Đồng phục của bảo vệ trên Thiên An Nhất Hào là màu trắng, hoàn toàn đối lập với những người mặc đồ đen đứng sau Kim Thành Vũ.
“Giám đốc Đồng đang muốn cản tôi sao?”
Kim Thành Vũ chậm rãi bước tới, lạnh lùng nhìn giám đốc Đồng: “Thiên An Nhất Hào, ông có còn muốn ở đất Thiên An này làm ăn không?”
Giám đốc Đồng cũng đang chịu áp lực rất lớn, nhưng ông ta vẫn tươi cười: “Cậu cả Tống, thà phá mười ngôi miếu còn hơn phá một cuộc hôn nhân. Cậu làm thế có vô lý quá không?
“Vô lý?”
Nghe giám đốc Đồng nói thế, Kim Thành Vũ càng thêm giễu cợt: “Ông đi hỏi con ả Lý Khinh Hồng đó, kết hôn giả để giẫm đạp tình cảm của tôi, thế thì có lý chắc?”
“Mấy người đều bị khuôn mặt của cô ta lừa rồi, mấy người nghĩ cô ta tốt đẹp lắm sao?”
“Cậu cả Kim, có một số chuyện đừng nên nói bừa, nếu không cậu sẽ phải trả giá đó….”
Thấy Kim Thành Vũ nhục mạ Lý Khinh Hồng, sắc mặt của giám đốc Đồng liền trầm xuống.
Đích thân ông ta đón tiếp Vương Nhất. Đây là người mà ông ta nhìn mãi không thấu, sao có thể góp vui lấy lệ được?”
“Tóm lại, Lý Khinh Hồng chỉ có thể gả cho tôi, người khác đừng hòng.”
Kim Thành Vũ lạnh lùng nhìn chằm chằm giám đốc Đồng, nói: “Biết điều chút đi, đừng tưởng điều hành một cái Thiên An Nhất Hào là ghê gớm lắm, ông có tin ngay ngày mai, tôi sẽ khiến ông phải đóng cửa không?”
“Cậu Kim, cần gì phải ép người như thế?”
Sắc mặt của giám đốc Đồng rất tệ. Nhà họ Kim muốn làm Thiên An Nhất Hào đóng cửa quả thật là một việc rất dễ dàng.
“Tôi cứ ép ông đấy, thì sao?”
Kim Thành Vũ nhìn những người trong gia tộc xung quanh nói: "Mấy người cũng thấy chỉ có tôi mới xứng với cô Lý đúng không?”
“…..”
Sau một khoảng im lặng, người từ các gia tộc khác cũng đầu hàng Kim Thành Vũ.
“Cậu Kim và cô Lý là tiên đồng ngọc nữ, một cặp trời sinh.”
“Hai người mà không bên nhau thì đúng là vô lý.”
“….”
Lý Mộng Đình và Châu Mỹ Ngọc cũng định mở miệng thì bị Lý Thiên Dương trừng một cái, chỉ có thể ngậm miệng.
Thấy vậy, Kim Thành Vũ trừng mắt nhìn Lý Thiên Dương: “Lại là nhà họ Lý mấy người, đây là chán sống rồi sao?”
Lý Thiên Dương nghiêm nghị: “Ăn không được thì đạp đổ, loại người như cậu chẳng xứng với Lý tổng.”
Nghe Lý Thiên Dương nói xong, Lý Mộng Đình và Châu Mỹ Ngọc như kiến bò trên chảo. Những người khác đều nhìn ông như kẻ ngốc.
Lông hổ nên vuốt xuôi nhưng nhà họ Lý lại dám vuốt ngược.
Xem ra, nhà họ Lý sẽ sớm tiêu tùng rồi…..
“Giám đốc Đồng, uống với tôi một ly nào.”
Đúng lúc này, một giọng nói nhẹ nhàng vang lên từ trong đám đông.
Mọi người quay lại nhìn thì thấy một thanh niên mặc vest đen đi, trên mặt là nụ cười nhàn nhạt.
“Vương Nhất?!”
Nhìn thấy người đang đi tới, Lý Mộng Đình và Châu Mỹ Ngọc như vừa gặp quỷ: “Sao cậu lại vào được đây?”
Bà nghĩ nát óc cũng không ra làm sao thằng nhãi này lại vào được.
Vương Nhất làm lơ bọn họ, đi thẳng đến vị trí bên cạnh Lý Thiên Dương rồi ngồi xuống.
“Ngài Vương.”
Ngạc nhiên là, tổng quản lý của Thiên An Nhất Hào lại kính cẩn ngồi cạnh Vương Nhất.
Vương Nhất đưa cho giám đốc Đồng một lý rượu rồi nói: “Giới thiệu với ông, đây là ba tôi.”
Giám đốc Đồng vội kính rượu Lý Thiên Dương: “Ngài Lý, xin ngài lượng thứ vì đón tiếp không chu toàn.”
“Không đâu không đâu.”
Lý Thiên Dương cũng vội nâng ly, thụ sủng ngược kinh.
Một bên khác, thấy giám đốc Đồng quyết không nhường đường, nhưng lại đi đón tiếp người khác, sắc mắt của Kim Thành Vũ đen thêm vài phần.
“Giám đốc Đồng, thằng nhãi này là ai?”
“Rượu không tệ.”
Vương Nhất nhấp một ngum rượu vang rồi nói.
“Ngài Vương, đây là rượu nho yêu quý của tôi, được sản xuất vào năm 88 đấy.”
Giám đốc Đồng mặc kệ Kim Thành Vũ.
“Đồng Vụ, tôi đang nói chuyện với ông, ông điếc à….”
Ào…..
Kim Thành Vũ còn chưa nói dứt câu, Vương Nhất đã đổ cả ly rượu vang nên mặt hắn.
Trong phút chốc, rượu vang liền làm ướt đẫm quần áo và tóc của Kim Thành Vũ, vài giọt còn chảy xuống má của hắn.
Im lặng.
Cả hiện trường đều im lặng.
Tất cả mọi người đều trợn mắt không dám tin.
Lý Mộng Đình và Châu Mỹ Ngọc cũng sững sờ, miệng há to tới mức có thể nhét vừa hai quả trứng.
Thằng phế vật này… dám chọc Kim Thành Vũ?
Chưa hết, sau khi đổ rượu, Vương Nhất đã đi thẳng đến chỗ Kim Thành Vũ và tát thẳng vào má anh ta.
Bốp—–
Cái tát kêu vang, má Kim Thành Vũ lập tức sưng lên, năm ngón tay hiện lên rõ ràng.
“Mở mắt nhìn cho kỹ, tôi là ai!”
Vương Nhất từ trên cao nhìn xuống, lạnh lùng nói.
Trước đây, Vương Nhất và hắn luôn đối nghịch nhau, cộng thêm cái tát này nữa, cuối cùng hắn cũng đã nhìn rõ mặt Vương Nhất.
Vừa nhìn, Kim Thành Vũ đã lùi lại một bước: “Cậu là Vương Nhất?!”
Lời vừa dứt, không chỉ mỗi Kim Thành Vũ giật mình mà những người khác cũng rất kinh ngạc.
Vương Nhất suýt nữa bước vào nhà họ Kim hồi 5 năm trước đó sao?
Tuy nhiên, không rõ vì lý do gì mà anh đã mất tích một cách bí ẩn ngay trong đêm tân hôn.
“Không phải cậu ta chết rồi sao?”
“Sao vẫn còn sống vậy?”
“Cậu ta còn dám quay lại Thiên An, dám xuất hiện trước mặt người nhà họ Kim….”
Tiếng xì xào vang lên tứ phía.
Mẹ con Lý Mộng Đình lo lắng tới sắc mặt vặn vẹo: “Thằng phế vật này, chỉ biết liên luỵ chúng ta….”
“Câm miệng.”
Lý Thiên Dương trừng mắt nhìn hai mẹ con, rồi quay sang Vương Nhất.
Ông lờ mờ cảm thấy, người thanh niên non nớt thưở ấy đã thay đổi rất nhiều.
“Là tôi.”
Vương Nhất không quan tâm những lời xì xầm, lạnh lùng nói: “Anh thử nói lại mấy lời nhục mạ Lý tổng vừa nãy đi?”
Kim Thành Vũ cũng tỉnh táo lại, hắn đột nhiên cười lớn: “Thằng nhãi Vương Nhất nhà cậu, giỏi đấy, còn dám quay về Thiên An. Sao, cậu muốn thay ả Lý Khinh Hồng ra mặt à?”
Ánh mặt Vương Nhất càng thêm lạnh lẽo: “Anh thử nói lại lần nữa đi.”
Sau khi bị tát vào mặt, sắc mặt Kim Thành Vũ xanh mét: “Tôi nói, chỉ có tôi mới xứng với Lý Khinh Hồng, những người khác đều không xứng.”
Nói xong, ánh mắt của Vương Nhất liền lạnh đi, anh dùng một tay tóm lấy cổ Kim Thành Vũ rồi nhấc hắn lên.
Cảnh tượng này khiến mọi người đều sững sờ. Kim Thành Vũ cao tận 1m85, thế mà Vương Nhất chỉ cần dùng một tay đã có thể nhấc lên. Sức mạnh này đáng sợ tới mức nào chứ?
“A….a….”
Cổ bị bóp nghẹt, Kim Thành Vũ giống như con cá mắc cạn, sắc mặt hắn đỏ bừng.
Hắn ta nhìn xuống, chỉ thấy một đôi mắt dửng dưng không chút cảm xúc, giống như đang nhìn vào một cái xác.
Giây tiếp theo, Vương Nhất đi đến bên lang can rồi vứt Kim Thành Vũ xuống sông.
ầm—
Một đợt sóng lớn dâng lên, Kim Thành Vũ hét lên như lợn bị cắt tiết.
“Cứu….với…tôi không biết bơi….”
“Ục ục ục….”
Hắn còn chưa nói xong đã chìm xuống.
“Mẹ ơi, có mỹ nhân ngư kìa.”
Trong căn phòng hoa lệ, một cặp mẹ con đang đứng bên cửa sổ, cô bé trong lòng mẹ ngây thơ nói.
“Mỹ nhân ngư là nữ, còn hắn ta là nam mà.”
Người mẹ trẻ dịu dàng nói.
Mọi người sửng sốt, sau đó giám đốc Đồng phản ứng lại: “Mau cứu người!”