Mục lục
Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Cái gì?” Hách Trung Văn kinh ngạc đến mức suýt thì nhảy dựng lên. Anh ta liếc nhìn qua Nhan Nhã Tịnh đứng bên cạnh, vội vàng nói với Lưu Diễm Mai: “Mẹ, làm sao lại thế được? Bọn họ nhất định là lừa đảo!”

“Mẹ không biết!” Lưu Diễm Mai vẫn mạnh mẽ như mọi khi: “Tự con chuốc lấy món nợ vô lý đó thì con tự xử lý đi. Đừng có hòng mẹ thu dọn cho con! Trong vòng một giờ, trở về ngay cho mẹ! Nếu không mẹ sẽ lập tức kêu người khoá thẻ ngân hàng của con!”

Nói xong câu này, Lưu Diễm Mai cúp điện thoại rất dứt khoát.

“Mẹ...” Hách Trung Văn tức giận đến mức muốn cắn nát điện thoại. Anh ta đã tìm được vợ con rồi, kẻ lừa đảo này từ đâu nhảy ra thế!

Sợ Lưu Diễm Mai sẽ khoá thẻ ngân hàng của mình thật, Hách Trung Văn nghĩ đi nghĩ lại vẫn quyết định trở về một chuyến.

Hách Trung Văn tiến lên trước, nắm chặt bàn tay nhỏ bé của Nhan Nhã Tịnh: “Chị đại, đừng quên, chúng ta đã hẹn rồi đấy, tối nay cùng nhau ăn lẩu. Lát nữa tôi sẽ tới đón em tan làm.”

Nhìn đôi bàn tay của Hách Trung Văn cầm vào tay Nhan Nhã Tịnh, đồng tử Lưu Thiên Hàn chợt co rụt lại. Không biết vì sao, bây giờ anh cực kỳ muốn chặt đứt cặp móng vuốt đó của Hách Trung Văn.

Nhan Nhã Tịnh nhẹ nhàng rút tay mình ra khỏi tay Hách Trung Văn: “Hách béo, cậu mau đi làm việc của cậu đi. Tối nay tôi cũng có việc muốn nói với cậu.”

Thấy Nhan Nhã Tịnh đồng ý tối nay cùng ăn lẩu, Hách Trung Văn không khống chế được nụ cười nơi khoé miệng: “Chị đại, tối nay không gặp không về!”

Anh ta nhìn Nhan Nhã Tịnh đắm đuối thêm một lát mới lưu luyến bịn rịn rời đi.

Sau khi Hách Trung Văn đi rồi, Nhan Nhã Tịnh mới nhận ra được một vấn đề rất nghiêm trọng, Hách Trung Văn đã mang hai đứa trẻ tới đây. Cô còn phải đi làm nữa mà! Ai đưa hai đứa nhỏ trở về đây!

Đánh mắt nhìn sang Lưu Thiên Hàn đứng kế bên, Nhan Nhã Tịnh dò hỏi: “Anh... Anh Lưu, tôi vẫn chưa tan làm, có thể phiền anh giúp tôi đưa An Bảo và An Mỹ về trước không?”

“Ừ.” Lưu Thiên Hàn nhẹ nhàng trả lời, ánh mắt sâu thẳm khó lường.

Ừ?

Nhan Vũ Trúc kinh hãi đến mức suýt rớt con ngươi ra ngoài. Lưu Thiên Hàn vừa đồng ý ăn lẩu với Hách Trung Văn, cô ta cũng đã đủ kinh ngạc rồi, bây giờ anh lại còn đồng ý giúp Nhan Nhã Tịnh đưa đón trẻ con?

Từ trước đến nay Lưu Thiên Hàn luôn lạnh lùng vô cảm. Cô ta quen biết anh nhiều năm như vậy, anh cũng chưa từng tự đón cô ta. Từ khi nào mà anh trở nên tốt bụng như vậy?

Ánh mắt của Nhan Vũ Trúc như một con dao rơi trên mặt Nhan Nhã Tịnh. Cô ta không biết vì sao Hách Trung Văn lại lầm tưởng rằng Nhan An Bảo và Nhan An Mỹ là con của anh ta, nhưng không cần biết ra sao, cô ta cũng không cho phép ba quả bom Nhan Nhã Tịnh, Nhan An Bảo và Nhan An Mỹ này chôn bên cạnh mình. Cô ta phải gỡ bỏ triệt để từng quả một!



Buổi chiều đến đón Nhan Nhã Tịnh là Lưu Thiên Hàn và hai đứa trẻ.

Vừa nhìn thấy Nhan Nhã Tịnh, Nhan An Mỹ đã hớn hở nhào vào trong lòng cô, cô bé liếc nhìn phần gáy cao quý lạnh lùng của Lưu Thiên Hàn: “Mẹ ơi, ông cậu đẹp trai cực kỳ cực kỳ luôn! Ông cậu mua cho con quá trời nhiều sô cô la!”

Khóe môi của Nhan An Bảo run rẩy. Nhan An Mỹ, em là đồ chỉ biết ăn không có tiền đồ, cứ mua sô cô la cho em là đẹp trai hả? Thôi được rồi, cậu bé thừa nhận, ông cậu thực sự đẹp trai, còn mua transformers cho cậu bé nữa.

Ông cậu...

Nhan An Bảo cụp mí mắt xuống, sâu trong đáy mắt có đôi chút hụt hẫng thấy rõ. Thật ra cậu bé không thích gọi anh là ông cậu, cậu thích gọi anh là ba hơn. Đáng tiếc, anh không phải ba của cậu bé.

“Anh Lưu, cám ơn anh đã giúp chăm sóc An Bảo và An Mỹ. Đợi có lương rồi tôi mời anh ăn cơm.” Nhan Nhã Tịnh không thích nợ ân tình của người khác, cô nhẹ nhàng nói với Lưu Thiên Hàn.

“Ừ.”

Nhan Nhã Tịnh và Lưu Thiên Hàn ít qua lại, nhưng cô cũng có thể cảm nhận được, anh kiệm lời như thế nào.

Cô cho rằng sau khi đồng ý, Lưu Thiên Hàn sẽ không nói gì nữa. Nhưng bất ngờ là sau một hồi trầm mặc, anh lại bảo: “Bọn trẻ rất ngoan.”

“Hả?” Nhan Nhã Tịnh sửng sốt, anh Lưu đang nói chuyện phiếm với cô?

Nhan Nhã Tịnh vừa suy nghĩ xem nên tiếp lời gì đó thì nghe thấy Nhan An Mỹ mê trai cảm thán: “Ông cậu đẹp trai quá! Nói chuyện cũng đẹp trai nữa luôn! Con muốn mau chóng lớn nhanh, lớn lên con sẽ cưới ông cậu!”

“Ông cậu, ông phải chờ con lớn lên đấy nhé. Con muốn làm cô dâu của ông cậu!” Nhan An Mỹ nói với Lưu Thiên Hàn như thật.

Nhan An Bảo nhìn Nhan An Mỹ đầy khinh bỉ: “Nhan An Mỹ, em có ngốc không vậy? Chúng ta và ông cậu là họ hàng, họ hàng với nhau không thể kết hôn được đâu.”

Khuôn mặt nhỏ nhắn rực rỡ ánh mặt trời của Nhan An Mỹ trở nên ỉu xìu xuống chỉ trong nháy mắt: “Vậy phải làm sao bây giờ? Ông cậu đẹp trai như vậy, nếu em không kết hôn với ông cậu, ông cậu sẽ bị người khác cướp đi mất!”

Bỗng nhiên nghĩ đến cái gì đó, Nhan An Mỹ lập tức cười tít mắt: “Mẹ ơi, mẹ và ông cậu không phải họ hàng, hai người có thể kết hôn! Phù sa không chảy ruộng ngoài, mẹ cưới ông cậu đi!”

Bàn tay vịn vô lăng của Lưu Thiên Hàn khựng lại. Anh biết, lời của Nhan An Mỹ hoàn toàn là lời nói của trẻ con không kiêng nể gì, nhưng không rõ vì sao anh lại có chút chờ mong câu trả lời của Nhan Nhã Tịnh.

“Khụ khụ...” Nghe Nhan An Mỹ nói vậy, Nhan Nhã Tịnh suýt sặc nước miếng. Vốn dĩ khi đối mặt với Lưu Thiên Hàn thì nhịp tim của cô đã không ổn định được rồi, lại thảo luận đề tài mẫn cảm như vậy, khiến mặt cô nóng như phát sốt.



Nhan An Bảo cũng nhìn Nhan Nhã Tịnh đầy chờ mong. Cậu bé thừa nhận mình cũng nghĩ như vậy. Hơi bất công với bà, nhưng nếu người mẹ thích là ông cậu thì Nhan An Bảo ủng hộ bọn họ ở bên nhau vô điều kiện.

Như vậy chúng mới có thể ở cùng ông cậu mãi mãi. Cậu bé muốn ở cùng ông cậu mãi mãi.

Nhan Nhã Tịnh ho húng hắng mãi mới tìm lại được giọng nói của mình. Cô xoa mái đầu nhỏ nhắn của Nhan An Mỹ, quở trách: “An Mỹ, con nói bậy cái gì vậy, anh Lưu là trưởng bối của mẹ!”

“Anh Lưu, An Mỹ còn nhỏ, không hiểu chuyện, anh đừng nghe con bé nói linh tinh. Tôi thề, tôi chưa bao giờ nghĩ đến việc kết hôn với anh cả! Đánh chết tôi tôi cũng không dám ngấp nghé anh Lưu đâu!”

“Ừ.” Bàn tay to lớn của Lưu Thiên Hàn để trên vô lăng, những đốt ngón tay trắng bệch thấy rõ. Thì ra cô không muốn lấy anh! Sao trong lòng lại khó chịu thế này!

Lưu Thiên Hàn mở cửa sổ xe. Gió mát thổi vào, lòng anh càng ngột ngạt hơn.

Biệt thự của Hách Trung Văn nằm cạnh biệt thự Tầm Viên của Lưu Thiên Hàn. Lúc Lưu Thiên Hàn đi đón Nhan Nhã Tịnh, Hách Trung Văn đã từ nhà họ Hách trở về.

Nhan Nhã Tịnh vừa xuống xe, Hách Trung Văn đã xông tới như một tia chớp, đè mạnh cô lên cửa xe.

Nụ cười ở khóe môi Hách Trung Văn hoàn mỹ không chê vào đâu được.

Đã dồn xe thành công!

Hách Trung Văn vén một sợi tóc vàng trước trán mình, nhân tiện soi mặt mình trong gương chiếu hậu của chiếc xe thể thao. Cool ngầu vô đối, cực kỳ hoàn mỹ.

Anh ta cúi mặt, nhìn Nhan Nhã Tịnh đắm đuối. Đột nhiên trong tay anh ta xuất hiện một bó hoa hồng đỏ tươi như làm ảo thuật.

“Chị đại, tặng em nè.”

Nhan Nhã Tịnh không ngờ vừa xuống xe đã bị va đập như vậy, cô cảm thấy thắt lưng mình sắp bị xô gãy luôn rồi.

Cô xoa eo mình, nghiến răng vì đau, còn chưa nguôi ngoai thì đã thấy môi Hách Trung Văn nhích dần về phía môi mình.

Dồn xe chỉ là khúc dạo đầu thôi, thời khắc đẹp nhất dĩ nhiên là ôm hôn thắm thiết.

Hách Trung Văn nhắm mắt lại. Giờ khắc này, anh ta chỉ muốn kề bên, hôn thắm thiết cô gái mà anh ta yêu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK