“Lý Tinh Sở?”
Nhìn thấy người thanh niên tuấn tú đứng dựa vào cửa, sắc mặt Lý Khinh Hồng liền thay đổi.
Nhưng mà rất nhanh, biểu cảm trên mặt cô lại trở nên lạnh lùng, cô vô cảm nói: “Tại sao anh lại ở đây?”
Nếu như Vương Nhất ở đây thì chắc chắn anh sẽ không bỏ qua cho anh ta.
Bởi vì anh ta chính là người đã tuyên bố muốn chia rẽ anh và Lý Khinh Hồng, còn xem Vương Tử Lam như là đứa con hoang.
Một người ngay cả đứa trẻ còn không chịu buông tha thì làm sao có thể có lòng tốt được chứ?
Lý Tinh Sở khẽ cười, anh ta cất bước đi đến trước mặt Lý Khinh Hồng: “Em họ à, có phải là đã lâu lắm rồi em không về nhà không cho nên em đã quên mất mọi người, đây chính là nơi mà chúng ta đã lớn lên, tôi không ở đây thì ở đâu chứ?”
Nghe vậy, thái độ của Lý Khinh Hồng liền thay đổi, cô rơi vào trầm tư.
“Rõ ràng là trước đó tôi bị một đám người không rõ lai lịch bắt đi, bây giờ lại ở trong vương tộc Yên Đô, nói cách khác…"
Dường như là nghĩ ra cái gì đó, sắc mặt Lý Khinh Hồng lập tức trở nên tái nhợt, ánh mắt phẫn nộ: “Là anh đã cho người bắt cóc tôi?”
“Ôi chao, có vẻ là em họ vẫn thông minh như trước, tôi cho rằng hai anh em chúng ta gặp nhau thì có thể bỏ nó qua một bên.”
Lý Tinh Sở tỏ vẻ tiếc nuối, nhưng không hề có gì là chột dạ sau khi bị người khác vạch trần, nụ cười trên mặt lại càng sâu hơn.
“Tại sao anh lại muốn làm như vậy?”
Lý Khinh Hồng nổi giận đùng đùng đi đến trước mặt anh ta, tức giận chất vấn: “Chồng tôi và con gái tôi đâu rồi, anh đã làm gì bọn họ.”
Sau khi biết gia tộc mình chính là người đã bắt cóc mình, cảm xúc của cô vô cùng kích động, thậm chí cô còn hung hăng nắm chặt lấy cà vạt của Lý Tinh Sở, hốc mắt đỏ hoe.
Lý Tinh Sở không hề phản kháng, tùy ý để Lý Khinh Hồng lắc lư người mình. Đến lúc cảm xúc tàm tạm rồi, anh ta mới nâng mặt lên cười nói: “Tôi làm như vậy đương nhiên là muốn đưa em về nhà rồi, đã bao lâu rồi em không về nhà?”
“Tôi đã đồng ý với các người là sẽ về, tại sao lại dùng cách này để tôi về nhà?”
Lý Khinh Hồng vô cùng bất mãn với câu trả lời này, cảm xúc vẫn còn kích động như cũ.
Lý Tinh Sở im lặng một hồi, cứ nhìn chằm chằm vào Lý Khinh Hồng như thế, nụ cười trên mặt dần dần biến mất: “Tại sao tôi lại phải dùng cái cách cực đoan như thế để "mời" em về nhà, em đoán không ra à?”
Lời nói của anh ta càng khiến Lý Khinh Hồng phẫn nộ, cô không nói gì, cứ nhìn chòng chọc vào Lý Tinh Sở.
“Vất vả lắm mới có thể về nhà một chuyến, tại sao lại mang theo cái tên phế vật cùng với đứa con hoang đó hả?”
Giọng nói của Lý Tinh Sở bỗng nhiên trở nên âm trầm, sát ý sinh sôi trong mắt: “Chúng ta là vương tộc Yên Đô, là quý tộc đứng đầu nước H, anh ta chỉ là một tên phế vật xuất thân thấp hèn, dựa vào cái gì mà có thể ở chung một mái nhà với chúng ta?”
Dừng lại một lúc, Lý Tinh Sở tiếp tục nói: “Đừng quên là muốn ba con bọn họ chết không chỉ có tôi, dựa vào một mình em có thể bảo vệ cho bọn họ à?”
Giọng nói của Lý Tinh Sở vừa mới dứt, biểu cảm trên mặt Lý Khinh Hồng liền ngưng đọng lại.
“Vậy Vương Nhất và Tử Lam đâu…"
Giọng nói của cô run run rẩy rẩy, lại ngồi xuống giường một lần nữa.
Lý Tinh Sở bước tới, nở một nụ cười tàn độc: “Chắc là bây giờ bọn họ đã biến mất khỏi thế giới này rồi.”
“Xin lỗi nha em họ, khiến em kết hôn một lần uổng phí.”
Lý Khinh Hồng không nói tiếng nào, toàn thân run rẩy kịch liệt, trong mắt không nén nổi nước mắt.
“Đừng khóc mà em họ.”
Nhìn nước mắt trên mặt Lý Khinh Hồng, sắc mặt của Lý Tinh Sở hơi thay đổi, anh ta vội vàng nói: “Tôi làm vậy cũng là không có cách nào khác, ai bảo cái tên đó yêu em chứ? Công chúa và thường dân không thể ở bên nhau.”
“Tiếp theo đây em ở lại Yên Kinh đi, gia tộc đã sắp xếp đối tượng kết hôn tiếp theo cho em rồi, tốt hơn cái tên Vương Nhất đó gấp trăm lần.”
“Tôi liều mạng với anh…"
Lý Khinh Hồng vẫn luôn im lặng đột nhiên lại hét lên một tiếng, không biết cô lấy đâu ra sức lực mà lại bổ nhào về phía Lý Tinh Sở, hai tay nắm lấy cổ anh ta, không ngừng dùng sức.
“Em dừng tay lại…"
Lý Tinh Sở cũng không ngờ là Lý Khinh Hồng kích động như thế, trong mắt hiện lên vẻ luống cuống.
Hốc mắt Lý Khinh Hồng đỏ bừng, trong mắt mang theo hận thù vô hạn.
Vất vả lắm cô mới có thể có một gia đình ấm áp, vất vả lắm trong cuộc sống này mới có thể xuất hiện một tia sáng, thế mà lại bị gia tộc vô tình phá vỡ.
Vừa nghĩ đến hiện tại Vương Nhất và Vương Tử Lam không rõ sống chết, trái tim Lý Khinh Hồng như bị chém thành hai nửa, mất hết sức sống.
Dưới cơn tức giận thôi thúc, cô đã đánh mất lý trí.
“Tinh Sở, sao vậy?”
Nghe thấy âm thanh trên lầu, bên ngoài liền truyền đến tiếng bước dân dồn dập.
Một vài trưởng bối trung niên ăn mặc chỉnh tề bước vào, sau lưng còn có mấy tiểu bối đi theo. Nhìn thấy Lý Khinh Hồng đang bóp cổ Lý Tinh Sở, sắc mặt bọn họ lập tức thay đổi.
“Các người đang làm cái gì vậy, mau dừng tay.”
Một đám người bước lên tách hai người bọn họ ra.
“Cô cả, cô út và các vị trưởng bối, tôi không sao đâu.”
Lý Tinh Sở bị bóp cổ đỏ bừng cả mặt, hô hấp dồn dập, chật vật đứng dậy từ dưới đất, nhìn về phía Lý Khinh Hồng vẫn còn đang phẫn nộ nhìn anh ta: “Tôi biết là em hận tôi, nhưng mà không sao hết, hận thì cứ hận đi, đây là ý của gia tộc.”
Đám người nghe thấy như vậy thì cũng lập tức hiểu ra tại sao hai người lại mâu thuẫn với nhau, sắc mặt của bọn họ liền thay đổi.
“Khinh Hồng, tên đàn ông đó không chỉ vấy bẩn cô mà còn không có bản lĩnh, chết thì có gì ghê gớm đâu.”
“Đúng vậy, cô nên cảm ơn ba của cô, cho dù cô tức giận rời khỏi gia tộc, nhưng ông ấy vẫn không trục xuất cô ra khỏi gia tộc, thậm chí còn bảo vệ cô.”
“Cô sinh ra là người của Lý thị, chết là ma của Lý thị, cô không thể chạy thoát số phận, cô hãy cam chịu số phận đi.”
"…"
Người thân họ hàng bề ngoài nhìn như muốn tốt cho cô, nhưng trong lòng lại đang suy nghĩ trăm phương nghìn kế để Lý Khinh Hồng kết hôn một lần nữa, dùng cái này để đổi lấy lợi ích.
Lý Khinh Hồng vô lực dựa người bên cửa sổ, trong lòng đau đớn tột cùng.
Cô còn nghĩ là gia tộc có thể hiểu cho cô, không ngờ rằng vừa mới trở về Yên Kinh thì gia tộc hết đâm cô dao này đến dao khác.
“Khinh Hồng, cô đừng trách Tinh Sở, kế hoạch này là do tôi nghĩ ra.”
Lúc này, có một người đàn ông trung niên với gương mặt chữ điền bước ra, đó chính là ba của Lý Tinh Sở, Lý Phan.
“Cái tên phế vật cùng đứa con hoang đó nhất định phải chết, gia tộc đã sắp xếp đối tượng kết hôn mới cho cô, đó chính là cậu chủ nhà họ Tần, cũng là vương tộc Yên Đô, tên là Tần Hồng Long. Trước tiên cô bình tĩnh chút đi, đến khi trung thu kết thúc thì sẽ xuất phát đến nhà họ Tần.”
Lý Phan vừa mới nói xong thì liền xoay người đi khỏi.
Tất cả mọi người cũng đi theo, không có người nào nói giúp Lý Khinh Hồng.
“Đây là ý của các người, hay là ý của ông ta?”
Bỗng nhiên, Lý Khinh Hồng lại nở nụ cười, trong giọng nói mang theo vẻ tuyệt vọng.
Sắc mặt của tất cả mọi người trở nên vô cùng mất tự nhiên, không ai nhìn thẳng vào cô mà trả lời, chỉ nói một câu: “Tôi nghĩ là ba của cô cũng sẽ đồng ý mối hôn sự này.”
Sau đó liền đi ra ngoài.
Cạch.
Cửa bị khóa lại.
Lý Khinh Hồng chệnh choạng đứng dậy, nhìn phong cảnh ở bên ngoài cửa sổ, sắc mặt tái nhợt, cô nở một nụ cười tuyệt vọng.
“Vương Nhất, em đã gả cho anh làm vợ thì cả đời này đều là người của anh, em sẽ không kết hôn với người khác.”
“Nếu như anh chết thì em cũng không muốn sống một mình.”
“Em đến với anh đây.”
“…”