Mục lục
Chân Long Chí Tôn Đô Thị - Vương Nhất
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đại hội thương nghiệp tiến hành đâu vào đấy, đại diện của các gia tộc lớn đều lên đài, thuyết trình về ưu thế của các công ty trong tay gia tộc.

Vương Nhất cũng nghe được đại khái nội dung đại hội, tóm gọn lại thì tập đoàn Kim thị dự định triển khai một hạng mục mới, nhưng hạng mục này không phải do Kim thị đưa ra mà là xem xét thử trong tay các gia tộc lớn có hạng mục nào tốt.

Thay vì nói là đại hội thương nghiệp, chính xác hơn phải là đại hội đầu tư, trong tay ai có hạng mục gì tốt, Kim Thúy Như sẽ đầu tư cho người đó.

Đầu tư là một nghệ thuật,và ở phương diện này, ánh mắt của Kim Thúy Như có thể nói là vô cùng chuẩn xác, dù là ông cụ Kim cũng chẳng thể nhặt ra một cái gai.

Sau một vòng thuyết trình, Kim Thúy Như bỗng cau mày, nói: “Sao không thấy người của tập đoàn Lệ Tinh tới? “

Kim Thành Phong vội vàng đáp: “Chủ tịch Kim, Phương tổng của tập đoàn Lệ Tinh đã tới, nhưng sau đó đã đi rồi.”

Kim Thúy Như híp mắt, giọng điệu như đang hưng sư vấn tội: “Đang yên đang lành sao lại rời đi?”

Kim Thành Phong hoảng sợ, vội vàng trả lời: “Bởi vì anh Thanh Minh không ngừng ép buộc cô ấy, anh Vương sợ Phương tổng bị thương nên đã bảo Phương tổng đi trước.”


“Kim Thành Phong, mau ngậm miệng lại cho tôi!”

Nhất thời, Kim Thanh Minh chẳng thèm để tâm tới cơn đau rát trên mặt, đứng dậy quát lớn.

Chỉ là mới nói được một nửa, anh ta đã cảm nhận được sau lưng như có ánh mắt lạnh lùng âm u nhìn chằm chằm, anh ta lập tức hoảng sợ, không dám nói nữa.

Kim Thúy Như không nổi giận với Kim Thanh Minh, chỉ thu tầm mắt về, sau đó nói với các gia chủ của các gia tộc lớn: “Phương án của các vị tôi đã nghe kỹ rồi, sau khi trở về Kim thị sẽ cân nhắc kỹ càng, trong vòng ba ngày sẽ trả lại cho các vị câu trả lời thuyết phục.”

“Cảm ơn chủ tịch Kim…”

Gia chủ các gia tộc lớn lục tục rời khỏi, yến tiệc cũng dần trở nên quạnh quẽ.

Cuối cùng chỉ còn lại nhà họ Bạch và nhà họ Đồng không rời đi, Bạch Vũ và Đồng Kiệt đứng chung một chỗ, nhìn nhau bàn bạc chuyện gì đó.

Vương Nhất thu tất cả mọi chuyện vào trong mắt, trong lòng không ngừng nở nụ cười lạnh.


Xem ra, bọn họ vẫn chưa buông tha cho cơ hội làm thân với nhà họ Kim.

“Thúy Như, hiện tại đại hội thương nghiệp đã cử hành xong, có phải đã đến lúc giải quyết “chuyện nhà” rồi không?

Kim Đạo Lăng bước tới cạnh Kim Thúy Như, mặt mày bình thản, lạnh nhạt hỏi một câu.

Kim Thúy Như gật đầu: “Đương nhiên.”

Thấy Kim Thúy Như đồng ý, tất cả người nhà họ Kim nhẹ nhàng thở phào, sau đó lúc quay sang nhìn Vương Nhất, ánh mắt càng thêm dữ tợn.

Trong mắt họ, Kim Thúy Như thu thập Vương Nhất chỉ là chuyện sớm muộn.

Bạch Hiển và Đồng Thiên Tường cũng nhìn sang Vương Nhất bằng ánh mắt hả hê, hai người đồng thanh hét lớn: “Vương Nhất, đến lúc này rồi mà mày vẫn còn chưa chịu nhận tội nữa são, đừng bảo là chờ tới lúc cô Kim tự mình ra tay, mày mới bằng lòng chịu thua đấy?”

Vương Nhất vẫn nhàn nhã ngồi trên ghế, bày ra vẻ mặt trêu tức nhìn hai người, nói: “Mấy người chắc chắn Kim Thúy Như sẽ ra tay với tôi như vậy sao?”

“Làm càn! Tên của cô Kim là thứ mà người như mày có thể gọi sao?”

Bạch Hiển vẫn tiếp tục biểu lộ lòng trung thành, chỉ tay về phía Vương Nhất, hét lớn: “Hồi nãy là do mày may mắn, vừa hay đụng phải đại hội thương nghiệp, nên cô Kim mới không có thời gian đối phó với mày, giờ đại hội thương nghiệp đã xong, để tao xem mày trốn đi đâu được!”

“Trốn? Ai nói tôi muốn trốn?”

Vương Nhất bị lời nói ngu xuẩn của Bạch Hiển chọc cười, chậm rãi đứng dậy, dáng người anh cao ngất, hùng vĩ như ngọn núi, chầm chậm tiến lại gần Kim Thúy Như.



Đồng thời, giọng nói trầm thấp mạnh mẽ kia cũng vang lên.

“Hôm nay mục đích tôi tới nhà họ Kim là vì muốn nghe một câu xin lỗi, trước khi các người xin lỗi, tôi sẽ không rời đi, tất cả các người cũng đừng hòng bước ra khỏi đây nửa bước!”

“Mày định làm gì?”. harry potter fanfic

“Đứng lại! Không được tiến thêm bước nào nữa!”

Mọi người trong nhà họ Kim bị khí thế của Vương Nhất dọa sợ mất mật, Bạch Hiển vội vàng tiến lên trước, đứng chắn trước mặt Kim Thúy Như, hiên ngang lẫm liệt nói: “Cô Kim, cô cứ yên tâm, chỉ cần có tôi ở đây, tuyệt đối sẽ không để thằng phế vật này làm tổn thương cô dù chỉ một cọng tóc!”

Nhưng Kim Thúy Như lại chầm chậm đứng dậy, trong đôi mắt xinh đẹp lóe lên ánh sáng lạnh lùng: “Tránh ra. “

“Cô Kim…”

Bạch Hiển còn đang nói, từ phía sau bỗng truyền tới một giọng nói lạnh lùng cắt ngang anh ta.

“Cậu chắc chắn mình muốn cản đường tôi?”

Bạch Hiển quay đầu nhìn, lập tức sợ tới thất thần.

Sau lưng Bạch Hiển, Vương Nhất đang nhìn anh ta chằm chằm, ánh mắt như nhìn một con giun con dễ dưới chân.

“Tôi nói, tránh ra. “

Giọng điệu lạnh lùng của Kim Thúy Như vang lên lần thứ hai.

Hai luồng khí thế cường đại ẩn chứa sát khí va chạm nhau ầm ầm.

Bạch Hiển bị kẹp ở giữa ở tới mức mặt mày trắng bệch, trong cơn sợ hãi tột độ, bịch một tiếng, anh ta trực tiếp ngã ngồi xuống đất.

Sau đó anh ta sử dụng hết cả tay lẫn chân, thế mà lại bò như một con chó để trốn khỏi nơi kẹp giữa Vương Nhất và Kim Thúy Như.

“Ba, con sợ muốn chết…”

Anh ta bò đến cạnh chân Bạch Vũ, ôm lấy ống quần Bạch Vũ, cả người run rẩy núp ra phía sau.

“Đồ vô dụng! “

Trên mặt Bạch Vũ hiện rõ vẻ tức giận, tung một cước vào người Bạch Hiển, đạp anh ta cút sang một bên.

Vậy mà bị dọa cho bò về như một con chó, mặt mũi bị anh ta đánh mất hết rồi!

Nói thì nói vậy, nhưng ngay cả Bạch Vũ cũng cảm thấy chấn động trong lòng, rõ ràng là hai người bọn họ giằng co với nhau, thế mà ông ta lại không rét mà run.

Kim Tuân, Kim Đạo Lăng và những người khác trong nhà họ Kim cũng liên tục lùi về sau, không dám tới gần.

Trong đôi mắt xinh đẹp của Lãnh Nhan hiện rõ vẻ ngạc nhiên, nhưng sau đó, khi nhìn về phía Kim Thúy Như, ánh mắt càng thêm nghiêm nghị.

Vừa nãy thiếu chủ đã tỏa khí thế ra ngoài, nhưng người phụ nữ này lại chẳng hề sợ hãi, thậm chí còn dám mắt đối mắt với anh.

“Đúng là đã lâu không gặp.”

Cuộc giằng co kết thúc, Kim Thúy Như nở nụ cười mỉm chi với anh, như thể gặp lại một người bạn cũ: “Tôi còn tưởng anh sẽ không quay lại nữa.”



“Khiến cô thất vọng rồi.”

Vương Nhất cũng thu lại khí thế, nở nụ cười đạm nhiên: “Con người tôi có một thói quen, nếu ai dám gây chuyện với tôi, tôi tuyệt đối sẽ không để người đó sống yên ổn.”

“Tôi biết.”

Kim Thúy Như nhìn gương mặt đáng sợ của Kim Thanh Minh, lại quay sang Kim Thành Vũ đang hôn mê bất tỉnh, thở dài: “Nhưng dù thế nào, tôi cũng là gia chủ nhà họ Kim, anh lại ở ngay địa bàn nhà họ Kim đả thương hai người anh của tôi thành ra như vầy, nếu tôi không làm gì đó, vậy thì không xứng đáng với vị trí gia chủ này rồi.”

“Thế cô hỏi thử xem mấy người họ đã làm chuyện tốt gì đi.”

Vương Nhất bình thản đáp lại: “Bọn họ định bắt cóc vợ tôi, nhưng lại bắt nhầm em vợ tôi, vậy có đáng chết hay không?”

Anh tạm ngừng vài giây, sau đó híp mắt đe dọa: “Tốt nhất là cô không biết gì về chuyện này.”

“Vợ của anh?!”

Nghe Vương Nhất nói xong, Kim Thúy Như như nhớ ra điều gì, mặt mày biến sắc, ánh mắt cũng trở nên sắc bén lạ thường: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì!”

Vương Nhất nhận ra Kim Thúy Như quả thật không biết gì cả, vì vậy đã kể lại toàn bộ mọi chuyện cho cô ta nghe.

Sau khi nghe xong, ý cười trên mặt Kim Thúy Như đã đóng băng từ lâu: “Không biết sống chết, chết không đáng tiếc!”

“Cô nói gì?!”

Vừa dứt lời, cha của Kim Thành Vũ - Kim Đạo Lăng lập tức bày ra vẻ mặt tức giận, phẫn nộ hét lớn một tiếng, căm tức nhìn Kim Thúy Như.

Những người khác trong nhà họ Kim cũng nhìn về phía Kim Thúy Như bằng ánh mắt không thể tin nổi, không một ai ngờ được rằng Kim Thúy Như sẽ nói ra những lời như vậy.

“Thúy Như, cháu có biết mình đang nói gì không!” Kim Tuân mặt mày tái xanh quát hỏi.

“Ông nội, nếu ông biết vợ anh ta là ai, ông sẽ không nghĩ như vậy nữa.”

Kim Thúy Như ngồi xuống vị trí của mình, nhìn Vương Nhất: “Chuyện này, tôi đại diện cho nhà họ Kim xin lỗi anh.”

Vương Nhất mặt không đổi sắc, nhìn cô ta bằng ánh mắt sâu xa, quả nhiên cô ta đã biết chuyện giữa mình và Lý Khinh Hồng.

“Kim Thúy Như! Đồ đàn bà ăn cây táo rào cây sung, đây là thái độ của người làm gia chủ đó hả!”

Kim Tuân lập tức nổi trận lôi đình, tức giận quát lớn: “Nửa đời sau của Thành Vũ chỉ có thể trôi qua trên giường bệnh, mà hung thủ hành hung nó còn đang đứng trước mặt, cháu vậy mà không thèm quan tâm, còn xin lỗi tên phế vật kia, mặt mũi nhà họ Kim biết để chỗ nào đây!”

Kim Thúy Như biết nếu làm vậy nhất định sẽ khiến rất nhiều người tức giận, nhưng sắc mặt của cô ta vẫn bình tĩnh như cũ: “Cháu chỉ đứng ở góc độ có lợi nhất cho nhà họ Kim để đánh giá chuyện này thôi, Kim Thành Vũ thấy sắc nổi lòng tham, làm ra những chuyện bất chính, bị người khác cắt đứt kinh mạch cũng đáng, nếu làm liên lụy tới nhà họ Kim thì mới là mất nhiều hơn được, cháu không làm sai.”

“Liên lụy tới nhà họ Kim? “

Trên mặt Kim Tuân lộ vẻ phẫn nộ, nghiến răng nghiến lợi nói: “Cậu ta chỉ là một thằng con rể vô dụng bị nhà họ Kim chúng ta bỏ rơi cách đây năm năm thôi, cậu ta có năng lực gì mà khiến nhà họ Kim tôi đây diệt vong chứ! “

Kim Thúy Như lắc đầu, không hề tức giận: “Ông nội, ông thật sự rất cứng đầu, Thúy Như khuyên ông một câu, đừng tiếp tục dùng đôi mắt già cỗi đó nhìn người nữa.”


“Ba. “


Kim Đạo Lăng vẫn luôn im lặng không nói từ nãy đến giờ bỗng mở miệng: “Kim Thúy Như đã làm tổn thương trái tim của tất cả mọi người trong nhà họ Kim, nó không còn xứng làm gia chủ nhà họ Kim nữa, hãy phế chức gia chủ của nó đi.”


“Với lại, dòng máu chảy trong cơ thể nó cũng không phải dòng máu của nhà họ Kim ta, mà là dòng máu hoang! Không bằng nhân dịp này đuổi cổ nó khỏi nhà họ Kim! “


Trong nháy mắt, Kim Thúy Như lập tức bị mọi người lên án, trở thành kẻ địch của tất cả người nhà họ Kim!\u0005\u0005\u0005\u0005\u0005

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK