Mục lục
Chân Long Chí Tôn Đô Thị - Vương Nhất
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vương Nhất thế nào cũng không ngờ, người gõ cửa nhà anh vậy mà là Khương Nhã My.

Từ sau khi thoát khỏi hào quang về ở ẩn thì anh biết sẽ có một ngày sẽ gặp Khương Nhã My, cũng từng tưởng tượng ra vô số lần hình ảnh gặp mặt Khương Nhã My --- Chỉ là chưa từng nghĩ loại phương thức này.

Cả người Khương Nhã My đều là máu, hơi thở thoi thóp nằm trong lòng của anh, máu tươi vẫn đang tí tách nhỏ xuống, trong đêm khuya yên tĩnh vô cùng chói tai, khiến đồng tử của Vương Nhất lập tức trợn to.

Cũng đồng thời, nó gợi lại đoạn quá khứ đau khổ nhất mà anh không dễ gì đã giấu ở nơi sâu thẳm trong tim của mình.

Đó chính là giao phong lần đầu của anh và ‘Võng Lượng’.

Trời mưa rất lớn, bầu trời tối tăm.

Đại ca của anh bị bắt, sống chết không rõ, Khương Nhã My khóc tới ngất đi, anh cũng bị thù hận che mờ mắt, giết tới phát điên, ngay cả nước mưa của ngày hôm đó cũng là màu đỏ.


Hiện nay, anh giương mắt nhìn Khương Nhã My yếu ớt nằm trong lòng mình, bỗng nhiên cơ thể của anh run rẩy, trong lòng vậy mà rất sợ.

Anh không muốn nhìn thấy người anh để tâm bỏ anh mà đi nữa.

“Tôi biết, anh sẽ mở cửa…”

Dựa vào trong lòng Vương Nhất, Khương Nhã My hơi mở mắt ra, liếc nhìn anh, trên gương mặt trắng bệch nở một nụ cười miễn cưỡng --- Vết thương của cô ta đã nghiêm trọng tới mức cười cũng sẽ nứt vết thương.

Máu tươi trên người cũng nhỏ từng giọt xuống, nhuộm đỏ quần áo trên người Vương Nhất.

“Cô đừng nói nữa.”

Vương Nhất hồn hồn, không nói quá nhiều, chỉ nói với vẻ mặt trầm thấp: “Tôi băng bó cho cô.”


Khương Nhã My lại khẽ lắc đầu, từ chối ý tốt của Vương Nhất: “Anh quên rồi sao, y thuật của anh là tôi dạy --- Vết thương trên người tôi nghiêm trọng cỡ nào, bản thân tôi biết.”

“Ai làm bị thương?” Vương Nhất trầm giọng hỏi.

Ánh mắt của anh tối đi từng chút, cơ thịt trên mặt run rẩy kịch liệt, một cỗ sát khí ngập trời tỏa ra từ trong tim của Vương Nhất.

“Anh biết.”

Khương Nhã My nằm ở trong lòng Vương Nhất, nhìn sâu vào anh, nói: “Võng Lượng.”

Hai từ này, khiến sắc mặt của Vương Nhất thay đổi, sau ngây phút sững sờ ngắn ngủi, sát khí trong mắt càng đậm.

“Bọn họ sẽ phải trả giá.”

Giọng nói của anh rất bình tĩnh, nhưng không khí xung quanh lại trở nên ngưng đọng.

Vương Nhất không phải không có điểm yếu, chỉ cần là con người, đều có điểm yếu, điểm yếu của Vương Nhất chính là người anh quá mức để tâm.

Những người này, lại lấy Lý Khinh Hồng, Vương Tử Lam, Khương Nhã My đứng đầu.



Lý Khinh Hồng và Vương Tử Lam là vợ con của anh, Khương Nhã My lại là chiến hữu của anh, người gửi gắm cả mạng sống.

Còn có một điểm Vương Nhất mãi không dám thừa nhận, mỗi một người đều có mối tình đầu, mối tình đầu của Vương Nhất chính là Khương Nhã My.

Cô ta là người con gái đầu tiên Vương Nhất gặp được từ khi bước vào quân doanh, cũng chính là người đầu tiên đánh gãy một cái răng của Vương Nhất --- Cái răng này đến nay vẫn được anh bảo quản nguyên vẹn.

Nhưng Vương Nhất không có chọc thủng lớp giấy mỏng manh đó, luôn duy trì quan hệ không xa cũng không gần với Khương Nhã My, tăng thêm một chút hương vị cho cuộc sống quân đội nhàm chán.

Tuy rất nhanh Khương Nhã My đã trở thành bạn gái của đại ca Tiêu Minh, mối tình đầu còn chưa bắt đầu cứ như vậy bị giết từ trong trứng nước, nhưng Vương Nhất không hề tiếc nuối.

Như vậy, khá tốt.

Đối với Vương Nhất mà nói, Khương Nhã My là tồn tại rất đặc biệt --- Nhất là sau khi đại ca Tiêu Minh tung tích không rõ, loại cảm giá này càng thêm mãnh liệt.

Cho nên anh không cho phép Khương Nhã My xảy ra chuyện ngoài ý muốn, nếu không anh sẽ tiếc nuối cả đời.

Anh đỡ Khương Nhã My vào nhà, đặt cô ta nằm thẳng trên sô pha, cầm lấy băng gạc, cồn và cái nhíp, nhìn khóa kéo trên áo da trên người Khương Nhã My, ánh mắt đanh lại: “Có thể không?”

Khương Nhã My trầm mặc hồi lâu, bỗng liếc nhìn Vương Nhất với ánh mắt phức tạp: “Anh nói xem?”

Vương Nhất không lên tiếng, chỉ nhẹ nhàng kéo khóa kéo trên chiếc áo da trên người Nhã My ra, lập tức lộ ra làn da lưng mềm mại.

Vết thương chi chít, máu tươi chảy ra, thậm chí máu thịt ở hai bên vết thương đều lẫn lộn vào nhau, không khó nhìn ra, Khương Nhã My và người Võng Lượng nhất định đã xảy ra đại chiến kịch liệt.

“Có thể sẽ đau, nhịn một chút.”

Vương Nhất nói xong thì cầm cái nhíp, đưa vào trong vết thương, gẩy nhẹ, cắt nhịt sớm đã bị thối rữa ở hai bên đi.

Rồi cầm tăm bông, tẩm cồn ở trên, sau đó nhẹ nhàng lau vết thương của Khương Nhã My.

Cả quá trình vô cùng đau đớn, Khương Nhã My cũng cắn chặt răng vào vải trắng, cả người run rẩy.

Vết thương băng bó xong, Khương Nhã My đã cả người ướt mồ hôi, cả người giống như được vớt lên từ trong sông.

Vương Nhất ngồi ở bên cạnh Khương Nhã My, ánh mắt phức tạp nhìn cô ta, gặp lại cố nhân, anh có rất nhiều lời muốn nói, nhưng lại có hàng vạn lời không nói ra được.

Vẫn là Khương Nhã My phá vỡ trước.

“Tôi từ rất sớm đã phát hiện tung tích của anh rồi, chỉ là luôn đang tìm kiếm Võng Lượng, không có gặp mặt anh.” Cô ta nhìn Vương Nhất rồi nói.

“Tôi biết.”

Vương Nhất cười khổ một tiếng, nói: “Tôi còn phải nói một tiếng cảm ơn cô, cảm ơn cô đã cứu cô gái đó.”

Khương Nhã My biết người Vương Nhất nói là Lý Tuyết Nhi, khẽ lắc đầu: “Không cần khách sáo.”

“Cô sao lại đánh nhau với người của Võng Lượng?” Vương Nhất hỏi ra vấn đề anh quan tâm nhất.

Khương Nhã My nói: “Tôi cũng ở núi Hổ Quy, cho dù anh không kêu Lãnh Nhan mai phục, tôi cũng sẽ một súng giết chết người đàn ông đó.”



“Nhưng tên đó không phải là kẻ đứng sau, chỉ dựa vào một mình tên đó, vẫn không thể hoàn thành những việc này.”

Khương Nhã My chuyển lời nói, nói: “Sau khi anh cứu con gái của anh về, còn có một người ẩn nấp ở trong núi, kẻ đó mới là người của Võng Lượng.”

Ánh mắt của Vương Nhất rung lên: “Biết kẻ đó là ai không?”

Khương Nhã My lắc đầu, nói: “Không biết, nhưng điều có thể chắc chắn là Võng Lượng luôn bắt người ở khắp nơi, tiến hành loại thí nghiệm nào đó, hơn nữa người chết ở dưới dao của tôi hình như là quan chấp hành của Võng Lượng.”

“Quan chấp hành sao?”

Ánh mắt của Vương Nhất lập tức trở nên kinh ngạc, anh vẫn là lần đầu tiên nghe thấy danh xưng như này.

Sau khi trở về Thiên An, anh luôn kêu Lãnh Nhan âm thầm điều tra tin tức của Võng Lượng, nhưng mãi không có kết quả, ngược lại Khương Nhã My luôn âm thầm điều tra, đã tra ra một ít manh mối.

“Phải.”

Khương Nhã My trịnh trọng gật đầu: “Quan chấp hành tổng cộng chia thành từ một sao đến năm sao, năm sao cao nhất, một sao thấp nhất, người tôi giết chỉ là một quan chấp hành một sao cấp thấp nhất.”

Vương Nhất hồi lâu không nói, cảm giác lo trước tính trước trong lòng càng lúc càng lớn.

“Mặc kệ nói như nào, cô không sao, đây là tin tức tốt nhất.” Vương Nhất trầm mặc hồi lâu, bỗng nhiên mỉm cười với Khương Nhã My.

Khương Nhã My cũng khẽ mỉm cười, bầu không khí lần nữa trở nên im ắng vi diệu, bỗng nhiên cô ta liếc nhìn Vương Nhất rồi nói: “Nghe nói anh kết hôn rồi sao?”

Trái tim của Vương Nhất thắt lại, vẫn cười khổ gật đầu.

“Vậy sao…”

Khương Nhã My cúi đầu, sau đó nở nụ cười, nói: “Tôi nhờ cô gái đó chuyển cho anh một câu, xem ra cô ấy không chuyển tới, lời này vẫn phải do chính miệng tôi nói --- chúc mừng anh.”

Vương Nhất nghe ra tình cảm chất chứa trong ba chữ này, nhưng cũng chỉ có thể hóa thành hai chữ yếu ớt.

“Cảm ơn.”

Nhã My nhìn sang ảnh cưới treo cao trên bức tường, nghiêm túc nói: “Cô ấy rất xinh đẹp, anh phải đối xử tốt với cô ấy.”

“Đương nhiên.” Vương Nhất cười miễn cưỡng nói.

Khương Nhã My trầm mặc không nói, Vương Nhất cũng im miệng không nói.


Kết hôn, đây là một chủ đề rất nhạy cảm.


Vào lúc này, trên cầu thang truyền tới tiếng bước chân rất khẽ.


Lý Khinh Hồng từ trên tầng đi xuống: “Trong nhà có khách tới sao?”


Khi nói chuyện, ánh mắt đã dừng ở trên người Khương Nhã My ở bên cạnh Vương Nhất.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK