Hả?
Cởi quần áo á?
Nhan Nhã Tịnh sững sờ, tiến triển như vậy thì nhanh quá đấy?
Cô liếc nhìn một vòng khắp phòng khách giống như đứa ngốc. Tuy biệt thự của Lưu Thiên Hàn không có người giúp việc, nhưng làm trong phòng khách thì hình như hơi xấu hổ!
Nhan Nhã Tịnh yếu ớt nuốt khan một cái, hơi thẹn thùng mở miệng thương lượng với Lưu Thiên Hàn: “Anh hai, hay là chúng ta vào phòng anh đi! Ở phòng khách thì ấy lắm!”
Lưu Thiên Hàn nhíu mày, ấy gì cơ?
Cả người cô đều ướt đẫm, anh kêu cô cởi quần áo ra rồi thay một bộ đồ sạch sẽ, có gì không đúng ư?
Thấy dáng vẻ e thẹn như bông súng của Nhan Nhã Tịnh, Lưu Thiên Hàn bỗng nhiên hiểu ra điều gì đó.
Đầu anh nổ ‘ầm’ một tiếng, người phụ nữ này, trong đầu cô suốt ngày chứa mấy thứ linh tinh gì thế!
Nhan Nhã Tịnh thấy Lưu Thiên Hàn xụ mặt không nói gì, cô còn tưởng mình không đồng ý làm ở phòng khách nên anh giận. Cô xun xoe bước lên trước một bước, nắm lấy tay anh, lên tiếng thoả hiệp: “Thôi được rồi, anh hai, nếu anh thích ở đây thì cứ ở đây đi vậy!”
“Nhan Nhã Tịnh!”
Giọng Lưu Thiên Hàn trầm khàn, xen lẫn sự cảnh cáo nặng nề: “Bỏ tay của cô xuống!”
“Hả?”
Nhan Nhã Tịnh ngơ ngác, lúc nãy không phải anh nói…
Sao bây giờ anh lại trở nên đứng đắn nghiêm túc, muốn cô lấy tay ra thế?
Làm như cô là người phụ nữ ác bá muốn ức hiếp đóa hoa trắng thuần khiết là anh vậy.
Nhan Nhã Tịnh cúi đầu, nhìn cơ thể ướt đẫm của mình, bỗng dưng hiểu ra chuyện gì đó.
Lời anh Lưu nói khi nãy chỉ đơn thuần là kêu cô thay bộ đồ bị ướt của mình ra thôi!
Nhan Nhã Tịnh lẳng lặng che mặt, mất mặt quá!
“Anh hai, lúc nãy… lúc nãy em tưởng…”
Khó mà mở lời, vậy là cô dứt khoát im lặng luôn.
Nhan Nhã Tịnh không tiếp tục chủ đề lúc nãy nữa, cô gượng gạo nhìn lén Lưu Thiên Hàn: “Anh hai, trong phòng anh có áo ngủ sạch không? Em đi thay đồ đây!”
Nói xong câu này, Nhan Nhã Tịnh lao vào phòng của Lưu Thiên Hàn nhanh như chạy trốn.
Ngượng quá đi mất, xấu hổ quá!
Rõ ràng là cô muốn thể hiện mặt tốt đẹp nhất của mình trước mặt anh Lưu. Nhưng sao lần nào cũng đều bị mất mặt một cách khó hiểu như vậy chứ!
Cô dứt khoát mua miếng đậu phụ rồi đụng đầu chết cho rồi!
Cởi quần áo á?
Nhan Nhã Tịnh sững sờ, tiến triển như vậy thì nhanh quá đấy?
Cô liếc nhìn một vòng khắp phòng khách giống như đứa ngốc. Tuy biệt thự của Lưu Thiên Hàn không có người giúp việc, nhưng làm trong phòng khách thì hình như hơi xấu hổ!
Nhan Nhã Tịnh yếu ớt nuốt khan một cái, hơi thẹn thùng mở miệng thương lượng với Lưu Thiên Hàn: “Anh hai, hay là chúng ta vào phòng anh đi! Ở phòng khách thì ấy lắm!”
Lưu Thiên Hàn nhíu mày, ấy gì cơ?
Cả người cô đều ướt đẫm, anh kêu cô cởi quần áo ra rồi thay một bộ đồ sạch sẽ, có gì không đúng ư?
Thấy dáng vẻ e thẹn như bông súng của Nhan Nhã Tịnh, Lưu Thiên Hàn bỗng nhiên hiểu ra điều gì đó.
Đầu anh nổ ‘ầm’ một tiếng, người phụ nữ này, trong đầu cô suốt ngày chứa mấy thứ linh tinh gì thế!
Nhan Nhã Tịnh thấy Lưu Thiên Hàn xụ mặt không nói gì, cô còn tưởng mình không đồng ý làm ở phòng khách nên anh giận. Cô xun xoe bước lên trước một bước, nắm lấy tay anh, lên tiếng thoả hiệp: “Thôi được rồi, anh hai, nếu anh thích ở đây thì cứ ở đây đi vậy!”
“Nhan Nhã Tịnh!”
Giọng Lưu Thiên Hàn trầm khàn, xen lẫn sự cảnh cáo nặng nề: “Bỏ tay của cô xuống!”
“Hả?”
Nhan Nhã Tịnh ngơ ngác, lúc nãy không phải anh nói…
Sao bây giờ anh lại trở nên đứng đắn nghiêm túc, muốn cô lấy tay ra thế?
Làm như cô là người phụ nữ ác bá muốn ức hiếp đóa hoa trắng thuần khiết là anh vậy.
Nhan Nhã Tịnh cúi đầu, nhìn cơ thể ướt đẫm của mình, bỗng dưng hiểu ra chuyện gì đó.
Lời anh Lưu nói khi nãy chỉ đơn thuần là kêu cô thay bộ đồ bị ướt của mình ra thôi!
Nhan Nhã Tịnh lẳng lặng che mặt, mất mặt quá!
“Anh hai, lúc nãy… lúc nãy em tưởng…”
Khó mà mở lời, vậy là cô dứt khoát im lặng luôn.
Nhan Nhã Tịnh không tiếp tục chủ đề lúc nãy nữa, cô gượng gạo nhìn lén Lưu Thiên Hàn: “Anh hai, trong phòng anh có áo ngủ sạch không? Em đi thay đồ đây!”
Nói xong câu này, Nhan Nhã Tịnh lao vào phòng của Lưu Thiên Hàn nhanh như chạy trốn.
Ngượng quá đi mất, xấu hổ quá!
Rõ ràng là cô muốn thể hiện mặt tốt đẹp nhất của mình trước mặt anh Lưu. Nhưng sao lần nào cũng đều bị mất mặt một cách khó hiểu như vậy chứ!
Cô dứt khoát mua miếng đậu phụ rồi đụng đầu chết cho rồi!