Mục lục
Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nghe Cung Tiểu Mỹ nói, sau khi ngắt điện thoại, Thịnh Vân Hiên ngờ vực mở bức ảnh mà Cung Tiểu Mỹ gửi cho bà ra.

Tên bức ảnh có hiện ngày tháng, hiển nhiên là vừa mới chụp ngày hôm nay, trong bức ảnh, Lưu Thiên Hàn nửa ngồi xổm trên mặt đất, góc nghiêng đẹp hoàn mỹ, Nhan Nhã Tịnh ngồi trên ghế sô pha, chăm chú nhìn Lưu Thiên Hàn đầy dịu dàng, mà Lưu Thiên Hàn đang cẩn thận từng li từng tí giúp cô buộc dây giày.

Tay Thịnh Vân Hiên run một cái, điện thoại trong tay suýt thì rơi xuống đất.

Bà nằm mơ cũng không dám nghĩ đến, con trai thứ của bà cùng với con dâu nhỏ vậy mà lại đến với nhau!

Thịnh Vân Hiên nặng nề nhắm mắt lại, sau đó lại từ từ mở ra, bà thật sự rất thích Nhan Nhã Tịnh, đối với Nhan Nhã Tịnh cũng là thật lòng tốt, bà chưa từng nghĩ sẽ trói cô cả đời với Lưu gia, bà hy vọng cô có thể tìm thấy hạnh phúc riêng cho mình.

Nhưng hạnh phúc của Nhan Nhã Tịnh không nên là con trai thứ của bà!

Cái từ đó, bà không muốn nói ra, nhưng trong suy nghĩ của bà, Nhan Nhã Tịnh và con trai thứ của bà ở bên nhau chính là loạn luân!

Cả người Thịnh Vân Hiên mềm nhũn, bà biết, hiện tại Lưu Chấn Hoa đang làm khó con trái thứ của bà đủ chuyện, nếu như quân hệ giữa Nhan Nhã Tịnh và Lưu Thiên Hàn bị người khác biết, chỉ sợ Lưu Chấn Hoa sẽ nắm được điểm yếu mà ép con trai bà ra khỏi Hội đồng Quản trị.

Và chắc chắn, sau khi chuyện này bị lộ, nhà họ Lưu bọn họ sẽ trở thành trò cười trong giới thượng lưu, bà không quan tâm nhà họ Lưu bị người khác cười nhạo ra sao, dù sao mấy người đó chu dù có cười nhạo Lưu gia ra sao cũng không dám thể hiện ra gì cả, bà chỉ lo lắng cho tiền đồ của con trai thứ của bà.

Bà đã mất đi một đứa con trai, đứa còn lại duy nhất của bà tuyệt đối không thể xảy ra bất cứ sơ xuất nào!

Hơn nữa, bà cũng không muốn Nhan Nhã Tịnh bị người người chửi mắng! Bà không muốn Nhan Nhã Tịnh bị người ta nói là hồ ly tinh câu dẫn anh chồng!

Nhan Nhã Tịnh và bà tuy không có quan hệ huyết thống, nhưng bà đã sớm coi cô như con gái ruột của mình rồi, bà chỉ tiếc rèn sắt không thành thép!

Việc này đả kích rất lớn đến Thịnh Vân Hiên, bà một phút cũng không đợi được nữa.

Từ chỗ Cung Tư Mỹ mà bà biết được, thười gian gần đây, Lưu Thiên Hàn đều sẽ đến chỗ của Nhan Nhã Tịnh, bà trực tiếp bảo tài xế lái xe đến thẳng Thiển Thủy Loan.

Thịnh Vân Hiên thực tế là một bà mẹ rất cởi mở, bà cũng không muốn làm người xấu đi chia rẽ uyên ương, nhưng có lúc phải có người đảm nhiệm vai người xấu này.



Trong lòng Thịnh Vân Hiên rất loạn, nhưng chuyện quan trọng nhất trong đầu bà lại rõ ràng không gì bằng.

Cho dù là không từ thủ đoạn bà cũng phải tách hai người bọn chúng ra.

Cho dù là con trai thứ của bà và Cung Tư Mỹ không đến bên nhau thì cũng không thể cũng Nhan Nhã Tịnh dây dưa không rõ.

Thời gian có thể làm mờ đi tất cả, đợi bên canh Lưu Thiên Hàn có người phụ nữ khác, Nhan Nhã Tịnh và Thẩm Quyện có tiến triển thì bọn chúng sẽ hiểu bà ép buộc hai người chia tay chính là vì muốn tốt cho họ.

Thịnh Vân Hiên nặng nề thở dài, Tiểu Tịnh, đừng trách mẹ, mẹ không còn cách nào khác.

Mà cũng thật trùng hợp, lúc Thịnh Vân Hiên đến Thiển Thủy Loan, Nhan Nhã Tịnh và Lưu Thiên Hàn cũng vừa về đến cửa biệt thự.

Nhìn thấy xe của Thịnh Vân Hiên, Nhan Nhã Tịnh trực tiếp đứng hình, cô đương nhiên không muốn để bà biết cô và Lưu Thiên Hàn yêu nhau, nhưng hiện giờ Thịnh Vân Hiên chặn trước cửa, cô cũng không thể không xuống xe.

Nhan Nhã Tịnh nghĩ nghĩ, vẫn là kiên trì xuống xe, cũng lắm thì nói dối, bảo là trùng hợp gặp được anh Lưu, liền thuận đường đưa cô về.

"Mẹ, sao mẹ lại đến đây? " Nhan Nhã Tịnh lễ phép mỉm cười với Thịnh Vân Hiên: "Mẹ chưa ăn cơm đúng không? Tối nay chúng ta cũng nhau ăn một bữa. "

"Tiểu Tịnh, bây giờ mẹ không có tâm tình ăn cơm. " Thịnh Vân Hiên mím môi, trên khuôn mặt hay cười đó giờ đây tìm không ra một tia ý cười nào.

"Mẹ sao vậy ạ? " Nhan Nhã Tịnh nhìn ra được tâm trạng bà không tốt, cô không nhịn được mà hỏi han.

Thấy Lưu Thiên Hàn cũng xuống xe, Nhan Nhã Tịnh sợ bà hiểu lầm liền vội vàng giải thích: "Mẹ, mẹ đừng hiểu lầm, anh hai đến đây chỉ là do thuận đường đưa con về, con với anh hai không có gì cả. "

Nhan Nhã Tịnh không giỏi nói dối, đặc biệt là nói dối người lớn mà mình kính trọng. Nói xong câu này, tim cô đập thình thịch, trái tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

Thịnh Vân Hiên không có nói chuyện ngay, bà chỉ nhìn chằm chằm Nhan Nhã Tịnh, như muốn nhìn thấu linh hồn của cô.

Đột nhiên, bà nhếch khóe mép lên, ý cười lại không đến được khóe mắt, kết hợp với khuôn mặt được chăm sóc kỹ càng lại làm cho bà trở nên nghiêm túc bức người: "Tiểu Tịnh, giữa con và Tiểu Thành thật sự không có gì sao? "

Nhan Nhã Tịnh không nghĩ đến bà sẽ hỏi như vậy, đặc biệt là khi đối diện với đôi mắt sắc bén của bà, cô bất chợt có cảm giác bị người ta bắt được thóp, không có nơi nào để trốn.



Mặc dù trong lòng hoảng muốn chết, nhưng Nhan Nhã Tịnh vẫm cố giữ giọng bình tình nói: "Mẹ nói đùa gì vậy! Giữa con và anh hai thì có gì được, sao có thể có gì được chứ! Anh ấy là anh hai của con mà! "

"Tiểu Tịnh, con biết đó là anh hai của con thì tốt! "

Thịnh Vân Hiên dừng một chút, sau đó nói rành mạch từng câu từng chữ: "Tiểu Tịnh, mẹ không cần biết con và Tiểu Thành phát triển đến bước nào rồi, nhưng hiện tại con bắt buộc phải chia tay với Tiểu Thành! "

Không đợi Nhan Nhã Tịnh giải thích, Thịnh Vân Hiên lại nghiêm nghị nói: " Đừng nói với mẹ là con và Tiểu Thành không có gì cả nữa! Chuyện của bọn con mẹ biết hết rồi! Các con là anh chồng em dâu, hai các con đến với nhau chính là loạn luân! Các con bắt buộc phải chia tay! "

Nhan Nhã Tịnh mặt trắng bệch, cô từng nghĩ Thịnh Vân Hiên bắt gặp Lưu Thiên Hàn ở Thiển Thủy Loan sẽ nghi ngờ quan hệ giữa bọn họ, nhưng cô lại không ngờ đến, Thịnh Vân Hiên sẽ chắc chắn hai người bọn họ đã đến với nhau như vậy.

Nhan Nhã Tịnh vẫn coi như là một người giỏi ứng biến, nhưng đối mặt với Thịnh Vân Hiên nghiêm khắc như vậy, cô đột nhiên không biết nói gì mới tốt nữa.

Im lặng một lúc lâu, Nhan Nhã Tịnh vãn quyết định phủ nhận đến cùng.

Cô hít sâu một hơi, vẫn không thể che đậy được sự run rẩy trong giọng nói: "Mẹ, con thật sự không biết vì sao mẹ nhận định rằng con và anh hai yêu đương, nhưng con nhất định phải giải thích rõ ràng, con và anh hai thật sự không có như vậy, con…"

Không đợi Nhan Nhã Tịnh nói xong, Thịnh Vân Hiên đã ném điện thoại đến trước mặt cô.

Màn hình điện thoại của Thịnh Vân Hiên hiển thị rõ nét hình ảnh Lưu Thiên Hàn quỳ xuống buộc dây giày cho cô, ánh đèn dịu dàng, tình ý nồng đậm, không cần mở miệng cũng có thể thấy được tình cảm tuôn trào.

Nhan Nhã Tịnh cứng ngắc nhặt lên điện thoại của Thịnh Vân Hiên rơi dưới đất, cô ngơ ngẩn nhìn chằm chằm vào bức ảnh đó, không nói ra được nửa câu giải thích nào nữa.

"Tiểu Tịnh, mẹ không tin giữa nam nữ nếu như không có gì mà lại đi buộc dây giày cho nhau! "

Thịnh Vân Hiên vừa cúi đầu liền nhìn thấy đôi giày da có dây mang phong cách Anh Quốc đó, bà tự cười: "Bức ảnh này, thế mà đúng là chụp hôm nay! Tiểu Tịnh, con bây giờ còn lời nào để nói không? "

"Con…"

Thấy Nhan Nhã Tịnh không nói được lời giải thích nào, thất vọng trong mắt Thịnh Vân Hiên càng tăng thêm, tầm nhìn của bà, từ trên mặt Nhan Nhã Tịnh và Lưu Thiên hàn chậm rãi lướt qua, sau đó từng chữ từng chữ nói: "Nếu như không có gì để nói, vậy thì chia tay với Tiểu Thành đi! "

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK