Lưu Thiên Hàn không có sở thích xấu là theo dõi đời tư của người khác, anh cảm thấy hai người ở bên nhau cần phải tin tưởng lẫn nhau, cũng cần cho nhau một khoảng không gian nhất định.
Nhưng đối mặt với hàng loạt tin nhắn này của Hách Trung Văn, anh vẫn không kìm được mở khóa điện thoại của Nhan Nhã Tịnh, tỉ mỉ đọc kỹ một lượt.
Sau khi đọc xong, khuôn mặt điển trai của Lưu Thiên Hàn đã đen tới mức có thể nhỏ ra mực, anh không nhanh không chậm bấm điện thoại, trả lời tin nhắn của Hách Trung Văn.
“Cậu là Lưu Thiên Hàn.”
Hách Trung Văn chờ đợi trong sự kích động, vừa nghe thấy tiếng báo hiệu tin nhắn vang lên, anh ta đã vội vàng kiểm tra điện thoại.
Anh ta đã từng nghĩ tới khả năng Nhan Nhã Tịnh sẽ từ chối mình, hoặc là cô sẽ ngượng ngùng nói điều gì đó để từ chối anh ta trước.
Nhưng khi đó, da mặt dày của anh ta sẽ có thể phát huy tác dụng, anh ta có thể mặt dày mày dạn quấn lấy cô, chia sẻ niềm vui và nỗi buồn với cô.
Nhưng anh ta không thể ngờ rằng mình lại nhận được dòng tin nhắn thế này.
Cậu là Lưu Thiên Hàn.
Đệch!
Hách Trung Văn tức đến mức muốn đập nát điện thoại di động, còn chuyện gì khiến người ta bực bội hơn là việc lén lút tán vợ người khác lại để người ta phát hiện như thế này nữa!
Nhưng da mặt của Hách Trung Văn lại rất dày, tuy anh ta cảm thấy cách làm của mình không được thoả đáng cho lắm, nhưng vẫn gửi lại một tin nhắn khác cho Lưu Thiên Hàn.
“Cậu trẻ, cậu cũng đã biết chuyện chị đại bị người ta tiêm máu rồi phải không? Có phải bây giờ cậu đã chia tay với chị đại rồi không? Sao điện thoại của chị đại lại ở chỗ của cậu? Có phải cậu khiến chị đại đau lòng quá nên chị đại quên lấy điện thoại đi không?”
Lại là chia tay!
Lưu Thiên Hàn nhìn tin nhắn hiển thị trên màn hình điện thoại, anh vô thức nheo mắt đầy nguy hiểm.
Tốt lắm, cháu trai của anh được lắm!
Đáng tiếc, cho dù trời có sập xuống, anh cũng sẽ không chia tay với Nhan Nhã Tịnh!
“Ừm, cậu biết chuyện này rồi. Nhưng cậu không nói lời chia tay với Nhan Nhã Tịnh, mà là cô ấy nói lời chia tay với cậu.”
“Sao cơ? Cậu trẻ, chị đại thật sự đã nói lời chia tay với cậu rồi à? Nói cách khác, bây giờ cậu và chị đại đã chia tay rồi! Tốt quá, cuối cùng chị đại cũng quay về cuộc sống độc thân rồi!”
Nghĩ tới việc Nhan Nhã Tịnh sắp nhào vào vòng tay mình, Hách Trung Văn kích động đến độ suýt nữa thì nhảy dựng lên, nhưng anh ta vẫn hơi lo lắng, lại nhanh chóng gửi một tin nhắn khác cho Lưu Thiên Hàn: “Cậu trẻ, cậu đừng nuốt lời đó nhé! Đường đường là đàn ông con trai, nói lời phải giữ lấy lời, cậu đã chia tay với chị đại rồi, không được quay lại đâu đấy!”
Ha! Đến chuyện quay lại cũng nói ra được!
Lưu Thiên Hàn cười nhạo, khoé miệng cũng hơi giật giật.
Anh dứt khoát nhắn lại một tin: “Ai nói cậu đã chia tay với Nhan Nhã Tịnh?”
Hách Trung Văn bối rối: “Cậu trẻ, câu này của cậu là có ý gì? Chẳng phải cậu vừa nói chị đại đã nói lời chia tay với cậu rồi đấy sao? Sao cậu lại nói câu này nữa? Cậu trẻ, không phải là thần kinh của cậu có vấn đề gì đấy chứ?”
“Đúng là Nhan Nhã Tịnh đã nói lời chia tay với cậu, nhưng cậu không đồng ý.”
“Cậu không đồng ý? Sao cậu lại có thể không đồng ý được? Chị đại đã yêu cầu chia tay rồi, cậu phải tôn trọng chị đại chứ!”
Hách Trung Văn sốt ruột muốn chết, suýt chút không khống chế được mà nói Lưu Thiên Hàn là đồ vô liêm sỉ rồi. Chẳng lẽ không phải à? Chị đại đã muốn chia tay rồi mà cậu trẻ vẫn còn bám riết không đồng ý, đó chẳng phải là vô liêm sỉ sao! Chỉ là, anh ta không có gan nói cậu trẻ là người vô liêm sỉ.
“Cậu trẻ, cậu chia tay với chị đại được không? Nhiều người phụ nữ thích cậu như vậy, cậu cũng không thiếu chị đại mà, hơn nữa rất có thể chị đại đã nhiễm bệnh rồi… Cậu trẻ, cậu đừng giành chị đại với cháu nữa mà!”
“Trung Văn, cậu sẽ không chia tay với Nhan Nhã Tịnh. Trên đời có hàng vạn người, nhưng Lưu Thiên Hàn cậu chỉ cần một mình cô ấy.”
Lưu Thiên Hàn suy nghĩ một lát, sau đó nhắn lại cho Hách Trung Văn một tin tựa như đứa trẻ ngây thơ: “Cậu sẽ không buông tay, vậy nên Trung Văn à, cháu hãy từ bỏ đi!”
Hách Trung Văn ngơ ngác nhìn dòng tin nhắn của Lưu Thiên Hàn, rất lâu sau vẫn chưa hoàn hồn.
Trên đời có hàng vạn người, nhưng Lưu Thiên Hàn cậu chỉ cần một mình cô ấy.
Nhưng Hách Trung Văn anh ta cũng muốn một mình cô mà!
Tiếc là vợ của cậu trẻ thật sự quá khó tán!
Nhưng sớm muộn gì cậu trẻ cũng vẫn phải rời xa chị đại thôi.
Trên vai cậu trẻ gánh vác cả Lưu Thị, nếu cậu trẻ nhiễm bệnh thì cuộc nội loạn nhiều năm trước của Lưu Thị chắc chắn sẽ lại tái diễn, sau khi biết chuyện chị đại nhiễm bệnh, bà ngoại chắc chắn sẽ khóc lóc, làm ầm ĩ, có khi còn treo cổ tự vẫn để ngăn cản cậu trẻ ở bên chị đại cho bằng được.
Hách Trung Văn nắm chặt tay, thầm nghĩ bây giờ anh ta chỉ thiếu gió đông, có được ngọn gió đông ấy, chắc chắn anh ta sẽ ôm được chị đại!
Gửi xong dòng tin nhắn này, Lưu Thiên Hàn quả quyết xoá lịch sử trò chuyện giữa mình và Hách Trung Văn, anh vốn định cho Hách Trung Văn - kẻ tán tỉnh vợ mình đến nghiện, vào danh sách đen, nhưng nghĩ lại, anh vẫn gạt đi ý định này.
Có một số người dù yêu không thể giành được, cho dù Hách Trung Văn có mang kim cương tới thì cũng không tán tỉnh được vợ của anh.
Chỉ là, trong lòng Lưu Thiên Hàn vẫn có ngọn lửa nguy cơ nho nhỏ đang nhen nhóm, anh ôm cô gái nhỏ bé đang ngủ say vào lòng mình.
“Nhan Nhã Tịnh, nếu em dám chạy trốn cùng người đàn ông khác, anh sẽ đánh gãy chân em!”
Mặc dù Nhan Nhã Tịnh đã ngủ nhưng vẫn cảm nhận được có người đang chạm vào mình, cô rầm rì mấy tiếng bày tỏ sự không hài lòng.
Thấy Nhan Nhã Tịnh vẫn dám kháng cự, Lưu Thiên Hàn lại vỗ nhẹ vào cô: “Nhan Nhã Tịnh, em nói đi, em không dám chạy cùng người đàn ông khác nữa!”
Nhan Nhã Tịnh than vãn chu cái miệng nhỏ nhắn lên, nửa tỉnh nửa mơ nhíu mày: “Eo sắp bị anh làm gãy rồi, làm sao chạy được nữa!”
Nói xong Nhan Nhã Tịnh trở mình, tìm một vị trí thoải mái hơn trong lòng Lưu Thiên Hàn, tiếp tục trùm đầu ngủ say.
Lưu Thiên Hàn bật cười: “Xem ra tập thể dục nhiều cũng tốt, ít nhất khiến em không còn sức để chạy cùng người đàn ông khác nữa! Ừm, sau này anh sẽ tiếp tục cố gắng!”
Nếu Nhan Nhã Tịnh biết lời nói trong lúc mơ màng của cô lại đổi lấy sự tiếp tục cố gắng của Lưu Thiên Hàn thì đánh chết cô cũng không nói ra lời này.
Tiếc là, cô gái nhỏ đang ngủ say hoàn toàn không cảm nhận được nguy cơ gì, cô còn mơ thấy bàn đại tiệc hoàng gia đang vẫy gọi mình, cô thèm đến mức nước miếng cũng sắp chảy ra đến nơi rồi.
Anh Lưu không để cho cô ăn no, cô chỉ có thể ăn một bữa no nê trong mơ thôi.
Nhan Nhã Tịnh chẹp miệng: “Ngon quá, vẫn muốn ăn nữa…”
Ánh mắt Lưu Thiên Hàn tối hơn một chút: “Vẫn muốn ăn nữa à? Được, anh sẽ cho em được như ý muốn.”
Anh thật sự muốn dán một câu lên người cô - vật sở hữu của Lưu Thiên Hàn, người khác chớ tới gần - để cho những kẻ vô liêm sỉ có ý đồ tán tỉnh vợ anh đều phải cút đi thật xa…
Trời mưa tầm tã như trút nước. ngôn tình ngược
Toàn thân Nhan Vũ Trúc ướt nhẹp, cô ta ấn mạnh chuông cửa căn hộ của Cung Tư Mỹ như một hồn ma.
Cung Tư Mỹ vừa mở cửa, cô ta đã chạy nhanh vào phòng khách: “Cung Tư Mỹ, giúp tôi xuất ngoại đi! Tôi biết là cô có cách, chỉ cần cô cho tôi ra nước ngoài một cách an toàn thì tôi sẽ tặng cho cô một bí mật! Bí mật có thể hoàn toàn huỷ hoại được Nhan Nhã Tịnh!”\u000e\u000e\u000e\u000e\u000e\u000e\u000e\u000e\u000e\u000e\u000e\u000e\u000e\u000e
Nhưng đối mặt với hàng loạt tin nhắn này của Hách Trung Văn, anh vẫn không kìm được mở khóa điện thoại của Nhan Nhã Tịnh, tỉ mỉ đọc kỹ một lượt.
Sau khi đọc xong, khuôn mặt điển trai của Lưu Thiên Hàn đã đen tới mức có thể nhỏ ra mực, anh không nhanh không chậm bấm điện thoại, trả lời tin nhắn của Hách Trung Văn.
“Cậu là Lưu Thiên Hàn.”
Hách Trung Văn chờ đợi trong sự kích động, vừa nghe thấy tiếng báo hiệu tin nhắn vang lên, anh ta đã vội vàng kiểm tra điện thoại.
Anh ta đã từng nghĩ tới khả năng Nhan Nhã Tịnh sẽ từ chối mình, hoặc là cô sẽ ngượng ngùng nói điều gì đó để từ chối anh ta trước.
Nhưng khi đó, da mặt dày của anh ta sẽ có thể phát huy tác dụng, anh ta có thể mặt dày mày dạn quấn lấy cô, chia sẻ niềm vui và nỗi buồn với cô.
Nhưng anh ta không thể ngờ rằng mình lại nhận được dòng tin nhắn thế này.
Cậu là Lưu Thiên Hàn.
Đệch!
Hách Trung Văn tức đến mức muốn đập nát điện thoại di động, còn chuyện gì khiến người ta bực bội hơn là việc lén lút tán vợ người khác lại để người ta phát hiện như thế này nữa!
Nhưng da mặt của Hách Trung Văn lại rất dày, tuy anh ta cảm thấy cách làm của mình không được thoả đáng cho lắm, nhưng vẫn gửi lại một tin nhắn khác cho Lưu Thiên Hàn.
“Cậu trẻ, cậu cũng đã biết chuyện chị đại bị người ta tiêm máu rồi phải không? Có phải bây giờ cậu đã chia tay với chị đại rồi không? Sao điện thoại của chị đại lại ở chỗ của cậu? Có phải cậu khiến chị đại đau lòng quá nên chị đại quên lấy điện thoại đi không?”
Lại là chia tay!
Lưu Thiên Hàn nhìn tin nhắn hiển thị trên màn hình điện thoại, anh vô thức nheo mắt đầy nguy hiểm.
Tốt lắm, cháu trai của anh được lắm!
Đáng tiếc, cho dù trời có sập xuống, anh cũng sẽ không chia tay với Nhan Nhã Tịnh!
“Ừm, cậu biết chuyện này rồi. Nhưng cậu không nói lời chia tay với Nhan Nhã Tịnh, mà là cô ấy nói lời chia tay với cậu.”
“Sao cơ? Cậu trẻ, chị đại thật sự đã nói lời chia tay với cậu rồi à? Nói cách khác, bây giờ cậu và chị đại đã chia tay rồi! Tốt quá, cuối cùng chị đại cũng quay về cuộc sống độc thân rồi!”
Nghĩ tới việc Nhan Nhã Tịnh sắp nhào vào vòng tay mình, Hách Trung Văn kích động đến độ suýt nữa thì nhảy dựng lên, nhưng anh ta vẫn hơi lo lắng, lại nhanh chóng gửi một tin nhắn khác cho Lưu Thiên Hàn: “Cậu trẻ, cậu đừng nuốt lời đó nhé! Đường đường là đàn ông con trai, nói lời phải giữ lấy lời, cậu đã chia tay với chị đại rồi, không được quay lại đâu đấy!”
Ha! Đến chuyện quay lại cũng nói ra được!
Lưu Thiên Hàn cười nhạo, khoé miệng cũng hơi giật giật.
Anh dứt khoát nhắn lại một tin: “Ai nói cậu đã chia tay với Nhan Nhã Tịnh?”
Hách Trung Văn bối rối: “Cậu trẻ, câu này của cậu là có ý gì? Chẳng phải cậu vừa nói chị đại đã nói lời chia tay với cậu rồi đấy sao? Sao cậu lại nói câu này nữa? Cậu trẻ, không phải là thần kinh của cậu có vấn đề gì đấy chứ?”
“Đúng là Nhan Nhã Tịnh đã nói lời chia tay với cậu, nhưng cậu không đồng ý.”
“Cậu không đồng ý? Sao cậu lại có thể không đồng ý được? Chị đại đã yêu cầu chia tay rồi, cậu phải tôn trọng chị đại chứ!”
Hách Trung Văn sốt ruột muốn chết, suýt chút không khống chế được mà nói Lưu Thiên Hàn là đồ vô liêm sỉ rồi. Chẳng lẽ không phải à? Chị đại đã muốn chia tay rồi mà cậu trẻ vẫn còn bám riết không đồng ý, đó chẳng phải là vô liêm sỉ sao! Chỉ là, anh ta không có gan nói cậu trẻ là người vô liêm sỉ.
“Cậu trẻ, cậu chia tay với chị đại được không? Nhiều người phụ nữ thích cậu như vậy, cậu cũng không thiếu chị đại mà, hơn nữa rất có thể chị đại đã nhiễm bệnh rồi… Cậu trẻ, cậu đừng giành chị đại với cháu nữa mà!”
“Trung Văn, cậu sẽ không chia tay với Nhan Nhã Tịnh. Trên đời có hàng vạn người, nhưng Lưu Thiên Hàn cậu chỉ cần một mình cô ấy.”
Lưu Thiên Hàn suy nghĩ một lát, sau đó nhắn lại cho Hách Trung Văn một tin tựa như đứa trẻ ngây thơ: “Cậu sẽ không buông tay, vậy nên Trung Văn à, cháu hãy từ bỏ đi!”
Hách Trung Văn ngơ ngác nhìn dòng tin nhắn của Lưu Thiên Hàn, rất lâu sau vẫn chưa hoàn hồn.
Trên đời có hàng vạn người, nhưng Lưu Thiên Hàn cậu chỉ cần một mình cô ấy.
Nhưng Hách Trung Văn anh ta cũng muốn một mình cô mà!
Tiếc là vợ của cậu trẻ thật sự quá khó tán!
Nhưng sớm muộn gì cậu trẻ cũng vẫn phải rời xa chị đại thôi.
Trên vai cậu trẻ gánh vác cả Lưu Thị, nếu cậu trẻ nhiễm bệnh thì cuộc nội loạn nhiều năm trước của Lưu Thị chắc chắn sẽ lại tái diễn, sau khi biết chuyện chị đại nhiễm bệnh, bà ngoại chắc chắn sẽ khóc lóc, làm ầm ĩ, có khi còn treo cổ tự vẫn để ngăn cản cậu trẻ ở bên chị đại cho bằng được.
Hách Trung Văn nắm chặt tay, thầm nghĩ bây giờ anh ta chỉ thiếu gió đông, có được ngọn gió đông ấy, chắc chắn anh ta sẽ ôm được chị đại!
Gửi xong dòng tin nhắn này, Lưu Thiên Hàn quả quyết xoá lịch sử trò chuyện giữa mình và Hách Trung Văn, anh vốn định cho Hách Trung Văn - kẻ tán tỉnh vợ mình đến nghiện, vào danh sách đen, nhưng nghĩ lại, anh vẫn gạt đi ý định này.
Có một số người dù yêu không thể giành được, cho dù Hách Trung Văn có mang kim cương tới thì cũng không tán tỉnh được vợ của anh.
Chỉ là, trong lòng Lưu Thiên Hàn vẫn có ngọn lửa nguy cơ nho nhỏ đang nhen nhóm, anh ôm cô gái nhỏ bé đang ngủ say vào lòng mình.
“Nhan Nhã Tịnh, nếu em dám chạy trốn cùng người đàn ông khác, anh sẽ đánh gãy chân em!”
Mặc dù Nhan Nhã Tịnh đã ngủ nhưng vẫn cảm nhận được có người đang chạm vào mình, cô rầm rì mấy tiếng bày tỏ sự không hài lòng.
Thấy Nhan Nhã Tịnh vẫn dám kháng cự, Lưu Thiên Hàn lại vỗ nhẹ vào cô: “Nhan Nhã Tịnh, em nói đi, em không dám chạy cùng người đàn ông khác nữa!”
Nhan Nhã Tịnh than vãn chu cái miệng nhỏ nhắn lên, nửa tỉnh nửa mơ nhíu mày: “Eo sắp bị anh làm gãy rồi, làm sao chạy được nữa!”
Nói xong Nhan Nhã Tịnh trở mình, tìm một vị trí thoải mái hơn trong lòng Lưu Thiên Hàn, tiếp tục trùm đầu ngủ say.
Lưu Thiên Hàn bật cười: “Xem ra tập thể dục nhiều cũng tốt, ít nhất khiến em không còn sức để chạy cùng người đàn ông khác nữa! Ừm, sau này anh sẽ tiếp tục cố gắng!”
Nếu Nhan Nhã Tịnh biết lời nói trong lúc mơ màng của cô lại đổi lấy sự tiếp tục cố gắng của Lưu Thiên Hàn thì đánh chết cô cũng không nói ra lời này.
Tiếc là, cô gái nhỏ đang ngủ say hoàn toàn không cảm nhận được nguy cơ gì, cô còn mơ thấy bàn đại tiệc hoàng gia đang vẫy gọi mình, cô thèm đến mức nước miếng cũng sắp chảy ra đến nơi rồi.
Anh Lưu không để cho cô ăn no, cô chỉ có thể ăn một bữa no nê trong mơ thôi.
Nhan Nhã Tịnh chẹp miệng: “Ngon quá, vẫn muốn ăn nữa…”
Ánh mắt Lưu Thiên Hàn tối hơn một chút: “Vẫn muốn ăn nữa à? Được, anh sẽ cho em được như ý muốn.”
Anh thật sự muốn dán một câu lên người cô - vật sở hữu của Lưu Thiên Hàn, người khác chớ tới gần - để cho những kẻ vô liêm sỉ có ý đồ tán tỉnh vợ anh đều phải cút đi thật xa…
Trời mưa tầm tã như trút nước. ngôn tình ngược
Toàn thân Nhan Vũ Trúc ướt nhẹp, cô ta ấn mạnh chuông cửa căn hộ của Cung Tư Mỹ như một hồn ma.
Cung Tư Mỹ vừa mở cửa, cô ta đã chạy nhanh vào phòng khách: “Cung Tư Mỹ, giúp tôi xuất ngoại đi! Tôi biết là cô có cách, chỉ cần cô cho tôi ra nước ngoài một cách an toàn thì tôi sẽ tặng cho cô một bí mật! Bí mật có thể hoàn toàn huỷ hoại được Nhan Nhã Tịnh!”\u000e\u000e\u000e\u000e\u000e\u000e\u000e\u000e\u000e\u000e\u000e\u000e\u000e\u000e