Còn Lý Tuyết Nhi thì nhìn Vương Nhất bằng vẻ mặt kỳ quái rồi chậc chậc: “Anh rể, em có thể phỏng vấn anh một chút không? Sắp được ngủ cùng với chị của em rồi, hiện giờ anh rể có cảm giác gì?”
“Tuyết Nhi, đừng làm loạn nữa.”
Vương Nhất cười khổ: “Anh cũng không biết phải nên làm thế nào nữa.”
Bảo anh làm nhiệm vụ thì được, chứ hễ mà động đến tình cảm nam nữ thì làm khó Vương Nhất rồi.
“Không thể nào chứ anh rể?”
Lý Tuyết Nhi hơi há miệng, kinh ngạc hỏi: “Chị em đã bảo anh lên lầu ngủ rõ ràng như thế rồi, anh còn không biết phải làm sao á?”
“Anh thấy không ổn lắm.”
“Có gì không ổn chứ? Chẳng lẽ để hai mẹ con chị em ở một mình trong căn phòng trống thì ổn sao?”
Lý Tuyết Nhi mới hiểu được cái gì gọi là ngoài cuộc tỉnh táo trong cuộc u mê, cô ta nhìn anh khó hiểu: “Anh rể ơi là anh rể, anh đúng là một đời anh minh một khắc hồ đồ mà, anh tưởng Tử Lam vì muốn ngủ chung với ba và mẹ nên mới khóc nháo thật sao?”
“Chẳng lẽ không phải sao?” Vương Nhất thắc mắc.
“Cũng có thể là có lý do đó, nhưng phần lớn là vì Tử Lam thấy anh vừa quay trở về, không có nền tảng tình cảm vợ chồng với chị em nên mới làm ầm ĩ như thế.”
Lời của Lý Tuyết Nhi bỗng chốc khiến Vương Nhất ngây người: “Không thể nào? Tử Lam mới 5 tuổi….”
“Lúc 5 tuổi, chị em đã học hết nội dung của Olympic toán tiểu học rồi.”
Lý Tuyết Nhi cười lạnh cắt ngang lời anh: “Tử Lam là con trai của chị em, IQ và EQ sẽ thấp sao?”
Vương Nhất không nói nên lời, anh bắt đầu nghi ngờ Vương Tử Lam cố ý gây ra chuyện lúc nãy.
“Anh rể, anh đúng là đầu gỗ trên phương diện tình cảm mà. Nhưng tất nhiên, chị em cũng chẳng hơn anh là bao.”
Lý Tuyết Nhi thở dài, sau đó nghiêm túc phân tích cho Vương Nhất: “Anh biến mất suốt 5 năm, bây giờ lại đột nhiên quay về bên cạnh chị em. Chị em đồng ý sống chung với anh khả năng cao là chỉ vì một lý do duy nhất, đó chính là Tử Lam. Ngoại trừ Tử Lam, hai người có căn cơ tình cảm nào không?”
Vương Nhất lắc đầu.
“Cách anh và chị em tiếp xúc với nhau có giống vợ chồng không?”
Vương Nhất lại lắc đầu.
“Vậy thì không ổn đâu, có vợ chồng nào lại chia phòng ngủ chứ?”
Lý Tuyết Nhi vỗ vai Vương Nhất rồi nói: “Nhớ kỹ lời em vừa nói, phải nắm bắt được nội tâm của chị em thì mới có thể chiếm được trái tim chị ấy, anh hiểu chưa?”
“Anh hiểu rồi.”
Vương Nhất trịnh trọng gật đầu, vô thức hành quân lễ, vẻ mặt nghiêm túc khó tả.
Lúc này, Vương Nhất cảm thấy mình đang gánh trên vai một nhiệm vụ rất nặng nề, như thể quay lại thời đại mưa bom bão đạn trước kia vậy.
Không có đường lui, không thể đào ngũ, chỉ có thể không ngừng tiến về phía trước!
Vương Nhất ưỡn ngực, từng bước từng bước đi lên tầng 2. Anh do dự trước của phòng Lý Khinh Hồng rất lâu, liên tục hít sâu vài lần rồi mới mở cửa phòng ra.
Lý Khinh Hồng đang ôm Vương Tử Lam nằm trên giữa, hai con người xinh đẹp, một lớn một nhỏ đều đã thay đồ ngủ. Lý Khinh Hồng mặc một bộ đồ ngủ tơ tằm màu tím nhạt, trông vừa tri thức tinh anh vừa xinh đẹp. Vương Tử Lam thì mặc một bộ đồ ngủ hình pikachu.
“Ba ơi.”
Thấy Vương Nhất tiến vào, Vương Tử Lam lập tức vui vẻ, bé cười rộ lên rồi nhích sang bên cạnh, chừa lại một khoảng trống rồi vỗ vỗ vào chỗ đó: “Ở đây ở đây.”
Vương Nhất liếc nhìn Lý Khinh Hồng, thấy cô không kháng cự, còn hơi nhích sang một bên thì anh mới yên tâm nằm xuống giường.
Nghiêm túc mà nói thì Vương Nhất và Lý Khinh Hồng không hề ngủ chung.
Lý Khinh Hồng nằm bên phải, Vương Nhất nằm bên trái, ở giữa còn cách cả một Vương Tử Lam.
“Ba ơi, ba kể chuyện cho con được không?”
Vương Tử Lam dụi nhẹ mắt rồi nhìn Vương Nhất: “Con buồn ngủ rồi.”
“Được.” Vương Nhất cười cười gật đầu.
Lý Khinh Hồng nằm bên cạnh liền đưa truyện cổ tích cho Vương Nhất.
Nhưng Vương Tử Lam lại kêu lên: “Con không muốn nghe chuyện trong sách, con muốn nghe chuyện của ba cơ.”
Vương Nhất hơi sững sốt, sau đó bật cười: “Được thôi, vậy thì kể chuyện của ba vậy.”
Lý Khinh Hồng khép quyển sách trong tay lại, ngạc nhiên nhìn Vương Nhất.
Trong buổi đấu thầu lần trước, Vương Nhất đã kể giản lược câu chuyện của mình rồi. Nhưng trong khoảng thời gian 5 năm xa cách ấy, cô hoàn toàn không biết anh đã trải qua những chuyện gì.
Không phải cô chưa từng sai người điều tra, nhưng có điều tra cũng chẳng thu được gì.
“Ba ấy à, vốn dĩ ba đã suýt chút nữa cưới một cô gái khác rồi nhưng ông trời có mắt giúp ba gặp được mẹ. Khi ba sắp chết tới nơi thì được mẹ cứu sống.”
“Sau đó, ba luôn nghĩ về mẹ, ba nghĩ một ngày nào đó, khi trở lại Thiên An, sau khi tìm được mẹ, ba sẽ báo đáp mẹ thật tốt. Nhưng lúc đó ba quá yếu ớt, không có tiền cũng không có quyền, sao có thể bảo vệ được mẹ con đây? Vậy nên, ba quyết định bước lên một con đường hoàn toàn khác với mọi người.
“…..”
Khi Vương Nhất miêu tả lại những sự việc đã xảy ra, Vương Tử Lam nghe rất chăm chú, Lý Khinh Hồng cũng thế.
Đó là một câu chuyện rất dài rất dài. Khi mới nghe được một nữa, Vương Tử Lam không chống chọi được với cơn buồn ngủ nên bé mơ màng ngủ thiếp đi.
Nhưng câu chuyện vẫn không ngừng lại, Vương Nhất vẫn tiếp tục kể. Từ việc gia nhập Ẩn Vu, quen biết những người đồng đội trong đội cho tới những nhiệm vụ gay cấn, Lý Khinh Hồng đều yên lặng lắng nghe anh kể.
Khi nghe đến đoạn Vương Nhất bị thương trong lúc làm nhiệm vụ, hai hàng lông mày của Lý Khinh Hồng nhíu chặt lại.
Khi nghe đến đoạn đồng đội của Vương Nhất tử trận trên chiến trường, Lý Khinh Hồng có thể cảm nhận được sự bị thương và vô lực sâu sắc trong lời nói của anh.
Khi nghe tới đoạn Vương Nhất trở thành chiến thần trong quân đội, nét mặt của Lý Khinh Hồng bỗng dịu dàng hẳn đi, cô thật tâm thật lòng vui cho Vương Nhất.
Khi nghe tới đoạn cường địch Cửu Đại ở phương xa đến nước H, Vương Nhất xông lên tiền tuyến, tim của Lý Khinh Hồng như muốn vọt ra khỏi lồng ngực. Đó là lúc Vương Nhất gần kề với cái chết nhất.
Khi nghe tới đoạn sau năm năm tham gia quân đội, Vương Nhất vì tìm giai nhân mà xuất ngũ, khuôn mặt bình tĩnh của Lý Khinh Hồng cuối cũng cũng thay đổi, mắt cô đỏ lên nhưng lại kiên cường không để nước mắt rơi xuống.
“Cuối cùng, ba cũng tìm được mẹ, mẹ cũng sinh ra Tử Lam. Hai người là thiên sứ của cuộc đời ba, ba sẽ mãi trân trọng hai người. Nếu thời gian có quay ngược thì anh cũng không hối hận vì đã yêu em. Không vì đất nước, không vì người trong thiên hạ, anh chỉ làm chiến thần bảo vệ hai người.”
Kể xong cũng đã khuya, Vương Tử Lam đã chìm sâu trong giấc ngủ.
Ánh đèn ngủ ở đầu giường mờ ảo, mơ hồ chiếu lên ngũ quan tinh tế của Lý Khinh Hồng. Tuy câu chuyện của Vương Nhất đã kết thúc nhưng cô vẫn đang đắm chìm trong đó, một lúc lâu sau vẫn không thể dứt ra.
Lý Khinh Hồng chưa từng lên chiến trường, cũng chưa từng cầm súng, càng chưa từng giết người nhưng cô có thể cảm nhận được Vương Nhất để từ một người bình thương từng bước từng bước trở thành chiến thần nước H khó khăn tới nhường nào, nhưng khó khăn mà anh đã trải qua, những vất vả mà anh đã chịu đựng, không ai có thể hiểu được.
Cô tắt đèn, âm thanh hơi run run: “Đây là câu chuyện của anh sao?”
“Suỵt, đừng đánh thức con.”
Vương Nhất cúi đầu nhìn, thấy Vương Tử Lam vẫn đang ngủ say mới yên lòng gật đầu.
Đây là câu chuyện của Vương Nhất, nhưng tất nhiên trong đó vẫn còn nhiều tình tiết anh không kể.
Ví dụ như chuyện đại ca Tiêu Minh mất tích khiến Khương Nhã My khóc tới mức ngất xỉu, ví dụ như tổ chức thần bí “Võng Lượng”, hoặc sự ra đời của Thất Si nước H, hoặc việc gặp được Lãnh Nhan.
Như Tôn Ngộ Không trải qua 7781 kiếp nạn, cuối cùng trở thành người thắng được phật tổ.
Lúc này, một thân người ấm áp tiến tới gần anh, từng giọt nước mắt lành lạnh rơi trên khuôn mặt Vương Nhất.
Lý Khinh Hồng chủ động ôm lất Vương Nhất, nói nhỏ vào tai anh: “Vương Nhất, cảm ơn tất cả những gì anh đã trải qua, nếu đã quay trở về thì hãy khiến em yêu anh đi.”
“Khiến con tim em điên cuồng yêu anh, khiến em…..tin vào tình yêu một lần nữa.”
Khi nói hai câu cuối, tiếng cô nhỏ như tiếng muỗi, vì nó chạm tới nỗi đau thưở xưa mà cô không muốn nhớ lại nhất.
Trong bóng tối, hai mắt của Lý Khinh Hồng vẫn sáng ngời, soi sáng bóng tối trong lòng Vương Nhất.
Anh trịnh trọng gật đậu: “Được.”