Người mở cửa cho Chiến Mục Hàng là Lưu Thiên Hàn.
Lưu Thiên Hàn liếc mắt nhìn Chiến Mục Hàng với vẻ mặt thâm sâu khó lường, mấp máy môi như muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng vẫn không mở miệng.
Chiến Mục Hàng dồn sức nắm lấy bả vai của Lưu Thiên Hàn: "Lưu Cửu, Tô Thu Quỳnh đâu rồi?"
Những lời này của anh ta không giống như đang hỏi Lưu Thiên Hàn, ngay giây tiếp theo anh ta lại bỗng buông anh ra rồi chạy thẳng về phía phòng của Tô Thu Quỳnh.
Nhưng còn chưa đi tới cửa phòng của cô, Chiến Mục Hàng đã nghe âm thanh từ trong phòng tắm phát ra.
"Thu Quỳnh à, em đừng có cù lét anh nữa được không? Anh sợ nhất là bị nhột đó!"
Đúng vậy, chính là tiếng của Lâm Tiêu.
Tô Thu Quỳnh và Lâm Tiêu, ở trong phòng tắm!
Đầu của Chiến Mục Hàng như nổ bùm một phát, cứ như ma đưa quỷ dắt mà từng bước tiến về phía phòng tắm.
Anh ta đứng yên ở cửa phòng tắm, không nhúc nhích. Từ trước giờ anh ta coi thường nhất chính là hành vi nghe lén người khác, nhưng mà lúc này đây, anh ta lại đang không khống chế được bản thân mình nữa.
Anh ta như phát điên, rất muốn biết Tô Thu Quỳnh và Lâm Tiêu làm gì ở trong phòng tắm.
Tiếng của Lâm Tiêu vẫn còn đang tiếp tục: "Thu Quỳnh, nhột quá, nhột chết anh rồi. Thu Quỳnh à anh xin đấy, anh sai rồi mà. Anh đứng dắn một chút là được chứ gì, em đừng cù lét nữa mà, anh thật sự rất sợ nhột!"
Lâm Tiêu và Tô Thu Quỳnh, thật sự là đang tắm chung trong phòng tắm.
Ngoại trừ tắm, bọn họ còn đang làm gì nữa?
Đứng đắn một chút là được?
Tô Thu Quỳnh đang làm chuyện ám muội gì đó với Lâm Tiêu?
Sau đó còn nghe tiếng nước bị tràn ra rơi xuống sàn. Ở trong bồn tắm mà có thể khiến nước tràn ra ngoài mãnh liệt như vậy, nhất định là hai người đó đang làm rất nhiều chuyện không được trong sáng rồi.
Đôi mắt Chiến Mục Hàng hằn lên tơ máu, Tô Thu Quỳnh và Lâm Tiêu, hai người bọn họ thật sự là không nhịn nổi nữa sao!
Lưu Thiên Hàn và Nhan Nhã Tịnh còn đang ở trong căn hộ kia kìa, vậy mà hai người họ đã như vậy rồi.
Ha!
Bị thương á?
Bị thương mà còn có thể bay nhảy trong nước được như vậy à. Tô Thu Quỳnh, rốt cuộc người phụ nữ này là mặt dày hay là không biết xấu hổ vậy!
Chiến Mục Hàng thật sự rất muốn đạp một phát đá bay cánh cửa phòng tắm, nhưng mà sau khi vào trong rồi thì sao nữa?
Anh ta có thể nói cái gì, có thể làm được gì? Chẳng qua chỉ là thưởng thức cảnh xuân nóng bỏng của Tô Thu Quỳnh và Lâm Tiêu mà thôi!
Một người đàn ông cứng rắn quật cường như vậy, đội trời đạp đất như vậy lại không có dũng khí để đối mặt với cảnh tượng tình tứ của Tô Thu Quỳnh và người đàn ông khác.
Chiến Mục Hàng mắt đỏ như máu, dồn sức buông tay nắm cửa ra rồi chạy xộc ra ngoài.
Anh ta vẫn luôn cố gắng muốn cho mình và Tô Thu Quỳnh một cơ hội. Nhưng mà còn Tô Thu Quỳnh thì sao, cô hoàn toàn không hề quan tâm tới cơ hội đó!
Nếu cô đã không quan tâm đến, cũng không mong muốn nó, vậy anh ta còn phải tưởng bở làm gì nữa!
Nhưng mà Tô Thu Quỳnh, em muốn yêu đương gắn bó với Lâm Tiêu chứ gì? Nằm mơ đi!
Người phụ nữ của anh ta, dù có muốn ức hiếp cũng chỉ có mình anh ta được ức hiếp thôi, người khác muốn ức hiếp thì chỉ đáng nhận cái chết!
Chiến Mục Hàng chậm rãi lấy điện thoại ra gọi cho Minh Quân, giọng nói lạnh đến mức như phát ra từ dưới mười tám tầng địa ngục: "Điều tra giúp tôi một số điện thoại, sau đó tiễn chủ nhân của số điện thoại đó lên đường cho tôi!"
Sau khi Chiến Mục Hàng rời đi, Lâm Tiêu cũng bước ra từ trong phòng tắm.
Lưu Thiên Hàn thật sự không ngờ Lâm Tiêu vào phòng tắm một mình lại có thể tự biên ra được nhiều màn li kì như vậy. Nhìn Lâm Tiêu như thể mang trong mình tài diễn xuất gạo cội như vậy, anh không kìm được mà buông một câu: "Lâm Tam, anh không đổi sang làm diễn viên thật sự là lãng phí lớn đó."
"Sao hả, ngưỡng mộ à?" Lâm Tiêu ung dung lấy ra một điếu thuốc, châm lửa hút. Nhưng rồi nhớ chuyện Tô Thu Quỳnh ghét mùi khói thuốc, anh ta lại nghiền đầu lọc đi: "Cái này gọi là làm chuyện lớn không ngại dối trá.". Truyện Dị Giới
Lâm Tiêu không cảm thấy hành vi của mình là bỉ ổi, anh ta vốn xuất hiện trong cuộc đời của Tô Thu Quỳnh sau Chiến Mục Hàng rất nhiều năm, nếu muốn vượt qua người đi trước với tư cách người đến sau thì dĩ nhiên phải giở một chút mánh khóe rồi.
Hơn nữa, tất cả những mánh khóe đó của anh ta đều chỉ là vì để cho Tô Thu Quỳnh có thể tránh xa khỏi tên đàn ông cặn bã đó thôi. Nếu Tô Thu Quỳnh bị Chiến Mục Hàng lừa gạt thì sẽ lại rơi vào biển lửa lần nữa.
"Nếu anh ngưỡng mộ thì tôi dạy anh vài chiêu."
"Không cần." Lưu Thiên Hàn dịu dàng đánh mắt nhìn về phía phòng của Nhan Nhã Tịnh một cái: "Trái tim của Nhan Nhã Tịnh dành cho tôi, tôi không cần giở mấy thứ âm mưu quỷ kế này."
"Anh thật sự không cần?" Dĩ nhiên là Lâm Tiêu không tin vào những lời của Lưu Thiên Hàn, anh ta nói: "Tại sao tôi lại nghe nói dạo gần đây Nhan Nhã Tịnh đối xử lạnh nhạt với anh nhỉ?'
Lời này của Lâm Tiêu rõ ràng chọc trúng vào nỗi đau của Lưu Thiên Hàn, nhưng anh là một người sĩ diện nên sẽ không thừa nhận dạo gần đây Nhan Nhã Tịnh hầu như đều phớt lờ mình.
"Cho dù Nhan Nhã Tịnh đối xử lạnh nhạt với tôi thì cũng là vợ của tôi."
Lưu Thiên Hàn lạnh lùng quét mắt nhìn Lâm Tiêu một cái: "Không như mấy người nào đó, theo đuổi lâu như vậy rồi cũng chưa thu hoạch được gì."
"Coi như anh giỏi!" Lâm Tiêu âm thầm tức tối, nhưng mà anh ta sẽ không mãi giậm chân tại chỗ như này đâu, rồi một ngày nào đó anh ta cũng sẽ sánh vai cùng với Tô Thu Quỳnh mà ba năm hai đứa cho xem.
Lâm Tiêu vừa nói xong, Nhan Nhã Tịnh và Tô Thu Quỳnh cũng đi ra khỏi phòng. Nhìn thấy Nhan Nhã Tịnh, Lưu Thiên Hàn làm gì còn nét tổng tài bá đạo nào nữa, rõ ràng là anh chồng mang trong mình mũi tên uất hận ngồi trong khuê phòng chờ vợ rủ lòng thương xót mà.
"Nhan Nhã Tịnh, nếu tối nay em đã rời khỏi bệnh viện rồi thì cũng đừng quay lại đó nữa, chúng ta về lại Tầm Viên đi."
Chuông điện thoại của Nhan Nhã Tịnh bỗng vang lên, đầu dây bên kia truyền tới giọng nói của y tá ở bệnh viện: "Cô Nhan, khi nào thì cô quay lại? Anh Hách đã tỉnh lại rồi, nhưng mà tỉnh lại xong thì cứ ngồi khóc lóc ầm ĩ nói muốn tìm cô Nhan."
Lúc Nhan Nhã Tịnh ra khỏi bệnh viện thì Hách Trung Văn vẫn còn đang ngủ, cô không nghĩ anh ta sẽ tỉnh lại nhanh như vậy. Nghe tiếng của Hách Trung Văn ở đầu dây bên kia khóc lóc, Nhan Nhã Tịnh lại nôn nóng muốn chết: "Phiền cô đưa điện thoại cho Hách béo một lúc, tôi nói mấy câu với cậu ta."
"Hách béo, cậu đừng khóc." Nhan Nhã Tịnh dốc sức mà nhẹ nhàng dỗ dành.
Hách Trung Văn vẫn khóc đến thảm thương, vô cùng uất ức: "Chị đại, em đi đâu rồi? Lúc tôi tỉnh lại đã không thấy em đâu rồi, tôi sợ lắm! Chị đại, có phải em không cần tôi nữa đúng không?"
Nghe giọng điệu chua xót đến cùng cực của Hách Trung Văn, Nhan Nhã Tịnh lập tức bật chế độ mẹ hiền: "Hách béo, cậu nói nhăng nói cuội gì đó, sao tôi lại có thể không cần cậu được chứ!"
Những lời này của Nhan Nhã Tịnh hoàn toàn không có ý gì ám muội khác, bây giờ cô đã hoàn toàn xem Hách Trung Văn như một đứa trẻ rồi, cho nên mới dỗ dành người kia giống như cách năm đó đã từng dỗ dành An Bảo và An Mỹ vậy.
Nhưng lúc Lưu Thiên Hàn nghe được mấy lời này lại cảm thấy vô cùng chói tai. Cô sẽ không thể nào không cần Hách Trung Văn, nhưng lại có thể không cần chồng được có đúng vậy không?
"Nhưng mà chị đại, tôi không tìm được em."
Hách Trung Văn nức nở nói: "Chị đại, tôi rất sợ em sẽ bỏ rơi tôi."
"Hách béo, cậu nói nhảm gì đấy! Sao tôi lại có thể bỏ rơi cậu được!" Nhan Nhã Tịnh rất lo Hách Trung Văn sẽ tiếp tục khóc, bèn vội vàng nói: "Hách béo, cậu đừng sốt ruột nha, lát nữa tôi sẽ trở về bệnh viện ngay thôi."
"Được, vậy tôi chờ em nhé chị đại." Nghe được câu khẳng định của Nhan Nhã Tịnh, Hách Trung Văn mới hài lòng cúp máy.
Vừa nghe câu nói đó của Nhan Nhã Tịnh với Hách Trung Văn, gương mặt tuấn tú của Lưu Thiên Hàn bỗng chốc từ đen thành sẫm, từ sẫm thành tím, từ tím chuyển sang tái xanh.
Thằng nhóc Hách Trung Văn này đúng là không biết xấu hổ! Ngoại trừ cả ngày giả vờ đáng thương ra còn có thể làm được gì nữa!
Nếu không phải anh ta là con của trai của chị ruột anh, Lưu Thiên Hàn đã bóp chết anh ta từ lâu rồi!
Không được, anh nhất định không thể để cho hành vi không biết xấu hổ đó của Hách Trung Văn thực hiện trót lọt được!
Lưu Thiên Hàn nhanh trí nghĩ ngợi, bỗng dưng, anh ôm lấy ngực rồi ngã khuỵu xuống đất.\b\b\b\b\b\b\b\b
Lưu Thiên Hàn liếc mắt nhìn Chiến Mục Hàng với vẻ mặt thâm sâu khó lường, mấp máy môi như muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng vẫn không mở miệng.
Chiến Mục Hàng dồn sức nắm lấy bả vai của Lưu Thiên Hàn: "Lưu Cửu, Tô Thu Quỳnh đâu rồi?"
Những lời này của anh ta không giống như đang hỏi Lưu Thiên Hàn, ngay giây tiếp theo anh ta lại bỗng buông anh ra rồi chạy thẳng về phía phòng của Tô Thu Quỳnh.
Nhưng còn chưa đi tới cửa phòng của cô, Chiến Mục Hàng đã nghe âm thanh từ trong phòng tắm phát ra.
"Thu Quỳnh à, em đừng có cù lét anh nữa được không? Anh sợ nhất là bị nhột đó!"
Đúng vậy, chính là tiếng của Lâm Tiêu.
Tô Thu Quỳnh và Lâm Tiêu, ở trong phòng tắm!
Đầu của Chiến Mục Hàng như nổ bùm một phát, cứ như ma đưa quỷ dắt mà từng bước tiến về phía phòng tắm.
Anh ta đứng yên ở cửa phòng tắm, không nhúc nhích. Từ trước giờ anh ta coi thường nhất chính là hành vi nghe lén người khác, nhưng mà lúc này đây, anh ta lại đang không khống chế được bản thân mình nữa.
Anh ta như phát điên, rất muốn biết Tô Thu Quỳnh và Lâm Tiêu làm gì ở trong phòng tắm.
Tiếng của Lâm Tiêu vẫn còn đang tiếp tục: "Thu Quỳnh, nhột quá, nhột chết anh rồi. Thu Quỳnh à anh xin đấy, anh sai rồi mà. Anh đứng dắn một chút là được chứ gì, em đừng cù lét nữa mà, anh thật sự rất sợ nhột!"
Lâm Tiêu và Tô Thu Quỳnh, thật sự là đang tắm chung trong phòng tắm.
Ngoại trừ tắm, bọn họ còn đang làm gì nữa?
Đứng đắn một chút là được?
Tô Thu Quỳnh đang làm chuyện ám muội gì đó với Lâm Tiêu?
Sau đó còn nghe tiếng nước bị tràn ra rơi xuống sàn. Ở trong bồn tắm mà có thể khiến nước tràn ra ngoài mãnh liệt như vậy, nhất định là hai người đó đang làm rất nhiều chuyện không được trong sáng rồi.
Đôi mắt Chiến Mục Hàng hằn lên tơ máu, Tô Thu Quỳnh và Lâm Tiêu, hai người bọn họ thật sự là không nhịn nổi nữa sao!
Lưu Thiên Hàn và Nhan Nhã Tịnh còn đang ở trong căn hộ kia kìa, vậy mà hai người họ đã như vậy rồi.
Ha!
Bị thương á?
Bị thương mà còn có thể bay nhảy trong nước được như vậy à. Tô Thu Quỳnh, rốt cuộc người phụ nữ này là mặt dày hay là không biết xấu hổ vậy!
Chiến Mục Hàng thật sự rất muốn đạp một phát đá bay cánh cửa phòng tắm, nhưng mà sau khi vào trong rồi thì sao nữa?
Anh ta có thể nói cái gì, có thể làm được gì? Chẳng qua chỉ là thưởng thức cảnh xuân nóng bỏng của Tô Thu Quỳnh và Lâm Tiêu mà thôi!
Một người đàn ông cứng rắn quật cường như vậy, đội trời đạp đất như vậy lại không có dũng khí để đối mặt với cảnh tượng tình tứ của Tô Thu Quỳnh và người đàn ông khác.
Chiến Mục Hàng mắt đỏ như máu, dồn sức buông tay nắm cửa ra rồi chạy xộc ra ngoài.
Anh ta vẫn luôn cố gắng muốn cho mình và Tô Thu Quỳnh một cơ hội. Nhưng mà còn Tô Thu Quỳnh thì sao, cô hoàn toàn không hề quan tâm tới cơ hội đó!
Nếu cô đã không quan tâm đến, cũng không mong muốn nó, vậy anh ta còn phải tưởng bở làm gì nữa!
Nhưng mà Tô Thu Quỳnh, em muốn yêu đương gắn bó với Lâm Tiêu chứ gì? Nằm mơ đi!
Người phụ nữ của anh ta, dù có muốn ức hiếp cũng chỉ có mình anh ta được ức hiếp thôi, người khác muốn ức hiếp thì chỉ đáng nhận cái chết!
Chiến Mục Hàng chậm rãi lấy điện thoại ra gọi cho Minh Quân, giọng nói lạnh đến mức như phát ra từ dưới mười tám tầng địa ngục: "Điều tra giúp tôi một số điện thoại, sau đó tiễn chủ nhân của số điện thoại đó lên đường cho tôi!"
Sau khi Chiến Mục Hàng rời đi, Lâm Tiêu cũng bước ra từ trong phòng tắm.
Lưu Thiên Hàn thật sự không ngờ Lâm Tiêu vào phòng tắm một mình lại có thể tự biên ra được nhiều màn li kì như vậy. Nhìn Lâm Tiêu như thể mang trong mình tài diễn xuất gạo cội như vậy, anh không kìm được mà buông một câu: "Lâm Tam, anh không đổi sang làm diễn viên thật sự là lãng phí lớn đó."
"Sao hả, ngưỡng mộ à?" Lâm Tiêu ung dung lấy ra một điếu thuốc, châm lửa hút. Nhưng rồi nhớ chuyện Tô Thu Quỳnh ghét mùi khói thuốc, anh ta lại nghiền đầu lọc đi: "Cái này gọi là làm chuyện lớn không ngại dối trá.". Truyện Dị Giới
Lâm Tiêu không cảm thấy hành vi của mình là bỉ ổi, anh ta vốn xuất hiện trong cuộc đời của Tô Thu Quỳnh sau Chiến Mục Hàng rất nhiều năm, nếu muốn vượt qua người đi trước với tư cách người đến sau thì dĩ nhiên phải giở một chút mánh khóe rồi.
Hơn nữa, tất cả những mánh khóe đó của anh ta đều chỉ là vì để cho Tô Thu Quỳnh có thể tránh xa khỏi tên đàn ông cặn bã đó thôi. Nếu Tô Thu Quỳnh bị Chiến Mục Hàng lừa gạt thì sẽ lại rơi vào biển lửa lần nữa.
"Nếu anh ngưỡng mộ thì tôi dạy anh vài chiêu."
"Không cần." Lưu Thiên Hàn dịu dàng đánh mắt nhìn về phía phòng của Nhan Nhã Tịnh một cái: "Trái tim của Nhan Nhã Tịnh dành cho tôi, tôi không cần giở mấy thứ âm mưu quỷ kế này."
"Anh thật sự không cần?" Dĩ nhiên là Lâm Tiêu không tin vào những lời của Lưu Thiên Hàn, anh ta nói: "Tại sao tôi lại nghe nói dạo gần đây Nhan Nhã Tịnh đối xử lạnh nhạt với anh nhỉ?'
Lời này của Lâm Tiêu rõ ràng chọc trúng vào nỗi đau của Lưu Thiên Hàn, nhưng anh là một người sĩ diện nên sẽ không thừa nhận dạo gần đây Nhan Nhã Tịnh hầu như đều phớt lờ mình.
"Cho dù Nhan Nhã Tịnh đối xử lạnh nhạt với tôi thì cũng là vợ của tôi."
Lưu Thiên Hàn lạnh lùng quét mắt nhìn Lâm Tiêu một cái: "Không như mấy người nào đó, theo đuổi lâu như vậy rồi cũng chưa thu hoạch được gì."
"Coi như anh giỏi!" Lâm Tiêu âm thầm tức tối, nhưng mà anh ta sẽ không mãi giậm chân tại chỗ như này đâu, rồi một ngày nào đó anh ta cũng sẽ sánh vai cùng với Tô Thu Quỳnh mà ba năm hai đứa cho xem.
Lâm Tiêu vừa nói xong, Nhan Nhã Tịnh và Tô Thu Quỳnh cũng đi ra khỏi phòng. Nhìn thấy Nhan Nhã Tịnh, Lưu Thiên Hàn làm gì còn nét tổng tài bá đạo nào nữa, rõ ràng là anh chồng mang trong mình mũi tên uất hận ngồi trong khuê phòng chờ vợ rủ lòng thương xót mà.
"Nhan Nhã Tịnh, nếu tối nay em đã rời khỏi bệnh viện rồi thì cũng đừng quay lại đó nữa, chúng ta về lại Tầm Viên đi."
Chuông điện thoại của Nhan Nhã Tịnh bỗng vang lên, đầu dây bên kia truyền tới giọng nói của y tá ở bệnh viện: "Cô Nhan, khi nào thì cô quay lại? Anh Hách đã tỉnh lại rồi, nhưng mà tỉnh lại xong thì cứ ngồi khóc lóc ầm ĩ nói muốn tìm cô Nhan."
Lúc Nhan Nhã Tịnh ra khỏi bệnh viện thì Hách Trung Văn vẫn còn đang ngủ, cô không nghĩ anh ta sẽ tỉnh lại nhanh như vậy. Nghe tiếng của Hách Trung Văn ở đầu dây bên kia khóc lóc, Nhan Nhã Tịnh lại nôn nóng muốn chết: "Phiền cô đưa điện thoại cho Hách béo một lúc, tôi nói mấy câu với cậu ta."
"Hách béo, cậu đừng khóc." Nhan Nhã Tịnh dốc sức mà nhẹ nhàng dỗ dành.
Hách Trung Văn vẫn khóc đến thảm thương, vô cùng uất ức: "Chị đại, em đi đâu rồi? Lúc tôi tỉnh lại đã không thấy em đâu rồi, tôi sợ lắm! Chị đại, có phải em không cần tôi nữa đúng không?"
Nghe giọng điệu chua xót đến cùng cực của Hách Trung Văn, Nhan Nhã Tịnh lập tức bật chế độ mẹ hiền: "Hách béo, cậu nói nhăng nói cuội gì đó, sao tôi lại có thể không cần cậu được chứ!"
Những lời này của Nhan Nhã Tịnh hoàn toàn không có ý gì ám muội khác, bây giờ cô đã hoàn toàn xem Hách Trung Văn như một đứa trẻ rồi, cho nên mới dỗ dành người kia giống như cách năm đó đã từng dỗ dành An Bảo và An Mỹ vậy.
Nhưng lúc Lưu Thiên Hàn nghe được mấy lời này lại cảm thấy vô cùng chói tai. Cô sẽ không thể nào không cần Hách Trung Văn, nhưng lại có thể không cần chồng được có đúng vậy không?
"Nhưng mà chị đại, tôi không tìm được em."
Hách Trung Văn nức nở nói: "Chị đại, tôi rất sợ em sẽ bỏ rơi tôi."
"Hách béo, cậu nói nhảm gì đấy! Sao tôi lại có thể bỏ rơi cậu được!" Nhan Nhã Tịnh rất lo Hách Trung Văn sẽ tiếp tục khóc, bèn vội vàng nói: "Hách béo, cậu đừng sốt ruột nha, lát nữa tôi sẽ trở về bệnh viện ngay thôi."
"Được, vậy tôi chờ em nhé chị đại." Nghe được câu khẳng định của Nhan Nhã Tịnh, Hách Trung Văn mới hài lòng cúp máy.
Vừa nghe câu nói đó của Nhan Nhã Tịnh với Hách Trung Văn, gương mặt tuấn tú của Lưu Thiên Hàn bỗng chốc từ đen thành sẫm, từ sẫm thành tím, từ tím chuyển sang tái xanh.
Thằng nhóc Hách Trung Văn này đúng là không biết xấu hổ! Ngoại trừ cả ngày giả vờ đáng thương ra còn có thể làm được gì nữa!
Nếu không phải anh ta là con của trai của chị ruột anh, Lưu Thiên Hàn đã bóp chết anh ta từ lâu rồi!
Không được, anh nhất định không thể để cho hành vi không biết xấu hổ đó của Hách Trung Văn thực hiện trót lọt được!
Lưu Thiên Hàn nhanh trí nghĩ ngợi, bỗng dưng, anh ôm lấy ngực rồi ngã khuỵu xuống đất.\b\b\b\b\b\b\b\b