Mục lục
Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Chiến Mục Hàng, anh có bệnh đấy à! Tôi đã nói rồi, tôi không hại dì! Người hại dì là người khác!”

Tô Thu Quỳnh ra sức hít thở một hơi rồi nói tiếp: “Chiến Mục Hàng, đợi dì tỉnh lại, bà ấy chắc chắn sẽ biết người làm hại bà ấy không phải là tôi!”

Vốn dĩ Chiến Mục Hàng đã sắp điên lên rồi, nghe thấy lời Tô Thu Quỳnh nói, anh ta càng suy sụp phát cuồng lên hơn: “Đợi mẹ tôi tỉnh lại ư? Tô Thu Quỳnh, tỉ lệ mẹ tôi tỉnh lại nhỏ như vậy, nếu như cả đời này bà ấy cũng không tỉnh lại thì phải làm sao!”

“Chiến Thất, anh bình tĩnh chút đi! Cho tôi thời gian, tôi chắc chắn sẽ đưa hung thủ thực sự tới trước mặt anh!” Cảm nhận được cơ thể không ngừng run rẩy của Tô Thu Quỳnh, Lâm Tiêu dồn sức siết chặt bàn tay nhỏ của cô, lặng lẽ nói với cô rằng, mọi chuyện đều đã có anh ở đây rồi.

“Hung thủ thực sự?” Trên khuôn mặt lạnh lùng kia của Chiến Mục Hàng hiện lên tia sáng khát máu: “Tô Thu Quỳnh chính là hung thủ thực sự đã hại mẹ tôi!”

“Tô Thu Quỳnh, đi tới bệnh viện cùng với tôi, sám hối với mẹ tôi!” Chiến Mục Hàng dừng lại, giọng nói càng thêm lạnh lẽo tàn nhẫn: “Nếu như cô vẫn còn mê muội không tỉnh ngộ, tôi sẽ giết chết không tha!”

Đôi mắt của Chiến Mục Hàng càng ngày càng đỏ ngầu, anh ta nhìn chằm chằm Tô Thu Quỳnh, hận không thể khoét một cái lỗ trên gương mặt của Tô Thu Quỳnh.

Chiến Mục Hàng hận chứ, anh ta hận Tô Thu Quỳnh tàn nhẫn như vậy, cũng càng hận bản thân vô dụng.

Nếu như người khác dám tổn thương tới người nhà của anh ta dù chỉ một chút, bây giờ người đó sớm đã là một thi thể rồi.

Thế nhưng anh ta lại không nỡ làm hại tới Tô Thu Quỳnh thật, thậm chí, súng anh ta cầm trong tay cũng không nạp đạn.

Anh ta cũng hận Tô Thu Quỳnh si tình với Lâm Tiêu, hận cô lạnh lùng với anh ta.

Video ngày đó Tô Thu Quỳnh giơ ngón tay bị chặt cụt của cô ra trước mặt mọi người, anh ta cũng nhìn thấy rồi, khi đó trái tim anh ta đau như dao cắt, đau không muốn sống. Tần Khánh Đan không nỡ nhìn anh ta đau khổ như vậy, muốn đi làm người hòa giải, cướp Tô Thu Quỳnh từ tay Lâm Tiêu về cho anh. Nhưng không ngờ Tần Khánh Đan khúm núm khép nép đi tìm Tô Thu Quỳnh, Tô Thu Quỳnh lại cho bà một đòn chí mạng!

“Tô Thu Quỳnh, cô không yêu tôi, cô không chấp nhận tôi cũng không sao hết. Nhưng vì sao cô lại ra tay tàn nhẫn với mẹ tôi! Nói đi! Tô Thu Quỳnh, rốt cuộc mẹ tôi làm gì sai mà cô phải làm hại bà ấy như thế!”

“Chiến Mục Hàng, rốt cuộc tôi phải nói bao nhiêu lần thì anh mới tin đây! Người phụ nữ trong video không phải tôi!”

“Tô Thu Quỳnh, đừng giả vờ nữa!”

Tô Thu Quỳnh càng không thừa nhận thì Chiến Mục Hàng lại càng phẫn nộ: “Tô Thu Quỳnh, cô có dám nói người gửi tin nhắn cho mẹ tôi, nói rằng sẽ qua ngay không phải là cô không? Cô dám nói người mà cảnh sát đưa đi ngay tại chỗ không phải là cô không! Cô dám nói dấu vân tay trên dao gọt hoa quả không phải là của cô không!”

“Chiến Mục Hàng, người cảnh sát bắt được ngay hiện trường là tôi, cũng đúng thật là tôi cũng gửi tin nhắn cho dì, nhưng người làm hại dì không phải là tôi! Chiến Mục Hàng, cho dù anh có muốn tin hay không thì tôi đều phải nói, tôi chưa bao giờ nghĩ tới việc làm hại dì cả, tôi cũng sẽ không làm hại dì ấy!”

“Tô Thu Quỳnh, cô đúng là có chết cũng không hối cải!” Giọng nói của Chiến Mục Hàng âm u tàn khốc như từ dưới mười tám tầng địa ngục.

Nghe thấy lời nói này của anh, Tô Thu Quỳnh bỗng bật cười.

Có chết cũng không hối cải à!



Cô thực sự không biết rốt cuộc là ai có chết cũng không hối cải đấy!

Tô Thu Quỳnh cảm thấy cứ đàn gảy tai trâu như thế này mãi thực sự rất mệt, vậy là cô liền quay người, không thèm để ý tới Chiến Mục Hàng nữa.

Thấy Tô Thu Quỳnh cứ thế rời đi như vậy, Chiến Mục Hàng tức tới mức hận không thể khiến cả thế giới này máu chảy thành sông.

Anh ta căm hận quát lên với Tô Thu Quỳnh: “Được, Tô Thu Quỳnh, nếu như cô có chết cũng không hối cải, vậy thì cô chết đi!”

“Đoàng!”

Không ai ngờ được rằng Chiến Mục Hàng sẽ thực sự nổ súng, Chiến Mục Hàng cũng hoảng hốt, anh ta không ngờ rằng trong súng của mình lại có đạn.

Lúc anh ta cầm súng qua đây đã dặn thuộc hạ của mình đưa một cây súng không nạp đạn. Hiển nhiên là thuộc hạ nhìn thì một lòng trung thành với anh ta đã động tay động chân với chiếc súng này!

“Thu Quỳnh!”

Lâm Tiêu không thèm nghĩ ngợi chút nào đã nhào lên người Tô Thu Quỳnh, dùng cơ thể máu thịt của anh chặn lại phát súng này cho Tô Thu Quỳnh.

Máu đỏ tươi bắn ra từ sau lưng Lâm Tiêu, Tô Thu Quỳnh nghe thấy tiếng vang, cơ thể cứng đờ, sau đó cô kinh hãi quay người lại, thấy Lâm Tiêu đã ngã xuống đất, bất động ở đó.

“Lâm Tiêu!”

Tô Thu Quỳnh gắng sức ôm lấy Lâm Tiêu, nhìn thấy lưng anh không ngừng chảy máu. Cô không muốn để Lâm Tiêu chảy máu, nhưng máu nhiều như vậy, làm thế nào cũng không ngừng được.

Vị trí đạn găm vào chắc là đằng sau tim của Lâm Tiêu. Nhiều máu như vậy, nơi yếu ớt như thế, Lâm Tiêu, anh ấy còn sống thế nào được chứ!

Nhan Nhã Tịnh cũng không ngờ Chiến Mục Hàng sẽ nổ súng với Tô Thu Quỳnh thật. Ngay lúc đạn bay ra, cô muốn tiến lên bảo vệ Tô Thu Quỳnh, nhưng cô cách Tô Thu Quỳnh quá xa, đợi khi cô chạy tới thì sau lưng của Lâm Tiêu đã loang lổ đầy máu tươi.

Phát súng này tổn thương quá nặng tới Lâm Tiêu, cho dù Nhan Nhã Tịnh là bác sĩ rất giỏi thì bây giờ cũng không dám tùy tiện xử lý cho anh ta.

Trong tay cô không có dụng cụ y tế chuyên nghiệp, xử lý vết thương bằng tay không cho Lâm Tiêu chỉ khiến vết thương của anh ta nặng thêm thôi.

Điều duy nhất mà cô có thể làm, đó là cầm máu khẩn cấp.

Nhan An Bảo không dám chậm trễ thêm nữa, cậu bé nhanh chóng lấy điện thoại ra gọi số cấp cứu.

“Lâm Tiêu!”

Tô Thu Quỳnh lại gọi tên Lâm Tiêu một lần nữa. Một Tô Thu Quỳnh lạnh lùng như vậy, kiêu ngạo như vậy, nhưng khi nhìn thấy Lâm Tiêu tái nhợt không có sức sống, cô vẫn không kiềm chế được mà chảy nước mắt đầy mặt.



Tô Thu Quỳnh biết Lâm Tiêu thích cô, cô cũng biết Lâm Tiêu tốt với cô, nhưng cô chưa bao giờ dám nghĩ rằng trên đời này sẽ có một người đàn ông vì cô mà chẳng quan tâm tới sống chết.

Lâm Tiêu, sao anh có thể ngốc như vậy chứ!

Thực ra cô vẫn luôn không tốt với anh mà!

“Lâm Tiêu, anh tỉnh lại đi!”

Nước mắt của Tô Thu Quỳnh rơi từng giọt lên trên khuôn mặt trắng bệch của Lâm Tiêu, khuôn mặt kia bình thường đều là vẻ ngông cuồng mà lại khó thuần phục, nhưng bây giờ khi anh yên lặng nhắm mắt, toàn bộ vẻ ngạo nghễ đều trút sạch, trông sạch sẽ đơn thuần như một đứa trẻ vậy.

Cũng khiến người ta không kìm được mà đau lòng.

“Lâm Tiêu, anh không thể có chuyện gì được, anh nhất định không được có chuyện!”

Trước đây Tô Thu Quỳnh từng oán giận thế giới này bất công, cô yêu Chiến Mục Hàng như vậy, đào tim móc phổi ra mà yêu, nhưng thứ mà cô nhận được chỉ có sự tổn thương và nghi ngờ của anh ta.

Thế nhưng, cô đã gặp được Lâm Tiêu.

Một Lâm Tiêu cho dù xảy ra chuyện gì cũng tin tưởng cô vô điều kiện.

Một Lâm Tiêu vì cô mà đến mạng cũng không cần!

Thực ra, ông trời trước giờ đều công bằng cả, bên cạnh cô vẫn luôn có Lâm Tiêu tốt như vậy, nhưng cô luôn đóng cửa trái tim mình với Lâm Tiêu.

“Lâm Tiêu, anh tỉnh lại đi! Chỉ cần anh không sao, chỉ cần anh tỉnh lại, em, sẽ yêu anh mà.”

Đúng rồi, nếu như Lâm Tiêu tỉnh lại, cô chắc chắn sẽ dùng hết sức mình để yêu Lâm Tiêu một lần.

Một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng.

Đoạn tình cảm của cô và Chiến Mục Hàng quá tuyệt vọng, tuyệt vọng đến mức cô không dám yêu nữa.

Nhưng Lâm Tiêu, anh ấy khiến cô nhìn thấy cơ hội sống một lần nữa, cô muốn trái tim của mình sống một lần nữa.

Có lẽ là không nỡ để Tô Thu Quỳnh khóc nhiều như vậy, Lâm Tiêu gắng gượng mở mắt ra.

Nhìn thấy Lâm Tiêu mở mắt, Tô Thu Quỳnh lập tức vui mừng như điên: “Lâm Tiêu, anh kiên trì lên! Xe cứu thương sắp tới rồi, anh nhất định sẽ không sao đâu!”

Ánh mắt Lâm Tiêu nhìn Tô Thu Quỳnh thật sâu, trong đôi mắt xanh thẳm chứa đựng tình cảm sâu nặng không thể tan đi: “Thu Quỳnh, đồng ý với anh một chuyện có được không?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK