Mục lục
Chân Long Chí Tôn Đô Thị - Vương Nhất
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hai câu nói mà Lăng tổng nói, giống như sấm sét, nổ ầm bên tai của tất cả mọi người của nhà họ Tôn.

Tôn Chính Vũ càng không dám tin mà trợn to mắt: “Lăng... Lăng tổng, ngài không nói đùa chứ?”

Nếu nói câu đầu tiên chỉ khiến ông ta sốc, vậy thì câu thứ hai, suýt nữa khiến mắt của ông ta tối sầm, ngất đi.

Ai ngờ Vương Nhất có thù sâu như biển với nhà họ Kim, đặc biệt là chủ tịch của tập đoàn Kim Thị, Kim Thúy Như và Vương Nhất còn là kẻ địch trực tiếp.

Nhưng bây giờ Lăng tổng nói, nhìn thấy cậu Vương, giống như nhìn thấy chính Kim Thúy Như.

Sao lại như vậy?

Lăng tổng cười lạnh một tiếng, khinh thường nói: “Tôi cần thiết nói đùa với gia chủ của loại gia tộc tuyến hai như ông sao?”

Câu nói này rất sỉ nhục người khác, nhưng Tôn Chính Vũ lúc này cũng không quan tâm nhiều như vậy, túm chặt tay của Lăng tổng, kích động nói: “Lăng tổng, ngài nhất định là nhầm lẫn rồi, chủ tịch Kim sao có thể nói ra lời như này? Tên phế vật này 5 năm trước ngang nhiên rời khỏi hôn lễ của cô Kim, gây ra ảnh hưởng rất lớn đối với danh tiếng của cô Kim, tất cả người của nhà họ Kim đều muốn giết chết cậu ta, ngài sao còn bảo vệ cậu ta?”

“Ông im miệng!”


Thấy lão già này vậy mà nói ra scandal 5 năm trước, Lăng tổng cũng nổi giận, đẩy Tôn Chính Vũ ra: “Thân phận của cậu Vương là cái mà loại nhân vật nhỏ như ông có thể hiểu được sao? Còn nữa, nếu còn phỏng đoán suy nghĩ của chủ tịch Kim thì đừng trách tôi không khách sáo!”

Sau đó, lại chạy tới trước mặt Vương Nhất, cúi người đầy trịnh trọng: “Cậu Vương, tôi bây giờ hủy bỏ tất cả hợp tác với nhà họ Tôn, cậu đừng tức giận.”

Khi nói lời này, giọng nói của Lăng tổng mang theo chút run rẩy, trong lòng cực kỳ kinh hãi.

Giúp nhà họ Tôn đối phó cậu Vương? Đây không phải là lão thọ tinh ăn thạch tín, không cần mạng hay sao?

Hôm đó ở trong bữa tiệc của nhà họ Kim, ông ta may mắn đi theo chung Kim Thúy Như, chứng kiến sự diệt vong của nhà họ Kim.

Đặc biệt là mấy chục chiếc xe bọc thép từ chân trời chạy tới, tròn một vạn chiến sĩ thiết huyết tay cầm súng ống, loại cảm giác chèn ép nghẹt thở khi bao vây chặt bọn họ đó, ông ta vẫn nhớ như in.

“Đứng lên đi.”

Vương Nhất cười lạnh nhạt, nói: “Tôi nhớ ông, ông là người số 7 đếm từ trái đi theo sau Kim Thúy Như.”


Trí nhớ của anh rất tốt, vẻ ngoài của rất nhiều người chỉ cần liếc nhìn thì có thể nhớ được.

Thấy Vương Nhất vậy mà nhớ mình, Lăng tổng lập tức được sủng mà lo sợ, vẻ mặt kích động nói: “Phải, cậu Vương.”

“Tôi không hy vọng chuyện ngày hôm nay có quá nhiều người biết, có thể làm được không?” Vương Nhất nheo mắt, nói.

“Đương nhiên rồi!”

Lăng tổng lập tức đáp một tiếng, quay đầu lạnh lùng nhìn sang tất cả mọi người của nhà họ Tôn: “Chuyện ngày hôm nay, các người dám cả gan tiết lộ một chữ, tôi nhất định sẽ báo cáo thật với chủ tịch Kim, thủ đoạn của cô chủ nhà tôi, các người biết rồi.”

Tất cả người của nhà họ Tôn đều rung mình, nếu Kim Thúy Như muốn diệt nhà họ Tôn, nhà họ Tôn sống không qua một đêm!

“Ngoài ra, nhà họ Kim đã chấm hết rồi!”

Lăng tổng lại đanh giọng tuyên bố một tin quan trọng: “Nhà họ Kim này, không phải là nhà họ Kim đó, từ nay về sau, Thiên An chỉ có một nhà họ Kim, đó là một mình cô chủ của nhà tôi, một mình một hào môn!”

Tất cả mọi người của nhà họ Tôn biết được tin tức này, đều như bị sét đánh, giống như cả người đơ luôn, ngây ngốc nhìn Lăng tổng.

Tôn Chính Vũ hai chân mềm nhũn, ngồi phịch xuống dưới đất, vẻ mặt đờ đẫn.

“Nhà họ Kim, diệt vong rồi sao?”

Trong đầu của tất cả mọi người cũng đều văng vẳng câu hỏi này.



Không ai dám tin, hào môn lâu năm đứng đầu ở Thiên An, nhà họ Kim vậy mà bị tiêu diệt trong 1 đêm?

Rốt cuộc là ai có thủ đoạn mạnh mẽ như vậy?!

Không biết tại sao, trong lòng của tất cả mọi người của nhà họ Tôn đều có loại ảo giác, bắt đầu từ sự diệt vong của nhà họ Kim, bầu trời của Thiên An sắp thay đổi.

Tất cả các thế lực đều phải tẩy lại!

“Cậu Vương, cô chủ còn nói, nếu người dưới trướng có ai nhìn thấy cậu Vương thì thay cô ấy chuyển một câu!”

Bỗng nhiên, Lăng tổng lại nói.

“Ổ?”

Lông mày của Vương Nhất nhướn lên, mỉm cười: “Cô ta nói gì?”

“Cô chủ nói, tuy ân oán trước kia đã xóa bỏ, nhưng cô ấy và cậu vẫn không phải là bạn, ai mạnh ai yếu thì phải chờ xem!”

Lời của Lăng tổng, tất cả mọi người của nhà họ Tôn đều nghe rõ ràng, sớm đã vô cùng sốc.

Quan hệ thật sự của anh và Kim Thúy Như rốt cuộc là như nào? Vậy mà có thể được Kim Thúy Như đối đãi nghiêm túc như vậy!

Vương Nhất không hề sợ, thậm chí khóe miệng còn nhếch lên nở nụ cười xấu xa: “Ông cũng thay tôi chuyển lời cho cô ta, nói là --- Như này có tính là tương ái tương sát hay không?”

Nghe thấy lời này, tim của Lăng tổng nảy lên, người của nhà họ Tôn cũng ngây ngốc.

Đây là... trêu ghẹo sao?

Trong Thiên An, không, là trong cả ba thành phố G – C – T, ai dám trêu ghẹo Kim Thúy Như chứ?

Thiên hạ chỉ có một người là Vương Nhất!

“Được rồi, chúng tôi quay lại điểm ban đầu.”

Vương Nhất đi tới trước mặt Tôn Chính Vũ đã sốc tới mức ngây ngốc, lạnh nhạt nói: “Hai lựa chọn, thần phục, hoặc... chết!”

Cảm nhận được sát khí nhàn nhạt, ánh mắt của Tôn Chính Vũ lúc này mới khôi phục ánh sáng: “Tôi chọn... thần phục!”

Trên mặt của Vương Nhất lập tức nở nụ cười lạnh nhạt.

“Nhưng tôi có một điều kiện!”

Tôn Chính Vũ bỗng ngẩng đầu lên: “Tha cho những người khác của nhà họ Tôn chúng tôi, tất cả chuyện này đều là chủ ý của tôi!”

Lời của Tôn Chính Vũ ngược lại khiến Vương Nhất có một chút bất ngờ, sau đó lạnh nhạt nói: “Ông nên cảm thấy may mắn, con gái của tôi không sao, tôi cũng sẽ không quá làm khó ông.”

Khựng lại một chút, Vương Nhất tiếp tục nói: “Chỉ cần ông có thể bắt chước diễn động vật trong sở thú, chọc cho con gái của tôi cười, tất cả ân toán kết thúc lại đây!”

Vốn anh cho rằng Tôn Chính Vũ nhất định sẽ kịch liệt từ chối, không ngờ ông ta vậy mà không thèm nghĩ ngợi thì đồng ý: “Được!”

So với tương lai của nhà họ Tôn, ông ta diễn khỉ diễn ngựa thì tính là gì chứ?.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========

1. Chờ Ngày Gió Đông Ấm Áp

2. Lam Yên, Triền Miên Trói Buộc!



3. Hào Môn Này, Tôi Không Gả Nữa

4. [Ngôn Tình] Sống Chung

=====================================

“Bắt đầu đi, tôi bảo con gái của tôi đi ra.”

Nói rồi, Vương Nhất quay lại xe, Vương Tử Lam đang cầm đồ chơi chơi rất vui vẻ.

Vương Nhất cười rồi nói: “Tử Lam, ra ngoài xem động vật.”

“Thật sao?”

Vương Tử Lam lập tức ném đồ chơi lại, vẻ mặt hớn hở hỏi.

“Đương nhiên là thật, ba có khi nào từng lừa con chưa?”

Vương Nhất bế Vương Tử Lam xuống, cô bé rõ ràng rất phấn khích, đôi mắt to chớp chớp nhìn phía trước.

Tôn Chính Vũ đã bò ở trên đất, đi tới trước mặt Vương Tử Lam, nở nụ cười khô khốc: “Cô bé, ông làm ngựa cho cháu cưỡi, có được không?”

Vương Tử Lam ngẩng đầu liếc nhìn Vương Nhất, thấy ánh mắt đồng ý, vì vậy mở miệng đồng ý: “Được, cảm ơn ông!”

Nói xong, cô bé cẩn thận trèo lên lưng của Tôn Chính Vũ, sợ làm đau ông ta.

Vương Tử Lam bỗng nhiên nhìn thấy gương mặt có hơi tím xanh của Tôn Chính Vũ, không khỏi nghi hoặc hỏi: “Ông ơi, mặt của ông bị sao thế?”

Tôn Chính Vũ vội quay mặt lại, miễn cưỡng cười nói: “Ông không sao.”

Mới vừa nói xong, một bàn tay nhỏ mũm mĩm nhẹ nhàng xoa vết thương của ông ta.

“Ông ơi, còn đau không?”

Chỉ nghe thấy Vương Tử Lam hỏi bằng giọng non nớt: “Mẹ cháu nói, chỉ cần xoa như vậy thì không đau nữa.”

Tôn Chính Vũ hoàn toàn ngây ngốc, cả người hơi run nhẹ, hai mắt đỏ ngầu.

Nhất cử nhất động của cô bé đều đả động sâu sắc đến trái tim của ông ta, cô bé đáng thương lương thiện như vậy, ông ta vậy mà nhẫn tâm ra tay với cô bé, thật sự không bằng loài heo chó!

Tôn Chính Vũ rơi vào trong cảm giác tự trách, một giọt nước mắt cũng từ trong mắt mà rơi xuống.

“Xin lỗi, cậu Vương, tôi xin lỗi cậu...”

Ông ta cõng Vương Tử Lam bò ở trong san, động tác trúc trắc, cực kỳ sỉ nhục, nhưng ông ta lại cam tâm tình nguyện.

Vương Tử Lam cũng cười khanh khách rất vui vẻ, đôi mắt của Vương Nhất sâu thẳm, lạnh nhạt gật đầu, quay đầu liếc nhìn Lăng tổng.

Lăng tổng lập tức hiểu ý của Vương Nhất, bước tới trước mặt của Tôn Chính Vũ: “Ký tên ở đây đi, cậu Vương lên tiếng rồi, nhà họ Tôn của ông chính thức trở thành đối tác hợp tác của Kim Thị chúng tôi!”


Cả người của Tôn Chính Vũ rung lên, không có vui mùng, chỉ có sự cảm kích vô tận.


Ông ta bò tới trước mặt Vương Nhất, dập mạnh đầu một cái: “Cảm ơn cậu Vương đã thứ tội, về sau nhà họ Tôn tôi sẽ nghe theo cậu Vương mà làm việc!”


Vương Nhất lại lạnh lùng ném lại một câu: “Nhớ kỹ, đây là nể tình ông chọc con gái của tôi cười mới tha cho ông!”


Nói xong, anh bế Vương Tử Lam rời đi.\u0006\u0006\u0006\u0006\u0006\u0006

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK