Mục lục
Chân Long Chí Tôn Đô Thị - Vương Nhất
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Từ Thiên An đến Yên Kinh khoảng ba tiếng đồng hồ, đến giữa trưa, máy bay đã hạ cánh đúng giờ ở sân bay Yên Kinh.

Vương Nhất ôm Vương Tử Lam ra khỏi sân bay, cùng Lý Khinh Hồng và Lý Tuyết Nhi tiến vào Yên Kinh. Ánh mặt trời không nắng gắt, ngược lại còn có vẻ nhẹ nhàng khoan khoái.

Anh lạnh lùng nhìn quanh bốn phía, những tòa nhà cao tầng san sát nhau, xe cộ tấp nập, đâu đâu cũng có thể nhìn thấy nam nữ trẻ tuổi mặc quần áo có thương hiệu nổi tiếng.

Miếu nhỏ thần linh lớn, ao cạn rùa nhiều, ai mà có thể đảm bảo rằng nam nữ đang đi ở ven đường không phải là một cô chủ hay cậu chủ của một hào môn nào đó.

Đây chính là sức hấp dẫn của Yên Kinh, thu hút biết bao nhiêu người hướng về nó, cũng đã chôn vùi vô số linh hồn.

Lý Khinh Hồng ở bên cạnh thì có vẻ phức tạp, bước đi trên con đường Yên Kinh, hít thở không khí Yên Kinh, thân thể cô run lên nhè nhẹ.

Trở về chốn cũ, cận kề nỗi nhớ, cho dù trong quá khứ cô trẻ tuổi bồng bột lấy cứng chọi cứng với gia tộc, nhưng vẫn không có cách nào xóa đi sự thật rằng cô xuất thân từ nơi này.

Đây chính là nhà của cô, gốc rễ của cô, là ở đây.

“Chị ơi…"

Dường như là Lý Tuyết Nhi cũng nghĩ đến cái gì đó, nắm chặt lấy cổ tay Lý Khinh Hồng, biểu cảm nghiêm túc: “Chị yên tâm đi, nếu như đám người ở trong nhà dám bắt nạt chị thì em chính là người đầu tiên đứng ra giúp đỡ chị, người nào đến thì em sẽ dạy dỗ người đó…"

Trong lòng Lý Khinh Hồng rất cảm động, nhưng mà cô vẫn lắc đầu: “Chị không sao đâu, chỉ là sợ những người kia khiến Vương Nhất phải khó xử…"

Lý Tuyết Nhi giật mình, sau đó lại nghĩ ra cái gì, bộ dạng lại hung dữ: “Anh rể cũng giống như thế, ai mà dám gây chuyện, xem xem em có đánh nát răng người đó không…"

Vương Nhất không nói tiếng nào, chỉ nhìn chằm chằm vào Lý Tuyết Nhi.

Anh đã biết thân thế của Lý Tuyết Nhi, chính là chị em cùng ba khác mẹ của Lý Khinh Hồng.

Đồng thời, địa vị của hai chị em này trong gia tộc phải nói là một trời một vực.

Mặc dù Lý Khinh Hồng là công chúa trưởng trong gia tộc, nhưng đó là dựa vào mẹ đẻ của cô, chính là đệ nhất mỹ nhân hàng đầu, bây giờ mẹ cô đã không còn nữa, chắc chắn là địa vị của cô không thể so sánh với Lý Tuyết Nhi.

Nếu không thì tại sao ba cô đối với cô cảm thấy thẹn trong lòng, bảo vệ cô đủ đường, nhưng trong gia tộc vẫn có người dám uy hiếp cô, thậm chí còn không tiếc mà khiến cô xảy ra tai nạn giao thông, còn muốn phá bỏ đứa nhỏ trong bụng cô?

Cái gọi là tuân theo truyền thống cùng với việc coi trọng huyết mạch đều là chó má.

Ánh mắt của Vương Nhất hơi trầm xuống, bây giờ phải xem thái độ của gia tộc đối với Lý Khinh Hồng như thế nào. Nếu như tốt thì đương nhiên Vương Nhất sẽ bớt đi nhiều tinh lực, nhưng nếu như quá đáng, vậy thì đừng có trách anh vô tình.

“Chị à, chị đừng có suy nghĩ nhiều nữa, mấy năm chị rời khỏi nhà, người đau lòng nhất không phải là ba à… chờ một lát nữa về đến nhà chị phải tâm sự với ông ấy, ông ấy sẽ tha thứ cho chị thôi.”

Đi ra sân bay, Lý Tuyết Nhi lại hết lòng khuyên nhủ: “Đều là người thân cả mà, có cái gai nào mà không thể nhổ được?”

Lý Khinh Hồng vẫn im lặng như cũ, cô quay đầu nhìn Vương Nhất, cuối cùng mới hạ quyết tâm rồi nhẹ gật đầu: “Được, chỉ cần ông ấy đồng ý hôn sự của chị thì chị sẽ suy nghĩ lại.”

“Thật hả?”

Lý Tuyết Nhi vỗ tay cái bốp, trên mặt tràn đầy vẻ mừng rỡ, không có kết quả nào tốt hơn so với cái này.

Trong lòng Vương Nhất cũng cảm động, vì anh, thế mà Lý Khinh Hồng lại đồng ý cải thiện mối quan hệ với người ba mà mình vẫn luôn hận.

Nhưng, thật sự dễ dàng như vậy à?

Rừm rừm.

Lúc bốn người còn đang suy nghĩ đi gì đến Lý thị vương tộc Yên Đô, có một chiếc Wrangler màu đen cỡ lớn drift một vòng, dừng lại bên cạnh bọn họ.

“Ây dô, hai cô cháu gái.”

Cửa sổ xe hạ xuống, lộ ra một gương mặt mịn màng quyến rũ, đôi mắt đào hoa xinh đẹp, còn có cái nhìn không chớp mắt đối với Vương Nhất, không phải là dì út Lạc Thanh Thủy của Lý Khinh Hồng thì còn là ai nữa?

“Dì út.”

Vẻ mặt Lý Khinh Hồng vô cảm, Lý Tuyết Nhi thì lại vô cùng kích động mà chạy đến, xem ra là mối quan hệ của cô ta với Lạc Thanh Thủy khá tốt.

Vương Nhất nhỏ giọng nói: “Thôi được rồi, vui vẻ lên một chút đi.”

Người đến đón bọn họ là Lạc Thanh Thủy, Vương Nhất tuyệt đối không hề bất ngờ, dù sao thì dựa vào mối quan hệ không mấy tốt đẹp của Lý Khinh Hồng và vương tộc Yên Đô, bà ta chính là người duy nhất chịu từ bỏ thể diện để gìn giữ mối quan hệ với Lý Khinh Hồng.

Lý Khinh Hồng cũng hiểu rõ điểm này, rốt cuộc trên gương mặt vô cảm cũng đã xuất hiện một nụ cười không tự nhiên, cô gọi một câu: “Chào dì út.”

Chỉ là một câu chào hỏi, Lạc Thanh Thủy lại nao nao trong lòng, gương mặt kích động đỏ bừng: “Cháu gái lớn, rốt cuộc cháu cũng chịu nhận người dì út này rồi.”

“Đừng có hiểu lầm, tôi chỉ tùy tiện gọi dì một tiếng mà thôi.”

Chỉ kéo dài được một giây, Lý Khinh Hồng lại biến trở về gương mặt vô cảm ban đầu: “Còn nữa, ở bên ngoài đừng có gọi tôi lại cháu gái cả…"

“Không gọi cháu là cháu thì gọi là cái gì đây? Gọi cháu là Khinh Hồng? Tiểu Hồng? Hồng Hồng?”

“… vẫn nên gọi là cháu đi.”

Trên trán Lý Khinh Hồng xuất hiện ba vạch đen, nghĩ mãi mà không hiểu tính cách của mình và người phụ nữ kia giống như thế, tại sao tính cách của em gái người phụ nữ ấy lại hoàn toàn khác biệt thế cơ chứ?

Lạc Thanh Thủy cười đến nổi miệng ngoác đến mang tai, mắt nhìn về phía Vương Nhất, trong ánh mắt còn mang theo vẻ biết ơn.

Bà ta hiểu sở dĩ Lý Khinh Hồng gọi bà ta một tiếng dì út là bởi vì Vương Nhất.

“Được rồi, chúng ta lên xe thôi.”

Lý Tuyết Nhi cười nói.

Vương Nhất gật đầu, nhìn đồng hồ, anh nghĩ thầm có lẽ là Lãnh Nhan cũng sắp đến rồi.

Lần này Lãnh Nhan cũng đi cùng anh đến Yên Kinh, nhưng anh và Lý Khinh Hồng đi trước, cô ta chỉ có thể ngồi máy bay đuổi theo ở phía sau.

Lý Khinh Hồng đang muốn lên xe, bỗng nhiên sực nhớ ra cái gì đó, cô nói: “Đi gấp quá cho nên không có mua quà, ở bên cạnh có một con phố thương mại, chúng ta đến đó mua quà đi.”

“Còn mua quà cái gì nữa chứ, làm mấy loại chuyện khách khí như vậy làm cái gì, cháu gái có thể trở về chính là món quà tốt nhất rồi…"

Lạc Thanh Thủy đang muốn ngăn cản, Lý Khinh Hồng lại kiên trì nói: “Không được đâu, không thể bỏ qua lễ nghĩa.”

Lạc Thanh Thủy trợn tròn mắt, sau đó lại vui mừng bật cười: “Vậy được rồi, dì đợi cháu ở đây.”

“Để em đi cùng.”

Lý Tuyết Nhi suy nghĩ rồi đi theo cô.

Nhìn bóng dáng hai người đi vào trong khu thương mại, Lạc Thanh Thủy bỗng nhiên híp mắt lại, quay đầu nhìn về phía Vương Nhất: “Cậu đã đến Yên Kinh rồi có đúng không?”

Vương Nhất sửng sờ, không hiểu tại sao bà ta lại muốn hỏi vấn đề này, nhưng mà anh vẫn gật đầu: “Đã từng đến rồi.”

Đối với Vương Nhất mà nói, Yên Kinh hoàn toàn không xa lạ gì, bởi vì ở đây có một cấu trúc thượng tầng mà mọi tầng lớp xã hội ngưỡng mộ, "bức tường đỏ".

Cho dù anh là Ẩn chủ nước H thì cũng phải ngước nhìn "bức tường đỏ".

Đây cũng chính là nguyên nhân cho chuyến đi đến Yên Kinh lần này của Vương Nhất, nếu muốn điều quân đội thì sẽ có nguy hiểm vô cùng lớn, hơn nữa còn sẽ bị đám người kia để mắt tới.

Dù sao thì bất cứ lúc nào đám người bọn họ cũng chờ đợi mình có sơ hở.

“Tại sao lại hỏi như vậy?” Vương Nhất lại hỏi.

Lạc Thanh Thủy lắc đầu, cười khanh khách: “Không có chuyện gì đâu, trực giác của phụ nữ mà thôi.”

Sau đó, hai người không nói gì thêm, kiên nhẫn chờ Lý Khinh Hồng và Lý Tuyết Nhi trở về.

Ở một bên khác, Lý Khinh Hồng chọn đồ xong rồi, cô chuẩn bị quà cáp cho tất cả người trong nhà, có thể thấy được thành ý của cô.

Cô hi vọng là người nhà có thể chấp nhận Vương Nhất, chúc phúc cho bọn họ, chính vì vậy mà cô đã buông bỏ khúc mắc trong quá khứ.

Sau khi thanh toán xong, Lý Khinh Hồng cười nói với Lý Tuyết Nhi: “Được rồi, chúng ta đi thôi…"

Nhưng mà vừa mới bước ra khỏi khu thương mại thì có một chiếc xe màu đen dừng ở trước mặt Lý Tuyết Nhi và Lý Khinh Hồng.

Cửa xe nhanh chóng được mở ra, có một đám đàn ông lao ra ngoài.

Bọn họ chẳng nói tiếng nào mà kéo Lý Khinh Hồng lên trên xe, nghênh ngang rời đi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK