Dưới cái nắng như thiêu như đốt, khuôn mặt của mọi người trong nhà họ Lý đều đau rát.
Không ai có thể ngờ rằng, “phần quà” Vương Nhất vừa nói lại là một cỗ quan tài màu đỏ.
Chiếc quan tài nặng nề, bên trong trống rỗng, màu đỏ son đập thẳng vào mắt bọn họ.
“Hiếp người quá đáng…..hiếp người quá đáng!”
Hai mắt Lý Phan long sòng sọc và đỏ như máu, ông ta tức run người.
Trong suốt nửa thế kỷ đứng ở nước H đến nay, nhà họ Lý chưa bao giờ bị nhục mạ như vậy. Thế mà hôm nay, một thằng ở rể phế vật không chút bối cảnh lại dám hỗn xược mang một cỗ quan tài đỏ đến, rõ ràng là đang xem thường bọn họ.
Lý Tinh Sở vừa ngạc nhiên vừa tức giận, bây giờ mà anh ta còn không nhìn ra cỗ quan tài này dùng để chuẩn bị cho anh ta sao?
“Đây là đồ tặng tôi sao?”
Anh ta nheo mắt, sát khí bừng bừng.
Ánh mắt Vương Nhất dần trở nên lạnh lẽo: “Là anh họ của Khinh Hồng mà lại sai người bắt cóc cô ấy, anh nói xem mình có đáng chết không?”
Lý Tinh Sở tức tới bật cười: “Chẳng lẽ anh không hiểu tại sao tôi phải làm thế sao?”
Vương Nhất không đáp mà chỉ lạnh lùng nhìn anh ta.
“Vương Nhất, dù anh có là tổng giám đốc của một công ty đã lên sàn thì cũng không xứng với em họ tôi chứ đừng nói tới chuyện anh chỉ là một thằng phế vật không có việc làm, anh là cái thá gì mà có thể ở cạnh em họ của tôi?”
Lý Tinh Sở sải bước tới trước mặt Vương Nhất rồi lạnh lùng nhìn anh: “Ngay từ đầu, em ấy và anh đã là người của hai thế giới khác nhau. Sự chênh lệch này không thể bù đắp bằng nỗ lực đâu.”
“Dân hạ đẳng thì phải tự ý thức được mình là dân hạ đẳng, tìm một cô gái bình thường và sống một cuộc đời bình thường không tốt sao?”
Trong trang viên to lớn, giọng nói cuồng ngạo của Lý Tinh Sở vang lên.
Sự cuồng ngạo này không thể bắt chước, đó là bẩm sinh, là thứ đã thấm vào tận xương tuỷ.
“Dân hạ đẳng?”
Vương Nhất cũng bị những lời này chọc tức, anh híp mắt lại, trong mắt thoáng qua một tia nguy hiểm: “Anh chẳng qua có xuất thân tốt một chút thôi, thế mà đã tự xưng là “người thượng đẳng” sao? Hơn nữa, sao anh biết tôi là người không quyền không thế. Không chừng thân phận của tôi còn cao quý hơn cả Lý Thế Nhân thì sao?”
“Hỗn xược!”
Lý Tinh Sở tức giận trợn trừng mắt: “Anh là cái thá gì mà dám gọi thẳng tên gia chủ?”
Anh ta ngừng một chút rồi thu liễm và nhìn về phía Vương Nhất: “Tôi biết anh thật lòng thích em họ tôi, nhưng nếu anh cứ tiếp tục thế này thì chỉ tự tìm đường chết tôi. Đến cả bọn tôi còn muốn chia rẽ mấy người thì đừng nói tới gia chủ, ba của em họ?”
Vương Nhất nhướng mày: “Anh đang muốn nói gì?”
Lý Tinh Sở bình thản nói: “Vương tộc Yên Đô bọn tôi cũng không phải là người không biết nói lý lẽ. Nếu anh đã tới tận Yên Đô thì chứng tỏ tình cảm của anh đối với em họ là thật lòng. Tôi sẽ tha cho anh một mạng——“
Nói xong, anh ta rút giấy và bút từ trong ngực ra rồi viết ra một tấm chi phiếu trị giá 30 tỷ, sau đó vứt tới trước mặt Vương Nhất: “Đây là chi phiếu 30 tỷ, đủ để anh và con sống cả đời. Cầm lấy rồi ly hôn với em họ tôi đi, sau đó cút khỏi Yên Đô và đừng bao giờ quay lại đây một bước!”
Không chỉ Lý Tinh Sở mà tất cả người trong nhà họ Lý đều cười lạnh.
Bọn họ là cô cả, cô hai, bác cả, bác nhỏ của Lý Khinh Hồng. Nhưng không ai đứng trên lập trường của Lý Khinh Hồng mà suy xét vấn đề cả, trong lòng bọn họ chỉ nghĩ cho mình thôi.
“Đây chính là mục đích mà mấy người gọi chị ấy về nhà.”
Cuối cùng Lý Tuyết Nhi cũng hiểu ra, hai mắt cô ta đỏ lên, nước mắt chảy thành dòng: “Không phải mấy người thực sự mong chị ấy về nhà, mà là—- muốn lợi dụng chị ấy!”
“Tuyết Nhi, em không hiểu!”
Lý Tinh Sở hét lớn: “Thật ra chị gái của em—–“
“Tinh Sở!”
Khi Lý Tinh Sở vừa định nói thì Lý Phan bỗng gầm lên ngắt lời.
“Vâng, thưa ba.”
Lý Tinh Sở ngậm miệng không nói nữa.
“Chị tôi thì sao, mọi người mau nói đi!”
Lý Tuyết Nhi càng thêm sốt ruột, cô ta tóm lấy cánh tay từng người.
Nhưng không ai chịu nói cho cô biết.
Lạc Thanh Thuỷ đứng một bên, nhìn mà thầm thở dài. Chắc con bé vẫn chưa biết chuyện mình và Lý Khinh Hồng không phải là chị em ruột.
“Ba ơi, có phải con không thể gặp mẹ nữa rồi không?”
Lúc này, Vương Tử Lam hình như cũng đã nhận ra gì đó, bé nhẹ nhàng kéo tay Vương Nhất.
Hai mắt bé đỏ hoe, miệng méo xệch trông như sắp khóc.
Thấy thế, trái tim Vương Nhất như quặn lại.
Tuy Vương Tử Lam còn nhỏ nhưng lại rất thông minh. Dù bé không hiểu bọn họ đang nói gì nhưng lại có thể lờ mờ cảm nhận được bé rất khó gặp lại mẹ.
“Không đâu, chúng ta sẽ nhanh chóng được gặp mẹ thôi, ba hứa đó!”
Vương Nhất cúi người cẩn thận lau đi vệt nước mờ mờ trên mặt bé, sau đó nhặt tấm chi phiếu 30 tỷ lên.
Thấy thế, Lý Tinh Sở lập tức khinh thường, anh ta cười lại: “Xem ra tình cảm của anh dành cho em họ cũng chỉ tới thế mà thôi, anh vẫn chọn 30 tỷ, em ấy mà biết thì sẽ đau lòng lắm….”
“Anh rể, anh đang làm gì vậy?!”
Lý Tuyết Nhi nhìn Vương Nhất bằng ánh mắt không dám tin, cô không ngờ anh rể lại nhặt tấm chi phiếu đó lên.
Nhưng sau đó, Vương Nhất lại không nói gì thêm chỉ gấp đôi tấm chi phiếu lại, rồi lại gấp, lại gấp, sau đó nhẹ nhàng xé vụn.
Xoẹt—–
Tấm chi phiếu 30 tỷ bỗng bị Vương Nhất xé nát, rồi bay lên trời.
Mặt Lý Tinh Sở lạnh hẳn đi, anh ta nói: “Xem ra, anh chọn cái chết….”
Vương Nhất dắt tay Vương Tử Lam rồi quét mắt nhìn tất cả mọi người.
Ánh mắt sâu thẳm như rồng ngẩng đầu, như hổ về núi, gây chấn động tâm can.
“Vương Nhất này cả đời, không phụ trời, không phụ đất, không phụ nước phụ dân, chỉ phụ duy nhất một người.”
Chất giọng trầm thấp, mang theo cả sự tức giận khó tả và chút nghẹn ngào.
“Cô ấy đã cứu tôi, nhưng khi cô ấy mang thai chín tháng mười ngày, khi cô ấy khó khăn và yếu đuối nhất, tôi lại không có cạnh bên. Thế nên, tôi đã thề với lòng mình rằng, cả đời này sẽ trung thành với cô ấy, sẽ bảo vệ cô ấy, yêu cô ấy đến chết!”
“Cả đời này, tôi chỉ cưới cô ấy làm vợ.”
“Cô ấy bị thương thì cả thế giới phải diệt vong!”
Lời vừa dứt, sát khí dày đặc toả ra tứ phía.
Lãnh Nhan không nói một lời tiến đến sau lưng anh, trong tay cô ta con con dao găm sắc lạnh.
“Rượu mời không uống, lại muốn uống rượu phạt……”
Lý Tinh Sở tức giận hét lên: “Lên hết cho tôi, cho hắn biết nếu đắc tội với vương tộc Yên Đô này thì phải chịu hậu quả như thế nào!”
“Giết!”
Tất cả vệ sĩ đặc chủng đều đồng loạt xông lên.
Tiếng giết kinh thiên động địa vang khắp sơn trang.
Vương Nhất vẫn dắt tay Vương Tử Lam đi về phía lâu đài.
Bé tò mò muốn quay đầu nhưng lại bị Vương Nhất ấn lên vai: “Không cần quay đầu lại.”
Vương Tử Lam ừm một tiếng rồi ngoan ngoãn nghe lời.
Lúc này, Lãnh Nhan đã đứng thủ trước mặt đám vệ sĩ, đôi mắt đỏ rực tràn ngập sát khí.
“Mạo phạm thiếu chủ, giết không tha!”