Trong nhà họ Kim tuy có không ít con gái, nhưng có tư cách được gọi là “cô chủ” thì chỉ có đúng một người thôi.
Kim Thúy Như!
“Thiếu chủ.”
Mắt Lãnh Nhan xẹt qua tia sáng, cô ta biết quá khứ của thiếu chủ, biết kẻ thù lớn nhất của thiếu chủ là ai, chính là người phụ nữ này!
Vương Nhất phất tay, chặn lại Lãnh Nhan đằng đằng sát khí.
Trên gương mặt bình tĩnh hiện lên nụ cười trêu tức nhưng cũng đầy phức tạp.
“Kim Thúy Như, rốt cuộc cô cũng tới…”
“Thúy Như tới!”
Trong tai Kim Tuân, ba chữ kia tựa như âm thanh của thần tiên, trái tim bị treo lên cao cuối cùng cũng có thể hạ xuống.
Mấy người trẻ tuổi nhà họ Kim quay sang nhìn nhau, trong mắt họ hiện lên sự kích động, sau đó như được tiếp thêm sức mạnh, họ quay sang trừng mắt nhìn Vương Nhất đầy dữ tợn.
“Vương Nhất, mày chết chắc rồi!”
Lãnh Nhan cũng hướng về phía cổng lớn, cô ta không thể hiểu nổi, chỉ là một người phụ nữ thôi mà, tại sao họ lại phấn khởi như được tiêm máu gà vậy?
Điều này càng làm dấy lòng tò mò của Lãnh Nhan, cô muốn nhìn thử xem dáng vẻ của cô gái kỳ lạ này thế nào.
Cộp cộp…
Cộp cộp…
Sau đó, tất cả mọi người bỗng nghe thấy âm thanh nhịp nhàng của giày cao gót đạp lên mặt đất.
Một mỹ nữ mang vẻ đẹp cổ điển với dáng vóc cao gầy được một đám đàn ông vây quanh bước từ xa tới.
Cô ta mặc một chiếc áo khoác kiểu tây trang nhỏ màu đen, trong là lớp áo sơ mi trắng có cổ mỏng manh, cô ta không mặc váy, mà mặc một chiếc quần tay đứng ống rộng dài bảy phân, để lộ phần cẳng chân mảnh khảnh trắng nõn.
Trên cổ đeo một chiếc khăn lụa mềm mại, bóng mượt, đây là phụ kiện duy nhất trên người cô ta.
Nhưng lại đưa tới cảm giác điểm mắt cho rồng, một thứ tầm thường lập tức hóa thần kỳ, một món phụ kiên vô cùng đơn giản lại bộc lộ rõ tâm tư tình cảm của phụ nữ.
Theo bước chân chầm chầm của cô ta, yến tiệc vốn ồn ào huyên náo trở nên lặng ngắt như tờ, ngoại trừ Vương Nhất và Lãnh Nhan, ai ai cũng ngước nhìn cô ta bằng ánh mắt kính sợ.
“Chủ tịch Kim! “
Kim Thành Phong vội vàng bước lên trước, chào hỏi Kim Thúy Như.
Kim Thúy Như khẽ vuốt cằm, mắt vẫn nhìn thẳng, tiếp tục bước về phía trước.
Khi đi ngang qua trước mặt Vương Nhất và Lãnh Nhan, cô gái nhẹ nhàng dừng gót, đứng trước mặt bọn họ.
Không quay đầu qua, đuôi mắt chỉ khẽ nhếch, ánh mắt mang theo sự thích thú dừng lại trên người Vương Nhất.
Lãnh Nhan nhìn cô ta chằm chằm, trong mắt toàn sự thù địch, cô ta lại làm như không có gì, trái lại còn cười tủm tỉm nhìn lại Lãnh Nhan, hệt như đang nhìn một con chó chỉ biết sủa ầm ĩ.
Đúng một giây sau, Kim Thúy Như thu mắt lại, tiếp tục đi về trung tâm yến tiệc.
Khi thấy phần lớn vệ sĩ nhà họ Kim vây quanh hai người họ, Kim Thúy Như hơi cau mày: “Đêm nay là đại hội thương nghiệp do tôi tổ chức, gọi nhiều vệ sĩ tới như vậy làm gì, lui xuống cho tôi!”
Lời cô ta nói tựa như sấm sét đánh xuống khiến tất cả người nhà họ Kim phải biến sắc.
“Thúy Như, cháu còn nhớ cậu ta không, cậu ta chính là tên phế vật đã đào hôn năm năm trước, cậu ta không chỉ làm loạn trong yến tiệc của nhà họ Kim, phế đi Thành Vũ, mà còn định giết chú!” Một người trung niên nói với Kim Thúy Như đang thản nhiên.
“Thế ư?”
Hai mắt Kim Thúy Như âm thầm quét mắt về phía Vương Nhất, sau đó bình thản nói: “Đợi đại hội thương nghiệp chấm dứt, tôi sẽ cho chú một câu trả lời hợp lý.”
Những lời này khiến mặt mày tất cả người nhà họ Tống biến sắc, Kim Thúy Như, không định báo thù thay nhà họ Kim bọn họ ư?
Hiện trường rơi vào cục diện bế tắc, gia chủ các gia tộc khá nhìn thấy cảnh tượng này cũng sửng sốt vô cùng.
Hình như Kim Thúy Như và nhà họ Kim không đồng lòng lắm thì phải…
Chỉ có Vương Nhất vẫn nhàn nhã uống trà, nụ cười nở rộ trên môi, chẳng hề ngạc nhiên với diễn biến này chút nào.
Kim Đạo Lăng mà Kim Tuân bốn mắt nhìn nhau, sau đó hai mắt tối lại, chuyện bọn họ lo lắng nhất đã xảy ra rồi.
Vốn bọn họ hy vọng Kim Thúy Như có thể giải quyết Vương Nhất thay nhà họ Kim, nhưng theo tình hình hiện tại, hình như cô ta không hề có ý định ra tay với Vương Nhất.
Vì vậy, Kim Tuân bước lên một bước, gằn giọng nói với Kim Thúy Như: “Thúy Như, chuyện lớn cỡ nào cũng không quan trọng bằng chuyện trong nhà, cả Thanh Minh lẫn Thành Vũ đều bị thằng nhãi kia đánh trọng thương, thân là gia chủ đương thời, cháu phải giải quyết nguy nan cho gia tộc!”
Khí thế ngút trời, Kim Tuân đã bày ra khí thế của cựu gia chủ.
Nhưng Kim Thúy Như lại híp mắt, liếc nhìn Kim Tuân, giọng điệu thoáng hiện vẻ không hài lòng: “Ông nội, ông là đang dạy dỗ cháu sao?”
“Thúy Như!”
Thêm một gã đàn ông trung niên nữa xụ mặt, dạy bảo Kim Thúy Như: “Ba cũng chỉ muốn tốt cho cái nhà này thôi, bọn chú tin tưởng cháu nên mới giao nhà họ Kim lại cho cháu, cháu không thể cô phụ sự tin tưởng của bọn chú!”
“Ở đây có chỗ cho chú lên tiếng sao?”
Kim Thúy Như cười lạnh một tiếng, cô ta đứng ở vị trí trung tâm, quét mắt nhìn khắp toàn trường như vua của một nước: “Tôi mới là gia chủ nhà họ Kim, mọi chuyện lớn nhỏ từ trên xuống dưới trong nhà họ Kim đều do tôi quyết định, khi nào đến lượt mấy người quơ tay múa chân với tôi vậy!”
“Cô…”
Con ngươi tất cả mọi người người từ trên xuống dưới trong nhà họ Kim co lại, nhìn về phía Kim Thúy Như với ánh mắt đong đầy lửa giận, nhưng họ lại không dám phát tiết.
Sát khí thoáng xẹt qua đáy mắt Kim Tuân, lại trùng hợp bị Kim Thúy Như nhạy bén nhìn thấy, lập tức đi trước một bước, nói: “Đại hội thương nghiệp này là do tôi tổ chức, có liên quan gì tới mấy người đâu, cho dù xảy ra chuyện, cũng phải cử hành xong đại hội đã, chẳng lẽ muốn để cho người của các gia tộc lớn khác biết việc xấu trong nhà chúng ta sao?”
Giọng điệu của cô ta vô cùng cứng rắn, ngang ngược, vênh váo, tất cả mọi người trong nhà họ Kim không dám phản bác lại câu nào.
Gia chủ của những gia tộc khác có mặt ở đây cũng không dám thở mạnh, dòng chính nhà họ Kim cũng không làm gì được Kim Thúy Như, vậy nói gì tới mấy gia tộc nhỏ tuyến hai như bọn họ.
Chỉ có Kim Đạo Lăng thức thời, khuyên nhủ Kim Tuân: “Ba, trước cứ thuận theo ý nó đi.”
Kim Tuân cũng chỉ đành thở dài bất đắc dĩ, quát lui vệ dĩ nhà họ Kim, sau đó nhớ tới thân thế của Kim Thúy Như, trong mắt ông ta lộ vẻ không cam tâm.
Nhà họ Kim lớn tới vậy lại rơi vào tay người ngoài!
Bốp bốp bốp…
Bỗng, toàn trường xuất hiện tiếng vỗ tay vang dội.
Mọi người nhìn về nơi phát ra tiếng động, Vương Nhất đang nhẹ nhàng vỗ tay, trên mặt nở nụ cười trêu tức, cao giọng nói: “Ông cụ Kim đúng là đại trượng phu, co được dãn được! “
“Mày!”
Vừa nghe thấy những lời này của Vương Nhất, hai mắt Kim Tuân lập tức long lên sòng sọc, như sắp rách cả mi mắt, chỉ hận không thể chẻ Vương Nhất thành tám mảnh.
Sao ông ta lại không nghe ra Vương Nhất đang cười nhạo ông ta cho được?
Đại trượng phu co được dãn được gì chứ, chỉ đơn giản là bị Kim Thúy Như lấn lướt lên đầu thôi!
Kim Thúy Như nhìn chằm chằm Vương Nhất với ánh mắt sâu xa, sau đó mặt mày bình thản trở lại, tuyên bố: “Đại hội thương nghiệp, chính thức bắt đầu. “
Kế tiếp, Kim Thúy Như tự mình chủ trì đại hội, Kim Tuân, Kim Đạo Lăng cũng như những người khác của nhà họ Kim không cam lòng rời khỏi vị trí trung tâm, đứng sang một bên, tất cả gia chủ các gia tộc cũng tập trung tinh thần lắng nghe.
Lãnh Nhan nhìn chằm chằm bóng dáng bắt mắt kia, trên mặt lộ rõ vẻ nghiêm trọng, sau đó cô ta cúi đầu, lắc nhẹ, nói: “Thiếu chủ, tôi không nhìn thấu được cô ta.”
Vương Nhất nhàn nhã uống trà, trên mặt nở nụ cười mỉm: “Nếu cô ta dễ dàng bị nhìn thấu như vậy, có thể bây giờ đã chết mất xác rồi.”
Lãnh Nhan kinh hãi, số người được Thiếu chủ đánh giá cao như vậy không nhiều.
Sau khi do dự một lúc, Lãnh Nhan vẫn lấy hết dũng khí, nói: “Có vẻ thiếu chủ cũng không hận cô ta tới vậy.”
“Có hận, nhưng phần nhiều là kính trọng.”
Vương Nhất dõi mắt nhìn bóng dáng trên sân khấu của Kim Thúy Như, giọng điệu mang theo chút ảm đạm: “Chỉ có kẻ thù mới hiểu rõ bạn nhất, đôi lúc cùng một loại người sẽ mang tới cho nhau tổn thương, nhưng phần nhiều lại là ôm nhau sưởi ấm.”\u0007\u0007\u0007\u0007\u0007\u0007\u0007