"Anh nói cái gì, bắt nhầm người?"
Sau khi hoàn hồn, Thường Lâm kinh ngạc hỏi lại, một người lớn sờ sờ như vậy mà bắt nhầm?
"Họ Thường kia, uổng công tôi tin tưởng anh, thế mà lại bắt nhầm người! Tức chết tôi rồi…..”
Trong điện thoại vang lên tiếng mắng chửi giận dữ của Kim Thành Vũ: "Tôi muốn Lý Khinh Hồng, không phải Lý Khinh Hồng thì hiếp có nghĩa lý gì chứ?”
Thính giác của Vương Nhất khác với người thường nên lập tức nghe ra giọng của Kim Thành Vũ, ánh mắt anh liền tối sầm lại.
"Kim Thành Vũ, lần trước tôi tha mạng chó cho anh, nhưng anh vẫn lì lợm, còn muốn bắt cóc Khinh Hồng….”
Thường Lâm không biết rằng Vương Nhất đã quyết tâm muốn giết anh ta và Kim Thành Vũ, anh đứng bên cạnh không nói một lời, sắc mặt tệ khủng khiếp.
Nhớ lại lúc nãy Vương Nhất gọi “Tuyết Nhi” chứ không phải Lý Khinh Hồng, Thường Lâm cứ tưởng anh muốn khiến mình xao nhãng, ai ngờ thật sự bắt nhầm người.
"Một đám phế vật..."
Thường Lâm tức giận đến mức khóe miệng giật giật, nhưng bốn người bắt cóc Lý Tuyết Nhi đã chết rồi, muốn trút giận cũng không được.
Tuy nhiên, nghĩ tới dáng vẻ lo lắng của Vương Nhất, khoé miệng của Thường Lâm lại nhếch lên: “Anh Kim, anh đừng hoảng, tuy xảy ra tai nạn ngoài ý muốn nhưng mọi việc vẫn nằm trong tầm kiểm soát.”
"Là sao?"
Thường Lâm cười: "Dù con tin có phải là Lý Khinh Hồng hay không thì bọn họ đều là người quan trọng với Vương Nhất. Chỉ cần con tin ở trong tay chúng ta, hắn sẽ không dám manh động."
Nghe vậy, Kim Thành Vũ cũng không tức giận nữa: "Cũng có lý, người phụ nữ này trông rất giống Lý Khinh Hồng, rất có thể là chị gái hoặc em gái."
"Chính xác."
Ý cười trên mặt Thường Lâm càng đậm hơn, anh ta nói: "Mặc dù không phải là Lý Khinh Hồng nhưng cũng là cực phẩm hiếm thấy. Hơn nữa, 5 năm trước Lý Khinh Hồng đã bị một cây gậy khai bao rồi, là hàng second-hand rồi. Còn người này lại là hàng chưa bóc, tôi thấy ngài Kim được lời thì có.”
Kim Thành Vũ vô cùng khoái trá: "Hahaha, đúng là biết cách nói chuyện, không tệ, không nếm được Lý Khinh Hồng thì nếm thử em gái cô ta cũng được!”
Sau khi cúp máy, Thường Lâm khôi phục lại dáng vẻ bình thường, anh ta nhìn Vương Nhất rồi nở nụ cười: "Tao thừa nhận đã bắt nhầm người nhưng thế thì sao? Bây giờ chỉ có mình tao biết ả đang ở đâu, nếu mày giết tao thì mày sẽ không tìm được con ả đâu.”
Vương Nhất đứng yên: "Anh tự tin vậy sao?"
"Đương nhiên rồi."
Thường Lâm cười rạng rỡ: "Không tin thì mày có thể thử xem."
bùm ----
Ngay sau đó, Vương Nhất liền xuất hiện trước mặt anh ta, anh tóm lấy cổ họng Thường Lâm rồi siết chặt.
Hai mắt Thường Lâm trợn to, khuôn mặt anh ta đỏ bừng, anh cảm giác mình sắp nghẹt thở.
Tuy nhiên, cơ mặt anh ta vẫn giật giật.
Anh ta đang cười.
Cho dù bị Vương Nhất siết cổ họng thì anh ta vẫn rặn ra một câu hoàn chỉnh như nặn kem đánh răng.
"Xem ra mày đã quyết tâm muốn giết tao, tao khuyên mày nên nhanh lên một chút, nếu tới trễ thì cơ thể của con đàn bà đó không còn giữ được đâu.”
Câu nói này khiến ánh mắt Vương Nhất trở nên lạnh lẽo, lòng bàn tay càng dùng lực.
"Đúng vậy, cứ bóp cổ tao đi.”
Sắc mặt Thường Lâm chuyển từ đỏ thành tím, thậm chí còn thè lưỡi như ma treo cổ, nhưng trong mắt anh ta lại lóe lên vài tia hưng phấn.
"Nếu tao chết…thì mày sẽ không tìm được con đàn bà đó nữa, cả đời này mày sẽ sống trong ân hận và tự trách.”
"Nhìn thấy mày tức giận và đau khổ, tao vui lắm, ba tao cũng thế…..”
Vương Nhất trầm mặc, dù trong lòng đang cực kỳ tức giận nhưng anh vẫn buông Thường Lâm ra.
Không khí trong lành lại tràn vào phổi, sắc mặt Thường Lâm trở lại bình thường, ý cười trên mặt cũng đậm hơn.
"Tại sao mày không ra tay? Rõ ràng mày có thể dễ dàng giết chết tao nhưng mày lại không làm như thế----mày đang sợ đúng không?”
Anh ta nhìn Vương Nhất rồi cười: "Mày sợ nếu giết tao thì mày sẽ không thể tìm thấy con nhỏ đó nữa.”
Ánh mắt Vương Nhất tối sầm, anh im lặng không đáp.
Đây cũng là điều anh sợ nhất, tuy trên đường tới đây, anh đã nhờ Lãnh Nhan điều tra, nhưng đến nay vẫn không có tin tức gì.
“Nói đi, yêu cầu của anh là gì?” Anh trầm giọng hỏi.
Thường Lâm cười nói: "Rất đơn giản, lần này tôi thừa nhận thất bại, tôi phải giữ mạng mình an toàn.”
Vương Nhất lập tức lùi về phía sau một bước: "Mục tiêu của anh chỉ là tôi thôi. Không liên quan gì tới Tuyết Nhi, cô ấy vô tội, chỉ cần anh thả cô ấy ra thì tôi sẽ không làm khó anh.”
Vương Nhất thật tâm trả lời, bây giờ anh chỉ muốn đưa Lý Tuyết Nhi trở về an toàn. Đối phó với loại tiểu nhân như Thường Lâm cũng được thôi nhưng anh không quan tâm lắm.
Nhưng Thường Lâm lại cười giễu: "Mày nghĩ tao sẽ tin mày sao, nếu tao giao con tin cho mày thì đời tao chấm hết rồi.”
"Anh muốn gì!"
Sự kiên nhẫn trong mắt Vương Nhất dần biến mất, nếu thật sự ép anh thì anh sẽ bảo 10 vạn quân nhập cảnh và đi khắp nơi lùng soát.
thấy Vương Nhất sắp mất kiên nhẫn, Thường Lâm ngừng nói nhảm: "Thả tao đi, đến khi tao cảm thấy mình đã được an toàn thì tao sẽ thả con đàn bà đó ra.”
Tình hình hiện tại đã thay đổi, lúc trước Lý Tuyết Nhi là con bài để uy hiếp Vương Nhất thì bây giờ, cô ta đã trở thành con bài để Thường Lâm tự bảo vệ mình.
"Anh đi đi."
Vương Nhất gật đầu và giữ khoảng cách an toàn với Thường Lâm: "Tôi hy vọng anh sẽ giữ lời hứa."
Thường Lâm cảnh giác nhìn anh, đến tận khi leo lên chiếc xe dưới lầu thì anh ta mới yên tâm.
Chiếc xe nổ máy, Thường Lâm cười giễu: "Muốn tao thả ả? Đừng có mơ! Sáng mai mày đợi mà nhặt xác ả đi!”
Nhưng Thường Lâm không ngờ rằng Vương Nhất cũng biến mất khỏi nhà máy bỏ hoang.
...
Trong khi đó, ở biệt thự ngoại ô.
Trên tầng ba, chỉ có tầng này sáng điện, hơn nữa trong một căn phòng, hai tay Lý Tuyết Nhi đang bị trói chặt, trên miệng còn bị dán băng dính dày.
Cô ta thậm chí không nói được lời nào, chỉ có thể thút thít, kinh hãi nhìn người đàn ông xa lạ trước mặt, cả người vặn vẹo kịch liệt.
Cạnh giường còn có một chiếc máy quay để ghi hình.
Kim Thành Vũ đã chuẩn bị đầy đủ, anh ta nhìn Lý Tuyết Nhi đang nằm nghiêng trên giường, hai mắt dần nóng rực.
Mặc dù cô ta không phải là Lý Khinh Hồng, nhưng lại quá giống Lý Khinh Hồng, hơn nữa còn trẻ hơn, tràn ngập hơi thở thanh xuân hơn.
Quan trọng là trên người Lý Tuyết Nhi toả ra mùi hương thoang thoảng của gái trinh, cô ta vẫn chưa được bóc tem.
"Tái ông mất ngựa, không biết là phúc hay là hoạ nữa….”
Kim Thành Vũ nhìn Lý Tuyết Nhi bằng ánh mắt nóng rực, anh ta ấn nút ghi hình rồi leo lên giường, mặc kệ ánh mắt kinh hãi tới cực điểm của Lý Tuyết Nhi.
"Bé yêu, anh tới đây!"
"Ummmmmmm----"
Hai mắt Lý Tuyết Nhi mở to, cô ta giãy dụa kịch liệt, nhưng tay chân đều bị trói, muốn chạy cũng không được.
Nghĩ đến sự trong trắng của mình bị cứ huỷ thế này, từng giọt nước mắt chảy ra.
Vù----
Đột nhiên, một con dao bay sắc lạnh từ ngoài cửa sổ bay vào, lướt qua đỉnh đầu Kim Thành Vũ rồi cắm phập vào tường.
Lưỡi dao chỉ cách da đầu anh ta một tấc!
Kim Thành Vũ đang định cởi quần áo Lý Tuyết Nhi ra thì toàn thân cứng đờ, anh ta sợ tới mức suýt chết tại chỗ.
Kim Thành Vũ cứng ngắc quay đầu lại, rèm cửa bị gió lạnh thổi xốc lên, một người phụ nữ mặc đồ bó màu đen đang đứng ở cửa sổ lạnh lùng nhìn anh ta.
Trong tay cô ta là một con dao găm sắc lạnh đang xoay vòng vòng tạo ra những hoa đao vừa xinh đẹp lại vừa lạnh lẽo.\u0001