Sau câu này, hiện trường buổi đấu giá trở nên vô cùng yên tĩnh.
So với tất cả vật phẩm đã xuất hiện trước đó, rõ ràng huy hiệu thân phận của vương tộc Vương Thị ở Yến Đô hấp dẫn người khác hơn, dù tất cả vật phẩm cộng lại cũng không có giá trị bằng một phần trăm của nó.
Vì nó đại diện cho Vương Thị – một trong chín vương tộc của Yến Đô, đứng sừng sững trên đỉnh cao quyền lực ở nước H, trường tồn trăm năm.
Người đẹp đấu giá nhanh chóng cẩn thận bưng ra một cái hộp thuỷ tinh trong suốt, trong hộp thuỷ tinh là một huy hiệu ánh vàng rực rỡ.
Bên trên có một chữ phồn thể rồng bay phượng múa: Vương.
Nhìn huy hiệu này, hô hấp của tất cả mọi người đều trở nên dồn dập.
Vương Nhất cũng hơi nheo mắt quan sát nó.
Người đẹp đấu giá cười nhẹ nhàng giới thiệu: “Huy hiệu này là do cậu chủ của Vương Thị Yến Đô đích thân mang đến bán đấu giá, lúc trước khi nhà tổ của gia tộc sắp xếp lại di vật thì phát hiện có thừa một huy hiệu của Vương Thị, hơn nữa theo suy đoán thì nó đã có lịch sử hai mươi mấy năm rồi, gia tộc từng hỏi tất cả mọi người một lượt, cũng không có ai bị mất huy hiệu thân phận, vì thế, đây là di vật của một người nhà họ Vương đã mất, để không cũng thế, nên mang đến bán đấu giá.”
“Nếu ai có được huy hiệu này sẽ có thể được xem là thành viên khác họ của vương tộc Vương Thị ở Yến Đô, được Vương Thị che chở!”
Nghe thấy câu này, hốc mắt mọi người lập tức đỏ bừng.
Người chủ trì buổi đấu giá đã nói rõ, nếu ai đấu giá được huy chương này sẽ có thể trở thành thành viên khác họ của Vương Thị Yến Đô.
Một khi trở thành người của vương tộc Yến Đô, dù chỉ là thành viên khác họ thì cũng sẽ có được lợi ích không thể tưởng tượng nổi, cơ hội cá chép hoá rồng thế này, tất cả mọi người đều không muốn bỏ qua.
Trong phòng riêng trên tầng hai, Hạ Khiêm hô hấp dồn dập, kích động đến mức run rẩy.
Anh ta liên tục uống ba ly rượu vang lạnh như băng mới lấy lại được bình tĩnh.
“Cậu chủ, huy hiệu này…”
Lãnh Nhan nhìn chằm chằm huy hiệu Vương Thị, rất khó không liên hệ nó với thân thế của Vương Nhất.
Nhưng Vương Nhất chỉ hờ hững nhìn cô ta một cái, Lãnh Nhan lập tức im lặng.
Vương Triều lấy lại tinh thần, ánh mắt vô cùng lạnh lẽo.
Cùng lúc đó, trong phòng riêng nào đó của buổi đấu giá.
Một người phụ nữ chói mắt như sao trên trời tao nhã ngồi bên trong, trong phòng VIP ánh đèn mờ tối, mặt cô ta bị khuất trong bóng tối, nhưng nhìn từ khí chất cổ điển của cô ta, có thể thấy cô ta chính là tiêu điểm hiếm thấy trong buổi đấu giá tối nay.
Bên cạnh cô ta còn có một người đàn ông anh tuấn mặc vest trắng, nửa người trên của anh ta cũng bị bóng tối che khuất.
Anh ta cười nhẹ nhàng: “Đây đúng là thành phố bên ngoài Yến Kinh, chỉ một huy hiệu của chúng ta đã khiến bọn họ điên cuồng như thế rồi.”
Sự kiêu ngạo từ trong xương tuỷ đó khiến người phụ nữ bên cạnh hơi cau mày: “Tôi cũng đến từ thành phố bên ngoài Yến Kinh.”
Người đàn ông khẽ mỉm cười: “Nhưng em sinh ra ở vương tộc Yến Đô, trong người có dòng máu của vương tộc.”
Người phụ nữ im lặng một lúc lâu sau đó nhìn một người đàn ông bên dưới: “Có một vài người cũng như thế.”
Người đàn ông cười.
“Em đang nói tên ở rể nhà họ Lý kia à? Cậu ta là ngoại lệ.”
Nói xong, người đàn ông cười châm chọc: “Hơn nữa, cậu ta cũng không được xem là người của Vương Thị chúng tôi.”
“Một ngày nào đó, các người sẽ phải hối hận.”
Người phụ nữ nói rất chân thành, nhưng người đàn ông lại không thèm để tâm.
“Vậy cứ đợi đến ngày đó rồi tính, lần này tôi đến Giang Chiết là để tìm ‘di châu’ thất lạc trong dân gian của gia tộc chúng tôi.”
“Tùy anh vậy.”
Người phụ nữ không còn hứng thú nói chuyện nữa, tiếp tục theo dõi buổi đấu giá bên dưới.
“Mau ra giá đi!”
Bên dưới có người nôn nóng thúc giục.
Người đẹp đấu giá khẽ mỉm cười, sau đó nói: “Huy hiệu thân phận của vương tộc Vương Thị ở Yến Đô, được đấu giá với giá khởi điểm là sáu trăm tỷ.”
“…”
Nghe thấy câu này, xung quanh vô cùng yên tĩnh, không một ai lên tiếng.
Rõ ràng không ít người đều chùn bước trước cái giá trên trời như thế.
Hạ Khiêm trong phòng VIP trên tầng hai cũng cứng đờ mặt, sáu trăm tỷ, cái giá này khiến anh ta sợ khiếp hồn.
Lục Kiệu ở bên cạnh cười quái gở hỏi: “Có được không vậy, không được thì đừng mua.”
“Câm miệng!”
Hạ Khiêm mặt đỏ đến mang tai quát to, trong mắt lộ vẻ điên cuồng.
“Dù phải bỏ ra lợi nhuận sau mười năm cũng phải giành lấy huy hiệu này!”
Bên dưới vô cùng yên tĩnh, giá khởi điểm sáu trăm tỷ khiến hiện trường vốn đang sục sôi lập tức trở nên im lặng, thậm chí có không ít gia chủ của các gia tộc rời đi trước.
Người đẹp chủ trì buổi đấu giá và ông Hàn lại không hề có vẻ lo lắng, giá khởi điểm phải cao như thế là vì loại đi một vài gia tộc không có năng lực tham dự đấu giá, người thật sự muốn có nó, dù táng gia bại sản cũng sẽ giành lấy.
“Sáu trăm ba mươi tỷ!”
Cuối cùng cũng có gia chủ của gia tộc không nhịn được run rẩy ra giá.
“Sáu trăm sáu mươi tỷ!”
“Sáu trăm chín mươi tỷ!”
Có người ra giá trước, nhanh chóng có người đuổi theo, nhưng mức tăng giá vẫn dao động rất nhỏ.
Đây đã là giới hạn rồi, số tiền khổng lồ như thế, không khó đoán ra sau tối nay, không ít gia tộc ở Giang Thành sẽ phải đi lùi mấy năm.
“Chín trăm tỷ!”
Một tiếng đấu giá hùng hồn vang lên.
Lãnh Nhan thầm thở dài, cậu chủ vẫn là có khúc mắc với thân thế của mình.
Không ít người nhìn sang, khi nhìn thấy Vương Nhất, bọn họ đều cười khổ, không đấu giá nữa.
Trước đó Vương Nhất đã thể hiện sức của của anh, khác với mấy người miệng hùm gan sứa như bọn họ, Vương Nhất mới thật sự là người có tư cách cạnh tranh nhất.
Xung quanh không có ai lên tiếng nữa.
“Còn có ai đấu giá nữa không?”
Thấy xung quanh yên tĩnh, người đẹp đấu giá bắt đầu đếm ngược.
“Chín trăm tỷ lần thứ nhất…”
“Chín trăm tỷ lần thứ hai…”
“Chín trăm tỷ lần thứ ba…”
“Một nghìn năm trăm tỷ!”
Người đẹp chủ trì buổi đấu giá đã giơ búa vàng lên, vào lúc đang muốn vỗ xuống thành giao thì một giọng nói khàn khàn đã ngắt lời cô ta.
Mọi người đều nhìn sang theo giọng nói, chín trăm tỷ đã là một cái giá cao rồi, càng không nói đến việc tăng lên một nghìn năm trăm tỷ.
Vương Nhất nhìn sang, khi nhìn thấy là Hạ Khiêm, anh lập tức hiểu ra.
“Anh ta đang tự tìm đường chết à…”
Ánh mắt Lãnh Nhan vô cùng lạnh lẽo, huy hiệu này là di vật có thể tiết lộ thân thế của cậu chủ, Hạ Khiêm lại muốn chen chân vào.
“Đây là nơi đấu giá.”
Vương Nhất ngăn cản Lãnh Nhan, thản nhiên nhìn thoáng qua Hạ Khiêm, sau đó thu hồi tầm mắt, tiếp tục đấu giá: “Một nghìn tám trăm tỷ.”
Ầm!
Nghe thấy lời này, mọi người đều tỏ vẻ khiếp sợ.
Giá của huy hiệu thân phận Vương Thị đã tăng lên đến một nghìn tám trăm tỷ!
Nhưng nó vẫn chưa dừng lại ở đó.
Sau khi Vương Nhất ra giá, Hạ Khiêm không chút do dự lập tức tăng giá.
“Hai nghìn một trăm tỷ!”
Xung quanh vô cùng yên tĩnh, dần có người phát hiện ra buổi đấu giá trước mắt đã trở thành một buổi cạnh tranh ác ý.
“Ha ha ha ha, thú vị, đúng là thú vị…”
Trong phòng VIP, người đàn ông mặc vest trắng ngẩng đầu cười to, cười đến mức nước mắt tràn ra: “Một huy hiệu thân phận dư thừa của Vương Thị tôi lại có thể tăng giá đến hai nghìn một trăm tỷ ở bên ngoài, đúng là một trò cười!”
“Tranh giành đi, tranh giành đi, ta cũng muốn xem hai tên ngu xuẩn này có thể tăng giá đến bao nhiêu tiền!”
Dù anh ta không được chia một đồng nào trong tiền đấu giá, tất cả đều thuộc về thương hội Chim Ưng Đỏ.
Anh ta bán huy hiệu này cho thương hội với giá bốn trăm năm mươi tỷ, nhưng thấy nhiều người điên cuồng vì huy chương này như thế, anh ta như đang xem một vở kịch buồn cười đến mức phải ôm bụng cười to.
Từ đầu đến cuối, người phụ nữ bên cạnh đều lạnh lùng quan sát, không nói một câu.