Giờ này, Lý Khinh Hồng không có ở trong phòng làm việc, con gái cũng rất ngoan, không có khóc quấy.
Hai ba con mắt lớn nhìn mắt nhỏ, vậy mà không có nói câu nào, bầu không khí rất ngại ngùng.
Cô bé cảm thấy nhàm chán, bèn cầm búp bê lên, tự mình chơi.
Vương Nhất hiền từ nhìn con gái tự chơi đến xuất thần, bất luận là nuôi trẻ con như thế nào, hay làm sao chọc vui trẻ con, anh cũng không có bất kỳ kinh nghiệm gì.
Vì vậy, anh chủ động phá vỡ cục diện ngại ngùng, nặn ra một nụ cười, hỏi: “Nào, nói cho ba biết, con tên gì?”
Cô bé ngẩng đầu lên, trong đôi mắt to long lanh tràn ngập sự dửng dưng.
“Ba không biết tên của Tử Lam sao?”
Cô bé nghẹo đầu, hỏi với giọng non nớt
“…”
Vương Nhất lập tức hoảng.
Lẽ nào, anh không biết tên của con gái, khiến con gái đau lòng rồi sao?
Tuy nhiên, suy nghĩ của người lớn lại không giống với trẻ con.
Cô bé dùng cả tay lẫn chân, bò lên chân của anh, chủ động giang hai tay ra, mỉm cười nói: “Ba, bế.”
Vương Nhất ngây ngốc nhìn cô bé, tâm thần chợt run rẩy.
Khoảnh khắc này, Vương Nhất chìm đắm.
Anh cũng muốn bế con gái của mình, lại sợ anh cẩu thả, sẽ làm đau con gái, chỉ đành dùng cả hai tay đỡ cô bé lên.
Cô bé lại ôm chặt cổ của Vương Nhất, hôn chụt một cái vào mặt của anh, cười khanh khách: “Con tên Tử Lam, ba nhớ rồi chứ.”
“Tử Lam, Tử Lam…”
Vương Nhất không ngừng đọc thầm cái tên này, giống như muốn in sâu vào trong tim, sau đó vội nói: “Ba nhớ rồi.”
“Vậy, họ thì sao?” Vương Nhất hỏi.
Anh có hơi thất vọng, anh 5 năm không trở về, họ của con gái, chắc là theo họ mẹ nhỉ?
Tuy nhiên, Tử Lam lại lắc đầu, nói: “Không có ạ, Tử Lam không có họ, chỉ gọi là Tử Lam.”
Ầm!
Lời này vừa dứt, Vương Nhất giống như bị sét đánh, cả người run rẩy.
Không có họ…
Sững sờ nhìn Tử Lam, trên mặt Vương Nhất tràn ngập sự tự trách.
Là bởi vì không biết ba ruột của mình là ai sao?
Cho nên không đặt họ cho đứa trẻ, là vì còn ôm một chút hy vọng, ngày nào đó, ba của đứa trẻ sẽ trở về sao?
“Khinh Hồng…”
Vương Nhất ủ rũ đau thương, 5 năm nay, cô nhất định sống rất không dễ dàng.
Nhất thời, anh cảm thấy mình chính là một tên khốn.
Lúc này, hai tay của Tử Lam bóp má của Vương Nhất, bĩu miệng nói: “Các bạn nhỏ khác trong tiểu khu đều có ba, chỉ có Tử Lam không có, bây giờ ba trở về rồi, sau này mãi mãi đừng rời xa Tử Lam nữa, có được không?”
Bỗng chốc, Vương Nhất khẽ run rẩy, ôm chặt lấy Tử Lam, giống như thề, lẩm bẩm: “Không đi nữa, sau này ba không đi nữa, sẽ ở bên cạnh Tử Lam.”
“Thật sao?”
Tử Lam nhìn chằm chằm vào Vương Nhất.
“Thật.”
Vương Nhất trịnh trọng gật đầu: “Còn nữa, Tử Lam có họ, họ Vương, tên là Vương Tử Lam.”
“Vương Tử Lam…”
Cô bé đọc mấy lần, cảm thấy hay, bỗng chốc cười vui vẻ: “Được ạ, Tử Lam có họ rồi, tên là Vương Tử Lam—”
Nhìn dáng vẻ thích thú của Tử Lam, Vương Nhất cũng nở nụ cười xuất phát từ tận trái tim.
Bất tri bất giác, trên vai của anh cũng gánh một trách nhiệm nặng nề.
Trước đây, anh vì nước.
Bây giờ, anh vì gia đình, vì vợ và con gái.
Rầm—
Vào lúc này, cửa phòng làm việc bỗng nhiên bị đẩy mạnh ra, một mỹ nữ lạnh lùng với vóc dáng cao ráo đi vào.
Cô đi đôi cao gót đế nhọn, nhanh chóng lao về phía Vương Nhất, giật lấy Vương Tử Lam từ trong lòng Vương Nhất.
Trong đôi mắt tuyệt đẹp tràn ngập sự giận dữ: “Anh là gì, muốn làm gì con gái của tôi!”
Bỗng chốc, một luồng ý lạnh từ chối người khác ở ngàn dặm ập tới.
Vương Nhất sững sờ nhìn người phụ nữ lạnh lùng giống như gà mẹ bảo vệ gà con ở trước mắt, dần dần, sắc mặt trở nên sửng sốt.
5 năm rồi, cô vẫn giống như lúc đó.
Xinh đẹp, lạnh lùng khiến người ta say mê.
Đôi môi đỏ căng mọng, đôi mắt lạnh lùng, sống mũi cao thẳng, kết hợp với nhau, giống như tác phẩm nghệ thuật tuyệt đẹp nhất thế gian, đẹp đến động lòng người.
Nam nữ bình thường, chỉ cần vừa nhìn thấy gương mặt quẩn quanh sự lạnh lùng này thì sẽ sinh ra tâm lý tự ti rất lớn.
“Mẹ!”
Không đợi Vương Nhất lên tiếng, Vương Tử Lam đã ôm chặt lấy Lý Khinh Hồng trước, vui vẻ vỗ bàn tay nhỏ: “Tử Lam tìm được ba rồi!”
Xoạt!
Sắc mặt của Lý Khinh Hồng lập tức thay đổi, ánh mắt ngây ngốc nhìn Vương Nhất.
Một lát sau, cô mới khôi phục lại, cố nặn ra một nụ cười, hỏi: “Tử Lam, ba mà con nói… là anh ta sao?”
“Phải ạ, ba nói sẽ không rời xa con nữa, ba còn nói Tử Lam có họ rồi, họ Vương, tên là Vương Tử Lam…” Vương Tử Lam khoe khoang.
Vương Tử Lam càng nói, cơ thể của Lý Khinh Hồng càng run rẩy kịch liệt, lồng ngực phập phồng lên xuống.
Cô cưỡng ép bản thân bình tĩnh, khuỵu người, xoa tóc của Vương Tử Lam, nặn ra một nụ cười, nói: “Tử Lam, đi chơi đồ chơi có được không? Mẹ và ba nói chút chuyện.”
“Vâng ạ.”
Cô bé ngoan ngoãn đáp ứng, sau đó nhảy chân sáo đi vào phòng đồ chơi.
Vương Tử Làm vừa đi, văn phòng chỉ còn lại hai người là Vương Nhất và Lý Khinh Hồng.
Bầu không khí lập tức tụt xuống âm độ, giương cung phạt kiếm.
“Nói đi, anh là ai, tiếp cận con gái tôi có mục đích gì.”
Giọng điệu của Lý Khinh Hồng thản nhiên hỏi, nhưng khí thế tỏa ra trên người lại hận không thể đóng băng Vương Nhất.
Nghe vậy, Vương Nhất cũng ngây ngốc.
Sắc mặt chợt biến ảo, anh thở dài một hơi.
Anh đã mất tích 5 năm, bây giờ đột nhiên quay về, Lý Khinh Hồng sẽ hiểu lầm cũng là điều bình thường.
Thời gian sẽ chứng minh tất cả.
Anh nhìn Lý Khinh Hồng bằng ánh mắt dịu dàng, bình tĩnh nói: “Anh là Vương Nhất, cũng là ba của Tử Lam.”
Không ngờ Vương Nhất vừa nói xong, trong mắt Lý Khinh Hồng vụt qua một ý cười mỉa mai.
Cô cầm ly trà lên, ưu nhã nhấp một miếng, sau đó mặt mày không cảm xúc nhìn Vương Nhất, nói: “Có biết không, anh không phải người đầu tiên nói như vậy, cũng sẽ không phải là người cuối cùng.”
“Có ý gì?”
Trong mắt Vương Nhất vụt qua một tia sát cơ mãnh liệt.
Lẽ nào, ngoài anh ra, còn có người khác tiếp cận mẹ con Lý Khinh Hồng sao?
“Các anh giả mạo ba của con gái tôi, không phải là vì tiền hay sao? Tôi nói cho anh biết, không thể nào!”
Sâu trong đôi mắt của Lý Khinh Hồng, lập lòe một loại sắc thái điên cuồng khiến người ta sợ hãi: “Trên đời này, không ai có thể làm tổn thương Tử Lam.”
Vương Nhất vẫn trầm mặc, chỉ có điều, đôi mắt càng thêm u ám.
Nói đến cùng vẫn là trách anh.
Nếu không phải mất tích 5 năm thì sao ngay cả ba là ai cũng không biết chứ?
Lúc này mới cho những người có tâm tư kia cơ hội xen vào.
“Anh không phải là ba của Tử Lam, tránh xa con bé ra!” Ánh mắt của Lý Khinh Hồng lạnh lẽo đến cực điểm.
Vương Nhất lắc đầu, nói: “Khinh Hồng, nếu em không tin, có thể đi làm giám định DNA.”
“Anh, thật sự là ba của Tử Lam, cũng là người chồng đã mất tích 5 năm của em!”
“Anh im miệng!”
Nghe thấy ba chữ “giám định DNA”, cơ thể yêu kiều của Lý Khinh Hồng khẽ run lên.
Sau đó giống như chịu sự kích thích rất lớn, đập mạnh xuống bàn, trong mắt tràn ngập hận ý và uất ức.
“Tôi không có chồng, 5 năm trước, anh ta đã chết rồi!”
“Cút! Anh cút!”
Thấy dáng vẻ Lý Khinh Hồng thét lên, hốc mắt đỏ hoe, nhưng vẫn cắn răng kiên trì, trái tim của Vương Nhất như bị dao cứa.
Anh trầm mặc hồi lâu, cuối cùng thở dài.
5 năm yêu hận đan xen, không phải trong một chốc một lát thì có thể hóa giải.
“Anh sẽ còn đến tìm em, cho đến khi em thừa nhận anh mới thôi.”
Ánh mắt của Vương Nhất nhìn Lý Khinh Hồng rất chân thành mà nói.
Toàn thân Lý Khinh Hồng chợt run rẩy, xoay người đi, không nhìn anh nữa.
Có lẽ ở sâu trong thâm tâm, cô đã thừa nhận rồi, chỉ là không chịu nổi kích thích này mà thôi.
Cô không phải là kẻ ngốc, con gái sợ người lạ, nhưng lần đầu tiên gặp Vương Nhất lại thân thiết vô cùng, nếu nói không có quan hệ máu mủ, Lý Khinh Hồng không tin.
Tuy nhiên, khi Vương Nhất định rời đi, rầm một tiếng, cửa của phòng đồ chơi lập tức mở ra.
Vương Tử Lam không màng mọi thứ mà lao ra, ôm chặt lấy ống quần của Vương Nhất, khóc rất thương tâm.
“Ba đừng đi, đừng đi mà ba…”
“Mẹ đừng đuổi ba đi!”
Giọng nói giống như tiếng than của đỗ quyên, người nhìn đau lòng, người nghe rơi lệ.