Mục lục
Chân Long Chí Tôn Đô Thị - Vương Nhất
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vương Nhất vừa dứt lời, ánh mắt của Lãnh Nhan cũng lạnh xuống, nhìn cách đối phương hung hăng xông đến chặn đường bọn họ là đủ để biết được đối phương không có ý tốt gì.

Trên mặt Hồng Phật cũng tràn đầy tức giận, vì người đàn ông này mà sữa chua cô ta vẫn luôn nhớ thương bị đổ.

Mà rõ ràng người đàn ông đầu cua cũng không ngờ đối phương lại ăn nói ngông cuồng như vậy, giọng điệu lập tức trở nên không tốt.

“Thật to gan, cậu có biết cậu chủ nhà tôi là ai không, lại cũng dám bảo cậu ấy đến mời cậu?”

Cùng lúc đó, một luồng khí tức mạnh mẽ từ trên người hắn ta chấn động ra ngoài.

Sắc mặt Lãnh Nhan và Hồng Phật hơi thay đổi, từ luồng khí tức này có thể thấy được, đây là một cao thủ.

Vương Nhất vẫn hờ hững liếc mắt nhìn hắn ta, căn bản không quan tâm đến: “Cậu chủ của anh là ai?”. Truyện Đô Thị

Nhắc tới điều này, sắc mặt của người đàn ông đầu cua lập tức trở nên cung kính.

“Cậu chủ họ Hạ, tên Khiêm!”

“Hạ Khiêm?”

Vương Nhất suy nghĩ một lát, sau đó nhớ ra, anh ta đại diện nhà họ Hạ tham gia hôn lễ của nhà họ Văn.

Sau này nhà họ Văn diệt vong, anh ta và đại diện nhà họ Lục là Lục Kiệu cùng nhau phân chia nhà họ Văn.

“Hóa ra là anh ta.”

Ánh mắt Vương Nhất tùy ý nhìn về phía chiếc RV sang trọng kia.

Cửa sổ xe màu đen nên cũng không thấy được người ngồi bên trong.

Người đàn ông đầu cua cho rằng báo tên họ cậu chủ nhà mình ra, chắc chắn Vương Nhất sẽ sợ bay màu, không ngờ Vương Nhất không những không sợ hãi, trái lại còn cười nhạt một tiếng, nói với Lãnh Nhan: “Lái xe đi, không cần để ý đến.”

“Cậu…”

Sắc mặt người đàn ông đầu cua lập tức thay đổi, lần nữa bước lên trước ngăn cản: “Cậu muốn chết!”

Vương Nhất từ tốn nói: “Toàn bộ Giang Thành còn chưa có người nào có thể bắt tôi đến tận nơi gặp mặt, hoặc là anh ta đến mời tôi, hoặc là tránh ra.”

“Muốn ra tay, người của tôi không ngại cho các anh biết thế nào là lễ độ.”

Vừa dứt lời, Lãnh Nhan đã xuống xe đi đến trước mặt hắn ta, lộ vẻ lạnh nhạt nhìn hắn ta.

Sắc mặt người đàn ông đầu cua hơi thay đổi, chẳng biết vì sao, trước mặt Lãnh Nhan, hắn ta lại không dám ra tay.

“Cậu chờ đó!”

Hắn ta hung ác trợn mắt lườm Vương Nhất một cái, sau đó rời đi.

Không lâu sau lại dẫn một thanh niên phong độ đẹp trai đến, chính là Hạ Khiêm từng có duyên gặp mặt một lần.

Vương Nhất đúng không?”

Nét mặt anh ta bình thản, nhìn Vương Nhất nói: “Anh cũng kiêu căng lắm, còn chưa có người nào có thể khiến tôi tự mình xuống xe tiếp đón đâu.”

Vương Nhất mỉm cười: “Bây giờ có rồi.”

Nghe vậy, ánh mắt Hạ Khiêm càng thêm u ám, nhưng nghĩ đến gia chủ, cuối cùng vẫn không gây chuyện.

“Gặp anh cũng không có việc lớn gì, chỉ là muốn cho đưa cho anh một thứ.”

Anh ta móc ra một tấm vé vào cửa tinh xảo trong ngực đưa đến trước mặt Vương Nhất: “Cầm lấy.”

“Đây là cái gì?”

Vương Nhất nhận rồi xem xét, chỉ thấy trên tấm vé vào cửa không có thứ gì, chỉ đính một chiếc vòng tay và tên của Vương Nhất.

Hạ Khiêm cười nhạt: “Đây là buổi đấu giá có quy mô lớn nhất Giang Thành, do thương hội Chim Ưng Đỏ làm nhà tài trợ duy nhất, chỉ có gia tộc hạng nhất của Giang Thành mới có thể tham gia, cho dù anh là hội viên sơ cấp của thương hội Chim Ưng Đỏ cũng không có tư cách đó, chỉ trung cấp trở lên mới được.”

Hạ Khiêm vốn không cần nói câu phía sau, nhưng anh ta lại cố tình nói ra, không hề nghi ngờ, đây là muốn nói cho Vương Nhất nghe.

Rõ ràng, Hạ Khiêm cho rằng hội viên thương hội Chim Ưng Đỏ đứng sau lưng Vương Nhất chỉ là hội viên sơ cấp.

Vương Nhất nhíu mày, cầm vé vào cửa mà không nói gì.

Hạ Khiêm lại nói: “Anh cũng coi như may mắn, gia chủ nhà tôi bởi vì biểu hiện ở nhà họ Văn của anh lần trước nên rất coi trọng anh, vậy mới cho anh một tấm, nếu không, người bình thường nào có thể lấy được.”

Anh ta đã hoàn toàn vứt hết lời Hạ Lãm nói với mình ra sau đầu, trong mắt anh ta, Hạ Lãm cho anh tấm vé vào cửa này căn bản là vẽ vời thêm chuyện.

Vương Nhất lại vò vé vào cửa quý giá thành một cục, ném xuống dưới chân Hạ Khiêm.

“Anh… anh biết anh đang làm gì không!”

Thấy vậy, Hạ Khiêm lập tức mở to hai mắt, không thể tưởng tượng nổi nhìn Vương Nhất.

Vé vào cửa mà các gia tộc hạng nhất của Giang Thành tranh nhau vỡ đầu lại bị một tên ở rể xem như giấy vụn ném đi?

Vương Nhất hờ hững duỗi ra ba ngón tay.

“Thứ nhất, tôi đến từ Thiên An, không phải đến từ Giang Thành.”

“Thứ hai, đối với các anh, vé vào cửa buổi đấu giá tượng trưng cho thân phận, mà đối với tôi, nó chỉ là một tờ giấy vụn mà thôi.”

“Thứ ba, thu hồi kiêu ngạo vì là người nhà họ Hạ hào môn của anh lại đi, bởi vì ở trước mặt tôi, sự kiêu ngạo của anh chỉ là một câu chuyện cười.”

Nói xong, nâng cửa sổ xe, nghênh ngang rời đi.

Hạ Khiêm sửng sốt tại chỗ một lúc lâu mới hồi phục tinh thần, sắc mặt lập tức trở nên âm trầm.

“Đồ không biết điều, đã nể mặt rồi còn ra vẻ!”

Do dự chốc lát, anh ta vẫn nhặt vé vào cửa bị vò thành một cục lên, nét mặt tràn đầy đau lòng: “Đây chính là vé vào cửa ngàn vàng khó mua đấy, không biết vuốt phẳng còn có thể dùng hay không…”

Bên kia, ba người Vương Nhất thuận lợi lái xe vào lối vào của cao tốc Minh Giang, còn chưa kịp thở dốc đã bị một chiếc xe ngăn cản trước mặt.

“Vương Nhất, chúng ta lại gặp nhau rồi.”

Một cậu ấm xuất hiện trước mặt Vương Nhất, trái phải còn ôm hai cô gái xinh đẹp, phong lưu phóng khoáng.

“Lục Kiệu của nhà họ Lục?”

Vương Nhất nhíu mày, hỏi ngược lại.

Lục Kiệu sững sờ, sau đó khẽ cười: “Nhớ rõ tôi là chuyện anh nên làm.”

“Tôi nghe nói chuyện trước đó rồi, anh từ chối vé vào cửa nhà họ Hạ tặng, không tệ, rất có giác ngộ.”

Một loạt lời nói tự cho là bản thân tốt đẹp khiến Vương Nhất nghe mà nhíu mày.

Lục Kiệu còn chưa ý thức được, cũng móc một tấm vé vào cửa giống hệt tấm trước đó từ trong ngực ra: “Đây là nhà họ Lục cho anh…”

“Không có hứng thú!”

Lục Kiệu còn chưa nói hết lời, Vương Nhất đã vô tình cắt ngang lời của anh ta.

Lãnh Nhan đạp chân ga, chiếc xe nhanh chóng chạy qua người anh ta, vé vào cửa anh ta lấy ra sớm đã không cánh mà bay.

Lục Kiệu sửng sốt tại chỗ rất lâu mới nhận ra rằng mình bị từ chối, lập tức thẹn quá hóa giận: “Vương Nhất, từ chối lòng tốt của nhà họ Lục tôi, anh sẽ phải hối hận!”

Trong xe, trên mặt Vương Nhất tràn đầy không kiên nhẫn, anh thật sự chịu đựng những cậu ấm hào môn này đủ rồi.

Cũng may anh đã trở về, bằng không, vừa nghĩ đến chuyện sau này Lý Khinh Hồng phải lấy loại người như vậy, anh liền tức không chịu nổi.

Đúng lúc này, điện thoại vang lên, nhìn dãy số hiển thị trên màn hình, vậy mà lại là Đồng Yên Nhiên gọi đến.

“Ngài Vương, bây giờ anh ở Giang Thành sao?”

Trong điện thoại, giọng điệu của Đồng Yên Nhiên hơi mang vẻ lo lắng.

Nghĩ lại khi mình và Lý Khinh Hồng đến Yến Kinh, Đồng Yên Nhiên và Bạch Yến đều có việc gấp tìm mình, Vương Nhất cũng bình tĩnh lại, hỏi: “Có chuyện gì?”

Đồng Yên Nhiên lập tức nói: “Ngài Vương, nếu như anh ở Giang Thành thì tốt quá rồi, tôi và Bạch Yến cũng đang trên đường đến Giang Thành.”

Vương Nhất sững sờ: “Các cô đi Giang Thành làm gì?”

“Đi tham gia buổi đấu giá của Giang Thành.”

Đồng Yên Nhiên nói ra: “Ông già sắp không xong rồi, bác sĩ nói chỉ còn một tháng, tôi nghĩ rồi, dù nói thế nào thì ông ta cũng là ba tôi, có thể kéo dài một ngày thì kéo dài một ngày, đúng lúc trong buổi đấu giá Giang Thành có một cây nhân sâm nghìn năm, tôi muốn mua lại.”

Vương Nhất nghe vậy, đây không phải là buổi đấu giá Hạ Khiêm và Lục Kiệu nói sao?

Nhưng chuyện này liên quan gì đến mình.

Dường như Đồng Yên Nhiên đã biết nghi ngờ của Vương Nhất, nói tiếp: “Ông già sắp không xong, vội vã muốn gả tôi đi, cho nên, anh có thể đi theo giúp tôi không?”

Vương Nhất lập tức nghe ra ý tứ trong lời nói của Đồng Yên Nhiên, sắc mặt cũng đột nhiên thay đổi, đây không phải là làm bạn trai giả của cô ta sao?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK