tô Thu Quỳnh, hiện giờ trên người cô chỉ che đậy một chút thôi, không khác gì không mặc gì. Cô ra ngoài như vậy, muốn để người khác nhìn thấy cơ thể mình sao?
Người phụ nữ từng cao quý kiêu ngạo, sao hiện giờ ngay cả mặt mũi cũng không cần như thế!
“Tô Thu Quỳnh, cô muốn không mặc quần áo ra ngoài quyến rũ đàn ông hả? Cô đúng là đê tiện!”
“Chát!”
Tô Thu Quỳnh hung hăng giáng một cái tát thật mạnh lên mặt Chiến Mục Hàng, dù cô có đê tiện thì anh ta cũng không có tư cách nói!
Chiến Mục Hàng anh ta dựa vào cái gì! Anh ta tưởng mình là cái thá gì! Anh ta chỉ là tên đầu sỏ hủy hoại cuộc đời cô thôi!
Tay Tô Thu Quỳnh không dùng được nhiều sức lực, nhưng cái tát này đánh vào mặt Chiến Mục Hàng vẫn khiến anh ta lập tức nổi giận thành ác ma.
Chiến Mục Hàng anh ta là ai!
Người đứng đầu cao ngạo bễ nghễ của nhà họ Chiến, đã khi nào bị phụ nữ đánh như vậy đâu!
Chiến Mục Hàng đột nhiên bóp chặt cổ tay Tô Thu Quỳnh, gần như muốn bẻ gãy cổ tay cô, anh ta nghiến răng nghiến lợi, từng câu từng chữ anh ta nói đều giống như nhảy ra.
“Tô Thu Quỳnh!”
Nếu như là người phụ nữ khác dám ra tay đánh anh ta, Chiến Mục Hàng chắc chắn sẽ thẳng thừng bẻ gãy tay người đó. Anh ta cũng muốn cho Tô Thu Quỳnh một bài học, thế nên sức lực bóp cổ tay Tô Thu Quỳnh ngày càng lớn.
Bất chợt, anh ta bỗng cảm thấy cảm giác trên đầu ngón tay mình hơi kỳ lạ.
Trước kia cổ tay Tô Thu Quỳnh bóng loáng như ngọc, nhưng hiện giờ, anh ta nắm chặt cánh tay Tô Thu Quỳnh lại có chút cồm cộm.
Chiến Mục Hàng bất giác cúi đầu, anh ta không nhịn được mà nhìn về phía cổ tay Tô Thu Quỳnh.
Anh ta phát hiện, cổ tay vốn dĩ nõn nhà của Tô Thu Quỳnh lại đầy vết sẹo ngang dọc.
Đồng tử Chiến Mục Hàng chợt co rút lại, anh ta không dám tin nhìn cổ tay Tô Thu Quỳnh, sao cổ tay cô lại nhiều sẹo như vậy?
Hiện giờ Chiến Mục Hàng đang nắm cổ tay phải của Tô Thu Quỳnh, anh ta như muốn chứng minh gì đó, rồi lại không biết rốt cuộc mình muốn chứng minh điều gì.
Anh ta theo bản năng túm lấy tay trái của Tô Thu Quỳnh, phát hiện, cổ tay trái cô nhìn càng thê thảm hơn.
Nhìn cổ tay Tô Thu Quỳnh rõ ràng gầy gò hơn so với người bình thường, Chiến Mục Hàng bừng tỉnh, đêm qua cô đẩy anh ta, sức lực yếu như vậy, không phải cô lạt mềm buộc chặt, mà là, có lẽ cô thật sự không dùng sức được.
Chiến Mục Hàng vẫn chưa hồi phục tinh thần khỏi cơn khiếp sợ thì lại chú ý tới, tay trái Tô Thu Quỳnh không có ngón út.
Ngón út cô, hẳn là bị người ta chặt đi từ gốc.
Bàn tay Chiến Mục Hàng đang túm lấy tay Tô Thu Quỳnh không khỏi run lên.
Sao cô lại không có ngón út?
Người ở Vân Hải, không ai là không biết cô cả Tô Thu Quỳnh tài mạo song toàn của nhà họ Tô. Cô có một đôi tay biết đánh đàn, biết viết thơ, cô có thể đánh ra khúc piano êm tai nhất, chữ cô viết ra thon gọn thanh mảnh, khiến lòng người rung động.
Nhưng giờ thì sao?
Đôi tay biết đánh đàn viết thơ sao lại thành ra như vậy!
Chiến Mục Hàng gần như buột miệng thốt ra: “Tô Thu Quỳnh, tay cô làm sao thế này?”
Tô Thu Quỳnh cười, rõ ràng là nụ cười hoàn mỹ không chê vào đâu được, nhưng lại khó coi hơn cả khóc.
“Nhờ ơn anh tặng cả đấy!”
Nhân lúc Chiến Mục Hàng hoảng hốt, Tô Thu Quỳnh đột nhiên rút tay ra, lao ra bên ngoài phòng.
Cô nhớ rõ trong phòng khách có quần áo dự phòng, hy vọng cô có thể tới phòng khách tìm một bộ quần áo. Nếu không, cô cứ như vậy ra ngoài thì đúng là không biết xấu hổ thật!
Mãi cho tới khi Tô Thu Quỳnh rời đi, Chiến Mục Hàng vẫn chưa thể hoàn hồn lại từ cơn kinh hãi, nhờ ơn anh ta tặng?
Sao lại nhờ ơn anh ta tặng?
Chiến Mục Hàng vẫn luôn không chú ý, mấy năm qua Tô Thu Quỳnh ngoại trừ ngồi tù ra còn xảy ra chuyện gì khác nữa. Hiện giờ, anh ta bỗng nhiên cảm thấy, hình như anh ta cần điều tra gì đó.
Nhưng, nên điều tra gì đây?
Hình như, không biết nên bắt đầu từ đâu cả.
Sau khi Nhan Nhã Tịnh tan làm, cô lập tức đi thẳng tới một nhà hàng kiểu Pháp để xem mắt.
Nhà hàng kiểu Pháp này thường ngày kinh doanh cực kỳ tốt, nhưng không hiểu sao hôm nay lại thế này, bên trong chỉ có mỗi một bàn khách.
Rõ ràng, người đàn ông quay lưng về phía cô ngồi ở cửa sổ chính là đối tượng xem mắt của cô ngày hôm nay.
Không biết có phải do ảo giác của cô hay không, cô cảm thấy chiếc gáy của người đàn ông này cực kỳ giống chiếc gáy cao ngạo lạnh lùng của anh Lưu.
Anh ta còn cho người giết chết con của cô luôn rồi, hiện giờ còn làm bộ làm tịch hỏi cô năm đó rốt cuộc có mang thai hay không. Không phải anh ta rất nực cười à!
Trong lòng Chiến Mục Hàng vốn dĩ cũng đã khó chịu tới cực hạn rồi, Tô Thu Quỳnh lại cười như vậy, trong lòng anh ta càng tức giận như bị lửa thiêu.
Anh ta nên vặn gãy cổ cô rồi xong xuôi mọi chuyện. Anh ta não tàn rồi nên mới để người phụ nữ này chọc giận anh ta hết lần này tới lần khác như thế!
Tô Thu Quỳnh hít sâu mấy hơi mới tìm lại giọng mình, cô tiếp tục nhìn Chiến Mục Hàng mà cười, rõ ràng là một khuôn mặt xinh đẹp như vậy, nhưng lại hệt như một con búp bê vải không có linh hồn.
“Chiến Mục Hàng, sáu năm trước tôi có mang thai không, anh lại không biết chắc?”
“Tôi…”
Chiến Mục Hàng nghẹn họng, anh ta thật sự không biết cô có mang thai hay không.
“Chiến Mục Hàng, đừng chạm vào tôi. Tôi nói rồi, anh đừng chạm vào, khiến tôi ghê tởm!”
Thấy tay Chiến Mục Hàng vẫn ở trên cổ cô, Tô Thu Quỳnh cười càng mỉa mai hơn: “Chiến Mục Hàng, nếu anh muốn tôi chết thì tốt nhất mau giết tôi luôn đi! Bóp cổ cho đã vào rồi lại buông ra, làm vậy càng khiến người ta ghê tởm hơn thôi!”
Khốn khiếp! Lại nói anh ta ghê tởm tiếp!
Chiến Mục Hàng siết chặt ngón tay, người phụ nữ này, thật đúng là cả người đầy gai, được lắm!
“Tô Thu Quỳnh, nói! Rốt cuộc con của tôi ở đâu rồi?”
Lần trước cô nói anh ta khiến con họ bị kẹp chết, giết chết con. Anh ta không tin, anh ta hoàn toàn không làm những chuyện đó. Nếu cô thật sự mang thai thì nhất định đã giấu con họ đi rồi!
Anh ta là ba đứa bé, dựa vào đâu một mình cô giấu đứa bé đi, không cho anh ta gặp con?
Cô không có tư cách làm vậy!
Lời này của Chiến Mục Hàng thật sự chọc cười Tô Thu Quỳnh, nhưng Tô Thu Quỳnh càng cười thì trong lòng lại càng quạnh quẽ.
Cô nhìn Chiến Mục Hàng như nhìn một tên ngốc, ý hận trong mắt vẫn không vơi đi chút nào.
Giống như nói đùa, từng chữ cô thốt ra đều mang theo oán hận, mang theo sự trách móc đời đời kiếp kiếp không thể tha thứ.
“Chiến Mục Hàng, tôi nói rồi, anh cử người khiến con chúng ta bị kẹp chết, giết chết con chúng ta. Hiện giờ anh còn muốn hỏi rốt cuộc con chúng ta ở đâu? Anh ngớ ngẩn đấy à?”
“Chiến Mục Hàng, anh đúng là tên ngớ ngẩn!”
“Anh muốn tìm đứa bé đó đúng không? Ha, đứa bé đó đã chết rồi, bị anh tàn nhẫn giết chết. Nếu anh thật sự muốn tìm nó thì đi chết đi!”
Ban đầu Tô Thu Quỳnh nói những lời này còn có thể duy trì sự bình tĩnh lạnh nhạt như thói quen, nhưng vì quá hận, hận đến nỗi hàm răng run lên, càng nói, giọng cô càng mang theo sự cuồng loạn không nói thành lời.
Chiến Mục Hàng ngơ ngẩn nhìn Tô Thu Quỳnh, bỗng chốc anh ta lại quên tiếp tục bóp cổ Tô Thu Quỳnh.
Cơ thể Tô Thu Quỳnh được tự do, vội vàng chạy ra ngoài cửa.
Dù tàn tạ chạy ra ngoài, cô cũng không muốn ở cùng Chiến Mục Hàng thêm một giây nào nữa.
“Tô Thu Quỳnh, cô quay lại cho tôi!”
Chiến Mục Hàng nắm lấy cổ tay Tô Thu Quỳnh, hiện giờ trên người cô chỉ che đậy một chút thôi, không khác gì không mặc gì. Cô ra ngoài như vậy, muốn để người khác nhìn thấy cơ thể mình sao?
Người phụ nữ từng cao quý kiêu ngạo, sao hiện giờ ngay cả mặt mũi cũng không cần như thế!
“Tô Thu Quỳnh, cô muốn không mặc quần áo ra ngoài quyến rũ đàn ông hả? Cô đúng là đê tiện!”
“Chát!”
Tô Thu Quỳnh hung hăng giáng một cái tát thật mạnh lên mặt Chiến Mục Hàng, dù cô có đê tiện thì anh ta cũng không có tư cách nói!
Chiến Mục Hàng anh ta dựa vào cái gì! Anh ta tưởng mình là cái thá gì! Anh ta chỉ là tên đầu sỏ hủy hoại cuộc đời cô thôi!
Tay Tô Thu Quỳnh không dùng được nhiều sức lực, nhưng cái tát này đánh vào mặt Chiến Mục Hàng vẫn khiến anh ta lập tức nổi giận thành ác ma.
Chiến Mục Hàng anh ta là ai!
Người đứng đầu cao ngạo bễ nghễ của nhà họ Chiến, đã khi nào bị phụ nữ đánh như vậy đâu!
Chiến Mục Hàng đột nhiên bóp chặt cổ tay Tô Thu Quỳnh, gần như muốn bẻ gãy cổ tay cô, anh ta nghiến răng nghiến lợi, từng câu từng chữ anh ta nói đều giống như nhảy ra.
“Tô Thu Quỳnh!”
Nếu như là người phụ nữ khác dám ra tay đánh anh ta, Chiến Mục Hàng chắc chắn sẽ thẳng thừng bẻ gãy tay người đó. Anh ta cũng muốn cho Tô Thu Quỳnh một bài học, thế nên sức lực bóp cổ tay Tô Thu Quỳnh ngày càng lớn.
Bất chợt, anh ta bỗng cảm thấy cảm giác trên đầu ngón tay mình hơi kỳ lạ.
Trước kia cổ tay Tô Thu Quỳnh bóng loáng như ngọc, nhưng hiện giờ, anh ta nắm chặt cánh tay Tô Thu Quỳnh lại có chút cồm cộm.
Chiến Mục Hàng bất giác cúi đầu, anh ta không nhịn được mà nhìn về phía cổ tay Tô Thu Quỳnh.
Anh ta phát hiện, cổ tay vốn dĩ nõn nhà của Tô Thu Quỳnh lại đầy vết sẹo ngang dọc.
Đồng tử Chiến Mục Hàng chợt co rút lại, anh ta không dám tin nhìn cổ tay Tô Thu Quỳnh, sao cổ tay cô lại nhiều sẹo như vậy?
Hiện giờ Chiến Mục Hàng đang nắm cổ tay phải của Tô Thu Quỳnh, anh ta như muốn chứng minh gì đó, rồi lại không biết rốt cuộc mình muốn chứng minh điều gì.
Anh ta theo bản năng túm lấy tay trái của Tô Thu Quỳnh, phát hiện, cổ tay trái cô nhìn càng thê thảm hơn.
Nhìn cổ tay Tô Thu Quỳnh rõ ràng gầy gò hơn so với người bình thường, Chiến Mục Hàng bừng tỉnh, đêm qua cô đẩy anh ta, sức lực yếu như vậy, không phải cô lạt mềm buộc chặt, mà là, có lẽ cô thật sự không dùng sức được.
Chiến Mục Hàng vẫn chưa hồi phục tinh thần khỏi cơn khiếp sợ thì lại chú ý tới, tay trái Tô Thu Quỳnh không có ngón út.
Ngón út cô, hẳn là bị người ta chặt đi từ gốc.
Bàn tay Chiến Mục Hàng đang túm lấy tay Tô Thu Quỳnh không khỏi run lên.
Sao cô lại không có ngón út?
Người ở Vân Hải, không ai là không biết cô cả Tô Thu Quỳnh tài mạo song toàn của nhà họ Tô. Cô có một đôi tay biết đánh đàn, biết viết thơ, cô có thể đánh ra khúc piano êm tai nhất, chữ cô viết ra thon gọn thanh mảnh, khiến lòng người rung động.
Nhưng giờ thì sao?
Đôi tay biết đánh đàn viết thơ sao lại thành ra như vậy!
Chiến Mục Hàng gần như buột miệng thốt ra: “Tô Thu Quỳnh, tay cô làm sao thế này?”
Tô Thu Quỳnh cười, rõ ràng là nụ cười hoàn mỹ không chê vào đâu được, nhưng lại khó coi hơn cả khóc.
“Nhờ ơn anh tặng cả đấy!”
Nhân lúc Chiến Mục Hàng hoảng hốt, Tô Thu Quỳnh đột nhiên rút tay ra, lao ra bên ngoài phòng.
Cô nhớ rõ trong phòng khách có quần áo dự phòng, hy vọng cô có thể tới phòng khách tìm một bộ quần áo. Nếu không, cô cứ như vậy ra ngoài thì đúng là không biết xấu hổ thật!
Mãi cho tới khi Tô Thu Quỳnh rời đi, Chiến Mục Hàng vẫn chưa thể hoàn hồn lại từ cơn kinh hãi, nhờ ơn anh ta tặng?
Sao lại nhờ ơn anh ta tặng?
Chiến Mục Hàng vẫn luôn không chú ý, mấy năm qua Tô Thu Quỳnh ngoại trừ ngồi tù ra còn xảy ra chuyện gì khác nữa. Hiện giờ, anh ta bỗng nhiên cảm thấy, hình như anh ta cần điều tra gì đó.
Nhưng, nên điều tra gì đây?
Hình như, không biết nên bắt đầu từ đâu cả.
Sau khi Nhan Nhã Tịnh tan làm, cô lập tức đi thẳng tới một nhà hàng kiểu Pháp để xem mắt.
Nhà hàng kiểu Pháp này thường ngày kinh doanh cực kỳ tốt, nhưng không hiểu sao hôm nay lại thế này, bên trong chỉ có mỗi một bàn khách.
Rõ ràng, người đàn ông quay lưng về phía cô ngồi ở cửa sổ chính là đối tượng xem mắt của cô ngày hôm nay.
Không biết có phải do ảo giác của cô hay không, cô cảm thấy chiếc gáy của người đàn ông này cực kỳ giống chiếc gáy cao ngạo lạnh lùng của anh Lưu.