Mục lục
Chân Long Chí Tôn Đô Thị - Vương Nhất
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong đám người đi tới kia có một người mặc vest mang giày da, khuôn mặt anh tuấn, chính là Sử Kiến.

Vương Nhất đứng ở phía sau cũng hơi nheo mắt nhìn chằm chằm anh ta.

Anh ta từng là đồng nghiệp của Bạch Yến, nhưng thân phận thật sự là con riêng của ông sáu Đồng.

Việc thăng chức của Sử Kiến cũng không thoát khỏi liên quan với ông sáu Đồng.

Việc này chứng tỏ điều gì?

Chứng tỏ con cờ nằm vùng của ông sáu Đồng đã thâm nhập vào các ngành nghề từ lâu rồi.

“Đương nhiên tôi cũng đại diện nhà họ Đồng ở Thiên An đến tham gia buổi đấu giá.”

Sử Kiến tươi cười đi tới, khác với Đồng Hiểu Sinh lúc trước, anh ta không hề sợ hãi Đồng Yên Nhiên chút nào.

Đồng Yên Nhiên lạnh lùng này: “Nhà họ Đồng có tôi tham dự là được rồi, bây giờ anh lập tức trở về Thiên An cho tôi!”

Sử Kiến bị những lời này chọc cười: “Em họ, cô vẫn chưa nhận ra tình hình bây giờ sao? Cô đã bị ngăn lại bên ngoài rồi, đi vào bằng cách nào chứ?”

“Chúng tôi không thể đi vào, còn anh thì có thể à?”

Đồng Yên Nhiên lạnh lùng hỏi ngược lại.

Sử Kiến khẽ cười, sau đó nhìn hai thanh niên anh tuấn sau lưng: “Em họ, cô vẫn chưa biết hai người này là ai đúng không?”

Nghe vậy, Đồng Yên Nhiên lập tức nhìn ra sau lưng, cô ta tập trung toàn bộ sự chú ý vào Sử Kiến, cho nên thật sự không nhìn thấy hai người phía sau.

Vương Nhất nheo mắt quan sát hai thanh niên này.

Hai người này cũng chú ý đến Vương Nhất, vẻ mặt lập tức trở nên châm chọc.

“Đây chẳng phải là cậu Vương à? Không ngờ lại trùng hợp gặp nhau ở đây.”

Hạ Khiêm và Lục Kiệu cười đi tới, nhìn máy móc phía sau, lập tức hiểu ra điều gì đó, nụ cười trên mặt càng sâu xa hơn: “Nhà họ Hạ chúng tôi đưa cho cậu vé vào, cậu lại vứt bỏ nó như rác rưởi, bây giờ cậu không có vé, muốn vào cũng không thể vào, tôi có thể hiểu đây là cậu tự mang đá đập chân mình không?”

Nghe thấy lời này, Đồng Yên Nhiên, Bạch Yến và Sử Kiến lập tức nhìn Vương Nhất bằng ánh mắt khó tin.

Vé vào của hội đấu giá Giang Thành có tiền cũng không mua được, bọn họ đều nhờ vào quan hệ, vòng vo mấy lần mới lấy được.

Nhưng Vương Nhất lại ném nó như rác rưởi?

Phí của trời thế?

“Nhà họ Lục tôi cũng thế, nhưng tôi không vô tình như nhà họ Hạ, tôi sẵn sàng cho cậu một cơ hội hối hận.”

Lục Kiệu tỏ vẻ trêu đùa, anh ta đẩy người đẹp trong lòng ra, chỉ vào Lãnh Nhan ở sau lưng Vương Nhất: “Người phụ nữ sau lưng cậu không tệ, cho tôi mượn một đêm, tôi sẽ mượn danh nghĩa nhà họ Lục cho cậu một tấm vé vào, được chứ?”

Trong mắt Lãnh Nhan lập tức lộ vẻ lạnh lùng, nhưng Vương Nhất lại ngăn cản cô ta.

“Tôi khuyên anh không nên làm như thế, sẽ lấy mạng anh đấy.”

Lục Kiệu nghe không hiểu hàm ý trong lời nói của Vương Nhất, chỉ cho rằng anh nói cô gái này là một hoa hồng có gai, vì vậy nụ cười trên mặt càng nồng đậm hơn: “Tôi rất thích kiểu phụ nữ có thể lấy mạng tôi, như thế rất kích thích.”

Lúc nói chuyện, anh ta giơ tay ra, định sờ lên mặt Lãnh Nhan.

Bộp!

Vương Nhất bắt lấy tay anh ta, nụ cười trên mặt cũng biến mất: “Anh thử tiếp tục duỗi tay về phía trước xem?”

Có lẽ là cảm nhận được sát khí trên người Vương Nhất, cuối cùng Lục Kiệu vẫn rụt tay lại, có điều sắc mặt anh ta cũng theo đó trở nên nặng nề.

“Cậu đã bỏ qua ý tốt của hai nhà chúng tôi, không có chỗ để đặt chân ở Giang Thành nữa.”

Dù Vương Nhất tiêu diệt nhà họ Văn, xử đẹp nhà họ Hồ, nhưng bọn họ vẫn nghĩ đây không phải năng lực của Vương Nhất, cho rằng anh chỉ là cáo mượn oai hùm.

Vương Nhất lại thẳng thừng coi thường bọn họ, e rằng bọn họ không biết bản thân đang tự tìm đường chết đâu.

“Ha ha, em họ, không ngờ bạn của cô lại to gan như thế, ngay cả cậu Hạ và cậu Lục mà cũng dám đắc tội.”

Sử Kiến cười to nói.

“Anh im miệng cho tôi, nơi này không đến lượt anh nói chuyện!”

Sắc mặt Đồng Yên Nhiên vô cùng khó coi, cô ta giận dữ nói.

Ánh mắt của Sử Kiến cũng dần trở nên lạnh lùng: “Đồng Yên Nhiên, cô còn coi mình là cô cả nhà họ Đồng không? Ông sáu Đồng sắp chết rồi.”

Đồng Yên Nhiên lập tức thay đổi sắc mặt: “Anh có ý gì?”

Không biết vì sao, trong lòng cô ta chợt dâng lên một cảm giác không tốt.

Sử Kiến cười to: “Ông sáu Đồng chết, nhà họ Đồng sẽ cho một người có năng lực thăng chức, còn cô, tuy năng lực không tệ, nhưng cũng chỉ là một cô gái, cuối cùng vẫn sẽ gả ra ngoài, cô còn có thể làm cô cả nhà họ Đồng được bao lâu nữa?”

“Anh…”

Đồng Yên Nhiên trợn to mắt, nhưng không nói được câu nào.

Vì Sử Kiến nói đúng.

Ông sáu Đồng đã sắp xếp hôn sự cho cô ta rồi, đợi cô ta cưới chồng, ông sáu Đồng chết, nhà họ Đồng chắc chắn sẽ đại loạn.

“Có sự giúp đỡ của cậu Hạ và cậu Lục, cuối cùng người lên chức sẽ là tôi!”

Sử Kiến cười to, sau đó nhìn về phía Bạch Yến: “Bạch Yến, tôi cho em một cơ hội cuối cùng, về phe tôi, tôi dẫn em vào hội trường buổi đấu giá, sau này em sẽ trên thành bà chủ nhà họ Đồng!”

Bạch Yến tỏ vẻ không muốn: “Dù có chết, tôi cũng sẽ không lấy anh!”

Sử Kiến thoáng sửng sốt, sau đó, nét mặt anh ta trở nên dữ tợn: “Nếu đã thế thì cô đừng hòng biết được nguyên nhân cái chết thật sự của ba mình!”

“Cái gì?”

Nghe anh ta nói thế, Bạch Yến lập tức trở nên kích động, trong mắt Vương Nhất cũng thoáng hiện lên ánh sáng lạnh lẽo.

“Anh mau cho tôi biết sao ba tôi lại chết, anh mau nói đi!”

Bạch Yến nhanh chóng chạy về phía Sử Kiến, lại bị Sử Kiến đẩy ra: “Cút ngay cho tôi!”

Anh ta kiêu căng nhìn Bạch Yến: “Cô đã bỏ lỡ cơ hội đến bên cạnh tôi rồi, nếu đã thế, thì cô cứ đợi ở bên ngoài với bọn họ đi!”

Nói xong, anh ta và hai người nhóm Hạ Khiêm, Lục Kiệu đi vào phòng đấu giá.

Khóe mắt Bạch Yến đỏ bừng, cô ta được Vương Nhất đỡ dậy, sắc mặt của Đồng Yên Nhiên cũng cực kỳ khó coi.

Hạ Khiêm đi được mấy bước thì đột nhiên dặn dò bảo vệ: “Các người canh chừng kỹ cho tôi, không có vé thì nhất quyết không cho đi vào!”

Lời nói này rõ ràng là nhằm vào Vương Nhất, sao bảo vệ có thể không đồng ý được, lập tức cung kính nói: “Cậu Hạ, cậu cứ yên tâm, người không có vé vào chắc chắn không được vào!”

Vương Nhất đột nhiên lắc đầu: “Chúng ta đợi hai phút ở bên ngoài đi, một lát nữa sẽ có thể đi vào.”

Nghe vậy, Đồng Yên Nhiên và Bạch Yến đều sửng sốt, chẳng lẽ anh có cách.

Sử Kiến lại cười khinh thường: “Cậu á? Dù cậu có đợi thêm hai ngày cũng không thể đi vào được đâu!”

Nói xong, anh ta lại ra vẻ cậu chủ nhà giàu dặn dò bảo vệ: “Nhìn kỹ mấy người này cho tôi, tuyệt đối không được cho bọn họ đi vào, nơi này là buổi đấu giá cao cấp nhất của Giang Thành, không phải ai cũng có thể đi vào.”

Bảo vệ cười lấy lòng nói: “Thưa cậu, có tôi ở đây, cậu cứ việc yên tâm.”

Lúc này Sử Kiến mới đi vào bên trong cùng với Hạ Khiêm và Lục Kiệu.

Bọn họ vừa đi, bảo vệ lập tức hung hăng nhìn về phía mấy người nhóm Vương Nhất, vung gậy trong tay lên: “Tốt nhất các người nên mau chóng rời đi, nếu không gậy của tôi không có mắt đâu!”

Vương Nhất hoàn toàn không thèm để tâm, chỉ im lặng chờ đợi.

“Fuck, còn dám coi thường tôi, xem ra không cảnh cáo cậu một chút thì cậu sẽ không chịu đi!”

Bảo vệ cười khinh thường, xắn tay áo, cầm gậy cảnh sát muốn đập Vương Nhất.

“Dừng tay cho tôi!”

Đúng lúc này, một tiếng quát giận dữ vang lên từ phía sau.

Nghe thấy giọng nói này, bảo vệ kia lập tức sửng sốt quay đầu nhìn lại, thấy một người đàn ông trung niên mặc vest mang giày da đang tức giận đi về phía này.

“Người của thương hội Chim Ưng Đỏ?”

Dù bảo vệ kia không biết La Chí Viễn là ai, nhưng anh ta biết ký hiệu trước ngực La Chí Viễn.

Anh ta lập tức nở nụ cười, niềm nở nói: “Thưa ông, mời ông vào, đợi tôi xử lý mấy người không có mắt này xong sẽ lập tức dẫn ông vào trong!”

Chát!

La Chí Viễn tát một cái lên mặt anh ta, giận dữ nói: “Cậu mới là kẻ không có mắt nhất đấy!”

Nói xong, dưới ánh nhìn của bảo vệ kia, ông ta chạy chậm đến trước mặt của Vương Nhất, cung kính nói: “Cậu Vương, toàn bộ toà nhà Thiên Cơ đều là của cậu, cậu và bạn của cậu hoàn toàn không cần vé vào, cứ đi thẳng vào là được.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK