"Tăng tổng?"
Sau khi phục hồi lại tinh thần, toàn bộ đám ông chủ đều rụt cổ, vẻ mặt sợ hãi.
Phương Huệ cũng kinh ngạc nhìn Tăng Quốc Vinh, không thể ngờ nhân vật lớn này sẽ đến đây.
"Tăng Quốc Vinh, ông xông vào Tân Giang Hội của tôi để làm gì!" Vẻ mặt Kim Thành Vũ u ám, quát to với Tăng Quốc Vinh.
"Làm gì sao? Hừ hừ..."
Ngoài mặt Tăng Quốc Vinh cười nhưng trong lòng không hề cười, trong mắt ông ta rõ ràng mang theo một tia âm ngoan: "Đương nhiên là dọn rác, mời mấy người đi ra ngoài rồi."
"Ông dám!"
Kim Thành Vũ nổi trận lôi đình, hai tay đập rầm một tiếng, vỗ mạnh trên mặt bàn: "Tân Giang Hội là địa bàn của tôi, ông muốn mời tôi ra ngoài trong địa bàn của tôi sao?"
"Nếu như cậu không phối hợp thì tiếp theo sẽ dùng phương pháp cưỡng chế."
"..."
Kiêu căng.
Quá kiêu căng.
Những lời Tăng Quốc Vinh nói khiến cho tất cả mọi người ở đây tức giận đến mức không nói nên lời.
Văn Thái từ từ đứng lên, nhìn Tăng Quốc Vinh nói: "Tăng Quốc Vinh, lâu rồi không gặp, ông đã trở nên kiêu ngạo như vậy!"
"Là cậu?"
Tăng Quốc Vinh nhìn thấy Văn Thái thì thay đổi sắc mặt.
Hai người họ từng có ít quan hệ, từ lúc trước Văn Thái về nhà, chuyển bán Tòa nhà Quốc Tế cho Tăng Quốc Vinh.
Nhưng mà rất nhanh, vẻ mặt ông ta đã khôi phục bình thường: "Nếu cậu đã cùng một phe với họ vậy thì cũng mời đi ra ngoài."
Rầm–
Văn Thái cũng lập tức lạnh mặt: "Ông có biết mình đang nói chuyện với ai không?"
"Cậu cũng nên biết rõ, mình đang ở đâu mà nói như vậy."
Lại một giọng nói vô cùng mạnh mẽ và có hơi âm trầm vang lên, một người đàn ông đi đến, ánh mắt sắc bén nhìn tất cả mọi người xung quanh.
"Nhà giàu nhất Thiên An, Hồ Hoàng Việt!"
"Hồ tổng!"
"..."
Ngay tức khắc, các ông chủ công ty xung quanh đều thay đổi sắc mặt, nếu như nói chẳng qua Tăng Quốc Vinh chỉ mang đến cho họ một chút áp lực thôi thì khi Hồ Hoàng Việt đến, lập tức khiến họ rơi vào nỗi sợ hãi thật sâu trong lòng.
Chỉ cần Hồ Hoàng Việt nói một câu, có thể tùy tiện khiến một người trong số họ táng gia bại sản, thân bại danh liệt!
Sắc mặt Kim Thành Vũ cũng trở nên xấu xí, không ngờ Hồ Hoàng Việt cũng tới.
Văn Thái không biết Hồ Hoàng Việt vẫn không sợ hãi như cũ: "Tôi đến từ nhà họ Văn ở Giang Chiết, ông dám đuổi tôi đi?"
Vốn tưởng rằng Hồ Hoàng Việt và Tăng Quốc Vinh có lẽ sẽ có điểm kiêng kị, không ngờ Hồ Hoàng Việt rõ ràng không sợ hãi thậm chí khóe miệng vẫn mang theo vài phần khinh thường.
"Nhà họ Văn nhỏ bé ở Giang Chiết mà cũng dám tới đây ngông cuồng?"
Dừng một chút, Hồ Hoàng Việt lại nói: "Cậu có tin ngày mai Văn Cung Hiển sẽ mất trắng hay không?"
Bùm!
Vừa nghe lời này, Văn Thái đã trực tiếp đứng lên, ánh mắt run sợ: "Ông biết ba tôi?"
"Không chỉ quen biết, còn biết rất rõ nguồn gốc nữa." Hồ Hoàng Việt tiếp tục cười lạnh.
Vì vậy, vẻ mặt Văn Thái biến đổi âm trầm, không nói thêm gì nữa.
Bầu không khí hiện tại trở nên ngưng trọng, trước mặt Tăng Quốc Vinh và Hồ Hoàng Việt, các ông chủ của các công ty đều trở nên nhỏ bé bình thường như mấy con sâu, con kiến.
Ngược lại Tôn Kiều lại cảm thấy không sao cả, trong đầu cô ta đều là dáng vẻ của Phương Huệ khi bị Lý tổng quát mắng vào ngày mai, nghĩ đến đây trong lòng cô ta đã tràn đầy cảm giác vui sướng.
Phương Huệ ở một bên chợt nhớ tới điều gì, quay đầu lại nhìn về phía Vương Nhất.
Trên mặt Vương Nhất mang ý cười nhạt, dường như không hề bất ngờ với việc Tăng Quốc Vinh và Hồ Hoàng Việt đến.
"Chẳng lẽ là anh ta..." Trái tim của Phương Huệ đập loạn xạ, dao động tới cực điểm.
"Ông chủ Hồ, ông chủ Tăng, uy phong của hai vị thật lớn nhưng Tân Giang Hội này là địa bàn của Kim Thành Vũ tôi, các ông có tư cách gì đuổi người chủ nhân này ra ngoài."
Kim Thành Vũ đứng dậy, nhìn Tăng Quốc Vinh và Hồ Hoàng Việt đang không ngừng tạo áp lực, vẻ mặt tràn đầy sự phẫn nộ.
"Cậu muốn tư cách? Được, tôi sẽ cho cậu tư cách."
Hồ Hoàng Việt tiến lên một bước, giọng nói vang dội: "Người tổng phụ trách thương hội Hồng Ưng phải mở tiệc chiêu đãi khách quý ở chỗ này, cái này có đủ tư cách hay không!"
Oanh---
Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người ở đây như bị sét đánh, đầu óc trống rỗng.
Tất cả các ông chủ của các công ty lớn đều ngơ ngác nhìn Hồ Hoàng Việt và Tăng Quốc Vinh, vẻ mặt của Kim Thành Vũ và Văn Thái cũng thay đổi, sâu trong mắt thậm chí còn cảm nhận được một loại cảm giác sợ hãi xâm nhập thẳng vào trong linh hồn.
Lý Mộng Đình không biết người tổng phụ trách thương hội Hồng ưng có ý nghĩa như thế nào, cô ta giận dữ nói: "Cái gì mà tổng phụ trách, để cho anh ta một mình một phòng không phải là được rồi sao, có cần phải dọn hết như vậy không?"
Nghe vậy Tăng Quốc Vinh lập tức cười lạnh: "Các người mà xứng ngang hàng với vị khách quý ấy sao?"
Lúc này, Văn Thái cũng bị câu nói của Lý Mộng Đình dọa sợ đến sắc mặt tái nhợt, ba của anh ta cũng không dám nói chuyện với người của thương hội Hồng Ưng đâu!
Chát!
Anh ta tát một cái vào mặt của Lý Mộng Đình, gần như là gào lên.
"Cô câm miệng lại cho tôi!"
Lúc nghe thấy bốn chữ "Người tổng phụ trách", Kim Thành Vũ đã nhanh chóng đi tới trước mặt Hồ Hoàng Việt, gần như là thay đổi hoàn toàn thái độ.
"Hóa ra là người tổng phụ trách đại giá ghé thăm, thật sự là vẻ vang cho kẻ hèn này."
Anh ta cười cười, trong lời nói rõ ràng mang theo nịnh nọt: "Tôi đây sẽ đưa người rời khỏi Tân Giang Hội, nhờ hai vị ở trước mặt người tổng phụ trách nói tốt cho tôi vài câu."
Tăng Quốc Vinh và Hồ Hoàng Việt nhìn nhau, hờ hững gật đầu.
Cứ như vậy, Kim Thành Vũ mang theo đám ông chủ của các công ty và Văn Thái, Lý Mộng Đình đều đứng dậy đi ra khỏi địa bàn của mình.
Cho dù là trong lòng họ trăm lần không muốn cũng phải tuân theo, ai bảo người tổng phụ trách thương hội Hồng Ưng đã đến đây rồi?
Hơn nữa là mở tiệc chiêu đãi một vị khách tôn quý– Có thể được người tổng phụ trách trịnh trọng đối đãi như thế thì sao lai lịch có thể nhỏ được?
Lý Mộng Đình che vẻ mặt u ám, đang giận dữ không có chỗ phát tiết thì bỗng nhiên liếc xéo thấy Vương Nhất vẫn như không có việc gì trước ngồi trên ghế vàng, lập tức nổi giận.
"Phế vật, dẹp rồi, nhanh cút ra đây!"
Ánh mắt Vương Nhất hơi hơi nheo lại còn chưa nói gì, khuôn mặt của Hồ Hoàng Việt và Tăng Quốc Vinh đã giật giật mạnh một cái, tức giận nói với đám người Lý Mộng Đình: "Tôi nói mấy người đấy, xéo hết cho tôi!"
Lý Mộng Đình lập tức sững sờ, ngơ ngác nhìn Vương Nhất, vì sao tên phế vậy kia lại không bị đuổi đi?
"Được rồi, đừng nói nhảm nữa, đi nhanh lên."
Văn Thái kéo Lý Mộng Đình đi, vội vàng rời khỏi Tân Giang Hội.
Phương Huệ cũng đang định rời đi thì lúc này cô ta lại bị Hồ Hoàng Việt ngăn lại: "Cô Phương, xin dừng bước."
"?"
Vẻ mặt Phương Huệ nghi hoặc.
"Đúng vậy."
Giọng điệu Hồ Hoàng Việt ôn hòa, cư xử cực kỳ khách khí với đối phương: "Người tổng phụ trách rất coi trọng cô cho nên muốn mời cô ở lại ăn một bữa cơm rau dưa."
"Người tổng phụ trách?"
Phương Huệ có hơi được để ý mà lo sợ, cô ta cũng chưa từng tiếp xúc với thương hội Hồng Ưng bao giờ, nhưng nghĩ tới Kim Thành Vũ, Văn Thái và đám người kia đều phải ngoan ngoãn rời khỏi thì chắc chắn người tới cũng là một nhân vật máu mặt, sao có thể chú ý tới cô ta?
Đừng thấy cô ta là một trong số các phó tổng giám đốc của tập đoàn Lệ Tinh, lương một năm mấy tỷ, thực ra trong mắt các nhà tư bản chân chính cô ta vẫn là "người nghèo" mà thôi.
Rầm rầm---
Đúng lúc này cửa lại mở.
La Chí Viễn đi đến, Tăng Quốc Vinh và Hồ Hoàng Việt lập tức cung kính chào hỏi: "Chào tổng phụ trách!"
"Ừ."
La Chí Viễn nhàn nhạt gật đầu, nói: "Làm không tệ."
Phương Huệ len lén đánh giá ông ta, trong lòng âm thầm kinh ngạc.
Đây là người tổng phụ trách thương hội Hồng Ưng sao?
Quả nhiên khí chất bất phàm!
Rồi sau đó bỗng nhiên như nhớ ra điều gì đó, Phương Huệ cẩn thận từng li từng tí mà hỏi thăm: "Xin hỏi một chút, vị "khách quý" mà các ngài nói đâu?"
Ba người La Chí Viễn liếc nhìn nhau rồi sau đó cười thần bí: "Xa tận chân trời, gần ngay trước mắt."
Phương Huệ sửng sốt ba giây, bỗng nhiên như đã hiểu ra điều gì, quay đầu lại nhìn về phía Vương Nhất.
"Là anh?"