Thang máy vừa ở ra, một người đàn ông mặc vest đã cung kính chào hỏi: “Anh Vương, tổng phụ trách sắp tới rồi ạ.”
“Được.”
Vương Nhất mỉm cười, chờ ở cửa thang máy cùng Lãnh Nhan.
Một lúc sau, La Chí Viễn dẫn Hồ Hoàng Việt và Tăng Quốc Vinh đi tới.
“Sếp lớn!”
Vương Nhất nhẹ gật đầu, sau đó hỏi: “Thường Kỉ tới chưa?”
La Chí Viễn gật đầu: “Đã vào trong phòng hợp rồi, còn năm phút nữa là cuộc họp bắt đầu.”
“Sắp xếp hai vị trí cho tôi và Lãnh Nhan. Tôi sẽ tham gia toàn bộ quá trình cuộc họp hội viện.”
Hồ Hoàng Việt và Tăng Quốc Vinh lập tức khẽ run, kính sợ nhìn Vương Nhất, anh đang muốn tận mắt nhìn thấy Thường Kỉ sụp đổ đây mà…
“Vâng.”
La Chí Viễn biết thói quen khiêm tốn của sếp lớn, đương nhiên không thể sắp xếp trực tiếp trong phòng hợp hội viên, vì thế ông ta kính cẩn nói: “Sếp lớn, phòng họp nối liền với văn phòng bệnh cạnh, toàn bộ cuộc họp cũng sẽ được chiếu trong máy tính của sếp.”
“Tốt lắm.”
Vương Nhất gật đầu, dẫn Lãnh Nhan đi đến phòng họp bên cạnh.
Nơi này đã không thể gọi là văn phòng nữa rồi, nó giống như hoàng cung hơn.
Các bức tường xung quanh được treo đầy những bức tranh nổi tiếng trên toàn thế giới, còn có một số đồ cổ có lịch sử hơn trăm năm, làm việc ở đây giống như Đế vương cổ đại thượng triều xử lý chính vụ.
Vương Nhất ngồi trên chiếc ghế chính giữa, nhưng Lãnh Nhan thì không ngồi mà ẩn mình trong góc phòng như một cái bóng… Cô ta không quen ngồi ngang hàng với thiếu chủ.
Chẳng bao lâu, cuộc họp bắt đầu.
Qua màn hình máy tính, Vương Nhất có thể nhìn thấy rõ ràng mọi hội viên của thương hội.
Áo vest giày da, tinh thần sung mãn, tràn đầy năng lượng, những người này đều là những ông tai to mặt lớn ở các thành phố khác nhau, lúc này họ tụ tập lại để tổ chức một cuộc họp.
Hồ Hoàng Việt và Tăng Quốc Vinh cũng vào chỗ, La Chí Viễn ngồi ở chính giữa, ánh mắt quét qua mọi người trên khán đài, cuối cùng ông ta dừng lại trên người một người đàn ông, ánh mắt đột nhiên trở nên sắc bén.
Đó là Thường Kỉ.
Giờ phút này, tuy rằng ông ta cũng là một thành viên trong cuộc họp, nhưng sắc mặt ông ta đã tái nhợt như tờ giấy, thậm chí toàn thân còn hơi run rẩy, khiếp sợ đến cực điểm.
Chu Bá đã đến đồn cảnh sát tự thú, công khai sự thật sự việc ngày 16 tháng 3, hiện nay trên mạng đều đang đưa tin về vụ việc này, ông ta không thể nào không biết.
Là người tham gia vào vụ việc ngày 16 tháng 3, ông ta và dược phẩm Thường Kỉ đã bị đẩy lên đầu sóng ngọn gió.
La Chí Viễn bật máy tính và phát video.
Chính là video Chu Bá nói ra sự thật.
Phòng họp im lặng như tờ, tất cả mọi người đều đang nín thở, cảm nhận đợt sóng ngầm trào dâng.
“Hội viên Thường, xem video này xong ông có điều gì muốn nói không?”
Sau khi video kết thúc, La Chí Viễn tắt máy tính, hỏi bằng giọng điệu bình thản.
Ngay lập tức, các thành viên khác cũng nhìn Thường Kỉ với ánh mắt lạnh lùng.
Thường Kỉ sắc mặt tái nhợt, mồ hôi túa ra đầy trán, quần áo sau lưng ướt đẫm như thể vừa được vớt từ sông lên.
Sau khi im lặng một lúc lâu, Thường Kỉ nói: “Hội trưởng La, tôi thừa nhận những tội ác này, nhưng tôi chỉ nhất thời quỷ tha ma bắt, nghe lời gièm pha của Kim Thành Vũ nên mới làm như vậy thôi.”
“Thừa nhận là được rồi.”
La Chí Viễn cắt ngang lời của Thường Kỉ, lạnh nhạt nói: “Nếu ông không phải thành viên của thương hội Hồng Ưng tôi, dù ông làm chuyện xấu xa độc ác cỡ nào cũng không tới lượt thương hội Hồng Ưng tôi quản lý, nhưng ông là người của thương hội, làm việc bên ngoài cũng đại diện cho thương hội Hồng Ưng, nhưng ông lại làm ra chuyện trời đất không thể dung thứ thế này thật sự khiến tôi thất vọng!”
Thường Kỉ không dám nói một lời.
“Bây giờ sự việc xảy ra, ông cũng không có mặt mũi nào tiếp tục ở lại thương hội Hồng Ưng nữa, bây giờ sẽ bắt đầu bỏ phiếu đuổi hội viên trung cấp thương hội Hồng Ưng Thường Kỉ ra khỏi thương hội!”
Vụt vụt vụt…
Tất cả các hội viên có mặt đều đồng ý, không do dự.
Là người bị bỏ phiếu, Thường Kỉ không có quyền bỏ phiếu.
La Chí Viễn nhìn quanh một lượt rồi lớn tiếng nói: “Toàn bộ thông qua, bắt đầu từ bây giờ, thân phận hội viên trung cấp của Thường Kỉ đã bị xoá bỏ, dược phẩm Thường Kỉ bị cấm cửa, đồng thời ông ta không còn là thành viên của thương hội Hồng Ưng tôi nữa!”
“Tan họp!”
Sau khi La Chí Viễn tuyên bố, khuôn mặt của Thường Kỉ ngay lập tức tái nhợt như tờ giấy, cơ thể co giật dữ dội.
Trên thực tế, kể từ khi Chu Bá vạch trần sự thật của vụ việc ngày 16 tháng 3, Thường Kỉ biết rằng mình đã đi đời.
Sợ hãi, tức giận, kinh hoàng… còn có một chút không cam lòng.
Ông ta đã đến tuổi trung niên, dành tâm huyết nửa đời người vào thương hội Hồng Ưng và trở thành hội viên trung cấp của nơi này.
Bây giờ đã sắp được một bước lên mây nhưng lại hụt chân ngã xuống, rơi xuống là sẽ không còn gì.
Ông ta không cam lòng.
Không cam lòng!
Với tư cách là hội viên trung cấp của thương hội Hồng Ưng, ông ta muốn vực dậy là điều dễ như trở bàn tay.
Vậy nên ông ta có thể từ bỏ dược phẩm Thường Kỉ, nhưng không thể bị đuổi ra khỏi thương hội Hồng Ưng.
Phịch!
Thường Kỉ đã lớn tuổi cũng phải quỳ gối trước La Chí Viễn.
“Hội trưởng La, tôi cầu xin ông đừng đuổi tôi đi.”
“Sau này tôi nhất định sẽ kinh doanh theo bổn phận, không bao giờ động đến mấu chốc của pháp luật nữa, không bao giờ dám nữa!”
Nhưng La Chí Viễn vẫn vô cảm, Hồ Hoàng Việt, Tăng Quốc Vinh và các hội viên khác của thương hội cũng mang vẻ mặt lạnh lùng, không có một chút thương cảm.
“Ông cắt xén nguyên liệu, làm sữa tắm giả, đầu độc người tiêu dùng, còn vu oan cho nhà họ Lý đã là gan to bằng trời rồi mà còn uy hiếp người nhà bệnh nhân, càng thêm tội ác, thế mà ông vẫn muốn ở lại thương hội Hồng Ưng?”
La Chí Viễn chế nhạo hết lần này đến lần khác: “Đừng nói là tôi không đồng ý, cho dù tôi đồng ý, thì ếp lớn cũng không đồng ý!”
Ầm!
Ngay khi những lời này nói ra, không chỉ đồng tử của Thường Kỉ co rút lại, mà những hội viên khác có mặt cũng vô cùng khó tin.
Có thể khiến hội trưởng La gọi là sếp lớn chỉ có một người!
Đó chính là người sáng lập ra Bát Đại thương hội, một trong Thất Si của nước H, ngài Thương Si!
“Ngài Thương Si cũng ở Thiên An?!”
Ngay lập tức, tất cả các hội viên đưa mắt nhìn nhau, xì xào bàn tán.
Chỉ có Hồ Hoàng Việt và Tăng Quốc Vinh là mơ hồ biết chuyện gì đang xảy ra, ông Thương Si đang ở nước ngoài xa xôi, thác thị trường hải ngoại, sao có thể đột nhiên tới Thiên An được?
Vì vậy không thể nào là đại nhân Thương Si!
Vậy chỉ còn một khả năng…
Nghĩ đến khả năng này, ánh mắt Hồ Hoàng Việt và Tăng Quốc Vinh đều trở nên nghiêm nghị, nhưng họ đều không nói ra.
La Chí Viễn cười khẩy, bước xuống bục rồi đẩy cửa sau một cách nặng nề.
Két…
Cánh cửa mở ra, mọi người nhìn thấy một văn phòng làm việc nguy nga, lộng lẫy.
Ở chính giữa có một người đang ngồi trên ghế.
Nhưng chiếc ghế ấy đang quay ngược lại, vậy nên mọi người đều không nhìn rõ người đàn ông đang ngồi trên ghế là ai.
“Sếp lớn, mời sếp đưa ra quyết định!”
La Chí Viễn cúi đầu thật sâu, nghiêm giọng cất lời.
Tất cả các hội viên có mặt thấy vậy cũng đều đứng lên, cất cao giọng chào: “Chào sếp lớn…”
Thường Kỉ lại quỳ xuống trước mặt Vương Nhất, cầu xin với khuôn mặt ngượng ngùng: “Sếp lớn, tôi cầu xin cậu hãy tha cho tôi!”\b\b\b\b\b\b\b\b