Khám bệnh?
Một người cao to khoẻ mạnh như đại ca thì có thể bị bệnh gì được?
Bệnh tâm thần thì có!
Lưu Thiên Hàn và Nhạc Dũng đi tới bệnh viện đông y Vân Hải. Lúc họ đến Nhan Nhã Tịnh vẫn chưa tan làm, Thẩm Quyện ôm một bó hoa hồng, kiên nhẫn đứng đợi bên ngoài phòng làm việc của Nhan Nhã Tịnh. Một người đẹp trai và lịch thiệp như thế đứng ở đó lập tức thu hút sự chú ý của rất nhiều người.
Cũng có người đã đọc tin tức trên mạng nên biết tin đồn giữa Thẩm Quyện và Nhan Nhã Tịnh, một số người tò mò hơn còn đi qua hỏi Thẩm Quyện đang đợi bác sĩ Nhan đúng không, lúc đó anh ta đều thân thiện trả lời, đúng vậy.
Sau khi khám cho bệnh nhân cuối cùng xong, Nhan Nhã Tịnh định đi ăn trưa. Cô tháo khẩu trang, vừa định đứng dậy thì một bóng đen xuất hiện trước mặt cô.
Lưu Thiên Hàn.
Nhìn người đàn ông trước mặt mình, Nhan Nhã Tịnh không kìm được đỏ mắt.
Cô biết anh đang giận cô, anh thừa nhận chuyện anh và Tô Ảnh ở bên nhau có thể là lừa cô, nhưng Nhạc Dũng không thể lừa cô được!
Ha!
Cả công ty đều nghe thấy tiếng rên của Tô Ảnh, tối qua Tô Ảnh cầm loa phóng thanh hay gì?
Trong lòng khó chịu không thở nổi, bây giờ Nhan Nhã Tịnh thực sự không muốn đối mặt với Lưu Thiên Hàn.
Thấy Thẩm Quyện đi tới, Nhan Nhã Tịnh quay lưng bước về phía anh ta: “Cậu Thẩm, sao anh lại tới đây?”
“Nhã Tịnh, tặng em này.” Thẩm Quyện đặt bó hoa hồng vào tay Nhan Nhã Tịnh: “Không biết anh có vinh hạnh được mời em ăn trưa không?”
“Tôi...”
Nhan Nhã Tịnh muốn trả lời, cậu Thẩm, tôi không thể nhận hoa của anh, trưa nay tôi ăn với đồng nghiệp là được.
Nhưng bên cạnh đang có rất nhiều người đứng xem, nếu cô từ chối nhận hoa hồng của Thẩm Quyện ngay trước mặt mọi người sẽ làm anh ta mất mặt.
Nhan Nhã Tịnh là một cô gái tốt bụng, cô biết bị từ chối trước mặt mọi người sẽ khó chịu thế nào, vậy nên cô không nỡ làm người khác xấu hổ.
Cô chỉ khéo léo trả lời Thẩm Quyện: “Cậu Thẩm, không cần phiền phức vậy đâu, anh bận rộn như thế mà còn tới tìm tôi, lãng phí thời gian quá...”
“Lãng phí thời gian gì chứ! Theo đuổi cô gái mình thích sao có thể gọi là lãng phí thời gian?” Không đợi Nhan Nhã Tịnh nói dứt lời, Hà Hân Nghi đã ngắt lời cô, cô ấy còn nháy mắt với Thẩm Quyện: “Cậu Thẩm, chủ nhiệm Nhan của chúng tôi giao cho anh đấy! Nếu anh dám bắt nạt chị ấy, cả khoa chúng tôi sẽ liều mạng với anh!”
“Đúng, người của khoa chúng tôi sẽ không để anh bắt nạt bác sĩ Nhan đâu!” Ngay cả Bùi Bảo Bình cũng giơ nắm đấm về phía Thẩm Quyện.
Nhìn dáng vẻ giơ nắm đấm của Bùi Bảo Bình, Thẩm Quyện dở khóc dở cười, nhưng vẫn cười dịu dàng đáp: “Mọi người yên tâm, tôi sẽ không làm Nhã Tịnh buồn đâu.”
Gì thế này! Sao càng nói càng lệch hướng thế kia!
Nhan Nhã Tịnh nghĩ cô cần phải nhanh chóng nói rõ với Thẩm Quyện, giữa họ là không thể.
Cả đời này cô không thể yêu thêm một ai khác ngoài anh Lưu!
Nhan Nhã Tịnh thực sự không muốn làm Thẩm Quyện khó xử, nhưng cô càng không muốn thì càng làm mọi người hiểu lầm mối quan hệ giữa cô và Thẩm Quyện.
Cô suy đi nghĩ lại, cuối cùng vẫn quyết định trả hoa hồng lại cho anh ta.
Vu Tiếu nhanh tay hơn Nhan Nhã Tịnh, cô còn chưa trả hoa cho Thẩm Quyện, cô ta đã giật lấy bó hoa ôm vào lòng.
“Chủ nhiệm Nhan, chị cứ yên tâm đi ăn trưa với cậu Thẩm đi, để em cất hoa giúp chị! Em nhất định sẽ giữ gìn tấm lòng của cậu Thẩm thật tốt!”
Nói xong, Vu Tiếu vui vẻ ôm bó hoa hồng kia đi tìm bình để cắm.
Nhan Nhã Tịnh: “...”
Đồng nghiệp kiểu gì thế này? Sao ai cũng như muốn bán cô đi vậy!
“Ha!”
Nghe thấy tiếng cười khẩy của Lưu Thiên Hàn, Nhan Nhã Tịnh mới nhớ ra trong phòng làm việc của họ còn có ông Phật này.
Bùi Bảo Bình cũng nghe thấy giọng Lưu Thiên Hàn, ông ta thầm than không xong rồi, ban nãy chỉ lo trêu Nhan Nhã Tịnh và Thẩm Quyện, quên mất vị sếp tổng này.
Bùi Bảo Bình vội vàng đi qua, cười thân thiện hỏi Lưu Thiên Hàn: “Cậu hai Lưu, xin hỏi cậu từ xa tới đây có việc gì không ạ?”
“Khám bệnh!” Khi nói câu này, Lưu Thiên Hàn nhìn chằm chằm vào mặt Nhan Nhã Tịnh.
Nhan Nhã Tịnh cảm thấy mình thật vô tích sự, đang giận anh và Tô Ảnh mập mờ với nhau, nhưng nghe nói anh tới đây khám bệnh lại không kìm được lo lắng.
“Cậu hai Lưu, để tôi kiểm tra cho cậu xem sao.” Bùi Bảo Bình nói rồi đưa tay ra định bắt mạch cho Lưu Thiên Hàn.
Lưu Thiên Hàn hoàn toàn không thèm để ý tới Bùi Bảo Bình, anh ngồi bất động trên ghế, nhìn lướt qua Nhan Nhã Tịnh bằng ánh mắt khó lường: “Bảo cô ta khám cho tôi!”
“Cậu hai Lưu, bác sĩ Nhan đang có hẹn, cậu...”
“Bảo cô ta khám cho tôi!” Giọng điệu bắt buộc không cho phép từ chối khiến Bùi Bảo Bình sợ run cả người, ông ta không còn can đảm cãi với Lưu Thiên Hàn nữa, vội vàng nhìn sang Nhan Nhã Tịnh cầu cứu: “Bác sĩ Nhan, cô xem...”
Nhan Nhã Tịnh vừa định bảo bên họ là khoa ung thư, không thể khám bệnh cho Lưu Thiên Hàn cả người bại hoại được thì điện thoại của cô đột nhiên đổ chuông.
Là Nhạc Dũng lén gửi tin nhắn cho cô.
“Cô Nhan, tin nhắn tôi gửi cô trước đó là bị đại ca ép buộc đấy. Tối qua giữa đại ca và Tô Ảnh không có gì cả, quá trình cụ thể là Tô Ảnh muốn quyến rũ đại ca, nhưng cuối cùng cô ta bị đại ca ném ra ngoài.”
Thật ra Nhạc Dũng còn muốn nói cho Nhan Nhã Tịnh biết đại ca không có hứng thú với Tô Ảnh, thậm chí anh còn nghi ngờ mình là người đồng tính, còn lấy anh ta làm thí nghiệm, đè anh ta vào tường.
Sự thật chứng minh đại ca cũng không có hứng thú với anh ta, đại ca chỉ có hứng thú với cô Nhan thôi!
Chỉ là Nhạc Dũng cảm thấy chuyện bị đè vào tường quá xấu hổ, anh ta không tiện nói cho Nhan Nhã Tịnh biết.
Vốn dĩ Nhan Nhã Tịnh đang rất rầu rĩ, bây giờ đọc được tin nhắn này, tâm trạng cô lập tức trở nên vui vẻ rạng rỡ.
Anh Lưu không đói bụng ăn quàng, đại chiến sáu trăm hiệp với Tô Ảnh.
Tốt lắm.
Vì tâm trạng tốt, Nhan Nhã Tịnh cũng bằng lòng khám bệnh cho Lưu Thiên Hàn.
Cô ngồi trước mặt Lưu Thiên Hàn, đặt ngón tay lên cổ tay anh.
“Anh hai, mạch đập của anh đều đặn, sức khỏe rất tốt, chỉ là hơi nóng trong người, anh bớt nổi giận lại là được thôi.”
Nhan Nhã Tịnh vừa nói vừa quan sát biểu cảm của Lưu Thiên Hàn: “Anh hai, gần đây anh có chuyện gì không vui phải không? Nếu có chuyện gì làm anh không vui thì anh nên nhanh chóng giải quyết đi, giữ bực bội trong người sẽ không tốt cho sức khỏe.”
Cô muốn hướng dẫn anh, tâm sự với anh.
Lưu Thiên Hàn đột nhiên rút tay về.
Người phụ nữ này còn có mặt mũi hỏi anh gần đây có chuyện gì không vui ư?
Anh bị cô làm tức giận đến mức hoài nghi cuộc sống, anh có thể vui được à!
Trước đây Thẩm Quyện nghĩ cậu hai Lưu là anh hai của Nhan Nhã Tịnh, anh ta nên tạo quan hệ tốt với anh.
Bây giờ thấy bầu không khí kì lạ giữa anh và Nhan Nhã Tịnh, anh ta nhạy bén nhận thấy nguy cơ.
Tại sao anh ta lại cảm thấy giữa họ rất giống một đôi tình nhân đang cãi nhau nhỉ?
Nhưng cậu hai Lưu là anh ruột của anh Lưu mà, anh và Nhan Nhã Tịnh...
Sao có chuyện này được!
Mặc dù Thẩm Quyện không tin giữa họ có gì đó, nhưng ánh mắt Lưu Thiên Hàn nhìn Nhan Nhã Tịnh vẫn khiến anh ta cảm thấy khó chịu.
Anh ta cười nhẹ, biểu cảm trên mặt đã trở nên vui vẻ, khôi phục dáng vẻ ấm áp như gió xuân, bước tới đặt tay lên vai Nhan Nhã Tịnh: “Nhã Tịnh, tối nay em đến nhà anh được không?”
Một người cao to khoẻ mạnh như đại ca thì có thể bị bệnh gì được?
Bệnh tâm thần thì có!
Lưu Thiên Hàn và Nhạc Dũng đi tới bệnh viện đông y Vân Hải. Lúc họ đến Nhan Nhã Tịnh vẫn chưa tan làm, Thẩm Quyện ôm một bó hoa hồng, kiên nhẫn đứng đợi bên ngoài phòng làm việc của Nhan Nhã Tịnh. Một người đẹp trai và lịch thiệp như thế đứng ở đó lập tức thu hút sự chú ý của rất nhiều người.
Cũng có người đã đọc tin tức trên mạng nên biết tin đồn giữa Thẩm Quyện và Nhan Nhã Tịnh, một số người tò mò hơn còn đi qua hỏi Thẩm Quyện đang đợi bác sĩ Nhan đúng không, lúc đó anh ta đều thân thiện trả lời, đúng vậy.
Sau khi khám cho bệnh nhân cuối cùng xong, Nhan Nhã Tịnh định đi ăn trưa. Cô tháo khẩu trang, vừa định đứng dậy thì một bóng đen xuất hiện trước mặt cô.
Lưu Thiên Hàn.
Nhìn người đàn ông trước mặt mình, Nhan Nhã Tịnh không kìm được đỏ mắt.
Cô biết anh đang giận cô, anh thừa nhận chuyện anh và Tô Ảnh ở bên nhau có thể là lừa cô, nhưng Nhạc Dũng không thể lừa cô được!
Ha!
Cả công ty đều nghe thấy tiếng rên của Tô Ảnh, tối qua Tô Ảnh cầm loa phóng thanh hay gì?
Trong lòng khó chịu không thở nổi, bây giờ Nhan Nhã Tịnh thực sự không muốn đối mặt với Lưu Thiên Hàn.
Thấy Thẩm Quyện đi tới, Nhan Nhã Tịnh quay lưng bước về phía anh ta: “Cậu Thẩm, sao anh lại tới đây?”
“Nhã Tịnh, tặng em này.” Thẩm Quyện đặt bó hoa hồng vào tay Nhan Nhã Tịnh: “Không biết anh có vinh hạnh được mời em ăn trưa không?”
“Tôi...”
Nhan Nhã Tịnh muốn trả lời, cậu Thẩm, tôi không thể nhận hoa của anh, trưa nay tôi ăn với đồng nghiệp là được.
Nhưng bên cạnh đang có rất nhiều người đứng xem, nếu cô từ chối nhận hoa hồng của Thẩm Quyện ngay trước mặt mọi người sẽ làm anh ta mất mặt.
Nhan Nhã Tịnh là một cô gái tốt bụng, cô biết bị từ chối trước mặt mọi người sẽ khó chịu thế nào, vậy nên cô không nỡ làm người khác xấu hổ.
Cô chỉ khéo léo trả lời Thẩm Quyện: “Cậu Thẩm, không cần phiền phức vậy đâu, anh bận rộn như thế mà còn tới tìm tôi, lãng phí thời gian quá...”
“Lãng phí thời gian gì chứ! Theo đuổi cô gái mình thích sao có thể gọi là lãng phí thời gian?” Không đợi Nhan Nhã Tịnh nói dứt lời, Hà Hân Nghi đã ngắt lời cô, cô ấy còn nháy mắt với Thẩm Quyện: “Cậu Thẩm, chủ nhiệm Nhan của chúng tôi giao cho anh đấy! Nếu anh dám bắt nạt chị ấy, cả khoa chúng tôi sẽ liều mạng với anh!”
“Đúng, người của khoa chúng tôi sẽ không để anh bắt nạt bác sĩ Nhan đâu!” Ngay cả Bùi Bảo Bình cũng giơ nắm đấm về phía Thẩm Quyện.
Nhìn dáng vẻ giơ nắm đấm của Bùi Bảo Bình, Thẩm Quyện dở khóc dở cười, nhưng vẫn cười dịu dàng đáp: “Mọi người yên tâm, tôi sẽ không làm Nhã Tịnh buồn đâu.”
Gì thế này! Sao càng nói càng lệch hướng thế kia!
Nhan Nhã Tịnh nghĩ cô cần phải nhanh chóng nói rõ với Thẩm Quyện, giữa họ là không thể.
Cả đời này cô không thể yêu thêm một ai khác ngoài anh Lưu!
Nhan Nhã Tịnh thực sự không muốn làm Thẩm Quyện khó xử, nhưng cô càng không muốn thì càng làm mọi người hiểu lầm mối quan hệ giữa cô và Thẩm Quyện.
Cô suy đi nghĩ lại, cuối cùng vẫn quyết định trả hoa hồng lại cho anh ta.
Vu Tiếu nhanh tay hơn Nhan Nhã Tịnh, cô còn chưa trả hoa cho Thẩm Quyện, cô ta đã giật lấy bó hoa ôm vào lòng.
“Chủ nhiệm Nhan, chị cứ yên tâm đi ăn trưa với cậu Thẩm đi, để em cất hoa giúp chị! Em nhất định sẽ giữ gìn tấm lòng của cậu Thẩm thật tốt!”
Nói xong, Vu Tiếu vui vẻ ôm bó hoa hồng kia đi tìm bình để cắm.
Nhan Nhã Tịnh: “...”
Đồng nghiệp kiểu gì thế này? Sao ai cũng như muốn bán cô đi vậy!
“Ha!”
Nghe thấy tiếng cười khẩy của Lưu Thiên Hàn, Nhan Nhã Tịnh mới nhớ ra trong phòng làm việc của họ còn có ông Phật này.
Bùi Bảo Bình cũng nghe thấy giọng Lưu Thiên Hàn, ông ta thầm than không xong rồi, ban nãy chỉ lo trêu Nhan Nhã Tịnh và Thẩm Quyện, quên mất vị sếp tổng này.
Bùi Bảo Bình vội vàng đi qua, cười thân thiện hỏi Lưu Thiên Hàn: “Cậu hai Lưu, xin hỏi cậu từ xa tới đây có việc gì không ạ?”
“Khám bệnh!” Khi nói câu này, Lưu Thiên Hàn nhìn chằm chằm vào mặt Nhan Nhã Tịnh.
Nhan Nhã Tịnh cảm thấy mình thật vô tích sự, đang giận anh và Tô Ảnh mập mờ với nhau, nhưng nghe nói anh tới đây khám bệnh lại không kìm được lo lắng.
“Cậu hai Lưu, để tôi kiểm tra cho cậu xem sao.” Bùi Bảo Bình nói rồi đưa tay ra định bắt mạch cho Lưu Thiên Hàn.
Lưu Thiên Hàn hoàn toàn không thèm để ý tới Bùi Bảo Bình, anh ngồi bất động trên ghế, nhìn lướt qua Nhan Nhã Tịnh bằng ánh mắt khó lường: “Bảo cô ta khám cho tôi!”
“Cậu hai Lưu, bác sĩ Nhan đang có hẹn, cậu...”
“Bảo cô ta khám cho tôi!” Giọng điệu bắt buộc không cho phép từ chối khiến Bùi Bảo Bình sợ run cả người, ông ta không còn can đảm cãi với Lưu Thiên Hàn nữa, vội vàng nhìn sang Nhan Nhã Tịnh cầu cứu: “Bác sĩ Nhan, cô xem...”
Nhan Nhã Tịnh vừa định bảo bên họ là khoa ung thư, không thể khám bệnh cho Lưu Thiên Hàn cả người bại hoại được thì điện thoại của cô đột nhiên đổ chuông.
Là Nhạc Dũng lén gửi tin nhắn cho cô.
“Cô Nhan, tin nhắn tôi gửi cô trước đó là bị đại ca ép buộc đấy. Tối qua giữa đại ca và Tô Ảnh không có gì cả, quá trình cụ thể là Tô Ảnh muốn quyến rũ đại ca, nhưng cuối cùng cô ta bị đại ca ném ra ngoài.”
Thật ra Nhạc Dũng còn muốn nói cho Nhan Nhã Tịnh biết đại ca không có hứng thú với Tô Ảnh, thậm chí anh còn nghi ngờ mình là người đồng tính, còn lấy anh ta làm thí nghiệm, đè anh ta vào tường.
Sự thật chứng minh đại ca cũng không có hứng thú với anh ta, đại ca chỉ có hứng thú với cô Nhan thôi!
Chỉ là Nhạc Dũng cảm thấy chuyện bị đè vào tường quá xấu hổ, anh ta không tiện nói cho Nhan Nhã Tịnh biết.
Vốn dĩ Nhan Nhã Tịnh đang rất rầu rĩ, bây giờ đọc được tin nhắn này, tâm trạng cô lập tức trở nên vui vẻ rạng rỡ.
Anh Lưu không đói bụng ăn quàng, đại chiến sáu trăm hiệp với Tô Ảnh.
Tốt lắm.
Vì tâm trạng tốt, Nhan Nhã Tịnh cũng bằng lòng khám bệnh cho Lưu Thiên Hàn.
Cô ngồi trước mặt Lưu Thiên Hàn, đặt ngón tay lên cổ tay anh.
“Anh hai, mạch đập của anh đều đặn, sức khỏe rất tốt, chỉ là hơi nóng trong người, anh bớt nổi giận lại là được thôi.”
Nhan Nhã Tịnh vừa nói vừa quan sát biểu cảm của Lưu Thiên Hàn: “Anh hai, gần đây anh có chuyện gì không vui phải không? Nếu có chuyện gì làm anh không vui thì anh nên nhanh chóng giải quyết đi, giữ bực bội trong người sẽ không tốt cho sức khỏe.”
Cô muốn hướng dẫn anh, tâm sự với anh.
Lưu Thiên Hàn đột nhiên rút tay về.
Người phụ nữ này còn có mặt mũi hỏi anh gần đây có chuyện gì không vui ư?
Anh bị cô làm tức giận đến mức hoài nghi cuộc sống, anh có thể vui được à!
Trước đây Thẩm Quyện nghĩ cậu hai Lưu là anh hai của Nhan Nhã Tịnh, anh ta nên tạo quan hệ tốt với anh.
Bây giờ thấy bầu không khí kì lạ giữa anh và Nhan Nhã Tịnh, anh ta nhạy bén nhận thấy nguy cơ.
Tại sao anh ta lại cảm thấy giữa họ rất giống một đôi tình nhân đang cãi nhau nhỉ?
Nhưng cậu hai Lưu là anh ruột của anh Lưu mà, anh và Nhan Nhã Tịnh...
Sao có chuyện này được!
Mặc dù Thẩm Quyện không tin giữa họ có gì đó, nhưng ánh mắt Lưu Thiên Hàn nhìn Nhan Nhã Tịnh vẫn khiến anh ta cảm thấy khó chịu.
Anh ta cười nhẹ, biểu cảm trên mặt đã trở nên vui vẻ, khôi phục dáng vẻ ấm áp như gió xuân, bước tới đặt tay lên vai Nhan Nhã Tịnh: “Nhã Tịnh, tối nay em đến nhà anh được không?”