Tô Thu Quỳnh thật không rõ tại sao Kiều Hinh lại đột nhiên nói với cô lời này, có điều, cô cũng không hỏi cô ta nguyên nhân, vì trong lòng cô hiểu rõ, cho dù cô không hỏi, Kiều Hình cũng sẽ nói.
Quả thật, cho dù không được Tô Thu Quỳnh đáp lại, Kiều Hinh cũng không tức giận, cô ta mi mắt nhàn nhạt cười cười, “Tô Thu Quỳnh, tôi sở dĩ nhận bộ phim này, là bởi vì cô.”
Bởi vì cô?
Tô Thu Quỳnh sững người một cái, cô làm sao cũng không ngờ được Kiều Hinh sẽ nói như thế này, cô còn đúng thật không biết bản thân mình có chỗ nào có thể thu hút cô ta nhận bộ phim này. Không đợi Tô Thu Quỳnh nói chuyện, Kiều Hinh lại nói tiếp, “Tô Thu Quỳnh, cô có cảm thấy hai chúng ta rất giống nhau không?”
Nghe Kiều Hinh nói lời này, Tô Thu Quỳnh nhịn không được hướng lên người cô ta nhìn quét một vòng.
Kiều Hinh và cô, đích thật rất giống.
Nhưng không phải gương mặt sinh ra có bao nhiêu giống nhau, mà là khí chất trên người, đặc biệt tương tự.
Cô và Kiều Hinh đều là loại người đẹp cao quý lạnh lùng, cho dù hai người đều có thói quen treo nụ cười trên khoé môi, vẫn cho người một loại cảm giác xa cách lạnh băng.
Điểm giống nhau nhất trên mặt cô và Kiều Hinh, chắc hẳn là mắt mi rồi, nếu che đi nửa dưới khuôn mặt của bọn họ, trên mặt không làm bất kỳ biểu cảm gì, còn đúng thật có chút khó phân biệt thật giả.
Chỉ có điều, chỉ cần hai người hơi hơi có chút biểu cảm, phong cảnh giữa mắt mi liền hoàn toàn không giống.
Sự cao quý kiêu ngạo trên người Kiều Hinh, càng giống như cố ý trưng ra, hoặc là nói cô ta quen thói bắt chước theo ai đó, còn một thân cao quý đó của Tô Thu Quỳnh lại là trời sinh đã có, bản chất tự nhiên.
Đặc biệt là vẻ quyến rũ lộ ra giữa mi mắt Tô Thu Quỳnh trong lúc vô ý, là thứ Kiều Hinh làm thế nào cũng không học được.
“Cũng tạm đi” Thu hồi tầm mắt từ trên người Kiều Hinh, Tô Thu Quỳnh thờ ơ nói.
Cũng tạm?
Kiều Hinh cười đến nhã nhặn mê người, cũng tạm cũng coi như đã thừa nhận giữa bọn họ là giống nhau rồi đi.
Cô ta bước tới trước một bước, kéo lên khoé môi, tôn lên đôi mắt long lanh của cô ta càng thêm sóng nước lấp lánh.
“Tô Thu Quỳnh, Lâm Tiêu nhất định chưa nói với cô đi, tôi là mối tình đầu của anh ấy”
Cơ thể Tô Thu Quỳnh không nhịn được khựng một cái, quả nhiên, hôm nay Kiều Hinh đến tìm cô, không có chuyện gì tốt.
Vốn dĩ, cô còn rất thưởng thức kiểu diễn viên theo trường phái diễn xuất như Kiều Hinh, hiện giờ, đột nhiên cảm thấy cô ta đặc biệt nhạt nhẽo.
Không chút gợn sóng nhấc mí mắt, Tô Thu Quỳnh nhàn nhạt nói, “Đều đã qua rồi.
“Đúng vậy, đều đã qua rồi.
Trong giọng nói của Kiều Hinh, mang theo ý vị thâm trường khó tả, “Tôi cũng cho là đều đã qua rồi, chỉ có điều không nghĩ tới, bạn gái mà Lâm Tiêu tìm sau này đều giống tôi.”
“Tô Thu Quỳnh, cô và tôi, thật sự rất giống, đặc biệt là so với khí chất mấy năm trước của tôi, đúng thật là như một khuôn đúc. Cô nói bây giờ tôi trở lại rồi, cái người thế thân như cô, Lâm Tiêu còn coi như báu vậtnữa hay không?”
Lời này của Kiều Hinh, làm cho trong lòng Tô Thu Quỳnh thật rất không thoải mái, đặc biệt là cái từ “thế thân” này, chọc cho trái tim cô phát run.
Gần như ngay lập tức, Tô Thu Quỳnh lại khôi phục dáng vẻ bình tĩnh nhàn nhạt như thường có, cô tin tưởng Lâm Tiêu.
“Kiều Hinh, tôi trước kia thật sự rất thưởng thức cô. Tôi vẫn luôn cho rằng cô là niềm kiêu hãnh của các nữ diễn viên trong nước, bây giờ tôi phát hiện, trước kia ánh mắt của tôi thật không tốt”
Tô Thu Quỳnh lạnh lẽo nâng mí mắt, “Hoá ra, cô Kiều quốc tế danh tiếng lẫy lừng cũng chẳng qua đến thế mà thôi. Lời lẽ cay nghiệt, ghen tuông tranh giành tình cảm... hừ! Kiều Hinh, loại hành vi đến tìm tôi hôm nay của cô, thật đúng rớt giả!”
“Tô Thu Quỳnh, cô!”
Sắc mặt của Kiều Hinh thoắt cái trở nên có chút khó coi, nụ cười nơi khoé môi cô ta cũng cứng ngắc lại ở đó, nếu không phải do gương mặt này của cô ta có nền tảng tương đối tốt, dáng vẻ của cô ta lúc này, nhìn vào nhất định vô cùng vặn vẹo.
Có điều, sự thất thổ của Kiều Hinh cũng chỉ là trong vài giây ngắn ngủi, chớp mắt một cái, cô ta lại khôi phục lại dáng vẻ cao quý kiêu ngạo cao không với tới.
Trong tay cô ta có lá bài vua, Tô Thu Quỳnh chỉ có thể ngoan ngoãn rời khỏi Lâm Tiêu.
Nghĩ như vậy, nụ cười nơi khoé môi của Kiều Hinh càng thêm buông thả quyến rũ.
“Tô Thu Quỳnh, tôi hôm nay nói với cô những lời này, thực ra không hề có ác ý. Tôi đã trở về, Lâm Tiêu không cần tìm kiếm thế thân khắp nơi nữa. Tôi chỉ là muốn nhắc nhở cô, đừng đâm đầu quá sâu, như vậy sẽ khiến cho cô cả đời này đều không xoay người được.
“Tô Thu Quỳnh, chuyện giữa cô và Lâm Tiêu, tôi đều đã nghe qua, Lâm Tiêu đích thực đối xử với cô rất tốt, nhưng tất cả những cái tốt mà anh ấy đối với cô đó, chẳng qua là bởi vì, từ khuôn mặt đến khí chất, cô là người giống tôi nhất trong tất cả những người phụ nữ của Lâm Tiêu mà thôi!”
“Kiều Hinh, đừng lãng phí miệng lưỡi trước mặt tôi, loại hành vì chia rẽ ly gián này của cô, chẳng có ý nghĩa gì.”
Tô Thu Quỳnh lười biếng chỉnh lại cái túi trong tay, “Nếu trong lòng Lâm Tiêu thật sự có cô, sau khi cô về nước có thể trực tiếp đi tìm anh ấy, thật sự không cần ra tay từ trên
người tôi đâu.”
“Cô không tìm Lâm Tiêu, mà đến tìm tôi, đây là đi đường vòng cứu nước sao? Kiều Hinh, có phải là cô cảm thấy, cô tuỳ tiện bịa ra vài câu, tôi liền ngốc ngơ ngơ chia tay với Lâm Tiêu, để cô được thoả ước nguyện?”
“Đáng tiếc nha, tôi chưa ngu xuẩn đến thế, cô đến tìm tôi, chỉ khiến cho tôi cảm thấy, cô chột dạ. Kiều Hinh, đừng lãng phí thời gian trên người tôi nữa, Lâm Tiêu rất tốt, nếu anh ấy đã chọn tôi, thì tôi sẽ không buông tay anh ấy. Trừ phi, anh ấy chủ động chia tay với tôi.”
“Kiều Hinh, cô tự tin như vậy, nắm chắc như vậy, đừng tới tìm tôi, cô đi tìm Lâm Tiêu đi, bảo anh ấy chủ động chia tay với tôi!”
Nói xong lời này, Tô Thu Quỳnh không muốn phí phạm miệng lưỡi với Kiều Hinh nữa, cô cầm túi xách lên lạnh lùng nhàn nhạt đi ra khỏi phòng hoá trang.
“Tô Thu Quỳnh!”
Tô Thu Quỳnh còn chưa đi ra khỏi phòng hoá trang, giọng nói của Kiều Hinh lại vang lên sau lưng cô.
Cô vô thức ngừng chân, lười biếng quay mặt lại, nửa nhướng mắt nhìn Kiều Hình.
Kiều Hinh không động thanh sắc đánh giá Tô Thu Quỳnh một vòng, tiếp đó đột nhiên tự đắc cười nhẹ ra tiếng.
“Tô Thu Quỳnh, cô từng mang thai, còn từng sảy thai hai lần. Giày vò bản thân mình như vậy, về sau, cô hẳn là không dễ có thai đi?”
Giọng nói của Kiều Hinh đặc biệt đặc biệt dịu dàng, nhưng mỗi một chữ cô ta nói ra, đều giống như ghim một nhát dao sắc bén nhất vào chỗ mềm yếu nhất trong đáy lòng Tô Thu Quỳnh.
Cô không muốn thể hiện sự sợ hãi hay hoảng loạn trước mặt Kiều Hinh, nhưng cô không thể không thừa nhận, lời Kiều Hinh nói đều là sự thật.
Cô từng sảy thai hai lần, bác sĩ nói, về sau xác xuất đậu thai của cô ít đến đáng thương, cho dù Nhan Nhã Tịnh vẫn luôn rất cố gắng giúp cô điều dưỡng thân thể, đời này của cô, cũng chưa chắc sẽ có cơ hội làm mẹ.
Lâm Tiêu nói, anh không để ý, nhưng còn cha mẹ của anh thì sao?
Lâm Tiêu xuất sắc như vậy, chính Tô Thu Quỳnh cũng không nhẫn tâm khiến anh đời này không có cơ hội làm cha.
Lâm Tiêu tốt như vậy, nên được một đời hạnh phúc, con đàn cháu đống.
Ép xuống suy nghĩ hỗn loạn trong lòng, Tô Thu Quỳnh hạ mi cười nhẹ, “Kiều Hinh, cô quản không khỏi quá rộng đi, tôi có thể sinh hay không, sinh mấy đứa, đều không liên quan đến cô!”
“Không liên quan đến tôi sao.." Kiều Hinh chậm rì rì kéo dài giọng, “Đúng thật, cô có thể sinh hay không, không liên quan đến tôi, tôi hôm nay đến tìm cô, chỉ là muốn nói cho cô một chuyện.”
Ngừng một chút, Kiều Hinh từng câu từng chữ nói, “Tô Thu Quỳnh, cô không thể sinh con cho Lâm Tiêu, nhưng tôi có thể “Con của tôi và Lâm Tiêu, đã năm tuổi rồi.”