Mục lục
Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thật ra, vết thương trên tay Lưu Thiên Hàn không quá nặng, có điều chảy nhiều máu nên trông hơi giật mình.

Hiện giờ Nhan Nhã Tịnh đang say quắc cần câu rồi. Nhìn cánh tay hơi đỏ trước mặt mình, cô hoàn toàn không phân biệt nổi đây là cánh tay lành lặn hay là đang bị thương nữa.

Cô chỉ cảm thấy, có người đang giơ tay ra trước mặt mình, chắc là muốn cô xem bói cho rồi!

Nhưng Nhan Nhã Tịnh là một người rất có nguyên tắc, cô sẽ không tùy tiện xem bói cho người khác.

Lúc cô xem bói cũng rất kén người đấy!

Đầu tiên là phải xem mặt người đó thế nào đã.

Nhan Nhã Tịnh ngước đầu lên, ánh mắt mơ màng mang theo men say của cô dừng trên gương mặt của Lưu Thiên Hàn.

Gương mặt này đẹp trai thật đấy, thậm chí còn đẹp trai hơn cả Thẩm Quyện, đây là gương mặt đẹp nhất trong lòng cô.

Đây là gương mặt của anh Lưu.

Nhưng hiện giờ cô đang giận anh Lưu.

Anh Lưu và Cung Tư Mỹ nắm tay nhau, nếu như không phải ông chủ Vu kịp thời ngăn cản thì anh còn định hôn gián tiếp Cung Tư Mỹ nữa.

Nhan Nhã Tịnh biết, anh đang giận cô, anh không cần cô nữa rồi, nhưng cho dù là thế thì anh cũng không thể vừa quay đầu đã tựa vào vòng tay của Cung Tư Mỹ luôn như thế được chứ!

Anh có biết Cung Tư Mỹ xấu xa, đáng ghét nhường nào không!

Cung Tư Mỹ đã hại chết Lưu Gia Thành thật sự, cô ta còn hại anh mất đi ký ức. Hiện giờ hai người bọn họ ra nông nỗi này cũng là nhờ Cung Tư Mỹ ban tặng hết!

Cho dù anh Lưu có thích một đống phân thì cũng không thể thích một người lòng dạ độc ác như Cung Tư Mỹ được!

Nhan Nhã Tịnh kiêu ngạo ngước mặt lên, đập cái bốp vào bàn tay to lớn của Lưu Thiên Hàn.

“Muốn em xem bói cho anh phải không? Ha ha, em không xem cho anh đấy!”

Nếu là lúc bình thường, chắc chắn Nhan Nhã Tịnh sẽ không dám to gan như thế trước mặt Lưu Thiên Hàn. Nhưng giờ cô đã say bí tỉ rồi, cũng to gan lớn mật, đừng nói là hơn thua với anh Lưu, mà dù có là ông trời thì cô cũng dám lắm!

Gương mặt bảnh trai của Lưu Thiên Hàn sa sầm hẳn đi, cô không để ý đến bàn tay đang bị thương của anh đã đành, giờ còn dám nói không xem bói cho anh nữa!

Nhan Nhã Tịnh không muốn xem bói cho anh nhưng lại tích cực xem bói cho tên mặt non ẻo lả Thẩm Quyện kia như thế, Lưu Gia Thành anh có điểm nào thua kém tên ẻo lả đó chứ!



Lưu Thiên Hàn bực bội trong người, thế là anh cũng quên rụt bàn tay đang để trước mặt Nhan Nhã Tịnh về.

Nhan Nhã Tịnh thấy Lưu Thiên Hàn vẫn còn xòe tay ra trước mặt mình, cô lại càng tức giận, đẩy mạnh bàn tay đó của anh ra.

Sau khi làm xong mọi chuyện, tự dưng cô lại nở một nụ cười thầy ẩn ý: “Anh có biết tại sao em lại không xem bói cho anh không?”

Không đợi Lưu Thiên Hàn trả lời, Nhan Nhã Tịnh đã ngân giọng: “Bởi vì… anh xấu!”

Thẩm Quyện đang chú tâm lái xe ở phía trước ho một tiếng, suýt chút nữa anh ta đã phá lên cười.

Từ nhỏ đến lớn Thẩm Quyện luôn là một người điềm đạm, nhưng câu nói đó của Nhan Nhã Tịnh thật sự rất đáng yêu, dù anh ta có điềm đạm hơn nữa thì cũng sụp đổ.

Trong lòng Thẩm Quyện chợt có một niềm vui khó nói thành lời. Thì ra không phải ai Nhan Nhã Tịnh cũng xem bói cho. Cô bằng lòng xem bói cho anh ta, còn nói anh ta đẹp trai, có phải đã chứng tỏ được một điều dù cô vẫn chưa thể quên đi anh Lưu, nhưng trong lòng cô, anh ta vẫn khác những người đàn ông khác không?

Thẩm Quyện mừng thầm trong bụng, nhưng anh ta cũng không dám thể hiện thái quá, dù sao thì Lưu Thiên Hàn vẫn còn ngồi trong xe, lỡ như anh ta bật cười, anh lại nghĩ anh ta đang cười nhạo mình thì biết phải làm sao?

Anh ta còn muốn tạo dựng mối quan hệ tốt đẹp với anh hai tương lai nữa!

Thẩm Quyện biết Nhan Nhã Tịnh đã cắt đứt quan hệ với nhà họ Nhan rồi, sau này nhà họ Lưu sẽ là nhà mẹ đẻ của cô, vì Nhan Nhã Tịnh, anh ta sẽ đối xử thật tốt với nhà họ Lưu.

“Nhan Nhã Tịnh, cô nói lại lần nữa cho tôi nghe!”

Gương mặt tuấn tú của Lưu Thiên Hàn sa sầm lại, trông rất đáng sợ. Đôi mắt sâu thẳm kia giăng màn mưa to gió lớn khiến người ta sợ hãi, như thể chỉ vài phút nữa thôi cơn đại hồng thủy sẽ ập đến và nhấn chìm con người vậy.

Nhan Nhã Tịnh không hề hay biết nguy hiểm đang rình rập trước mắt mình, cô nửa giận dỗi nửa trút ra hết nỗi lòng, nhìn Lưu Thiên Hàn rồi nói: “Sao? Không xem bói cho anh anh còn ý kiến à? Em nói không xem cho anh là không xem đấy!”

“Xấu hay làm tốt, dốt hay nói chữ! Cả đời này em cũng không xem bói cho anh đâu!”

Lại còn xấu hay làm tốt, dốt hay nói chữ?

Lưu Thiên Hàn không chịu nổi nữa.

Thẩm Quyện đang lái xe cũng như thế.

Anh ta đang cố gắng nhịn cười nhưng khóe miệng vẫn không kìm được mà giật giật. Anh ta thừa nhận mình hơi xấu tính một tí. Lúc nghe thấy Nhan Nhã Tịnh nói người khác xấu, anh ta thật sự thật sự rất thích, cực kỳ thích!

Có điều, thích thì thích thật đấy, nhưng anh ta vẫn cảm nhận được cơn áp suất thấp ở trong xe một cách rõ ràng. Anh ta sợ Nhan Nhã Tịnh bất cẩn chọc giận diêm vương sống này, thế là hắng giọng rồi vội nói: “Anh hai, Nhã Tịnh uống say rồi, anh đừng so đo với cô ấy làm gì.”



Lưu Thiên Hàn lạnh lùng đưa mắt nhìn cái gáy của Thẩm Quyện, tự dưng Thẩm Quyện lại cảm thấy, như thể có thanh đao lạnh băng cứa qua gáy mình.

Thẩm Quyện vẫn không biến sắc, chỉ là càng nghiêm túc quan sát tình hình qua gương chiếu hậu hơn.

Tâm trạng hiện giờ của cậu hai Lưu đang cực kỳ tồi tệ, anh ta sợ cậu hai Lưu sẽ nổi cơn thịnh nộ rồi ném Nhan Nhã Tịnh ra khỏi xe mất.

Quả thật Lưu Thiên Hàn rất muốn ném Nhan Nhã Tịnh ra khỏi cửa sổ, nhưng lại không đành lòng, cuối cùng anh chỉ đành tựa người ra sau ghế rồi khó chịu một mình.

Lưu Thiên Hàn biết tính nết của Nhan Nhã Tịnh sau khi say rượu, sau khi uống say cô rất thích trêu ghẹo người khác, lần trước khi cô say rượu trước mặt anh, bàn tay nhỏ nhắn kia cực kỳ không yên phận.

Tối nay anh ngồi trên xe của Thẩm Quyện cũng là vì không muốn Nhan Nhã Tịnh chòng ghẹo Thẩm Quyện trên xe.

Hễ nghĩ đến việc Nhan Nhã Tịnh sẽ bám lấy người đàn ông khác như kẹo mè xửng là Lưu Thiên Hàn lại tức đến nỗi muốn giết người.

Lưu Thiên Hàn nói với bản thân, anh tức giận như thế không phải là vì còn vấn vương không quên Nhan Nhã Tịnh mà đơn giản chỉ vì không muốn nhìn thấy người phụ nữ này lẳng lơ thế này thôi!

Cũng may sau khi nói xong câu ấy Nhan Nhã Tịnh đã mơ mơ màng màng rồi thiếp đi. Nếu không, cô còn ăn nói lung tung nữa, chắc chắn Lưu Thiên Hàn sẽ băm cô thành tám mảnh mất.

Thẩm Quyện thấy Nhan Nhã Tịnh ngủ rồi, anh ta nhanh chóng dừng xe ở ven đường, vội vàng xuống xe rồi cẩn thận khoác áo khoác của mình lên trên người cho cô.

Vừa mới ngẩng đầu lên Thẩm Quyện đã trông thấy Lưu Thiên Hàn đang nhìn chằm chằm chiếc áo khoác của mình, như thể muốn ăn tươi nuốt sống nó vậy, trong lòng anh ta chợt giật thót.

Ánh mắt của cậu hai Lưu đáng sợ quá! Anh nhìn như thể chiếc áo này của anh ta có thù oán gì với mình vậy.

Không lẽ, cậu hai Lưu cũng thấy lạnh ư? Anh đang giận việc anh ta chỉ khoác áo cho Nhan Nhã Tịnh thôi sao?

Thẩm Quyện tốt bụng mỉm cười với Lưu Thiên Hàn: “Anh hai, sau cốp xe còn có áo khoác dự phòng, anh có muốn em đưa cho anh một cái không?”

Lưu Thiên Hàn lạnh lùng nhìn Thẩm Quyện, ai thèm áo khoác của anh ta chứ!

Anh quay ngoắt mặt đi không chút do dự, rất bình tĩnh lên tiếng: “Không cần!”

Lưu Thiên Hàn không cần áo khoác của Thẩm Quyện, anh ta cũng không nói gì với anh nữa. Có lẽ ban nãy do anh ta nghĩ nhiều quá thôi, có thể cậu hai Lưu đã quen với việc tỏ ra lạnh lùng như núi băng như thế rồi.

Thẩm Quyện nghĩ, nếu như mình muốn ở bên Nhan Nhã Tịnh, tất nhiên anh ta cũng phải tạo dựng được mối quan hệ tốt đẹp với nhà mẹ đẻ của cô.

Sau khi chiếc xe lăn bánh, Thẩm Quyện chân thành nói với Lưu Thiên Hàn: “Anh hai, em biết mọi người đều đối xử rất tốt với Nhã Tịnh, hy vọng cô ấy có thể tìm được một người thật lòng đối xử tốt với cô ấy. Anh cứ yên tâm, nhất định em sẽ đối xử thật tốt với Nhã Tịnh.”

“Anh hai Lưu, em biết, nói suông thế này chưa chắc anh đã tin em, nhưng em sẽ dùng hành động thực tế của mình để chứng minh, em sẽ là người đàn ông đối xử tốt với Nhã Tịnh nhất trên thế giới này. Anh hai, em mong anh có thể chúc phúc cho em và Nhã Tịnh.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK