"Nhưng đó là hô hấp nhân tạo…"
Vương Nhất nhọc nhằn giải thích, chẳng biết là vì đồng tình hay là vì áy náy do ban nãy đã từ chối mà sắc mặt anh trông rất khó coi.
"Tôi biết, nên tôi rất biết ơn anh."
Hạ Trân vẫn đang mỉm cười, nhưng Vương Nhất lại thấy nụ cười đấy rất buồn bã: “Nhưng nếu anh đã kết hôn rồi thì thôi vậy."
Vương Nhất nặng nề nói: “Bệnh tim mạch vành không phải là bệnh không chữa được. Tôi quen một bác sĩ rất giỏi, chắc chắn sẽ chữa khỏi bệnh của cô."
"Thế nên cô đừng từ bỏ."
Anh ít khi hứa lắm, nhưng một khi đã hứa thì sẽ dốc hết sức mình để làm cho được.
"Cảm ơn anh."
Hạ Trân cảm kích mỉm cười: “Tôi không từ bỏ mà, chỉ là tôi đang cố gắng để mình sống có ý nghĩa hơn thôi."
"Trong mỗi giai đoạn đều có thứ mình cần theo đuổi, bây giờ tôi muốn yêu đương."
Vương Nhất nói chuyện phiếm với cô ta đã giúp cho tâm trạng của cô ta tốt hẳn lên, cô ta ngắm cảnh bên ngoài cửa sổ rồi cười nói: “Hồi nhỏ, hồi mẹ vẫn còn ấy, tôi hỏi bà yêu là thứ cảm giác như thế nào. Bà sẽ sờ đầu tôi và nói tôi còn nhỏ, bảo tôi lớn lên sẽ biết… Nhưng tôi đâu còn sau này nữa, thế nên bây giờ tôi muốn biết.
"Tôi lên mạng, mạng viết yêu như bị điện giật vậy, tê tê. Nếu ai có thể khiến cho tôi có cảm giác đó, vậy tức là tôi đã yêu."
Nói đến đây, cô ta nhìn Vương Nhất: “Khi tôi đau tim và bị ngã không đứng dậy nổi, trừ anh cứu tôi ra thì chẳng có người đi đường nào cứu tôi cả. Khi đó tôi đã cảm nhận được cảm giác đó."
"Đó chỉ là ảo giác."
"Không. Tuy khi đó tôi không nhúc nhích được nhưng tôi không hề ngất đi, tôi cứ nhìn anh mãi, thực sự là tôi đã rung động trước anh."
Hạ Trân nhìn Vương Nhất: “Tuy anh đã kết hôn nhưng tôi không để ý đâu."
Vương Nhất không dám nhìn thẳng vào mắt cô ta, trong lòng rất loạn, anh chưa từng thấy bối rối như lúc này.
Cứ tưởng chỉ là cứu người thôi, ai ngờ cứu xong lại xảy ra chuyện thế này.
Nghĩ đến Lý Khinh Hồng chiều nay sẽ đến Giang Thành, trong lòng anh lại thấy áy náy.
"Xin lỗi, tôi không thể đồng ý với cô được!"
Vương Nhất vẫn quyết định trầm giọng nói.
Tuy làm thế này thì hơi tàn nhẫn với cô gái này, nhưng anh biết rằng đồng ý mới khiến cô ta tổn thương.
"Thôi được."
Trong mắt Hạ Trân cũng chẳng thấy gì gọi là thất vọng, cô ta chỉ bình tĩnh nở nụ cười.
"Dậy để kiểm tra nào."
Đúng lúc này, ngoài cửa bỗng vang lên giọng nói của y tá.
"Vâng."
Hạ Trân xuống giường rồi mang giày, chỉ có mấy việc này thôi mà cô ta đã mệt đến mức thở hổn hển rồi.
Cô ta mang đôi giày vải, dây giày vương vãi sang một bên.
Đột nhiên một người ngồi xổm xuống buộc dây giày cho cô ta.
Thế là Hạ Trân sững sờ, cô ta sửng sốt nhìn cảnh này.
Vương Nhất buộc dây giày rất nghiêm túc, ở bước cuối cùng anh còn thắt hình nơ bướm rất đẹp, sau đó mới đứng dậy và cười nói: “Không phải chỉ có người yêu mới làm mấy việc này đâu."
"Tôi nói rồi, cô sẽ không chết đâu."
Sắc mặt anh rất nghiêm túc, giọng nói trầm trầm. Nói xong câu này, anh xoay người rời đi.
Hạ Trân đứng đó nhìn một lúc lâu, khi bóng dáng Vương Nhất đã biến mất khỏi tầm mắt, cô ta mới cúi đầu nhìn hình nơ bướm xinh đẹp trên chiếc giày.
Đang nhìn thì cô ta rơi nước mắt, sau đó ôm mặt bật khóc.
Chắc chắn cô ta không biết rằng, đời này Vương Nhất chỉ từng buộc dây giày cho hai người.
Một người là con gái của anh, Vương Tử Lam.
Người còn lại chính là cô ta.
Ra khỏi phòng bệnh, Hạ Lãm đang đứng hút thuốc một mình cạnh cửa sổ.
Thấy Vương Nhất đi ra, ông ta lập tức đi tới rồi cười khổ: “Để cậu Vương chê cười rồi."
Sắc mặt Vương Nhất rất nghiêm túc: “Có gì để chê cười đâu."
Hạ Lãm thở dài: “Đây là bệnh di truyền cách thế hệ. Ông nội con bé đi rồi thì đến phiên con bé."
"Tôi sẽ nghĩ cách chữa bệnh cho cô ấy, tôi sẽ cố gắng hết mình sẽ chữa khỏi cho cô ấy!"
Vương Nhất trầm giọng nói với thái độ nghiêm túc.
Hạ Lãm nghe thế thì thái độ cũng trở nên kính trọng hơn.
Đột nhiên ông ta cúi người chào Vương Nhất: “Cậu Vương, tôi xin lỗi!"
Vương Nhất ngạc nhiên nhìn ông ta: “Ông Hạ, sao tự dưng xin lỗi vậy?"
Hạ Lãm nặng nề nói: “Trong lòng tôi thấy hổ thẹn!"
"Cậu Vương lo nghĩ cho con gái tôi như thế, thế mà trước đó tôi lại còn định thử cậu!"
Vương Nhất nghe thế thì ánh mắt cũng trở nên lạnh lùng, nhưng anh cũng không giận dữ gì.
Với anh, đây chỉ là chuyện nhỏ thôi.
Nhưng anh thích thái độ của Hạ Lãm, kết quả của việc chủ động nói ra và bị Vương Nhất phát hiện khác nhau lắm.
"Không sao, đây là điều bình thường."
Vương Nhất lạnh nhạt khoát tay, bảo Hạ Lãm thẳng người lại.
"Cậu Vương, kể từ bây giờ nhà họ Hạ tôi sẽ dốc hết sức ủng hộ cậu!"
Sau khi đứng lên, Hạ Lãm trầm giọng nói bằng thái độ rất nghiêm túc: “Ai làm khó cậu cũng tức là đang làm khó nhà họ Hạ tôi."
Vương Nhất không nói gì mà ra khỏi bệnh viện.
Anh gọi điện thoại cho Khương Nhã My và nói về bệnh tình của Hạ Trân.
Nhưng lần này Khương Nhã My tự dựng im lặng.
"Sao thế, có chữa được không?"
Giọng nói của Vương Nhất cũng trở nên căng thẳng.
Khương Nhã My im lặng một lúc rồi nói: “Có thể thử coi sao, nhưng không nắm chắc lắm."
Sắc mặt Vương Nhất trở nên khó coi. Khương Nhã My là bác sĩ quân y giỏi nhất mà còn nói không chắc lắm, vậy thì căn bệnh này khó chữa đến mức nào đây?
"Nếu anh không yên tâm thì có thể gọi thêm một người này, chắc là anh ta nắm chắc hơn tôi đấy." Khương Nhã My nói.
"Ai?" Vương Nhất lập tức hỏi.
"Thần y Khương Sinh."
Nói ra cái tên này xong, Khương Nhã My cúp máy ngay lập tức.
Sắc mặt của Vương Nhất cũng trở nên ngạc nhiên.
Ba giờ chiều, Vương Nhất đúng giờ có mặt ở nơi đã hẹn với Lý Khinh Hồng.
"Ba!"
Mới đến được một lúc thì nghe thấy tiêu kêu đầy kích động.
Vương Nhất nghe tiếng nhìn lại, Vương Tử Lam kích động chạy về phía Vương Nhất.
"Tử Lam, để ba ôm xem xem có bị gầy đi không nào."
Vương Nhất cũng rất vui mừng mà ôm lấy Vương Tử Lam.
Vương Tử Lam kiêu căng dẩu môi: “Gầy rồi ạ, mấy ngày ba đi vắng con sụt cân ghê lắm, không tin thì ba sờ xem đi."
Nói xong, con bé cầm tay Vương Nhất đặt lên mặt mình.
Vương Nhất cười to, anh đặt con bé xuống rồi mới nhìn bóng người chầm chậm đi tới ở sau lưng.
"Chồng à."
Lý Khinh Hồng cũng đến trước mặt anh và nhìn anh bằng sắc mặt đầy xúc động.
Cô như định nói gì đó.
Hai người ba ngày chưa gặp nhau rồi. Lý Khinh Hồng biết hình như Vương Nhất bận chuyện của Hồ Hoàng Việt nên không làm phiền anh.
Nếu cô không đến Giang Thành để bàn chuyện làm ăn thì còn lâu hai người mới gặp nhau.
Thấy Lý Khinh Hồng muốn nói rồi lại thôi, Vương Nhất nở nụ cười: “Sao thế, nhớ anh à?"
Nói xong anh dịu dàng ôm lấy Lý Khinh Hồng.
Cả người Lý Khinh Hồng run lên. Sau cái lần hai người phá bỏ phòng tuyến cuối, cô trở nên cực kì nhạy cảm.
Bị Vương Nhất ôm là cả mặt cô đỏ bừng, cô dữ tợn trợn mắt nhìn anh, nhưng núi băng trong lòng lại dần tan đi.
Lúc này Vương Tử Lam cũng chen chân vào nói với sắc mặt cực kì thật thà: “Ba ơi, mấy hôm nay mẹ cứ nói là muốn cho con một đứa em trai."
Cô bé vừa nói xong thì Vương Nhất giật mình trợn mắt.
Lý Khinh Hồng thì lại không nói gì, nhưng mặt cô thì còn đỏ hơn trước, như sắp chảy nước luôn vậy.