Tô Thu Quỳnh?
Sắc mặt An Tình tái nhợt, cô ta cũng là một cô gái kiêu ngạo, sao có thể chịu đựng được việc bị người đàn ông mà mình yêu thật lòng xem thành Tô Thu Quỳnh - người mà cô ta ghét bỏ.
Cô ta lập tức muốn đẩy Chiến Mục Hàng ra.
“Anh Mục Hàng, em không phải là Tô Thu Quỳnh, em là An Tình.”
“Anh Mục Hàng, anh uống say rồi đấy, em đưa anh về nghỉ ngơi.”
“Tô Thu Quỳnh, em là của anh, em là của anh.”
Chiến Mục Hàng không muốn buông An Tình ra, anh ta ôm rất chặt.
Nhớ đến lời nói lúc nãy của Chiến Mục Hàng, lòng An Tình đau như cắt.
Nhưng mà Chiến Mục Hàng chưa từng thân mật với cô ta như thế, nhiệt độ cùng với hơi thở của anh ta khiến trong lòng quyến luyến không thôi.
Đúng là cô ta có sự kiêu ngạo thuộc về riêng mình, nhưng cô ta lại càng muốn người đàn ông này hơn, hoàn toàn có được cả thể xác và tinh thần của anh ta.
Mặc kệ anh ta xem mình là ai, chỉ cần tối nay cô ta thành công phát sinh quan hệ với anh ta, mặc kệ cô ta có thành công mang thai hay không, cô ta đều có thể giả vờ như mang thai con của anh ta.
Mẹ sang nhờ con, chỉ cần cô ta lấy đứa nhỏ trong bụng ra thì vị trí mợ Chiến này chẳng có ai có thể giành với cô ta.
“Anh Mục Hàng, em không đi, em là của anh.”
Anh Mục Hàng...
Suy nghĩ hỗn loạn của Chiến Mục Hàng đột nhiên tỉnh táo, ánh mắt mất tiêu cự dần dần khôi phục, anh ta nhìn chằm chằm vào An Tình với vẻ hung ác nham hiểm. Đúng thế, người phụ nữ trong phòng này không phải là Tô Thu Quỳnh, mà là An Tình.
Cút!"
Chiến Mục Hàng bỗng nhiên đứng phắt dậy, ánh mắt nhìn về phía An Tình còn mang theo vẻ xa cách và ghét bỏ.
Ánh mắt của anh ta làm lòng An Tình đau nhói, cô ta chưa từng nghĩ tới có một ngày người anh trai Mục Hàng của cô ta lại dùng ánh mắt như thế mà nhìn cô ta.
An Tình chật vật đứng dậy từ ghế sofa, cô ta ôm chặt lấy anh ta: “Anh Mục Hàng, em không đi, em không đi đâu. Anh Mục Hàng, em yêu anh như thế, tại sao anh lại không nhìn thấy em chứ?”
Cô ta kiên định đứng trước mặt Chiến Mục Hàng, trong mắt lấp lánh những giọt nước mắt, giống như thủy tinh.
“Anh Mục Hàng, anh nhìn em đi, anh nhìn em đi, rốt cuộc là em thua Tô Thu Quỳnh ở chỗ nào! Anh Mục Hàng, tối nay anh để em ở lại đây đi, có được không?”
Nói xong, cô ta liền ôm chặt lấy người đàn ông.
Cô ta yêu Chiến Mục Hàng nhiều năm như thế, vì người đàn ông này mà cô ta lên kế hoạch rất chu đáo, nhưng cho đến bây giờ cô ta vẫn chưa thể chân chính trở thành người của anh ta, sao có thể cam lòng được chứ.
An Tình cho rằng Chiến Mục Hàng uống nhiều rượu như thế, cô ta lại chủ động như vậy, tối nay chắc chắn cô ta sẽ trở thành người phụ nữ của anh. Nhưng ai ngờ rằng, anh ta lại không hề thương tiếc mà đẩy mình xuống đất.
“Cút đi, An Tình, tôi kêu cô cút đi.”
An Tình không dám tin mà ngẩng mặt lên, cô ta không thể nào ngờ rằng anh Mục Hàng mà mình yêu thương lại đối xử lạnh lùng và thô lỗ với mình như thế.
Cô ta chật vật đứng dậy từ dưới đất, hoàn toàn không thèm để ý đến sự chật vật của bản thân.
Cô ta ôm chặt lấy anh ta, trong nháy mắt nước mắt làm phần áo trước ngực anh ta bị thấm ướt: “Anh Mục Hàng, rốt cuộc là anh bị làm sao vậy? Anh Mục Hàng, em yêu anh như thế, trong lòng em chỉ có một mình anh, tại sao anh lại phải đối xử tàn nhẫn với em như thế?”
“Anh Mục Hàng, anh mở to mắt nhìn thật kỹ đi, có được không? Em yêu anh gấp trăm nghìn lần Tô Thu Quỳnh yêu anh, tại sao anh chỉ nhìn thấy một mình Tô Thu Quỳnh?”
An Tình thấy Chiến Mục Hàng đứng yên tại chỗ như một tảng đá không nói lời nào, cô ta cho rằng anh ta đã bị mình thuyết phục rồi.
Cô ta to gan nâng mặt lên, nhón chân, môi muốn chạm vào môi anh ta.
“Chát.”
An Tình còn chưa hôn Chiến Mục Hàng thì một bàn tay của anh ta đã đánh mạnh vào mặt cô ta.
An Tình bị đau, nhìn Chiến Mục Hàng, anh Mục Hàng của cô ta lại đánh cô ta?
Rốt cuộc là cô ta đã làm sai chuyện gì, lại để anh ta đánh cô ta?
Nước mắt của An Tình như những hạt châu bị đứt ào ạt rơi xuống, đôi môi không ngừng run rẩy, ngay cả ánh mắt nhìn Chiến Mục Hàng cũng mang theo đau thương.
Cô ta run rẩy nói: “Anh Mục Hàng, anh đánh em? Anh Mục Hàng, sao anh lại có thể đánh em!"
"Anh Mục Hàng, anh đã từng nói cả đời này anh đều tốt với em. anh Mục Hàng, anh đã quên mất trước kia chúng ta hạnh phúc thế nào ư? Sao anh có thể đánh em?"
Nhìn An Tình khóc sướt mướt, trong lòng Chiến Mục Hàng không hề có chút tình cảm nào.
Mấy năm trước, An Tình chịu thiệt khóc lóc kể lể với anh ta rằng Tô Thu Quỳnh bắt nạt mình như thế nào, anh ta luôn cảm thấy Tô Thu Quỳnh độc ác như thế thì đáng chết vạn lần, anh ta không muốn nhìn thấy cô gái không màng sống chết cứu mình ra khỏi hỏa hoạn phải đau lòng như thế. Cho nên, dù thế nào anh ta cũng sẽ kiên nhẫn dỗ dành An Tình vài câu.
Nhưng mà bây giờ anh ta nhìn thấy An Tình khóc thì chỉ cảm thấy cô ta đáng đời.
Thậm chí anh ta còn nhịn không được mà nghĩ An Tình bị anh ta đánh một bạt tai như thế, một cái đánh không nặng không nhẹ liền có thể khóc như lũ lụt, vậy thì năm năm trong nhà giam, Tô Thu Quỳnh chịu biết bao nhiêu thiệt thòi, bị đánh nhiều thế, cô biết khóc với ai đây.
Lúc con của cô bị người khác tàn nhẫn giết chết, cô khóc với ai! Lúc ngón tay út của cô bị người chặt, cô khóc với ai.
An Tình cảm thấy tủi thân, sao Tô Thu Quỳnh không tủi thân được chứ.
An Tình cho rằng lúc nãy Chiến Mục Hàng đánh cô ta là do uống quá say, cô ta khóc lóc kể lể như thế, anh ta vẫn sẽ dỗ dành mình.
Bất ngờ là Chiến Mục Hàng vẫn lạnh lùng nhìn chằm chằm vào cô ta như thế, ánh mắt này khiến cô ta cảm thấy thật sự sợ hãi.
Loại cảm giác xa cách mà ghét bỏ không hề che giấu khiến lông tơ trên người cô ta dựng đứng hết cả lên.
An Tình bị dọa chỉ còn lại tiếng thút thít, cô ta mấp máy đôi môi, run rẩy mà hỏi Chiến Mục Hàng: “Anh Mục Hàng, rốt cuộc là anh bị sao vậy? Có phải là anh cảm thấy không thoải mái ở đâu không?”
“Anh Mục Hàng, anh uống nhiều rượu nên khó chịu có đúng không, bây giờ em đi ra ngoài mua thuốc giải rượu cho anh nha.”
An Tình còn chưa nhặt quần áo ở dưới đất mặc vào, Chiến Mục Hàng bỗng nhiên bước lên phía trước, hung hăng bóp chặt cổ cô ta.
Anh ta vẫn luôn tiến lên phía trước, đẩy An Tình đến vách tường mà vẫn không buông tay.
Ánh mắt lạnh lẽo, giọng nó lại còn lạnh hơn nữa, anh ta hỏi An Tình một cách rõ ràng: “An Tình, tại sao lại cho người hành hung Tô Thu Quỳnh trong tù. Nói, tại sao lại cho người hành hung Tô Thu Quỳnh!"\b\b\b\b\b\b\b\b
Sắc mặt An Tình tái nhợt, cô ta cũng là một cô gái kiêu ngạo, sao có thể chịu đựng được việc bị người đàn ông mà mình yêu thật lòng xem thành Tô Thu Quỳnh - người mà cô ta ghét bỏ.
Cô ta lập tức muốn đẩy Chiến Mục Hàng ra.
“Anh Mục Hàng, em không phải là Tô Thu Quỳnh, em là An Tình.”
“Anh Mục Hàng, anh uống say rồi đấy, em đưa anh về nghỉ ngơi.”
“Tô Thu Quỳnh, em là của anh, em là của anh.”
Chiến Mục Hàng không muốn buông An Tình ra, anh ta ôm rất chặt.
Nhớ đến lời nói lúc nãy của Chiến Mục Hàng, lòng An Tình đau như cắt.
Nhưng mà Chiến Mục Hàng chưa từng thân mật với cô ta như thế, nhiệt độ cùng với hơi thở của anh ta khiến trong lòng quyến luyến không thôi.
Đúng là cô ta có sự kiêu ngạo thuộc về riêng mình, nhưng cô ta lại càng muốn người đàn ông này hơn, hoàn toàn có được cả thể xác và tinh thần của anh ta.
Mặc kệ anh ta xem mình là ai, chỉ cần tối nay cô ta thành công phát sinh quan hệ với anh ta, mặc kệ cô ta có thành công mang thai hay không, cô ta đều có thể giả vờ như mang thai con của anh ta.
Mẹ sang nhờ con, chỉ cần cô ta lấy đứa nhỏ trong bụng ra thì vị trí mợ Chiến này chẳng có ai có thể giành với cô ta.
“Anh Mục Hàng, em không đi, em là của anh.”
Anh Mục Hàng...
Suy nghĩ hỗn loạn của Chiến Mục Hàng đột nhiên tỉnh táo, ánh mắt mất tiêu cự dần dần khôi phục, anh ta nhìn chằm chằm vào An Tình với vẻ hung ác nham hiểm. Đúng thế, người phụ nữ trong phòng này không phải là Tô Thu Quỳnh, mà là An Tình.
Cút!"
Chiến Mục Hàng bỗng nhiên đứng phắt dậy, ánh mắt nhìn về phía An Tình còn mang theo vẻ xa cách và ghét bỏ.
Ánh mắt của anh ta làm lòng An Tình đau nhói, cô ta chưa từng nghĩ tới có một ngày người anh trai Mục Hàng của cô ta lại dùng ánh mắt như thế mà nhìn cô ta.
An Tình chật vật đứng dậy từ ghế sofa, cô ta ôm chặt lấy anh ta: “Anh Mục Hàng, em không đi, em không đi đâu. Anh Mục Hàng, em yêu anh như thế, tại sao anh lại không nhìn thấy em chứ?”
Cô ta kiên định đứng trước mặt Chiến Mục Hàng, trong mắt lấp lánh những giọt nước mắt, giống như thủy tinh.
“Anh Mục Hàng, anh nhìn em đi, anh nhìn em đi, rốt cuộc là em thua Tô Thu Quỳnh ở chỗ nào! Anh Mục Hàng, tối nay anh để em ở lại đây đi, có được không?”
Nói xong, cô ta liền ôm chặt lấy người đàn ông.
Cô ta yêu Chiến Mục Hàng nhiều năm như thế, vì người đàn ông này mà cô ta lên kế hoạch rất chu đáo, nhưng cho đến bây giờ cô ta vẫn chưa thể chân chính trở thành người của anh ta, sao có thể cam lòng được chứ.
An Tình cho rằng Chiến Mục Hàng uống nhiều rượu như thế, cô ta lại chủ động như vậy, tối nay chắc chắn cô ta sẽ trở thành người phụ nữ của anh. Nhưng ai ngờ rằng, anh ta lại không hề thương tiếc mà đẩy mình xuống đất.
“Cút đi, An Tình, tôi kêu cô cút đi.”
An Tình không dám tin mà ngẩng mặt lên, cô ta không thể nào ngờ rằng anh Mục Hàng mà mình yêu thương lại đối xử lạnh lùng và thô lỗ với mình như thế.
Cô ta chật vật đứng dậy từ dưới đất, hoàn toàn không thèm để ý đến sự chật vật của bản thân.
Cô ta ôm chặt lấy anh ta, trong nháy mắt nước mắt làm phần áo trước ngực anh ta bị thấm ướt: “Anh Mục Hàng, rốt cuộc là anh bị làm sao vậy? Anh Mục Hàng, em yêu anh như thế, trong lòng em chỉ có một mình anh, tại sao anh lại phải đối xử tàn nhẫn với em như thế?”
“Anh Mục Hàng, anh mở to mắt nhìn thật kỹ đi, có được không? Em yêu anh gấp trăm nghìn lần Tô Thu Quỳnh yêu anh, tại sao anh chỉ nhìn thấy một mình Tô Thu Quỳnh?”
An Tình thấy Chiến Mục Hàng đứng yên tại chỗ như một tảng đá không nói lời nào, cô ta cho rằng anh ta đã bị mình thuyết phục rồi.
Cô ta to gan nâng mặt lên, nhón chân, môi muốn chạm vào môi anh ta.
“Chát.”
An Tình còn chưa hôn Chiến Mục Hàng thì một bàn tay của anh ta đã đánh mạnh vào mặt cô ta.
An Tình bị đau, nhìn Chiến Mục Hàng, anh Mục Hàng của cô ta lại đánh cô ta?
Rốt cuộc là cô ta đã làm sai chuyện gì, lại để anh ta đánh cô ta?
Nước mắt của An Tình như những hạt châu bị đứt ào ạt rơi xuống, đôi môi không ngừng run rẩy, ngay cả ánh mắt nhìn Chiến Mục Hàng cũng mang theo đau thương.
Cô ta run rẩy nói: “Anh Mục Hàng, anh đánh em? Anh Mục Hàng, sao anh lại có thể đánh em!"
"Anh Mục Hàng, anh đã từng nói cả đời này anh đều tốt với em. anh Mục Hàng, anh đã quên mất trước kia chúng ta hạnh phúc thế nào ư? Sao anh có thể đánh em?"
Nhìn An Tình khóc sướt mướt, trong lòng Chiến Mục Hàng không hề có chút tình cảm nào.
Mấy năm trước, An Tình chịu thiệt khóc lóc kể lể với anh ta rằng Tô Thu Quỳnh bắt nạt mình như thế nào, anh ta luôn cảm thấy Tô Thu Quỳnh độc ác như thế thì đáng chết vạn lần, anh ta không muốn nhìn thấy cô gái không màng sống chết cứu mình ra khỏi hỏa hoạn phải đau lòng như thế. Cho nên, dù thế nào anh ta cũng sẽ kiên nhẫn dỗ dành An Tình vài câu.
Nhưng mà bây giờ anh ta nhìn thấy An Tình khóc thì chỉ cảm thấy cô ta đáng đời.
Thậm chí anh ta còn nhịn không được mà nghĩ An Tình bị anh ta đánh một bạt tai như thế, một cái đánh không nặng không nhẹ liền có thể khóc như lũ lụt, vậy thì năm năm trong nhà giam, Tô Thu Quỳnh chịu biết bao nhiêu thiệt thòi, bị đánh nhiều thế, cô biết khóc với ai đây.
Lúc con của cô bị người khác tàn nhẫn giết chết, cô khóc với ai! Lúc ngón tay út của cô bị người chặt, cô khóc với ai.
An Tình cảm thấy tủi thân, sao Tô Thu Quỳnh không tủi thân được chứ.
An Tình cho rằng lúc nãy Chiến Mục Hàng đánh cô ta là do uống quá say, cô ta khóc lóc kể lể như thế, anh ta vẫn sẽ dỗ dành mình.
Bất ngờ là Chiến Mục Hàng vẫn lạnh lùng nhìn chằm chằm vào cô ta như thế, ánh mắt này khiến cô ta cảm thấy thật sự sợ hãi.
Loại cảm giác xa cách mà ghét bỏ không hề che giấu khiến lông tơ trên người cô ta dựng đứng hết cả lên.
An Tình bị dọa chỉ còn lại tiếng thút thít, cô ta mấp máy đôi môi, run rẩy mà hỏi Chiến Mục Hàng: “Anh Mục Hàng, rốt cuộc là anh bị sao vậy? Có phải là anh cảm thấy không thoải mái ở đâu không?”
“Anh Mục Hàng, anh uống nhiều rượu nên khó chịu có đúng không, bây giờ em đi ra ngoài mua thuốc giải rượu cho anh nha.”
An Tình còn chưa nhặt quần áo ở dưới đất mặc vào, Chiến Mục Hàng bỗng nhiên bước lên phía trước, hung hăng bóp chặt cổ cô ta.
Anh ta vẫn luôn tiến lên phía trước, đẩy An Tình đến vách tường mà vẫn không buông tay.
Ánh mắt lạnh lẽo, giọng nó lại còn lạnh hơn nữa, anh ta hỏi An Tình một cách rõ ràng: “An Tình, tại sao lại cho người hành hung Tô Thu Quỳnh trong tù. Nói, tại sao lại cho người hành hung Tô Thu Quỳnh!"\b\b\b\b\b\b\b\b