Tô Thu Quỳnh không dám thở mạnh, sợ rằng sẽ bị Lý Kiệt tìm được. Nhìn thấy Lý Kiệt đi về phía ngã ba trước mặt, cô không nhịn được mà thở phào một hơi.
Nhưng cô còn chưa kịp bình tĩnh lại thì cách đó không xa đã vang lên tiếng bước chân.
Ánh sáng của đèn pin trên điện thoại chiếu thẳng vào lùm cỏ nơi Tô Thu Quỳnh đang trốn, khóe miệng Lý Kiệt nhếch lên nụ cười, âm u như ác ma đoạt mạng.
“Tô Thu Quỳnh, mày thực sự tưởng ông đây không tìm được mày chắc?”
Lý Kiệt vươn tay ra, muốn túm Tô Thu Quỳnh ra từ trong lùm cỏ. Đương nhiên Tô Thu Quỳnh sẽ không để gã ta thực hiện được, cô xoay người, mặc kệ tất cả mà xông về phía trước.
Cô biết, cho dù cô có chạy điên cuồng cả một đường, cuối cùng vẫn sẽ bị Lý Kiệt đuổi kịp, nhưng cô không thể dừng lại được, bởi nếu dừng lại thì đến cả 1% cơ hội cô cũng không còn nữa.
“Con đàn bà khốn nạn kia, mày đứng lại cho tao!”
Lý Kiệt cắn răng, thẳng tay đấm mạnh một phát vào ngực Tô Thu Quỳnh.
Lý Kiệt đấm rất mạnh, thêm vào đó Tô Thu Quỳnh lại bị trẹo chân, đến cả bò cô cũng không bò dậy nổi.
“Tô Thu Quỳnh, đêm nay ông đây sẽ chơi mày thật sung sướng!”
Nói rồi, Lý Kiệt ném mạnh ba trăm nghìn lên trên mặt Tô Thu Quỳnh.
Tô Thu Quỳnh cong môi cười khẩy: “Muốn chơi tôi? Vậy thì cũng phải xem xem anh có cái mạng này không đã!”
Tô Thu Quỳnh co chân lại, dùng hết sức lực trên người hung hăng đạp lên chỗ yếu ớt nhất trên người tên đàn ông.
Cho dù thế nào Lý Kiệt cũng không ngờ được rằng Tô Thu Quỳnh dám tấn công mình, gã ta đau tới mức mặt cũng biến dạng.
Đau đớn qua đi là sự phẫn nộ như muốn hủy diệt cả đất trời, gã ta tát một phát thật mạnh lên mặt Tô Thu Quỳnh: “Con đàn bà khốn nạn này, mày tấn công tao à! Tao giết chết mày! Giết chết mày!”
“Anh đáng đời!”
Tô Thu Quỳnh phun ra một ngụm máu, nói mà không hề sợ hãi.
Lý Kiệt bị Tô Thu Quỳnh làm cho tức giận đến mức miệng bắt đầu co giật, gã ta còn định đánh Tô Thu Quỳnh tiếp, nhưng gã ta lại cảm thấy đánh sưng mặt Tô Thu Quỳnh rồi sẽ ảnh hưởng tới việc lát nữa hưởng thụ, bèn cố gắng nhịn lại xúc động muốn đánh chết cô.
Một đạp ban nãy của Tô Thu Quỳnh thực sự rất tàn nhẫn, đến lúc này Lý Kiệt vẫn chưa đỡ, gã ta đau đến mức nhe răng nhếch miệng, chửi bới liên mồm, Tô Thu Quỳnh nhân lúc gã ta không phòng bị liền bốc một nắm đất lên ném vào mặt gã ta.
“Con đàn bà này, mày lại còn đánh lén tao nữa à!”
Nhân lúc Lý Kiệt đang dụi mắt, Tô Thu Quỳnh lăn lê bò toài chạy về phía trước.
Cô còn chưa trốn được khỏi tầm mắt của Lý Kiệt thì một tiếng cười bất thiện liền vang lên trước mặt cô.
Bạn thân của Lý Kiệt là Tôn Nguy nhìn Tô Thu Quỳnh từ trên cao xuống, sau đó gã ta ngước mặt lên, nhếch môi với Lý Kiệt đang chạy từ đằng trước tới: “Kiệt Tử, đúng thật là Tô Thu Quỳnh à! Nghe nói cô ta lợi hại lắm, đêm nay chúng ta có phúc rồi!”
Một Lý Kiệt đã đủ khiến Tô Thu Quỳnh không còn đường nào để trốn rồi, bây giờ lại có thêm một gã đàn ông, Tô Thu Quỳnh càng không còn đường sống.
Mắt cá chân Tô Thu Quỳnh cực kì đau, cô cắn răng đứng dậy khỏi mặt đất, nhưng còn chưa bước chân thì đã bị Tôn Nguy túm tới trước mặt gã ta.
Tôn Nguy cẩn thận đánh giá Tô Thu Quỳnh một vòng, sau đó túm lấy cánh tay cô kéo tới phía xe taxi.
“Nguy Tử, anh làm gì vậy?”
“Chụp ảnh!” Tôn Nguy cười xấu xa: “Tôi tham gia một nhóm chat thảo luận về Tô Thu Quỳnh, trưởng nhóm nói, chụp được một tấm kiểu kia của Tô Thu Quỳnh rồi gửi vào một số điện thoại thì sẽ cho ba trăm triệu.”
“Tốt đến thế ư?” Nụ cười của Lý Kiệt dần trở nên rạng rỡ: “Vậy chúng ta phải chụp thêm mấy tấm mới được.”
“Lát nữa anh trước đi, tôi chụp cho hai người mấy bức ảnh, chụp xong chúng ta cùng nhau luôn!” Tôn Nguy nói rồi cưỡng ép ấn Tô Thu Quỳnh lên ghế sau xe, tiện thể mở đèn trong xe taxi lên.
“Đừng chạm vào tôi!”
Tô Thu Quỳnh nhìn Lý Kiệt đang ép sát từng chút một, trong lòng cảm thấy vô cùng kinh tởm.
Cô quay mặt đi, không ngừng nôn khan, suýt chút đã nôn ra cả mật.
Cô thực sự cảm thấy thế giới này rất buồn cười, cô chưa từng làm hại hai gã đàn ông này, bọn họ lại vì cô bị người khác cố ý bôi nhọ ở trên mạng mà coi cô thành loại đàn bà ai cũng nhận làm chồng được.
Bọn họ dựa vào đâu chứ!
Bọn họ tự cho rằng làm vậy là thay trời hành đạo, nhưng thật ra là đang phạm tội ác tày trời!
“Cút ra! Anh cút ra cho tôi!”
Thấy Lý Kiệt dần áp tới gần, Tô Thu Quỳnh không hề khách sáo mà vung một cái tát.
Cổ tay Tô Thu Quỳnh không dùng được bao nhiêu sức, cái tát này tát lên khuôn mặt thô ráp của Lý Kiệt chỉ như đang gãi ngứa thôi, không những không thể khiến gã ta lùi bước mà ngược lại còn khiến động tác của gã ta càng thêm điên cuồng.
Tô Thu Quỳnh không còn sức lực mà ngửa ra đằng sau, trong mắt cô đã không còn một chút tiêu cự nào, sự thê lương đó như thể thế giới này không còn cho cô thêm chút quyến luyến nào nữa.
“Nếu như hai người muốn gây ra án mạng thì cứ tiếp tục đi!”
Tô Thu Quỳnh nhìn gã đàn ông không ngừng cười vặn vẹo trước mặt, nôn khan càng kinh khủng hơn, rất nhiều kí ức đáng sợ xông vào trong não cô như thủy triều, cô cố gắng duy trì sự bình tĩnh, nhưng nhớ tới những kí ức đáng sợ đó, cơ thể cô vẫn không nhịn được mà run lẩy bẩy.
“Án mạng?” Như thể nghe thấy một câu chuyện cực kì buồn cười, Tôn Nguy không nhịn được mà cười thành tiếng: “Ở cái nơi khỉ ho cò gáy này, cho dù chúng tao có giết người chôn xác thì ai mà tra ra được?”
Vốn dĩ Lý Kiệt chỉ muốn hưởng thụ Tô Thu Quỳnh một chút thôi, nhưng nghe thấy lời Tôn Nguy nói, gã ta cũng nổi sát tâm với Tô Thu Quỳnh.
Chuyện đêm nay, Tô Thu Quỳnh không hề tự nguyện, nhỡ đâu sau khi quay về cô lại báo cảnh sát thì gã ta không gánh chịu nổi đâu!
Cách tốt nhất để hưởng thụ xong rồi không cần trả giá chính là chôn Tô Thu Quỳnh ở đây!
Lý Kiệt và Tôn Nguy nhìn nhau, hai người lập tức đồng thuận.
Tô Thu Quỳnh không ngốc, đương nhiên biết bọn họ trao đổi ánh mắt như thế này tượng trưng cho điều gì.
Cô cố gắng hết sức như vậy mới sống được đến ngày hôm nay, sao cô có thể cam lòng mà chết trong tay hai gã đàn ông ghê tởm này được!
“Kiệt Tử, mau lên, tôi chụp cho các anh mấy tấm.”
Nói rồi, Tôn Nguy ấn điện thoại, chụp cho Tô Thu Quỳnh và Lý Kiệt mấy tấm ảnh.
Tô Thu Quỳnh cắn chặt môi, máu tươi chảy ròng ròng, nhưng cô chẳng có cảm giác gì cả. Cô đẩy mạnh cửa xe đằng sau đầu, cắn răng lăn từ trên taxi xuống.
Số điện thoại trong nhóm là số điện thoại riêng của Chiến Mục Hàng. Sau khi tìm được số điện thoại này, Tôn Nguy nhanh chóng gửi ảnh vừa chụp được khi nãy đi, sau đó chụp ảnh màn hình để tiện lát đòi tiền trong nhóm.
Nói ra thì cũng trùng hợp, lúc Tô Thu Quỳnh nhảy xuống khỏi xe, đúng lúc đập phải một hòn đá, đầu gối cô lập tức rách da, nhưng cô cũng có thể dùng hòn đá này làm vũ khí duy nhất.
Thấy Lý Kiệt lại cười âm u muốn cô dùng miệng phục vụ gã ta, trong lòng cô hoảng hốt, ném mạnh hòn đá kia ra, Lý Kiệt lập tức rách đầu chảy máu, bất tỉnh nhân sự.
“Kiệt Tử!” Tôn Nguy không kìm chế được mà giật mình kêu lên, gã ta túm lấy bả vai Tô Thu Quỳnh, ấn mạnh cô lên cửa xe: “Tô Thu Quỳnh, mày đang ép tao giết người chôn xác đấy!”
Nói rồi, Tôn Nguy rút một con dao từ eo ra, đè lên cổ Tô Thu Quỳnh không chút do dự.
Dáng vẻ hung hãn đó của gã ta rõ ràng là quyết tâm để lại mạng của Tô Thu Quỳnh ở đây.\u0005\u0005\u0005\u0005\u0005
Nhưng cô còn chưa kịp bình tĩnh lại thì cách đó không xa đã vang lên tiếng bước chân.
Ánh sáng của đèn pin trên điện thoại chiếu thẳng vào lùm cỏ nơi Tô Thu Quỳnh đang trốn, khóe miệng Lý Kiệt nhếch lên nụ cười, âm u như ác ma đoạt mạng.
“Tô Thu Quỳnh, mày thực sự tưởng ông đây không tìm được mày chắc?”
Lý Kiệt vươn tay ra, muốn túm Tô Thu Quỳnh ra từ trong lùm cỏ. Đương nhiên Tô Thu Quỳnh sẽ không để gã ta thực hiện được, cô xoay người, mặc kệ tất cả mà xông về phía trước.
Cô biết, cho dù cô có chạy điên cuồng cả một đường, cuối cùng vẫn sẽ bị Lý Kiệt đuổi kịp, nhưng cô không thể dừng lại được, bởi nếu dừng lại thì đến cả 1% cơ hội cô cũng không còn nữa.
“Con đàn bà khốn nạn kia, mày đứng lại cho tao!”
Lý Kiệt cắn răng, thẳng tay đấm mạnh một phát vào ngực Tô Thu Quỳnh.
Lý Kiệt đấm rất mạnh, thêm vào đó Tô Thu Quỳnh lại bị trẹo chân, đến cả bò cô cũng không bò dậy nổi.
“Tô Thu Quỳnh, đêm nay ông đây sẽ chơi mày thật sung sướng!”
Nói rồi, Lý Kiệt ném mạnh ba trăm nghìn lên trên mặt Tô Thu Quỳnh.
Tô Thu Quỳnh cong môi cười khẩy: “Muốn chơi tôi? Vậy thì cũng phải xem xem anh có cái mạng này không đã!”
Tô Thu Quỳnh co chân lại, dùng hết sức lực trên người hung hăng đạp lên chỗ yếu ớt nhất trên người tên đàn ông.
Cho dù thế nào Lý Kiệt cũng không ngờ được rằng Tô Thu Quỳnh dám tấn công mình, gã ta đau tới mức mặt cũng biến dạng.
Đau đớn qua đi là sự phẫn nộ như muốn hủy diệt cả đất trời, gã ta tát một phát thật mạnh lên mặt Tô Thu Quỳnh: “Con đàn bà khốn nạn này, mày tấn công tao à! Tao giết chết mày! Giết chết mày!”
“Anh đáng đời!”
Tô Thu Quỳnh phun ra một ngụm máu, nói mà không hề sợ hãi.
Lý Kiệt bị Tô Thu Quỳnh làm cho tức giận đến mức miệng bắt đầu co giật, gã ta còn định đánh Tô Thu Quỳnh tiếp, nhưng gã ta lại cảm thấy đánh sưng mặt Tô Thu Quỳnh rồi sẽ ảnh hưởng tới việc lát nữa hưởng thụ, bèn cố gắng nhịn lại xúc động muốn đánh chết cô.
Một đạp ban nãy của Tô Thu Quỳnh thực sự rất tàn nhẫn, đến lúc này Lý Kiệt vẫn chưa đỡ, gã ta đau đến mức nhe răng nhếch miệng, chửi bới liên mồm, Tô Thu Quỳnh nhân lúc gã ta không phòng bị liền bốc một nắm đất lên ném vào mặt gã ta.
“Con đàn bà này, mày lại còn đánh lén tao nữa à!”
Nhân lúc Lý Kiệt đang dụi mắt, Tô Thu Quỳnh lăn lê bò toài chạy về phía trước.
Cô còn chưa trốn được khỏi tầm mắt của Lý Kiệt thì một tiếng cười bất thiện liền vang lên trước mặt cô.
Bạn thân của Lý Kiệt là Tôn Nguy nhìn Tô Thu Quỳnh từ trên cao xuống, sau đó gã ta ngước mặt lên, nhếch môi với Lý Kiệt đang chạy từ đằng trước tới: “Kiệt Tử, đúng thật là Tô Thu Quỳnh à! Nghe nói cô ta lợi hại lắm, đêm nay chúng ta có phúc rồi!”
Một Lý Kiệt đã đủ khiến Tô Thu Quỳnh không còn đường nào để trốn rồi, bây giờ lại có thêm một gã đàn ông, Tô Thu Quỳnh càng không còn đường sống.
Mắt cá chân Tô Thu Quỳnh cực kì đau, cô cắn răng đứng dậy khỏi mặt đất, nhưng còn chưa bước chân thì đã bị Tôn Nguy túm tới trước mặt gã ta.
Tôn Nguy cẩn thận đánh giá Tô Thu Quỳnh một vòng, sau đó túm lấy cánh tay cô kéo tới phía xe taxi.
“Nguy Tử, anh làm gì vậy?”
“Chụp ảnh!” Tôn Nguy cười xấu xa: “Tôi tham gia một nhóm chat thảo luận về Tô Thu Quỳnh, trưởng nhóm nói, chụp được một tấm kiểu kia của Tô Thu Quỳnh rồi gửi vào một số điện thoại thì sẽ cho ba trăm triệu.”
“Tốt đến thế ư?” Nụ cười của Lý Kiệt dần trở nên rạng rỡ: “Vậy chúng ta phải chụp thêm mấy tấm mới được.”
“Lát nữa anh trước đi, tôi chụp cho hai người mấy bức ảnh, chụp xong chúng ta cùng nhau luôn!” Tôn Nguy nói rồi cưỡng ép ấn Tô Thu Quỳnh lên ghế sau xe, tiện thể mở đèn trong xe taxi lên.
“Đừng chạm vào tôi!”
Tô Thu Quỳnh nhìn Lý Kiệt đang ép sát từng chút một, trong lòng cảm thấy vô cùng kinh tởm.
Cô quay mặt đi, không ngừng nôn khan, suýt chút đã nôn ra cả mật.
Cô thực sự cảm thấy thế giới này rất buồn cười, cô chưa từng làm hại hai gã đàn ông này, bọn họ lại vì cô bị người khác cố ý bôi nhọ ở trên mạng mà coi cô thành loại đàn bà ai cũng nhận làm chồng được.
Bọn họ dựa vào đâu chứ!
Bọn họ tự cho rằng làm vậy là thay trời hành đạo, nhưng thật ra là đang phạm tội ác tày trời!
“Cút ra! Anh cút ra cho tôi!”
Thấy Lý Kiệt dần áp tới gần, Tô Thu Quỳnh không hề khách sáo mà vung một cái tát.
Cổ tay Tô Thu Quỳnh không dùng được bao nhiêu sức, cái tát này tát lên khuôn mặt thô ráp của Lý Kiệt chỉ như đang gãi ngứa thôi, không những không thể khiến gã ta lùi bước mà ngược lại còn khiến động tác của gã ta càng thêm điên cuồng.
Tô Thu Quỳnh không còn sức lực mà ngửa ra đằng sau, trong mắt cô đã không còn một chút tiêu cự nào, sự thê lương đó như thể thế giới này không còn cho cô thêm chút quyến luyến nào nữa.
“Nếu như hai người muốn gây ra án mạng thì cứ tiếp tục đi!”
Tô Thu Quỳnh nhìn gã đàn ông không ngừng cười vặn vẹo trước mặt, nôn khan càng kinh khủng hơn, rất nhiều kí ức đáng sợ xông vào trong não cô như thủy triều, cô cố gắng duy trì sự bình tĩnh, nhưng nhớ tới những kí ức đáng sợ đó, cơ thể cô vẫn không nhịn được mà run lẩy bẩy.
“Án mạng?” Như thể nghe thấy một câu chuyện cực kì buồn cười, Tôn Nguy không nhịn được mà cười thành tiếng: “Ở cái nơi khỉ ho cò gáy này, cho dù chúng tao có giết người chôn xác thì ai mà tra ra được?”
Vốn dĩ Lý Kiệt chỉ muốn hưởng thụ Tô Thu Quỳnh một chút thôi, nhưng nghe thấy lời Tôn Nguy nói, gã ta cũng nổi sát tâm với Tô Thu Quỳnh.
Chuyện đêm nay, Tô Thu Quỳnh không hề tự nguyện, nhỡ đâu sau khi quay về cô lại báo cảnh sát thì gã ta không gánh chịu nổi đâu!
Cách tốt nhất để hưởng thụ xong rồi không cần trả giá chính là chôn Tô Thu Quỳnh ở đây!
Lý Kiệt và Tôn Nguy nhìn nhau, hai người lập tức đồng thuận.
Tô Thu Quỳnh không ngốc, đương nhiên biết bọn họ trao đổi ánh mắt như thế này tượng trưng cho điều gì.
Cô cố gắng hết sức như vậy mới sống được đến ngày hôm nay, sao cô có thể cam lòng mà chết trong tay hai gã đàn ông ghê tởm này được!
“Kiệt Tử, mau lên, tôi chụp cho các anh mấy tấm.”
Nói rồi, Tôn Nguy ấn điện thoại, chụp cho Tô Thu Quỳnh và Lý Kiệt mấy tấm ảnh.
Tô Thu Quỳnh cắn chặt môi, máu tươi chảy ròng ròng, nhưng cô chẳng có cảm giác gì cả. Cô đẩy mạnh cửa xe đằng sau đầu, cắn răng lăn từ trên taxi xuống.
Số điện thoại trong nhóm là số điện thoại riêng của Chiến Mục Hàng. Sau khi tìm được số điện thoại này, Tôn Nguy nhanh chóng gửi ảnh vừa chụp được khi nãy đi, sau đó chụp ảnh màn hình để tiện lát đòi tiền trong nhóm.
Nói ra thì cũng trùng hợp, lúc Tô Thu Quỳnh nhảy xuống khỏi xe, đúng lúc đập phải một hòn đá, đầu gối cô lập tức rách da, nhưng cô cũng có thể dùng hòn đá này làm vũ khí duy nhất.
Thấy Lý Kiệt lại cười âm u muốn cô dùng miệng phục vụ gã ta, trong lòng cô hoảng hốt, ném mạnh hòn đá kia ra, Lý Kiệt lập tức rách đầu chảy máu, bất tỉnh nhân sự.
“Kiệt Tử!” Tôn Nguy không kìm chế được mà giật mình kêu lên, gã ta túm lấy bả vai Tô Thu Quỳnh, ấn mạnh cô lên cửa xe: “Tô Thu Quỳnh, mày đang ép tao giết người chôn xác đấy!”
Nói rồi, Tôn Nguy rút một con dao từ eo ra, đè lên cổ Tô Thu Quỳnh không chút do dự.
Dáng vẻ hung hãn đó của gã ta rõ ràng là quyết tâm để lại mạng của Tô Thu Quỳnh ở đây.\u0005\u0005\u0005\u0005\u0005