Rầm ầm ầm…
Chỉ thấy mặt đất càng lúc càng rung chuyển, qua ánh đèn đêm mờ ảo, mọi người có thể lờ mờ nhìn thấy phía cuối chân trời, từng đoàn xe bọc thép to lớn không ngừng lao tới.
Những viên đá trên mặt đất chấn động kịch liệt, một khí thế thiết huyết mạnh mẽ từ xa tiến đến gần.
Kim Tuân mở to mắt, từng chiếc xe kềnh càng mang đến công kích thị giác mạnh mẽ, như thể nó rút cạn toàn bộ sức lực của ông ta, khiến cả người ông ta lung lay sắp ngã.
Sắc mặt của Kim Đạo Lăng cũng đại biến, trong thời đại hòa bình này rất hiếm khi thấy loại xe quân dụng như thế này, càng đừng nói là ở thành thị.
“Trời, trời ạ...”
Khi Bạch Vũ và Đồng Kiệt nhìn thấy cảnh này, cũng bị doạ cho mất hồn, tim đập thình thịch như muốn nhảy ra khỏi cổ họng.
Về phần Bạch Hiển, anh ta chỉ biết ngồi bệt xuống đất, thậm chí còn không có sức để đứng lên.
Hai chân Kim Thành Phong cũng run lên, sống lâu như thế nhưng anh ta chưa từng thấy đồ vật to lớn như vậy.
Kim Thuý Như là người bình tĩnh nhất, cũng là người rõ nhất, cô ấy xoay người lại, nhẹ nhàng nhìn về phía Vương Nhất.
Vương Nhất cũng gật đầu ra hiệu với cô ta, gạt những ân oán trong quá khứ sang một bên, ít nhất trong đêm nay, mục đích của họ giống nhau - đó là diệt trừ nhà họ Kim.
“Họ đến rồi…”
Không biết trong ngững người có mặt tại đây ai đã kinh ngạc thốt lên, sau đó tất cả mọi người kinh hãi nhìn sang.
Những con quái vật khổng lồ đó đã ở rất gần, nhưng vẫn chưa định phanh lại.
Hai chùm đèn pha chói mắt, giống như đôi mắt của quái vật, chiếu tới đây.
“Chạy nhanh…”
Kim Đạo Lăng hét lớn một tiếng, sau đó cõng Kim Tuân trên lưng chạy về phía góc.
Những người họ Kim khác cũng lũ lượt ôm đầu bỏ chạy.
Rầm…
Cuối cùng, chỉ nghe thấy một tiếng ầm đinh tai nhức óc, cánh cổng sắt vững chãi của nhà họ Kim, trước mặt dàn sắt thép này hệt như tờ giấy, bị bể tan tành.
Xe lao thẳng tới, lăn vào, một người đàn ông súng vác vai, đạn đã lên nòng, mặt như con dao sắc bén lập tức nhảy khỏi xe nhanh chóng dàn đội hình vuông vức.
Tất cả những người này đều mặc quần áo ngụy trang màu xanh lá cây, phóng tầm mắt nhìn lướt qua như một đại dương xanh lá.
Họ nhanh chóng xông vào, bao vây tất cả những người trong nhà họ Kim.
Họng súng lạnh lẽo chỉa vào đầu đám người Kim Tuân, Kim Đạo Lăng, doạ họ sợ tới mức ôm đầu ngồi xổm trên mặt đất.
Hộ vệ nhà họ Kim cũng được trang bị súng ống, nhưng so với những người này hoàn toàn là cách một trời một vực, chỉ sau vài giây, tất cả đều bị chế phục.
Lạch cạch…
Khắp nơi vang lên tiếng đạn lên nòng, trong bầu không khí gần như đặc quánh này, một mùi thuốc súng gay mũi dần dần tràn ngập trong không khí.
“Bỏ súng xuống, nếu không... giết không tha!”
Ngay sau đó, một người đàn ông da cao lớn ngăm đen bước tới, lạnh lùng nói.
“Anh, anh là ai?”
Kim Tuân nằm sấp trên mặt đất, hai tay ôm chặt đầu, ánh mắt kinh hãi tới cực điểm hỏi người đàn ông da ngăm.
Người đàn ông cao lớn đó mở miệng, mỉm cười lạnh lùng: “Chúng tôi nghi ngờ ông tự thành lập một đội hộ vệ riêng, đồng thời tàng trữ súng ống, ý đồ mưu phản!”
“Gì?!”
Nghe thấy lời nói của người đàn ông cao lớn, không chỉ Kim Tuân tái mặt vì sợ hãi, mà tất cả các thành viên nhà họ Kim cũng đầu óc trống rỗng.
Những người này đều là vệ sĩ của nhà họ Kim, sao có thể thành tự ý thành lập đội hộ vệ được?
Hơn nữa, từ mưu phản này khiến da dầu họ tê dại.
Đây là tội cực lớn!
Lúc này, vài tiểu bối nhà họ Kim do năng lực chịu đựng tâm lý yếu bị doạ cho ngất xỉu, đáy quần của họ ướt thứ nước màu vàng.
“Oan quá, chúng tôi bị oan…”
Kim Tuân mở to mắt, hét lên thảng thốt.
“Nhân chứng vật chứng đều ở đây, Kim lão gia, ông còn muốn ngụy biện gì nữa?”
Lúc này một tiếng cười hóm hỉnh vang lên.
Quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Vương Nhất dẫn Lãnh Nhan ung dung đi ra, trên mặt mang theo nụ cười như gió xuân: “Ở đây nhiều người mang theo súng như vậy, bị bắt ngay tại trận, lúc nãy các người còn chĩa súng vào đầu tôi, ý đồ giết tôi!”
“Những khẩu súng này không rõ nguồn gốc. Nói không chừng là các ông mua thông qua con đường phi pháp. Ba tội, mỗi một tội cũng đủ cho các người lãnh đủ!”
“Đúng không anh trai?”
Vương Nhất cười hì hì nhìn người đàn ông da ngăm cười nói.
“Đúng, đúng vậy…”
Tiêu Thiết lau mồ hôi lạnh trên đầu, hai từ của cấp trên suýt nữa doạ anh ta ngất xỉu.
“Thằng khốn nạn, là mày…”
Kim Tuân đột nhiên nhìn về phía Vương Nhất, đồng tử đột nhiên co rút.
Vương Nhất nói chuyện với người đàn ông này hoà hợp như thế, cho dù ông ta có ngu xuẩn thế nào, thì vẫn hiểu được chuyện gì đang xảy ra.
Ngay lập tức, sắc mặt của ông ta như già đi rất nhiều, ánh mắt nhìn về phía Vương Nhất tràn đầy sự không thể tưởng tượng nổi.
Ông ta không hiểu được, năm năm trước, Vương Nhất vẫn còn là phế vật ai cũng có thể dẫm đạp, năm năm sau sao anh ta có thể trở nên mạnh mẽ như vậy?”
“Ba, chúng ta phải làm sao?”
Đầu của Kim Đạo Lăng bị ba bốn khẩu súng chĩa vào, sợ tới mức không dám động đậy dù chỉ một chút.
Kim Tuân còn đang đắm chìm trong sự kinh ngạc do Vương Nhất mang lại, một lúc sau mới hồi thần lại, nhìn chằm chằm Vương Nhất, nói: “Tất cả những người này đều do anh gọi tới?”
“Sao có thể như thế được?”
Vương Nhất đột nhiên không cười nổi, liếc nhìn Tiêu Thiết một cái, nói: “Bọn họ đều là người của Quân khu Thiên An. Cho dù tôi có thần thông quảng đại cũng không mời được nhiều người tới như vậy đâu?”
Kim Tuân nghe xong cũng cau mày.
Quả thực Vương Nhất nói đúng, không ai có thể chỉ huy điều động nhiều người như vậy.
Chẳng lẽ chỉ là một sự trùng hợp?
Tuy nhiên Kim Tuân còn chưa kịp suy nghĩ, Tiêu Thiết đã liếc mắt nhìn bọn họ rồi huơ tay một cái: “Bắt giữ toàn bộ, chờ thẩm vấn!”
Đại quân đến cũng nhanh mà đi cũng nhanh, chỉ là tất cả người nhà họ Kim đều bị bắt đi.
Sau đêm nay, nhà họ Kim sẽ biến mất!
Quay lại phía Vương Nhất, như thể vừa làm một chuyện nhỏ nhặt không đáng kể, thoáng nhìn lướt qua, ánh mắt dừng lại chỗ Bạch Vũ và Đồng Kiệt.
Phịch!
Bạch Vũ và Đồng Kiệt quỳ hẳn xuống trước mặt Vương Nhất, cả người run lên, cúi đầu thật thấp.
“Ngài Vương, tha mạng với!”
“Nhà họ Đồng tôi, từ nay về sau sẽ đi theo ngài Vương, tuyệt không hai lòng!”
Vương Nhất hờ hững liếc nhìn hai người họ một cái, nói: “Nhà họ Bạch và nhà họ Đồng, lần này tôi sẽ tha mạng cho các người một mạng, nếu để tôi phát hiện một lần nữa, tôi đảm bảo kết cục của các người sẽ còn thê thảm hơn nhà họ Kim.”
“Cảm ơn ngài Vương!”
Bạch Vũ và Đồng Kiệt như được ân xá, tỏ lòng biết ơn, từng người mang con trai rời khỏi nhà họ Kim.
Thế là, nhà họ Kim khổng lồ chỉ còn lại Vương Nhất, Lãnh Nhan, Kim Thúy Như và Kim Thành Phong.
Kim Thuý Như liếc nhìn Kim Thành Phong rồi lên tiếng trước: “Anh về trước đi.”
Kim Thành Phong chỉ muốn nhanh chóng rời đi, cúi người rời đi.
Vương Nhất cũng nói: “Lãnh Nhan, cô lên xe trước đi.”
“Vâng!”
Lãnh Nhan biết ý rời đi, bây giờ nơi đây chỉ còn lại hai kẻ thù của năm năm trước Vương Nhất và Kim Thúy Như, bầu không khí lúng túng khôn tả.
Kim Thuý Như ngước đôi mắt như sao nhìn anh, cứ như lần đầu tiên quen biết đánh giá Vương Nhất.
Vương Nhất cũng không để ý, để cho Kim Thuý Như đánh giá từ trên xuống dưới.
Thật lâu sau, cô ta thu hồi ánh mắt, thở dài: “Anh so với trước kia thật sự rất khác.”
“Con người luôn thay đổi.”
Vương Nhất cười nói: “Cô cũng đã thay đổi rất nhiều phải không?”
Kim Thúy Như im lặng, tỏ vẻ thầm thừa nhận, nhưng ngay sau đó, cô ta lại lạnh nhạt nhìn Vương Nhất: “Cảm ơn anh đã giúp tôi lần này, nhưng tôi sẽ không cảm ơn anh.”
Vương Nhất ngạc nhiên nhìn cô: “Cô nói gì vậy? Tôi chỉ đang làm việc của mình thôi. Nhà họ Kim dám nhắm vào người bên cạnh tôi, tội đáng chết.”
“Còn tôi thì sao?”
Đột nhiên, Kim Thúy Như lại mỉm cười, nhìn về phía Vương Nhất, ngạo nghễ nâng cằm.
Trong phút chốc, Kim Thúy Như của năm năm trước đã trở lại.
“Bây giờ họ nhà Kim chỉ tồn tại trên danh nghĩa, chỉ còn lại tôi và anh họ tôi. Năm năm trước tôi lợi dụng anh, giày vò anh. Hẳn anh hận tôi tận xương tuỷ phải không?”
Vương Nhất gật đầu: “Đúng vậy, đúng là tôi hận cô.”
“Vậy anh còn chần chờ gì nữa, tôi chỉ có một người, anh muốn giết tôi hẳn là rất dễ dàng.”
Nghe vậy, ánh mắt Vương Nhất thay đổi; “Cô muốn tôi giết cô?”
“Mọi chuyện cũng phải có kết thúc.”
Kim Thúy Như bình tĩnh nói: “Năm năm trước, tôi làm chuyện có lỗi với anh. Năm năm sau, anh đương nhiên sẽ tìm tôi báo thù - trò chơi mèo vờn chuột này, ai cũng có thể là mèo, ai cũng có thể là chuột.”
Vương Nhất bật cười, anh thích sự so sánh này.
“Được rồi, đấy là cô nói đấy.”
Vương Nhất chậm rãi giơ tay bắt lấy Kim Thúy Như.
Kim Thúy Như nhắm mắt lại, dáng vẻ trước khi ra tay của Vương Nhất đã in sâu vào trong lòng cô ta, nếu Vương Nhất muốn giết cô, cô ta tuyệt đối không có khả năng sống sót.
Tuy nhiên, sau một thời gian khá lâu, cơ thể lại không có cảm giác đau đớn.
Kim Thúy Như lại mở mắt ra, chỉ thấy Vương Nhất đang đứng trước mặt cô ta.
Một ngón tay dừng lại trước mắt cô ta, nhẹ nhàng búng lên trán một cái.
Bụp…
Kim Thúy Như đau đớn, vội vàng che đi vầng trán trơn bóng.
“Anh đang làm gì đấy?”
Cô ta nghiến răng nghiến lợi, mặt đầy phẫn nộ nhìn Vương Nhất.
“Trả thù, vừa rồi xem như là trả thù.”
Vương Nhất nói: “Bây giờ, ân oán giữa tôi và cô đã được xoá bỏ.”
Kim Thúy Như cuối cùng cũng có phản ứng, trên mặt không có một chút kích mà vẻ mặt càng lạnh lùng hơn: “Anh đang thương hại tôi?”
Vương Nhất lắc đầu: “Đương nhiên không phải. Năm năm trước những chuyện cô làm gì với tôi cũng là để tự bảo vệ bản thân…cô cũng là nạn nhân của nhà họ Kim, bây giờ nhà họ Kim đã mất, cho nên tôi không hận cô.”
Kim Thúy Như mặt lúc đỏ lúc trắng, cảm thấy bị xúc phạm, tức giận nhìn anh: “Thế có là gì? Năm năm trước, tôi đối xử với anh như thế, anh không hận tôi chút nào sao?”
“Có hận. Trong năm năm qua, hơn một nửa thời gian tôi đều hận cô. Tôi thậm chí còn viết tên của cô lên hồng tâm, mỗi ngày bắn vài phát để giải tỏa hận thù.
“Nhưng đó không phải là mong muốn ban đầu của cô, phải không?”
Vương Nhất nhìn thẳng vào mắt Kim Thúy Như, nghiêm túc nói: “Không ai sinh ra đã xấu xa. Chỉ có từng lương thiện rồi bị tổn thương, mới có thể đi một ngày đàng, học một sàng khôn.”
Sự tức giận trên mặt Kim Thúy Như gần như đều biến mất, nhưng cô ta vẫn nghiến răng chịu đựng, không thể vượt qua rào cản trong lòng.
Trên mặt Vương Nhất lại nở một nụ cười: “Tuy nhiên, nếu nói tôi thật sự hận, thì khi cô sai người trói tôi đến Bến tàu Thiên An muốn ném xác tôi xuống biển, lúc đó tôi mới vô cùng hận cô.”
Kim Thúy Như sửng sốt một chút, mới nói: “Tôi chưa từng sai người bắt anh. Vào đêm tân hôn năm năm trước, sau khi tôi trở lại phòng tân hôn, anh đã biến mất.”
...
Ngay khi những lời này vừa thốt ra, nụ cười trên mặt Vương Nhất lập tức khựng lại.
Nếu không phải Kim Thúy Như, vậy người bắt anh là ai?\u0003\u0003\u0003