Giết người thì phải giết tuyệt, nhổ cỏ phải nhổ tận gốc, đây chính là phương châm làm việc của Vương Nhất trong năm năm qua.
Anh gọi điện thoại cho Lãnh Nhan: “Đến nhà họ Lương với tôi.”
“Vâng.”
Đầu dây bên kia điện thoại truyền đến một giọng nói lạnh lẽo, cũng không phải là giọng nói của Lãnh Nhan.
“Nhã My?”
Vương Nhất giật mình: “Bây giờ cô đang ở cùng Lãnh Nhan à?”
“Tôi tìm cô ấy có chút việc.” Khương Nhã My từ tốn nói.
Sau đó bên cạnh mới truyền đến giọng nói mang theo vẻ áy náy sâu sắc của Lãnh Nhan: “Tôi xin lỗi thiếu chủ, mấy ngày nay chị Nhã My vẫn luôn ở chỗ tôi, hỗ trợ tôi giải phẫu thi thể..."
“Giải phẫu thi thể?”
Ánh mắt của Vương Nhất ngưng đọng lại.
Giọng nói bình thản của Khương Nhã My lại truyền đến, hổ về núi tôi đã giết một nhân viên chấp hành nhất tinh của "Võng Lượng", cũng đã mang thi thể của người đó trở về, đang được giải phẫu, Lãnh Nhan là người trong nghề.”
Nghe vậy, Vương Nhất nhịn không được mà nhớ đến hình ảnh máu me khắp người của Khương Nhã My vào đêm hôm đó.
Khương Nhã My còn nói thêm: “Không phải là anh muốn đến nhà họ Lương à, Lãnh Nhan đang bận việc không thể đi cùng anh, vậy thì để tôi làm thay cho, đi đến nhà họ Lương cùng anh.”
Vương Nhất cười khổ, đã bao lâu rồi anh không cùng Nhã My chấp hành nhiệm vụ nhỉ?
Mười phút sau, có một chiếc Porsche mui trần dừng bên cạnh Vương Nhất, Khương Nhã My xuất hiện với mái tóc đen.
Vẫn là cách ăn mặc trước kia, áo da màu đen bó sát người, boot cao màu đen, ngay cả mái tóc cũng là màu đen.
“Lên xe đi.”
Vương Nhất ngồi vào ghế bên cạnh tài xế, Khương Nhã My đạp mạnh chân ga, xe chạy về phía nhà họ Lương.
...
Lúc này, nhà họ Lương gà bay chó sủa.
Lương Ý Hành vô cùng lo lắng ngồi trên ghế salon nhìn tấm ảnh giường chiếu trong tin tức, trên trán nổi đầy gân xanh.
Đúng lúc này, có một người phận con cháu nhà họ Lương bước đến, Lương Ý Hành lập tức đứng dậy: “Sao rồi, đã phủi sạch quan hệ chưa?”
Bởi vì tin tức này mà danh dự của nhà họ Lương rơi xuống vực thẳm, tất cả cổ phiếu của công ty được đưa ra thị trường lập tức rớt giá trầm trọng, tổn thất nặng nề.
Người kia lắc đầu: “Vẫn chưa, nếu như lúc này lên tiếng thì sẽ khiến người ta cảm thấy chúng ta giấu đầu lòi đuôi.”
“Chết tiệt!"
Nghe vậy, Lương Ý Hành chỉ nghiến chặt răng, thật lâu sau vẫn không lên tiếng.
Lúc này, Lương Nam Lĩnh bước vào, nhìn anh ta bằng một cái nhìn sâu sắc: “Ý Hành, Vương Nhất đó thật sự là một người có năng lực, cháu đừng coi thường cậu ta.”
“Ông nội, cháu đã hiểu rồi.”
Lương Ý Hành trầm giọng nói: “Nhưng đây cũng chỉ là những thủ đoạn nhỏ nhoi của anh ta, chỉ cần đoạn video nằm trong tay cháu, chúng ta vĩnh viễn đứng ở thế thượng phong.”
Lương Nam Lĩnh nhẹ gật đầu: “Tính toán thời gian, chắc là thằng ranh đó sắp đến nhà họ Lương rồi.”
“Nếu như cậu ta đồng ý thần phục thì có thể tha cho cậu ta một mạng, còn không thì chỉ sợ cậu ta cái chết lưới rách.”
Lương Ý Hành cười lạnh: “Cá chết lưới rách thì cũng phải có năng lực này mới được, trước mặt nhà họ Lương chúng ta, anh ta chẳng phải là cái thá gì hết.”
Rầm rầm.
Đúng lúc này, bên ngoài truyền đến một tiếng vang đinh tai nhức óc.
Một chiếc xe Porsche màu đen mạnh mẽ đâm vào, trực tiếp đụng ngã cửa đại viện nhà họ Lương.
Sau đó, có một nam một nữ bước xuống từ trên xe, sắc mặt lạnh lùng cất bước.
“Các người là ai mà lại dám xông vào nhà họ Lương.”
Rầm.
Thủ vệ nhà họ Lương còn chưa nói xong thì đã bị Khương Nhã My đá một đá bay đi.
Vương Nhất kinh ngạc nhìn Khương Nhã My, anh còn chưa ra tay kia mà, thế mà Nhã My lại ra tay trước.
“Gọi người nhà họ Lương cút ra đây.”
Cặp mắt Khương Nhã My đằng đằng sát khí, giọng nói lạnh lùng như băng.
Tất cả thủ vệ nhà họ Lương miệng câm như hến, vội vàng chạy vào báo cáo.
Sát khí trên mặt Khương Nhã My lập tức tản đi, cô ta quay đầu thản nhiên nhìn Vương Nhất: “Có phải công việc của Lãnh Nhan là như thế này không?”
Vương Nhất vô thức nhẹ gật đầu, Khương Nhã My lại âm thầm cười một tiếng: “Xem ra là tôi cũng có thể làm công việc của Lãnh Nhan.”
“Người nào lại to gan như thế, dám ra tay ở nhà họ Lương.”
Đúng lúc này, trong biệt thự nhà họ Lương truyền đến tiếng hét phẫn nộ lại già nua.
Lương Nam Lĩnh và Lương Ý Hành dẫn theo một đám vệ sĩ mặt mũi tràn đầy giận giữ bước ra, khi nhìn thấy là Vương Nhất và Khương Nhã My, ánh mắt của bọn họ liền co rút.
“Vương Nhất, là anh.”
“Cậu chính là Vương Nhất?”
Đây là lần đầu tiên Lương Nam Lĩnh gặp Vương Nhất, đôi mắt nhăn nheo của ông ta hơi híp lại.
“Là tôi.”
Vương Nhất đứng thẳng người, gương mặt góc cạnh, nhìn chằm chằm vào tất cả mọi người nhà họ Lương.
Khương Nhã My đứng bên cạnh với sắc mặt bình thản, nghịch con dao găm bằng bạc trong tay, chuyển thành những mũi dao sắc nhọn.
Đối mặt với toàn bộ nhà họ Lương, vậy mà hai người lại không hề biểu hiện ra sự sợ hãi, sắc mặt của Lương Ý Hành và Lương Nam Lĩnh dần dần trở nên trì trệ.
Nhưng mà nhà họ Lương đã chuẩn bị chu toàn, sự căng thẳng trong lòng vừa mới lóe lên liền biến mất, biểu cảm Lương Ý Hành đột nhiên lại trở nên dữ tợn: “Vương Nhất, lần trước thiếu chút nữa là anh đã ném tôi xuống khỏi tháp Thiên An, lại còn hàm hồ đưa tin bôi nhọ nhà họ Lương, chúng tôi chưa đến tìm anh thì thôi, anh lại chủ động dâng tới cửa.”
“Làm vậy không phải rất hợp ý các người à?”
Vương Nhất bỗng nhiên lại cười, anh cất cao giọng nói: “Tôi cho các người một cơ hội giết tôi, để tôi xem xem các người có năng lực này không.”
“Thằng ranh vô tri.”
Ánh mắt Lương Nam Lĩnh âm trầm nhìn chằm chằm vào Vương Nhất: “Cậu bôi nhọ danh dự nhà họ Lương chúng tôi, suýt chút nữa đã hại chết cháu trai của tôi, không giết cậu thì khó mà giải trừ mối hận trong lòng tôi.”
“Còn không mau xóa bỏ tin tức bôi nhọ nhà họ Lương, sau đó giao dự án xây dựng của tập đoàn Lệ Tinh ra đây, như vậy thì tôi còn có thể suy nghĩ mà tha cho anh một mạng.”
Lương Ý Hành cũng hùng hồn ra lệnh.
Vương Nhất lại nhẹ nhàng lắc đầu, giọng nói bình tĩnh: “Xóa hay không xóa thì có liên quan gì đâu, dù sao thì nhà họ Lương các người cũng sẽ sớm diệt vong thôi.”
Nói xong lời này, Vương Nhất dừng lại một chút, giọng nói bỗng nhiên trở nên lạnh lùng.
“Giao video ra đây, tôi sẽ tha cho các người một con đường sống.”
Lương Ý Hành giật mình bởi khí thế của Vương Nhất, nhưng mà anh ta đã chuẩn bị rất chu đáo, nên vẫn không hề e ngại chút nào, mỉm cười rồi nói.
“Nếu như anh đã không thích uống rượu mời mà thích uống rượu phạt, vậy thì đừng có trách tôi vô tình.”
Vừa nói dứt lời, anh ta liền thủ thế.
Bịch bịch.
Vệ sĩ nhà họ Lương ở sau lưng cũng nhanh chóng bước lên một bước, bao vây Vương Nhất và Khương Nhã My thật chặt chẽ.
Trong tay của mỗi một tên vệ sĩ đều cầm theo súng ống, chúng đang chỉ vào đầu bọn họ.
Mặc dù trong nước nghiêm cấm sử dụng súng, nhưng chỉ cần là hào môn thì đều có một con đường tắt để có thể có súng.
Nhìn cảnh tượng này, Lương Ý Hành cười lạnh: “Lần trước là do tôi đã không suy xét chu toàn, không dẫn theo vệ sĩ nên mới để anh có cơ hội tiếp cận, bây giờ anh có cách gì để thoát khỏi rừng mưa đạn từ những cây súng này?”
Hơn nữa, đây còn chưa phải là át chủ bài lớn nhất của anh ta, dựa vào cục diện hiện tại, có lẽ căn bản không cần phải sử dụng át chủ bài là đã có thể giết bọn họ.
Bị nhiều họng súng chỉ vào đầu, Vương Nhất và Khương Nhã My hoàn toàn không sợ hãi.
Không chỉ không sợ, hai người còn liếc mắt nhìn nhau, cả hai đều nhìn thấy một nụ cười hiếm có từ trong mắt đối phương.
Giống như hai con sư tử cuối cùng cũng có một ngày có thể trở về thảo nguyên bao la rộng lớn, thỏa thích bộc lộ dã tính của bọn chúng.
“Mỗi người một nửa?”
Vương Nhất quay đầu hỏi.
“Cứ để cho tôi hết đi.”
Khương Nhã My thờ ơ cười, con dao đang xoay tròn trong tay bỗng nhiên dừng lại.
Một con dao găm lập tức biến thành rất nhiều chuôi, giống như một bàn tay phật, được Khương Nhã My nhẹ nhàng vung ra.
Trong khoảnh khắc tiếp theo, bạo vũ lê hoa, đao quang kiếm ảnh.
Phập phập phập.
Phi đao lấy mạng, tất cả vệ sĩ nhà họ Lương ngay cả thời gian nổ súng cũng không kịp, trên cổ liền xuất hiện một vết dao nhỏ xíu.
Vết thương hở ra, máu chảy như suối.
Tất cả vệ sĩ đều đột ngột ngã xuống, chết không nhắm mắt.