Tô Thu Quỳnh bình tĩnh lại, cô đẩy Chiến Mục Hàng ra, cũng thuận tay đưa chiếc bánh kem trước ngực cho Chiến Mục Hàng.
Cô lùi lại phía sau, trong mắt không có chút quyến luyến và ấm áp nào.
“Chiến Mục Hàng, đừng có lãng phí thời gian nữa, vì tôi chẳng thèm đâu.”
Không thèm đâu, cô ấy nói là cô ấy không thèm!
Chiến Mục Hàng ôm chiếc bánh kem trước ngực, bỗng dưng như hóa đá, không thể thốt nên lời.
Mãi một lúc lâu như thể cả thế kỷ đã trôi qua mới thấy Chiến Mục Hàng nhẹ nhàng nói: “Tô Thu Quỳnh, anh không chỉ biết làm bánh kem, anh còn có thể học làm thứ khác nữa, Tô…”
“Chiến Mục Hàng, anh làm gì thì tôi cũng chẳng thèm! Chiến Mục Hàng, đừng có lãng phí thời gian với tôi làm gì nữa! Tôi muốn hạnh phúc ở bên Lâm Tiêu.”
“Tô Thu Quỳnh, Lâm Tam không hợp với em!”
Chiến Mục Hàng thấy Tô Thu Quỳnh cứ một câu lại Lâm Tiêu, anh ta khó chịu đến đỏ cả mắt: “Đời tư của Lâm Tam hỗn loạn như thế, ai mà biết được liệu anh ta có diễn trò với em hay không!”
“Chiến Mục Hàng, tôi không quan tâm đến chuyện trước kia của Lâm Tiêu, ai mà không có quá khứ chứ!”
Thấy môi Chiến Mục Hàng mấp máy như muốn nói gì, Tô Thu Quỳnh cười mỉa mai, không cho anh ta có cơ hội mở miệng: “Chiến Mục Hàng, đời tư của Lâm Tiêu hỗn loạn như thế, còn quá khứ của tôi cũng có khá khẩm hơn là bao đâu?”
“Tôi đã từng kết hôn, từng ngồi tù, còn suýt bị một gã đàn ông trong tù cưỡng hiếp. Sau khi tôi ly hôn với anh, còn bị anh cưỡng hiếp mấy lần. Chiến Mục Hàng, so với tôi, Lâm Tiêu còn sạch sẽ hơn nhiều!”
“Tô Thu Quỳnh…”
Đôi mắt đỏ ngầu của Chiến Mục Hàng nhìn chằm chằm Tô Thu Quỳnh. Anh ta muốn nói rằng, Tô Thu Quỳnh, trong lòng anh, em sạch sẽ hơn bất cứ ai.
Cho dù em suýt đã bị đàn ông trong tù cưỡng hiếp, cho dù em đã từng bị ép buộc dùng miệng để phục vụ đàn ông, thì trong lòng anh, em vẫn là người yêu trong sạch nhất.
Nhưng nghĩ đến từ sau khi Tô Thu Quỳnh ra tù, anh ta lại hết lần này đến lần khác cưỡng ép cô, những lời này anh ta không dám nói ra khỏi miệng.
Cô cảm thấy mình rất bẩn thỉu, một phần lớn nguyên nhân là vì anh ta.
Có phải ở trong lòng cô, khi anh ta cướng ép với cô cũng không khác gì những gã đàn ông đã ức hiếp cô trong tù không?
Thậm chí, liệu có phải khi cô nhìn lại, anh ta còn đáng khinh hơn cả những gã đàn ông kia?
Không cần hỏi, chỉ cần nhìn sự chán ghét không thèm che giấu của Tô Thu Quỳnh là Chiến Mục Hàng cũng biết được đáp án.
“Chiến Mục Hàng, tôi đã cứu anh thoát khỏi đám cháy.”
Im lặng một lúc lâu, bỗng nhiên Tô Thu Quỳnh nói: “Chúng ta đều quan trọng việc báo đáp ơn tình cả mà. Chiến Mục Hàng, tôi đã cứu mạng anh rồi, tôi nghĩ, anh chắc chắn rất muốn báo đáp tôi.”
“Chiến Mục Hàng, nếu như anh thật sự muốn báo đáp tôi, vậy xin anh sau này đừng quấy rầy đến cuộc sống của tôi nữa.”
“Đối với tôi, anh không quấy rầy nữa đã là sự báo đáp tốt nhất với tôi rồi.”
Anh ta không quấy rầy nữa, là sự báo đáp tốt nhất với cô…
Cả người Chiến Mục Hàng bỗng như bị băng tuyết bao phủ trong phút chốc, hai chân anh ta cứng đờ, cả người lạnh toát, không thể nhúc nhích được.
Thu Quỳnh, sao em có thể tàn nhẫn như vậy!
Chiến Mục Hàng đè mạnh lên lồng ngực mình, không quấy rầy nữa… Cái gọi là tru tâm chắc cũng chỉ đến thế này là cùng.
Nhưng dù có bị vạn tiễn xuyên tâm thì cũng đều là tội nghiệt anh ta đáng phải nhận.
Chiến Mục Hàng nhìn Tô Thu Quỳnh, người còn trong sạch và xinh đẹp hơn cả trăng sáng trên trời. Anh ta chỉ muốn dang rộng hai cánh tay ra mà ôm cô vào lòng, nhưng anh ta không dám.
Không quấy rầy là sự báo đáp tốt nhất với cô rồi…
Hóa ra đây mới là điều mà cô thật sự mong muốn.
Chiến Mục Hàng biết anh ta thật sự không thể buông tay được. Có thể vì anh ta đã nợ cô quá nhiều, ngay cả đến cái mạng này của anh ta cũng vì cô mới có thể sống đến tận bây giờ. Vậy nên, anh ta chỉ có thể cố gắng không quấy rầy đến cô như cô mong muốn.
“Tô Thu Quỳnh, được thôi.”
Sau một lúc lâu, Chiến Mục Hàng nghe thấy mình đang nói với Tô Thu Quỳnh bằng giọng điệu như đến từ tận nơi phương trời xa xôi mờ mịt.
Nói xong lời này, Chiến Mục Hàng cũng không ở lại thêm nữa, anh ta cứng ngắc quay người đi, từng bước đi về phía đường lớn.
Bóng lưng của anh ta cô đơn lẻ loi, cứ như anh ta bị cả thế giới này vứt bỏ vậy.
Đúng vậy, Tô Thu Quỳnh là cả thế giới của anh ta, không có Tô Thu Quỳnh, cuộc đời còn lại sau này của anh ta cũng chỉ còn lại sự hoang vu vô tận mà thôi…
Nhìn bóng lưng hiu quạnh của Chiến Mục Hàng, hốc mắt Tô Thu Quỳnh cũng hơi chua xót, nhưng ngay sau đó cô đã trở lại về dáng vẻ lãnh đạm.
Chiến Mục Hàng đã mang theo tất cả những hạnh phúc thanh xuân tuổi trẻ của cô. Cô nghĩ rằng sở dĩ cô thấy loáng thoáng đau khổ như vậy không phải vì Chiến Mục Hàng, mà là vì quãng thời gian thanh xuân tươi đẹp kia.
Hoài niệm, quyến luyến không thôi, không phải vì người kia, mà là do đó là ký ức không thể phai mờ đi trong cuộc đời của cô.
Tô Thu Quỳnh không nhìn Chiến Mục Hàng nữa, cô điều chỉnh lại tâm trạng rồi nhanh chóng đi xuống siêu thị ở dưới tầng mua băng vệ sinh, sau đó trở về căn hộ nhỏ của cô và Lâm Tiêu.
Thời tiết đầu hè thay đổi rất nhanh, lúc Tô Thu Quỳnh xuống tầng, trời vẫn còn quang đãng, vậy mà khi cô trở về thì đã bắt đầu nổi mưa rào gió giật.
Từ cửa sổ phòng khách, nhìn theo ánh đèn hai bên đường, cô có thể thấy loáng thoáng tình hình trên đường.
Chiến Mục Hàng cứ như tự ngược vậy, anh ta không đi vào xe thể thao của mình mà cứ lững thững từng bước đi vào vũng lầy ven đường, khổ sở giãy giụa.
Cơn mưa trút xuống như thác đổ đã xối ướt đẫm cả người anh ta, thế nhưng anh ta lại chẳng hề để ý đến những điều này. Hoặc cũng có khi, chỉ có mưa rào xối xả, gió giật sấm rền mới có thể khiến lòng anh ta được một thoáng bình an.
Nếu trước khi ngồi tù, Tô Thu Quỳnh thấy Chiến Mục Hàng dầm mưa như vậy chắc chắn sẽ đau lòng chết mất. Nhưng bây giờ cô nhận ra, trừ sự mỉa mai nhàn nhạt ra, trong lòng cô cũng chẳng có biến động gì lớn cả.
Cuối cùng thì tình yêu thời thanh xuân của cô cũng không thể tồn tại vĩnh viễn được.
Tô Thu Quỳnh đóng cửa sổ lại, không nhìn ra ngoài kia nữa. Chiếc Mục Hàng thích tự ngược, thích dầm mưa cũng chẳng liên quan gì đến cô.
Vừa quay người lại, cả người Tô Thu Quỳnh đã ập vào một vòng tay ấm áp, không cần nhìn Tô Thu Quỳnh cũng biết là Lâm Tiêu.
Thật ra Lâm Tiêu đã về được một lúc rồi, khi Chiến Mục Hàng đưa bánh kem cho Tô Thu Quỳnh, anh ở trong bóng cây bên ngoài căn hộ.
Lúc ấy, trong lòng anh dâng lên sự bất an và hốt hoảng chưa từng có, anh không ngờ rằng, loại người kiêu ngạo như Chiến Mục Hàng lại đi dành nhiều thời gian như thế để tự tay làm cho Tô Thu Quỳnh một cái bánh sinh nhật.
Anh biết phụ nữ đều dễ xúc động, giờ Chiến Mục Hàng theo đuổi Tô Thu Quỳnh mãnh liệt như thế, anh sợ rằng cô sẽ lại về bên Chiến Mục Hàng lần nữa.
Dù sao cô cũng đã từng yêu anh ta như vậy cơ mà, yêu đến nỗi cả mạng mình cũng không cần.
“Thu Quỳnh…”
Lâm Tiêu siết chặt lấy cơ thể Tô Thu Quỳnh. Tô Thu Quỳnh không dựa vào vòng tay anh như mọi khi nữa mà lại giãy dụa muốn thoát khỏi vòng tay anh.
Tô Thu Quỳnh thoát khỏi lồng ngực anh, lòng Lâm Tiêu càng thêm bất an. Chẳng lẽ cô thật sự không cần anh nữa sao?
“Lâm Tiêu, anh giỏi lắm!”
Lâm Tiêu còn chưa kịp nói gì thì Tô Thu Quỳnh đã mở miệng trước. Cô ngẩng mặt lên, nở nụ cười như có như không nhìn Lâm Tiêu: “Lâm Tiêu, tối hôm nay anh đến công ty thật sao?”
Cô lùi lại phía sau, trong mắt không có chút quyến luyến và ấm áp nào.
“Chiến Mục Hàng, đừng có lãng phí thời gian nữa, vì tôi chẳng thèm đâu.”
Không thèm đâu, cô ấy nói là cô ấy không thèm!
Chiến Mục Hàng ôm chiếc bánh kem trước ngực, bỗng dưng như hóa đá, không thể thốt nên lời.
Mãi một lúc lâu như thể cả thế kỷ đã trôi qua mới thấy Chiến Mục Hàng nhẹ nhàng nói: “Tô Thu Quỳnh, anh không chỉ biết làm bánh kem, anh còn có thể học làm thứ khác nữa, Tô…”
“Chiến Mục Hàng, anh làm gì thì tôi cũng chẳng thèm! Chiến Mục Hàng, đừng có lãng phí thời gian với tôi làm gì nữa! Tôi muốn hạnh phúc ở bên Lâm Tiêu.”
“Tô Thu Quỳnh, Lâm Tam không hợp với em!”
Chiến Mục Hàng thấy Tô Thu Quỳnh cứ một câu lại Lâm Tiêu, anh ta khó chịu đến đỏ cả mắt: “Đời tư của Lâm Tam hỗn loạn như thế, ai mà biết được liệu anh ta có diễn trò với em hay không!”
“Chiến Mục Hàng, tôi không quan tâm đến chuyện trước kia của Lâm Tiêu, ai mà không có quá khứ chứ!”
Thấy môi Chiến Mục Hàng mấp máy như muốn nói gì, Tô Thu Quỳnh cười mỉa mai, không cho anh ta có cơ hội mở miệng: “Chiến Mục Hàng, đời tư của Lâm Tiêu hỗn loạn như thế, còn quá khứ của tôi cũng có khá khẩm hơn là bao đâu?”
“Tôi đã từng kết hôn, từng ngồi tù, còn suýt bị một gã đàn ông trong tù cưỡng hiếp. Sau khi tôi ly hôn với anh, còn bị anh cưỡng hiếp mấy lần. Chiến Mục Hàng, so với tôi, Lâm Tiêu còn sạch sẽ hơn nhiều!”
“Tô Thu Quỳnh…”
Đôi mắt đỏ ngầu của Chiến Mục Hàng nhìn chằm chằm Tô Thu Quỳnh. Anh ta muốn nói rằng, Tô Thu Quỳnh, trong lòng anh, em sạch sẽ hơn bất cứ ai.
Cho dù em suýt đã bị đàn ông trong tù cưỡng hiếp, cho dù em đã từng bị ép buộc dùng miệng để phục vụ đàn ông, thì trong lòng anh, em vẫn là người yêu trong sạch nhất.
Nhưng nghĩ đến từ sau khi Tô Thu Quỳnh ra tù, anh ta lại hết lần này đến lần khác cưỡng ép cô, những lời này anh ta không dám nói ra khỏi miệng.
Cô cảm thấy mình rất bẩn thỉu, một phần lớn nguyên nhân là vì anh ta.
Có phải ở trong lòng cô, khi anh ta cướng ép với cô cũng không khác gì những gã đàn ông đã ức hiếp cô trong tù không?
Thậm chí, liệu có phải khi cô nhìn lại, anh ta còn đáng khinh hơn cả những gã đàn ông kia?
Không cần hỏi, chỉ cần nhìn sự chán ghét không thèm che giấu của Tô Thu Quỳnh là Chiến Mục Hàng cũng biết được đáp án.
“Chiến Mục Hàng, tôi đã cứu anh thoát khỏi đám cháy.”
Im lặng một lúc lâu, bỗng nhiên Tô Thu Quỳnh nói: “Chúng ta đều quan trọng việc báo đáp ơn tình cả mà. Chiến Mục Hàng, tôi đã cứu mạng anh rồi, tôi nghĩ, anh chắc chắn rất muốn báo đáp tôi.”
“Chiến Mục Hàng, nếu như anh thật sự muốn báo đáp tôi, vậy xin anh sau này đừng quấy rầy đến cuộc sống của tôi nữa.”
“Đối với tôi, anh không quấy rầy nữa đã là sự báo đáp tốt nhất với tôi rồi.”
Anh ta không quấy rầy nữa, là sự báo đáp tốt nhất với cô…
Cả người Chiến Mục Hàng bỗng như bị băng tuyết bao phủ trong phút chốc, hai chân anh ta cứng đờ, cả người lạnh toát, không thể nhúc nhích được.
Thu Quỳnh, sao em có thể tàn nhẫn như vậy!
Chiến Mục Hàng đè mạnh lên lồng ngực mình, không quấy rầy nữa… Cái gọi là tru tâm chắc cũng chỉ đến thế này là cùng.
Nhưng dù có bị vạn tiễn xuyên tâm thì cũng đều là tội nghiệt anh ta đáng phải nhận.
Chiến Mục Hàng nhìn Tô Thu Quỳnh, người còn trong sạch và xinh đẹp hơn cả trăng sáng trên trời. Anh ta chỉ muốn dang rộng hai cánh tay ra mà ôm cô vào lòng, nhưng anh ta không dám.
Không quấy rầy là sự báo đáp tốt nhất với cô rồi…
Hóa ra đây mới là điều mà cô thật sự mong muốn.
Chiến Mục Hàng biết anh ta thật sự không thể buông tay được. Có thể vì anh ta đã nợ cô quá nhiều, ngay cả đến cái mạng này của anh ta cũng vì cô mới có thể sống đến tận bây giờ. Vậy nên, anh ta chỉ có thể cố gắng không quấy rầy đến cô như cô mong muốn.
“Tô Thu Quỳnh, được thôi.”
Sau một lúc lâu, Chiến Mục Hàng nghe thấy mình đang nói với Tô Thu Quỳnh bằng giọng điệu như đến từ tận nơi phương trời xa xôi mờ mịt.
Nói xong lời này, Chiến Mục Hàng cũng không ở lại thêm nữa, anh ta cứng ngắc quay người đi, từng bước đi về phía đường lớn.
Bóng lưng của anh ta cô đơn lẻ loi, cứ như anh ta bị cả thế giới này vứt bỏ vậy.
Đúng vậy, Tô Thu Quỳnh là cả thế giới của anh ta, không có Tô Thu Quỳnh, cuộc đời còn lại sau này của anh ta cũng chỉ còn lại sự hoang vu vô tận mà thôi…
Nhìn bóng lưng hiu quạnh của Chiến Mục Hàng, hốc mắt Tô Thu Quỳnh cũng hơi chua xót, nhưng ngay sau đó cô đã trở lại về dáng vẻ lãnh đạm.
Chiến Mục Hàng đã mang theo tất cả những hạnh phúc thanh xuân tuổi trẻ của cô. Cô nghĩ rằng sở dĩ cô thấy loáng thoáng đau khổ như vậy không phải vì Chiến Mục Hàng, mà là vì quãng thời gian thanh xuân tươi đẹp kia.
Hoài niệm, quyến luyến không thôi, không phải vì người kia, mà là do đó là ký ức không thể phai mờ đi trong cuộc đời của cô.
Tô Thu Quỳnh không nhìn Chiến Mục Hàng nữa, cô điều chỉnh lại tâm trạng rồi nhanh chóng đi xuống siêu thị ở dưới tầng mua băng vệ sinh, sau đó trở về căn hộ nhỏ của cô và Lâm Tiêu.
Thời tiết đầu hè thay đổi rất nhanh, lúc Tô Thu Quỳnh xuống tầng, trời vẫn còn quang đãng, vậy mà khi cô trở về thì đã bắt đầu nổi mưa rào gió giật.
Từ cửa sổ phòng khách, nhìn theo ánh đèn hai bên đường, cô có thể thấy loáng thoáng tình hình trên đường.
Chiến Mục Hàng cứ như tự ngược vậy, anh ta không đi vào xe thể thao của mình mà cứ lững thững từng bước đi vào vũng lầy ven đường, khổ sở giãy giụa.
Cơn mưa trút xuống như thác đổ đã xối ướt đẫm cả người anh ta, thế nhưng anh ta lại chẳng hề để ý đến những điều này. Hoặc cũng có khi, chỉ có mưa rào xối xả, gió giật sấm rền mới có thể khiến lòng anh ta được một thoáng bình an.
Nếu trước khi ngồi tù, Tô Thu Quỳnh thấy Chiến Mục Hàng dầm mưa như vậy chắc chắn sẽ đau lòng chết mất. Nhưng bây giờ cô nhận ra, trừ sự mỉa mai nhàn nhạt ra, trong lòng cô cũng chẳng có biến động gì lớn cả.
Cuối cùng thì tình yêu thời thanh xuân của cô cũng không thể tồn tại vĩnh viễn được.
Tô Thu Quỳnh đóng cửa sổ lại, không nhìn ra ngoài kia nữa. Chiếc Mục Hàng thích tự ngược, thích dầm mưa cũng chẳng liên quan gì đến cô.
Vừa quay người lại, cả người Tô Thu Quỳnh đã ập vào một vòng tay ấm áp, không cần nhìn Tô Thu Quỳnh cũng biết là Lâm Tiêu.
Thật ra Lâm Tiêu đã về được một lúc rồi, khi Chiến Mục Hàng đưa bánh kem cho Tô Thu Quỳnh, anh ở trong bóng cây bên ngoài căn hộ.
Lúc ấy, trong lòng anh dâng lên sự bất an và hốt hoảng chưa từng có, anh không ngờ rằng, loại người kiêu ngạo như Chiến Mục Hàng lại đi dành nhiều thời gian như thế để tự tay làm cho Tô Thu Quỳnh một cái bánh sinh nhật.
Anh biết phụ nữ đều dễ xúc động, giờ Chiến Mục Hàng theo đuổi Tô Thu Quỳnh mãnh liệt như thế, anh sợ rằng cô sẽ lại về bên Chiến Mục Hàng lần nữa.
Dù sao cô cũng đã từng yêu anh ta như vậy cơ mà, yêu đến nỗi cả mạng mình cũng không cần.
“Thu Quỳnh…”
Lâm Tiêu siết chặt lấy cơ thể Tô Thu Quỳnh. Tô Thu Quỳnh không dựa vào vòng tay anh như mọi khi nữa mà lại giãy dụa muốn thoát khỏi vòng tay anh.
Tô Thu Quỳnh thoát khỏi lồng ngực anh, lòng Lâm Tiêu càng thêm bất an. Chẳng lẽ cô thật sự không cần anh nữa sao?
“Lâm Tiêu, anh giỏi lắm!”
Lâm Tiêu còn chưa kịp nói gì thì Tô Thu Quỳnh đã mở miệng trước. Cô ngẩng mặt lên, nở nụ cười như có như không nhìn Lâm Tiêu: “Lâm Tiêu, tối hôm nay anh đến công ty thật sao?”