Cả nhà họ Đồng tràn ngập tiếng cười lớn của Sử Kiến.
Còn Bạch Yến trước mặt anh ta thì đầu tóc bù xù, vẻ mặt hãi hùng sợ sệt, miệng không ngừng phát ra âm thanh ư ử, người ra sức giãy giụa.
Đồng Yên Nhiên nhìn cảnh này, trong mắt đã đầy lửa giận.
“Sử Kiến, thả Bạch Yến ra!”
“Thả cô ta?”
Sử Kiến nhìn Đồng Yên Nhiên đầy mỉa mai: “Khi nào các cô đưa di chúc ra thì chúng tôi sẽ thả cô ta ngay.”
Đồng Yên Nhiên nghe thấy lời này thì biến sắc, Đồng Tri Thu và Đồng Đông Cầu cũng lạnh lùng nhìn bọn họ.
Đây chỉ là con át chủ bài đầu tiên của chúng, cho dù Vương Nhất và Đồng Yên Nhiên không làm theo thì phía sau vẫn còn thủ đoạn đáng sợ hơn chờ đợi họ.
“Di chúc? Xin lỗi, nó đã bị tôi xé rồi.”
Lúc này Vương Nhất nhàn nhạt cất lời, hoàn toàn không coi đối phương ra gì.
“Cái gì? Xé rồi?”
Dứt lời, sắc mặt đám người lập tức sầm lại, đến Đồng Tri Thu cũng phải đứng lên.
Trong mắt anh ta hiện lên vẻ lạnh lẽo: “Thứ quan trọng như vậy mà anh cũng dám xé?”
“Ông già đó muốn lợi dụng tội, chuyển hết hận thù sang tôi, thế mà mấy người ngu ngốc các anh còn tin là thật.”
Vương Nhất cười nhẹ, trong mắt là vẻ châm biếm rõ rệt: “Thứ cho tôi nói thẳng, giao nhà họ Đồng cho các anh, không tới ba ngày đã bị phá huỷ!”
“Tự phụ!”
Ngay lập tức, mấy tên con hoang trầm mặt hét lớn.
Sử Kiến im lặng một lúc, lấy một con dao ra kề lên cổ Bạch Yến.
“Bớt nói nhảm đi, di chúc đã xé rồi thi thôi, giao hết tài sản của nhà họ Đồng ra đây!”
“Nếu không tôi sẽ giết người phụ nữ này!”
“Ưm!”
Bạch Yến lập tức vùng vẫy kịch liệt, trong mắt hiện lên vẻ hoảng sợ.
Đối mặt với cái chết, rất ít người có thể giữ được sự bình tĩnh thực sự.
Đồng Yên Nhiên thoáng chốc biến sắc, vội vàng ngăn cản: “Dừng lại, tôi sẽ giao tài sản, các anh không được giết cô ấy.”
Nói xong cô ta lại nhìn Vương Nhất: “Ông già đưa di chúc cho anh, vậy tiền đâu?”
Vương Nhất lắc đầu: “Khi đó cô cũng có mặt, quản gia của Đồng Kiệt chỉ lấy di chúc ra chứ không đưa tài sản cho tôi.”
“Gì cơ…”
Con ngươi Đồng Yên Nhiên lập tức co rụt lại, như vậy là không cứu Bạch Yến được sao?
Cô ta nhìn Sử Kiến, nghiến răng nói: “Tài sản không ở chỗ chúng tôi!”
Sắc mặt Sử Kiến sầm xuống: “Tôi thấy là các cô không muốn đưa thì có.”
“Nếu đã vậy thì người phụ nữ này đừng hòng được sống nữa.”
Nói xong con dao trong tay anh ta ghì xuống, trên cổ trắng nõn của Bạch Yến lập tức xuất hiện vết máu.
Nhìn thấy cảnh này, Vương Nhất chợt bật cười: “Anh dùng điều này để uy hiếp tôi à?”
Sử Kiến tỏ vẻ đã nắm chắc thắng lợi trong tay, nheo mắt nhìn Vương Nhất: “Anh phá hỏng mọi việc tốt của tôi, còn khiến tôi phải chịu sỉ nhục đến thế, nếu tôi không trả thù thì sau này làm sao còn chỗ đứng ở Thiên An nữa?”
“Chỗ dựa lớn nhất của các anh là nhà họ Diệp, bọn họ đã bị tôi khống chế rồi, bây giờ các anh đã không còn đường lui nữa!”
Đồng Yên Nhiên nghe xong tái mặt, đúng thế, nhà họ Diệp có tới hay không cũng không khác nhau là mấy.
Mấy tên con riêng khác cũng giễu cợt, chỉ có một người lặng lẽ rút lui khỏi trận doanh mà không ai phát hiện ra.
Anh ta chính là Đồng Thiên Tường.
Anh ta nhìn đám con trai riêng kia như nhìn đám ngốc, sự lớn mạnh của Vương Nhất không phải điều mà bọn họ có thể nhìn thấy được.
Vương Nhất nhìn thấy rất rõ chi tiết nhỏ này, anh không khỏi cười nhẹ: “Tôi cho anh một cơ hội cuối cùng, thả cô ấy ra thì anh còn được sống.”
Khi nói, anh làm một động tác tay.
Lãnh Nhan phía sau bước lên đứng ngang hàng với anh, dao găm trong tay cô ta càng xoay nhanh hơn.
Nhưng Sử Kiến lại cười lớn, mặt lộ rõ vẻ đằng đằng sát khí: “Tuy tôi rất thích người phụ nữ này, nhưng cô ta phát hiện ra bí mật tôi tự ý điều động nhân lực thì tôi cũng hết cách, chỉ có thể diệt khẩu thôi.”
Nói xong, anh ta lại nhìn Bạch Yến với vẻ giễu cợt: “Tạm biệt thế giới tươi đẹp này đi, tiếc là dù cô chết cũng không tra ra được ba mình chết như thế nào!”
Lời này vừa dứt, con ngươi của Bạch Yến chợt co rút lại, cảm xúc kích động rõ ràng, thế mà lại thoáng chốc hất được vải trắng trong miệng ra.
“Nói cho tôi biết rốt cuộc ba tôi chết như thế nào!”
Đôi mắt cô ta đỏ au, tiếng hét sắc bén.
Chính ba là người dẫn dắt Bạch Yến đến với con đường sự nghiệp hiện tại, nhưng ông lại chết không rõ ràng, điều này vẫn luôn là cái gai trong lòng cô ta.
Nhưng cô ta biết chuyện này không tránh khỏi liên quan đến Sử Kiến.
Sử Kiến bật cười lớn: “Diêm Vương sẽ nói cho cô biết câu trả lời.”
Nói xong, anh ta giơ dao lên không chút do dự.
Bạch Yến chỉ là con tin có hay không cũng chẳng sao, cho dù chết thì bọn chúng cũng vẫn còn cách khác để khiến Vương Nhất và Đồng Yên Nhiên ngoan ngoãn nghe theo.
Trong mắt Bạch Yến đầy vẻ không cam lòng.
Cô ta không sợ chết, chỉ sợ chết một cách không rõ ràng.
Vút vút!
Đúng lúc này, bốn con dao bay lặng lẽ tấn công.
Giây tiếp theo, các khớp tứ chi của Sử Kiến đều bị dao bay găm chặt.
Máu chảy như nước tràn bờ đê.
Sử Kiến cũng sững người ngay tại chỗ, con dao găm trên tay rơi xuống, bịch một tiếng, anh ta nằm luôn xuống đất.
Ầm!
Cảnh tượng này lập tức khiến tất cả mọi người có mặt đều kinh ngạc đến ngây người, Đồng Đông Cầu và Đồng Tri Thu cũng không thể tin được.
Bạch Yến lại càng trợn mắt to hơn, vừa nãy cô ta còn tưởng rằng mình sắp chết rồi.
“Vương Nhất, anh, anh…”
Sử Kiến nằm trên đất, đau dữ dội đến mức không nói được lời nào.
Vương Nhất tới trước mặt anh ta như chốn không người, nhìn anh ta từ trên xuống: “Nói sự thật về ba cô ấy thì tôi tha cho anh một mạng.”
Đồng Yên Nhiên nhân cơ hội này cởi trói cho Bạch Yến.
Sử Kiến kinh hãi, dưới cơn sợ hãi của cái chết, anh ta nhanh chóng nói ra.
“Ba cô không chỉ chết trận mà còn mang danh ‘kẻ phản bội’, thật ra đều do chúng tôi làm, tiết lộ tung tích của ông ta cho phạm nhân, mượn tay bọn họ giết ba cô!”
Bạch Yến choáng váng, nước mắt chảy dài.
“Ba!”
Giây tiếp theo, vẻ mặt cô ta chợt trở nên hung dữ, cô ta rút khẩu súng cảnh sát ra nhắm vào đầu Sử Kiến.
“Tôi giết anh…”
Dưới cơn tức giận, vẻ mặt Bạch Yến càng hung tợn hơn.
Vương Nhất bình tĩnh, không ngăn cản.
Đúng là anh không bảo Lãnh Nhan giết anh ta, nhưng Bạch Yến có giết anh ta không thì anh không biết.
Chân tướng cũng gần giống như anh đoán, anh đã không chỉ một lần nhắc nhở Bạch Yến, chỉ là cô ta không bao giờ nghi ngờ Sử Kiến mà thôi.
Một lúc lâu sau vẫn không thấy tiếng súng vang lên.
Vương Nhất ngạc nhiên nhìn Bạch Yến.
Chỉ thấy người cô ta run rẩy, vẻ mặt phẫn nộ nhưng cô ta lại cất súng đi.
“Tôi rất muốn giết anh, nhưng tôi không thể, nếu không tôi cũng sẽ trở nên người giống như các anh.”
Cô ta lấy còng tay ra đeo cho Sử Kiến: “Bây giờ tôi sẽ bắt giữ anh vì tội lạm dụng chức quyền, tố cáo sai, cố ý giết người!”
Nói xong cô ta hộ tống Sử Kiến rời đi.
Khi đi tới trước mặt Vương Nhất, cô ta dừng lại, cúi người thật sâu.
“Anh Vương, cảm ơn anh đã cứu tôi, cũng cảm ơn anh… khiến ba tôi được rửa sạch oan khuất!”
Vương Nhất cười nhẹ, không để tâm lắm.
Bốp bốp!
Sau khi Bạch Yến đưa Sử Kiến đi, trong sân nhà họ Đồng chợt vang lên tràng âm thanh giòn tan.
Đồng Tri Thu vỗ tay, nheo mắt nhìn Vương Nhất khen ngợi.
“Được, được lắm, chỉ là tôi không ngờ bên cạnh anh lại có một nữ vệ sĩ lợi hại đến thế này.”
Ngay sau đó, mặt anh ta lại trở nên dữ tợn, nham hiểm: “Nhưng lợi hại hơn nữa thì có thể lợi hại hơn súng được không?”
Dứt lời, toàn bộ vệ sĩ trong nhà họ Đồng đồng loạt bao vây, chĩa súng vào đầu Vương Nhất.