Mục lục
Chân Long Chí Tôn Đô Thị - Vương Nhất
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Anh là cái thá gì, anh có xứng uống thay Lý tổng sao?”

Thành Trâm đập mạnh xuống bàn, nhìn Vương Nhất bằng nét mặt nặng nề: “Gia chủ Cao, Gia chủ Lăng, Gia chủ Tiêu là mời rượu Lý tổng, anh là Lý tổng à?”

“Tôi là chồng của cô ấy.”

Vương Nhất buông chung rượu xuống, lạnh lùng nhìn cô ta: “Chồng uống rượu giúp vợ có gì sai à?”

“Anh…”

Thành Trâm tỏ vẻ tức giận, nhìn Vương Nhất bằng ánh mắt tối tăm.

Cô ta đã tự tin nói với các gia chủ là nhất định sẽ đưa Lý Khinh Hồng lên giường bọn họ, nhưng Vương Nhất lại uống thay Lý Khinh Hồng, vậy chẳng phải sẽ thất bại hay sao?

“Thành Trâm!”

Cao Tử Hào đột nhiên hét to, híp mắt nhìn Vương Nhất: “Chồng tốt bụng uống rượu giúp vợ, người ta yêu thương nhau như thế, sao chúng ta có thể hiếp người quá đáng được? Lão Lăng, lão Tiêu, hai người thấy có đúng không?”

“Đương nhiên rồi.”

“Đúng là như thế.”

Lăng Thiên Hợp và Tiêu Thế Hải cũng lạnh lùng đáp lời.

Thành Trâm lập tức hiểu ý của ba vị gia chủ, cô ta nhìn Vương Nhất bằng ra vẻ cười trên sự đau khổ của người khác.

Bọn họ là đang thay đổi chiến lược, trút say Vương Nhất trước, sau đó mới ra tay với Lý Khinh Hồng.

Ba gia chủ chinh chiến sa trường bao nhiêu năm, tửu lượng đã được tu luyện từ lâu, hơn nữa còn có cô ta ở bên cạnh giúp đỡ, không khiến Vương Nhất uống đến mức chảy máu dạ dày nhập viện, tên cô ta sẽ viết ngược lại!

Lý Khinh Hồng lo lắng nhìn Vương Kha, sợ anh không uống nổi nhiều rượu như thế.

Vương Nhất lại như không bị làm sao, bắt đầu gắp thức ăn, gắp một miếng thịt kho đặt vào bát của Lý Khinh Hồng.

“Bà xã, ăn thịt đi!”

Thấy cảnh này, ánh mắt của ba gia chủ và Thành Trâm đều trở nên lạnh lùng, đúng là không coi bọn họ ra gì.

“Vương Nhất đúng không, lần đầu gặp mặt, tôi mời cậu một chung!”

“Có thể cưới được một người vợ như Lý tổng thật sự rất có phúc, Lăng Thiên Hợp tôi cũng mời cậu một chung!”

“Uống chung rượu này xong, sau này nhớ liên lạc thường xuyên nhé!”

Cao Tử Hào, Lăng Thiên Hợp, Tiêu Thế Hải cũng đều nâng chung rượu lên, Thành Trâm nhanh tay lẹ mắt lấy ra ba cái chung, rót đầy cho Vương Nhất.

“Trước giờ không có mấy người có thể để ba gia chủ mời rượu đâu, còn không mau uống đi!”

“Nếu uống hết rượu tôi sẽ đi mua thêm, không sợ thiếu đâu!”

Thành Trâm nhìn Vương Nhất, không ngừng cười châm chọc.

Nhưng Vương Nhất lại không nói một lời, lại liên tục uống cạn ba chung rượu.

“Nếu mọi người đã muốn uống, thì tôi sẽ tiếp đến cùng!”

Uống xong, Vương Nhất nở nụ cười lạnh lùng, sau đó lấy ra một bình rượu Mao Đài, liên tục rót mười mấy chung: “Trước đó mọi người mời tôi, bây giờ đến lượt tôi mời mọi người.”

“…”

Nghe thấy lời này, trong phòng VIP trở nên yên tĩnh.

Tất cả mọi người đều sửng sốt, Thành Trâm thì suýt không thể lấy lại tinh thần, cô ta nhìn Vương Nhất với vẻ khó tin.

Một mình anh muốn mời cả đám bọn họ?

“Vương Nhất, đủ rồi!”

Sắc mặt Lý Khinh Hồng thay đổi, không muốn cho Vương Nhất uống.

“Được! Đây là anh nói đấy, rượu phẩm chính là nhân phẩm, không được đổi ý đâu!”

Thành Trâm như sợ Vương Nhất đổi ý, lập tức uống cạn một chung.

Mấy gia chủ khác cũng đều cười châm chọc uống cạn.

Vương Nhất ra hiệu cho Lý Khinh Hồng yên tâm, sau đó liên tục uống mấy chung.

Mọi người đều đợi thấy dáng vẻ đỏ bừng mặt, lảo đảo không thể phân biệt phương hướng của Vương Nhất, ai ngờ sau khi uống xong, anh lại không có chút phản ứng nào, giống như vừa uống nước sôi vậy.

“Tiếp đi.”

Nói xong, anh lại đổi cho mọi người thành ly cao cổ to nhất, sau đó rót đầy, nhìn bọn họ: “Uống cạn hết đi!”

Mọi người lập tức trợn to mắt, dù bọn họ tửu lượng cao, nhưng cũng không đến mức uống rượu như nước lã được.

Nhưng cũng đành chịu, nhìn Vương Nhất vừa uống cạn mười mấy chung, bọn họ cũng chỉ có thể nhắm mắt mà uống thôi.

Mấy lượt tiếp theo, còn chưa đến nửa tiếng, một thùng rượu trắng đã hết sạch.

Tất cả mọi người đều đỏ bừng mặt, tỏ vẻ khó chịu, trên mặt Thành Trâm cũng xuất hiện đốm đỏ vì uống rượu.

Mỗi người uống trung bình một lượt hơn hai bình rượu trắng, một lượt là khái niệm như thế nào?

Nhưng sắc mặt Vương Nhất không hề thay đổi, anh vẫn nhàn nhã ăn đồ ăn.

Lý Khinh Hồng ngồi bên cạnh đã nhìn đến mức ngây người.

Cô biết tửu lượng của Vương Nhất rất cao, nhưng không ngờ lại cao đến thế này.

Đây là một thùng rượu trắng đấy, một mình Vương Nhất lại chấp tất cả các gia chủ khác, có nghĩa là một mình anh đã uống nửa thùng rượu trắng, nhưng mặt anh còn không hề đỏ?

Cô không biết rằng Vương Nhất thân là Long chủ, chút rượu thế này chẳng khác nào một giọt nước trong biển khơi.

“Mới thế đã không uống nổi rồi à??”

Vương Nhất cười một tiếng, ung dung lắc ly rượu, đảo mắt nhìn tất cả mọi người: “Chỉ với chút tửu lượng thế này cũng muốn uống với vợ tôi? Các người lấy đâu ra can đảm thế?”

“Cậu… Cậu đừng có đắc ý, đợi tôi đi vệ sinh một lát, sau khi về lại uống tiếp!”

Mặt Cao Tử Hào đỏ bừng, ông ta hung hăng trừng Vương Nhất.

Nhưng vừa nói xong, dạ dày đột nhiên cuộn trào.

“Oẹ!”

Ông ta trợn to mắt, che miệng chạy ra khỏi phòng VIP.

Mọi người nhanh chóng nghe thấy tiếng Gia chủ Cao nhoài người trước bồn cầu nôn mửa vang lên từ nhà vệ sinh bên cạnh.

Có một sẽ có hai, có hai sẽ có ba, chẳng mấy chốc, trong phòng VIP không còn một bóng người, tất cả gia chủ đều xếp hàng đi vệ sinh.

“Ông xã!”

Trong phòng riêng không còn ai, Lý Khinh Hồng cũng không kiềm chế được nữa, trên mặt cô tràn đầy sự cảm động, vẻ dịu dàng trong mắt như sắp biến thành nước rơi ra ngoài.

Sao cô có thể không biết Vương Nhất đang ra mặt cho mình được, dùng cách uống rượu để sỉ nhục bọn họ.

Nhưng cô vẫn sợ làm hơi quá, không nhịn được nói: “Cho bọn họ một bài học là được rồi, dù sao bọn họ cũng là gia chủ cũng mấy gia tộc tuyến một ở Giang Thành…”

Nhưng Vương Nhất lại lắc rượu trong ly, lạnh lùng nói: “Đây mới chỉ là bắt đầu thôi.”

Dám giở thủ đoạn với vợ của anh, chắc chắn anh sẽ không dễ dàng bỏ qua!

Anh gọi nhân viên phục vụ đến: “Mang lên cho tôi thêm một thùng Thanh Hà Đại Khúc bảy mươi lăm độ.”

Một thùng Thanh Hà Đại Khúc nhanh chóng được đưa đến, đúng lúc các gia chủ cũng trở về từ nhà vệ sinh, lúc nhìn thấy thùng Thanh Hà Đại Khúc này, sắc mặt bọn họ đều xanh mét.

“Đây là ai gọi vậy, Thanh Hà Đại Khúc bảy mươi độ, muốn giết người à!”

Cao Tử Hào nổi trận lôi đình quát lên một tiếng.

Sắc mặt mấy gia chủ như Lăng Thiên Hợp, Tiêu Thế Hải cũng rất khó coi, thân là gia chủ của gia tộc tuyến một, bọn họ chưa từng phải chịu thiệt thòi như thế bao giờ.

“Là tôi gọi.”

Vương Nhất chậm rãi lên tiếng, lắc đầu nhìn tất cả mọi người: “Rượu mọi người gọi nhẹ quá, như thế còn có thể gọi là rượu à? Thật là sỉ nhục văn hoá rượu!”

Anh mở một chai Thanh Hà Đại Khúc, mùi rượu gay mũi lập tức lan toả trong không khí: “Nếm thử rượu này đi, mỗi người một chai.”

Nói xong, anh đặt xuống trước mặt mỗi người một chai rượu, trước mặt Thành Trâm cũng có một chai.

“Tôi mời mọi người một ly?”

Vương Nhất nâng ly rượu, cười khẩy nhìn tất cả mọi người.

Sắc mặt mấy người Cao Tử Hào, Lăng Thiên Hợp, Tiêu Thế Hải đều cực kỳ khó coi, khoé mắt Thành Trâm cũng giật giật.

Ầm!

Cuối cùng, cô ta cũng không chịu đựng được nữa mà đập mạnh lên bàn, tức giận nhìn Vương Nhất: “Anh nghĩ anh là ai, có địa vị thân phận gì, xứng mời rượu cho chúng tôi hay sao?”

Chát!

Thành Trâm vừa nói hết câu, Vương Nhất đã tát một cái lên mặt cô ta, mạnh đến mức khiến khoé miệng cô ta chảy ra máu.

“Rượu tôi mời cô, cô dám không uống à?”

Vương Nhất nhìn Thành Trâm bằng ánh mắt lạnh lùng như đang nhìn người chết.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK